Khi Trì Am tìm được Trì Tâm ở khu tây hoang vắng thì phát hiện cô ta đang ngồi trên bậc thang tồi tàn của tòa nhà dạy học, chung quanh quạ đen bay múa, cỏ dại mọc um tùm, trông vừa thê lương vừa đổ nát.

Cảm xúc của Trì Tâm đã trở nên ổn định, im lặng ngồi đó nhìn hai người tìm đến chỗ này.

Chẳng qua Trì Am phát hiện ánh mắt cô ta nhìn mình hơi kỳ lạ, không phải là đau buồn phẫn nộ, mà là rối rắm ngập ngừng như muốn nói gì đó.

Trì Am không hiểu ra sao, sao tự dưng thay đổi nhanh vậy? Chẳng lẽ Satan đã rót canh gà cho tâm hồn nào đó cho cô ta? Ánh mắt của Trì Tâm từ trên người Trì Am chuyển dời sang thanh niên đứng bên cạnh cô.

Người này dĩ nhiên là trông vô cùng đẹp mắt, gương mặt tuấn mỹ, đặc biệt là khí chất của anh luôn có thể trở thành tâm điểm của đám đông, khiến người ta khó có thể quên, nhìn kiểu gì cũng thấy không đủ, đơn giản là vì anh quá đẹp trai, khí chất quá đặc thù, giống như sự tồn tại đặc thù đánh rơi ở chỗ giáp giới giữa ánh sáng và bóng tối trong nhân gian, thoáng chốc đã có thể bóp chặt trái tim con người, khiến người ta không tự chủ được đuổi theo anh.

Năm mười sáu tuổi, khi Trì Tâm tình cờ nhìn thấy anh lúc anh đi ngang qua khóm hoa tường vi, đột nhiên thích phải anh như bị mê hoặc, thích anh đến mức không tiếc sử dụng “Sách Triệu Hoán” triệu hồi ra một ác ma, trao đổi điều kiện với ác ma chỉ để chiếm được tình cảm của anh.

Nhưng cô ta không ngờ ác ma triệu hồi lại có ngoại hình gần như giống hệt người trong lòng của cô ta. Khi đó cô ta cho rằng chắc chắn là ác ma đọc được nội tâm của mình nên biến thành gương mặt giống hệt người trong lòng của mình, muốn dụ dỗ mình sa đọa, khiến mình chủ động dâng hiến linh hồn cho ác ma.

Trì Tâm vẫn cẩn thận bảo vệ linh hồn mình, cổ gắng đạt được nguyện vọng, tiếc rằng ác ma không phải là thứ mà cô ta có thể nắm giữ, ngược lại cô ta suýt nữa bị anh ta nắm giữ.

Thậm chí bao lâu nay, thứ mà cô ta khao khát vẫn không hề có tiến triển, ngược lại mình còn ép buộc làm ra nhiều chuyện như vậy.

Cho tới bây giờ, biết được người trong lòng của mình thì ra là một thiên sứ, Trì Tâm mới chợt hiểu ra.

Trì Tâm quan sát anh, ngay sau đó phát hiện từ khi họ đến đây, đám quạ đen vốn hung ác dữ dặn dám xua đuổi con người bây giờ lại bay vòng qua anh, những nơi anh đi đến, quạ đen nhao nhao né tránh, rõ ràng lộ ra vẻ sợ hãi một cách nhân tính hóa.

Chỉ chốc lát sau, đám quạ đen đồng nghìn nghịt giờ đã biến mất gần hết.

Người này quả nhiên là thiên sứ!

Những chuyện trước kia nghĩ mãi không ra bây giờ dường như đã có lời giải đáp, hiểu được tại sao Tư Ngang lại đẹp trai đến thế, khí chất luôn đặc biệt như vậy.

Có thể không đặc biệt được sao? Bởi vì anh chính là thiên sứ Lucifinil!

Đối tượng mà cô ta muốn chiếm được tình cảm không ngờ lại là thiên sứ, chẳng trách dù cô ta ép buộc cỡ nào thì Satan cũng không bày tỏ rõ ràng, cho tới bây giờ mới biết được tại sao vẻ mặt của Satan lại kỳ quặc đến thế khi nghe thấy nguyện vọng của mình.

