Trì Am ngáp, dụi đầu vào bên cạnh anh, giấy dụa nói: “Hẹn hò cái gì? Đi xem phim tại nạn hiện thực thì có. Em không muốn ra biển chơi thì gặp sóng thần, lên núi chơi thì gặp núi lở, đi dạo trên đường cũng gặp phải tai nạn giao thông liên hoàn đâu... còn không bằng ở trong nhà thoải mái.”
Sau khi bị Tử Thần theo dõi, Trì Am phát hiện chỉ cần mình rời khỏi nhà thì sẽ gặp phải đủ các loại tai nạn bất cứ lúc nào, đều đủ để quay lại thành một bộ phim tai nạn.
Lucifinil hôn lên gương mặt chán nản của cô, hiểm khi mềm giọng nói: “Chúng ta còn chưa hẹn hò lần nào.”
“Đó là khái niệm của con người, hẹn hò không phù hợp với chúng ta!” Trì Am chân thành khuyên bảo.
Tiếc rằng người đàn ông này không phải là người cô có thể khuyên, vẫn kiên định đòi hẹn hò, chọn thật lâu mới quyết định đưa cô tới khu vui chơi hẹn hò.
Trì Am lười biếng mặc cho anh kéo đi. Lúc động người, cô thậm chí ăn vạ trên người anh để anh ôm mình đi, không có một chút xấu hổ, lười kiểu gì được thì cứ lười.
Đột nhiên Trì Am đứng thẳng người dậy, khôi phục dáng vẻ tao nhã, cao quý, xinh đẹp của một học sinh gương mẫu trong trường.
Lucifinil liếc nhìn cô, sau đó quay đầu nhìn lại, thấy Trì Tâm và Satan đang mua vé vào cửa ở cách đó không xa.
Vẻ mặt Lucifinil lập tức trở nên khó coi.
Sắc mặt Satan cũng rất khó coi, suýt nữa muốn dẫn theo Trì Tâm xoay người bỏ đi, nhưng tính cách đại tiểu thư của Trì Tâm lại nổi lên, ngang ngược nói: “Anh dám đi, em sẽ đi tìm chết ngay.”
Satan đen mặt nhìn cô ta.
Vẻ mặt Trì Tâm đắc ý, chờ đến khi thấy Trì Am và Lucifinil, cô ta lại khôi phục vẻ lạnh lùng, chậm rãi nói: “Hai người cũng đến đây hẹn hò à? Trì Am mỉm cười nói: “Ừ, đàn anh Tư nói đã lâu bọn chị không hẹn hò.”
Lucifinil ôm vai cô, cao ngạo đứng đó, không nói một lời.
Trì Tâm ừm một tiếng, nhìn Trì Am và Lucifinil, rồi lại nhìn Satan, nhận thấy tâm trạng của thiên sứ và ác ma có vẻ không vui, trên mặt cô ta lộ vẻ hiểu ra. Tình yêu tứ giác của chị em cô ta với hai sinh vật phi nhân loại này là cắt không đứt còn dây dưa với nhau.
Trì Am trùng hợp hiểu được biểu cảm của cô ta, không khỏi cạn lời.
Bầu không khí nhất thời trở nên tẻ ngắt.
Cuối cùng hai chị em nói tiếng chào tạm biệt, sau đó kéo người đàn ông bên cạnh mình rời đi, hơn nữa rất có ăn ý đi về hướng khác, sẽ không chạm trán với nhau.
Trì Am sợ Lucifinil nhìn thấy Satan sẽ liên tưởng tới chuyện cây lông vũ đen rồi lại đòi nhốt mình vào phòng tối. Còn Trì Tâm, cô ta luôn không thích chị gái song sinh, ra ngoài chơi không gặp mặt được thì tốt nhất là không gặp mặt.
Trì Am kéo tay Lucifinil, giả vờ như không nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của anh, nói: “Vừa rồi nghe Tâm Tâm nói, em ấy dám lấy cái chết ra đe dọa Satan, hơn nữa Satan cũng cố kỵ sự đe dọa của em ấy... Lucifinil, có phải sắp xảy ra chuyện không?”
Lucifinil không trả lời, nhưng lúc có người qua đường suýt nữa đụng vào cô thì kéo cô vào lòng, che chở cho cô đi trước.
“Lucifinil, gần đây em nhìn thấy rất nhiều thiên sứ, trong đó có một thiên sứ tên là Gabriel...”
Lucifinil nhíu mày, chờ đến khi đi tới một chỗ vắng người, anh mới nói với cô: “Em đừng bận tâm mấy cái đó, chuyện này không liên quan gì tới loài người các em.”
“Cái gì mà không liên quan tới loài người bọn em? Trừ phi anh có thể làm cho em không nhìn thấy đám thiên sứ và ác ma kia.” Dừng lại một chút, cô nói tiếp: “Tử Thần còn chưa từ bỏ lấy mạng em, sinh mạng của em bị cái chết đe dọa mỗi thời mỗi khắc, em có quyền được biết.”
“Tử Thần sẽ bỏ cuộc thôi.” Lucifinil nói: “Ngay cả Tử Thần cũng không thể mang em đi.”
Trì Am đột nhiên không nói nữa.
Lucifinil bỗng nhiên cảm thấy bất an. Anh cũng không biết ngọn nguồn của sự bất an này là gì, bây giờ còn thứ gì có thể khiến cho Đại thiên sứ trưởng địa vị cao quý nhất thiên giới cảm thấy bất an? Anh không nghĩ ra, nhưng khi nhìn nhân loại bên cạnh mình, không hiểu sao anh lại có một loại linh cảm.
Lucifinil đột nhiên ôm chầm cô vào lòng, giọng nói hơi khàn khàn: “Sau khi chết, em muốn lên thiên đàng hay xuống địa ngục?”
Trì Am: “...”
Trì Am cố gắng căng da mặt nói: “Lên thiên đàng với xuống địa ngục có gì khác nhau?” Chỉ sợ sau khi cô chết sẽ không lên thiên đàng cũng không xuống địa ngục, mà trực tiếp rời khỏi thế giới này.
“Thiên đàng rất xinh đẹp, lại rất vô tình; địa ngục đen tối vô vị, lại rất tự do; chỉ có nhân gian là vừa xinh đẹp vừa tự do.” Lucifinil nói: “Cho nên bất kể là thiên sứ hay ác ma thì đều theo dõi nhân gian.”
Trì Am thấp thoáng hiểu được lý do mà gần đây thiên sứ và ác ma đều chạy đến trần gian.
“Vẫn là nhân gian tốt, bất kể là thiên đàng hay địa ngục đều không phù hợp...” Lucifinil thủ thỉ.
Không biết tại sao, hai mươi năm trước, anh đột nhiên nảy sinh xúc động chọn xuống trần gian, dùng thân thể con người giáng sinh ở trần gian, cứ như thể đang chờ đợi thứ gì đó, trải qua cuộc sống của phàm nhân từ năm này qua năm kia, nhìn trần gian phát triển nhanh chóng, không biết mình đang chờ cái gì.
Mãi tới hôm đó, anh đột nhiên đi đến phòng y tế của trường cấp ba Học viện Thánh Tâm, cách rèm giường, rõ ràng không nhìn thấy người đằng sau tấm rèm giường, nhưng lại khiến anh không tự chủ được muốn đến gần, trái tim vốn xang khó có thể bình ổn. Sau đó khi thấy thiếu nữ nhân loại đang bị ốm nằm trên giường, anh đột nhiên hiểu ra mình đang chờ thứ gì.
Anh vẫn đang chờ nhân loại này xuất hiện.
Cô có linh hồn mỹ vị nhất thế gian, có sức mạnh linh hồn khiến đám ác ma ao ước, cứ thế xuất hiện trước mặt anh.
“Chờ em chết, hãy cùng anh lên thiên đàng đi! Nếu em không thích thiên đàng thì anh dẫn em xuống địa ngục.” Lucifinil đột nhiên nói, nở nụ cười dịu dàng đến say lòng người.
Trì Am mím môi, quay mặt đi, khẽ ừm một tiếng chỗ mà anh không nhìn thấy.
Sau khi bị Tử Thần theo dõi, Trì Am phát hiện chỉ cần mình rời khỏi nhà thì sẽ gặp phải đủ các loại tai nạn bất cứ lúc nào, đều đủ để quay lại thành một bộ phim tai nạn.
Lucifinil hôn lên gương mặt chán nản của cô, hiểm khi mềm giọng nói: “Chúng ta còn chưa hẹn hò lần nào.”
“Đó là khái niệm của con người, hẹn hò không phù hợp với chúng ta!” Trì Am chân thành khuyên bảo.
Tiếc rằng người đàn ông này không phải là người cô có thể khuyên, vẫn kiên định đòi hẹn hò, chọn thật lâu mới quyết định đưa cô tới khu vui chơi hẹn hò.
Trì Am lười biếng mặc cho anh kéo đi. Lúc động người, cô thậm chí ăn vạ trên người anh để anh ôm mình đi, không có một chút xấu hổ, lười kiểu gì được thì cứ lười.
Đột nhiên Trì Am đứng thẳng người dậy, khôi phục dáng vẻ tao nhã, cao quý, xinh đẹp của một học sinh gương mẫu trong trường.
Lucifinil liếc nhìn cô, sau đó quay đầu nhìn lại, thấy Trì Tâm và Satan đang mua vé vào cửa ở cách đó không xa.
Vẻ mặt Lucifinil lập tức trở nên khó coi.
Sắc mặt Satan cũng rất khó coi, suýt nữa muốn dẫn theo Trì Tâm xoay người bỏ đi, nhưng tính cách đại tiểu thư của Trì Tâm lại nổi lên, ngang ngược nói: “Anh dám đi, em sẽ đi tìm chết ngay.”
Satan đen mặt nhìn cô ta.
Vẻ mặt Trì Tâm đắc ý, chờ đến khi thấy Trì Am và Lucifinil, cô ta lại khôi phục vẻ lạnh lùng, chậm rãi nói: “Hai người cũng đến đây hẹn hò à? Trì Am mỉm cười nói: “Ừ, đàn anh Tư nói đã lâu bọn chị không hẹn hò.”
Lucifinil ôm vai cô, cao ngạo đứng đó, không nói một lời.
Trì Tâm ừm một tiếng, nhìn Trì Am và Lucifinil, rồi lại nhìn Satan, nhận thấy tâm trạng của thiên sứ và ác ma có vẻ không vui, trên mặt cô ta lộ vẻ hiểu ra. Tình yêu tứ giác của chị em cô ta với hai sinh vật phi nhân loại này là cắt không đứt còn dây dưa với nhau.
Trì Am trùng hợp hiểu được biểu cảm của cô ta, không khỏi cạn lời.
Bầu không khí nhất thời trở nên tẻ ngắt.
Cuối cùng hai chị em nói tiếng chào tạm biệt, sau đó kéo người đàn ông bên cạnh mình rời đi, hơn nữa rất có ăn ý đi về hướng khác, sẽ không chạm trán với nhau.
Trì Am sợ Lucifinil nhìn thấy Satan sẽ liên tưởng tới chuyện cây lông vũ đen rồi lại đòi nhốt mình vào phòng tối. Còn Trì Tâm, cô ta luôn không thích chị gái song sinh, ra ngoài chơi không gặp mặt được thì tốt nhất là không gặp mặt.
Trì Am kéo tay Lucifinil, giả vờ như không nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của anh, nói: “Vừa rồi nghe Tâm Tâm nói, em ấy dám lấy cái chết ra đe dọa Satan, hơn nữa Satan cũng cố kỵ sự đe dọa của em ấy... Lucifinil, có phải sắp xảy ra chuyện không?”
Lucifinil không trả lời, nhưng lúc có người qua đường suýt nữa đụng vào cô thì kéo cô vào lòng, che chở cho cô đi trước.
“Lucifinil, gần đây em nhìn thấy rất nhiều thiên sứ, trong đó có một thiên sứ tên là Gabriel...”
Lucifinil nhíu mày, chờ đến khi đi tới một chỗ vắng người, anh mới nói với cô: “Em đừng bận tâm mấy cái đó, chuyện này không liên quan gì tới loài người các em.”
“Cái gì mà không liên quan tới loài người bọn em? Trừ phi anh có thể làm cho em không nhìn thấy đám thiên sứ và ác ma kia.” Dừng lại một chút, cô nói tiếp: “Tử Thần còn chưa từ bỏ lấy mạng em, sinh mạng của em bị cái chết đe dọa mỗi thời mỗi khắc, em có quyền được biết.”
“Tử Thần sẽ bỏ cuộc thôi.” Lucifinil nói: “Ngay cả Tử Thần cũng không thể mang em đi.”
Trì Am đột nhiên không nói nữa.
Lucifinil bỗng nhiên cảm thấy bất an. Anh cũng không biết ngọn nguồn của sự bất an này là gì, bây giờ còn thứ gì có thể khiến cho Đại thiên sứ trưởng địa vị cao quý nhất thiên giới cảm thấy bất an? Anh không nghĩ ra, nhưng khi nhìn nhân loại bên cạnh mình, không hiểu sao anh lại có một loại linh cảm.
Lucifinil đột nhiên ôm chầm cô vào lòng, giọng nói hơi khàn khàn: “Sau khi chết, em muốn lên thiên đàng hay xuống địa ngục?”
Trì Am: “...”
Trì Am cố gắng căng da mặt nói: “Lên thiên đàng với xuống địa ngục có gì khác nhau?” Chỉ sợ sau khi cô chết sẽ không lên thiên đàng cũng không xuống địa ngục, mà trực tiếp rời khỏi thế giới này.
“Thiên đàng rất xinh đẹp, lại rất vô tình; địa ngục đen tối vô vị, lại rất tự do; chỉ có nhân gian là vừa xinh đẹp vừa tự do.” Lucifinil nói: “Cho nên bất kể là thiên sứ hay ác ma thì đều theo dõi nhân gian.”
Trì Am thấp thoáng hiểu được lý do mà gần đây thiên sứ và ác ma đều chạy đến trần gian.
“Vẫn là nhân gian tốt, bất kể là thiên đàng hay địa ngục đều không phù hợp...” Lucifinil thủ thỉ.
Không biết tại sao, hai mươi năm trước, anh đột nhiên nảy sinh xúc động chọn xuống trần gian, dùng thân thể con người giáng sinh ở trần gian, cứ như thể đang chờ đợi thứ gì đó, trải qua cuộc sống của phàm nhân từ năm này qua năm kia, nhìn trần gian phát triển nhanh chóng, không biết mình đang chờ cái gì.
Mãi tới hôm đó, anh đột nhiên đi đến phòng y tế của trường cấp ba Học viện Thánh Tâm, cách rèm giường, rõ ràng không nhìn thấy người đằng sau tấm rèm giường, nhưng lại khiến anh không tự chủ được muốn đến gần, trái tim vốn xang khó có thể bình ổn. Sau đó khi thấy thiếu nữ nhân loại đang bị ốm nằm trên giường, anh đột nhiên hiểu ra mình đang chờ thứ gì.
Anh vẫn đang chờ nhân loại này xuất hiện.
Cô có linh hồn mỹ vị nhất thế gian, có sức mạnh linh hồn khiến đám ác ma ao ước, cứ thế xuất hiện trước mặt anh.
“Chờ em chết, hãy cùng anh lên thiên đàng đi! Nếu em không thích thiên đàng thì anh dẫn em xuống địa ngục.” Lucifinil đột nhiên nói, nở nụ cười dịu dàng đến say lòng người.
Trì Am mím môi, quay mặt đi, khẽ ừm một tiếng chỗ mà anh không nhìn thấy.
Danh sách chương