Thiên sứ là bác ái nhân từ, bởi vì họ dâng hiến toàn bộ tình yêu cho thế giới và thần, ngược lại có vẻ vô tình vô dục.

Satan nói đúng, cô ta không nên hy vọng xa vời tình cảm của thiên sứ.

Nghĩ đến đây, cảm xúc trong lòng Trì Tâm khó có thể miêu tả thành lời. Không chờ Trì Am lên tiếng, cô ta lập tức nói: “Chị tới tìm tôi đúng không? Tôi không sao, chị đừng lo lắng, chị đi làm việc của chị đi, lát nữa tôi sẽ tự quay về.”

Trì Am vô cùng khó hiểu vì thái độ của cô ta, hỏi: “Em còn ổn không?”

Trì Tâm mím môi, lại nhìn Lucifinil lạnh lùng đứng đó, càng khẳng định suy đoán trong lòng, nói: “Thật sự không có gì đâu, Trì Am, chị về trước đi, buổi tối tôi lại nói với chị.”

Trì Am cảm thấy cảm xúc của cô ta rất bình thường, cũng không thương tâm phẫn nộ gì, thật sự không hiểu tại sao cảm xúc của cô ta lại thay đổi nhanh đến thế, thật sự không giống như một cô gái vừa thất tình.

Mặc dù khó hiểu, nhưng Trì Am không gặng hỏi sự việc kỹ càng mà dặn dò cô ta mấy câu, nói với cô ta là bà Khâu đang chờ cô ta ở đâu rồi rời đi.

Đến khi Trì Am trở lại văn phòng hội học sinh thì nhận được điện thoại của bà Khâu, nói bà ấy đã tìm thấy Trì Tâm, họ đang chuẩn bị về nhà.

Trì Am chưa nói gì, dặn dò họ cẩn thận một chút, sau đó đi làm việc của mình.

Lần này làm việc mãi tới khi mặt trời ngả về tây, đám đông trong sân trường dần dần giải tán, ngôi trường náo nhiệt một ngày khôi phục yên tĩnh.

Trì Am nói với các cốt cán trong văn phòng hội học sinh: “Hôm nay mọi người đã vất vả rồi, còn phải vất vả thêm hai ngày nữa. Mọi người cố lên!”

Mọi người cao giọng đáp lại một tiếng.

Sau khi tuyên bố giải tán, Trì Am cũng thu dọn đồ đạc của mình chuẩn bị ra về.

Tiếng học sinh gọi “Đàn anh Tư” truyền vào từ ngoài cửa, Trì Am ngẩng đầu lên thì thấy Lucifinil vẫn mặc một bộ đồng phục, thoạt nhìn như vương tử học đường đi vào, đôi mắt màu tím sẫm bình tĩnh nhìn cô, nói: “Anh đưa em về nhà.”

Trì Am cười nhìn anh đáp vâng.

Cô tăng thêm tốc độ dọn dẹp, xách túi xách của mình cùng anh rời khỏi văn phòng hội học sinh.

Lucifinil thuận tay tiếp nhận túi xách của cô, chừa ra một tay để dắt tay cô, vẻ mặt thản nhiên đi ra tòa nhà dạy học, gương mặt hơi ngây ngô tràn đầy vẻ lạnh nhạt, vừa thận trọng vừa quý phái, không giận mà uy, khiến người ta không tự chủ được tôn trọng anh. Các học sinh đi ngang qua đều kính trọng gọi một tiếng “Đàn anh Tư”, còn tôn kính hơn cả đối mặt với hội trưởng hội học sinh là cô.

Trước mắt của toàn thể học sinh, hai người cứ thể thản nhiên đi trong sân trường, lại tiếp tục chứng thực việc họ đang yêu đương.

Trên đường gặp được Chung Minh dẫn theo một đám đàn xem đang khiêng thiết bị.

Cậu ta chào Trì Am một tiếng “Chị” thật to, nhìn Lucifinil rồi tò mò hỏi: “Đàn anh Tư đích thân đến đây đưa chị em về nhà à?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện