Motif hai chị em song sinh đồng thời thích một nam sinh quá máu cún, Trì Am bỗng chốc nảy sinh xúc động kêu Lucifinil đổi một thân phận nhân loại khác.
Mặc dù đã biết, nhưng mặt ngoài Trì Am vẫn hiểu hiện không hề hay biết gì, cười nói: “Tâm Tâm, sao em lại ở đây? Có phải là mệt rồi không?”
Vẻ mặt săn sóc trân trọng của cô rơi vào mắt người đang tức giận chỉ cảm thấy cô dối trá ghê tởm không nói nên lời, Trì Tâm lạnh lùng hỏi: “Nghe nói hai người đang hẹn hò, có thật không?”
Trì Am mím môi, mỉm cười ừ một tiếng.
Bởi vì cô thừa nhận, trên mặt Lucifinil lộ ra nụ cười, mặc dù nụ cười rất nhạt nhẽo, nhưng lại khiến người ta rung động.
Thấy cảnh này, Trì Tâm đương nhiên bị ngược tâm vô cùng. Nếu không phải muốn giữ hình tượng trước mặt người trong lòng thì e rằng lúc này cô ta đã phẫn nộ gào lên, sau đó chất vấn Trì Am sao lại cướp người thương của cô ta, quá vô liêm sỉ...
Cuối cùng, Trì Tâm kêu bà Khâu đẩy xe lăn rời đi.
Nửa tiếng sau, Trì Am nhận được điện thoại của bà Khâu, bà Khẩu nôn nóng nói với cô, Trì Tâm mất tích rồi.
Trì Tâm bị ngược tâm đương nhiên không chịu nối khi thấy người mình thích yêu đương với chị gái song sinh, trong lúc đau buồn thất vọng đã kêu bà Khâu tạm thời rời đi, cô ta cần được yên tĩnh một chút.
Bà Khâu cũng nhận ra cô ta đang thương tâm, trong lòng hơi thương tiếc cô ta, cho nên cũng thức thời rời đi.
Nào biết kết quả của “yên tĩnh một chút” là Trì Tâm không thấy tăm hơi đâu cả. Sau khi trở về, bà Khâu chỉ nhìn thấy một chiếc xe lăn bỏ trống
hiện trường, Trì Tâm chẳng biết đã đi đâu.
“Chân của cô Tâm còn chưa lành lặn, cô ấy không có cách nào đi đường, có thể đi đâu được? Có phải là có người mang cô ấy đi không? Cô Am, làm sao bây giờ...”
Trì Am đương nhiên phải trấn an bà ấy, nói với bà ấy: “Bà đừng sốt ruột, tôi biết em ấy đi đâu, tôi đi tìm em ấy là được, bà tìm một chỗ ngồi chờ chúng tôi trước đi.”
Sau khi trấn an bà Khâu, Trì Am quay sang nhìn Lucifinil, nói: “Chắc hẳn Satan vẫn đi theo em ấy chứ nhỉ?”
“Đương nhiên.” Lucifinil lạnh nhạt nói: “Trước khi chiếm được con mồi, ác ma đều sẽ cực kỳ để bụng, in lại dấu vết của mình trên người cô ta, sẽ không làm cho cô ta xảy ra chuyện đâu.”
Trì Am gật đầu, nói với anh: “Vậy thì chúng ta đi tìm em ấy thôi.”
Mặc dù Lucifinil không muốn quan tâm tới nhân loại đó, nhưng nếu Trì Am đã muốn bận tâm thì anh cũng không nói gì.
Đúng là Satan vẫn đi theo Trì Tâm.
Trì Tâm là nhân loại đã triệu hoán anh ta đến nhân gian, là con mồi của anh ta, Satan cực kỳ quan tâm tới cô ta. Khi Trì Tâm chạy lung tung đến khu tây trường học, cuối cùng anh ta cũng hiện thân, ngăn cản cô ta.
Không biết từ khi nào, khu tây của trường cấp ba học viện Thánh Tâm đã trở thành thiên hạ của lũ quạ đen, chỉ có một màu tối đen, cho dù nhìn thấy vào ban ngày thì vẫn khiến người ta rùng mình.
Trì Tâm chỉ lo thương tâm, suýt nữa bị quạ đen tấn công thì mới hoàn hồn, sắc mặt trắng bệch nhìn tòa nhà dạy học bị quạ đen chiếm cứ.
“Em đến đây làm gì?” Satan bước ra từ trong bóng đêm.
Trì Tâm kinh ngạc nhìn anh ta, thấy quạ đen đậu trên vai anh ta thì co rúm lại theo bản năng, cố giả vờ bình tĩnh nói: “Vô tình đi tới đây. Satan, từ khi nào mà ở đây có nhiều quạ đen vậy?”
Satan vuốt ve con quạ trên vai mình, nở nụ cười tà khí: “Chúng rất đáng yêu, không đúng sao?”
Có trời mới cảm thấy lũ quạ đen đen thui hung ác nhìn chằm chằm vào cô ta là đáng yêu.
Thấy Trì Tâm không đáp lại, anh ta cũng không giận mà hỏi: “Trông em có vẻ rất đau buồn, sao vậy?”
Trì Tâm mím môi, vành mắt hơi đỏ lên, một lúc lâu sau mới rầu rĩ nói: “Trì Am hẹn hò với đàn anh Tư mà em thích.” Sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: “Sao chị ta lại có thể làm như vậy? Từ nhỏ chị ta đã thích cướp đồ của em rồi, quả nhiên là một kẻ đáng ghét!”
Nghe vậy, trên mặt Satan lộ ra biểu cảm vị diệu.
Mặc dù thương tâm, nhưng khi đối mặt với Satan, Trì Tâm vẫn luôn cảnh giác, không dám khinh thường, đương nhiên cũng nhận thấy vẻ mặt của anh ta, cô sợ hãi hỏi: “Satan, chẳng lẽ có gì không đúng à?”
Satan cười khẩy một tiếng, đột nhiên vươn tay ôm cô ta vào lòng, nắm cằm cô nói: “E rằng em còn chưa biết, đàn anh mà em luôn nhớ thương thực ra là thiên sứ đâu nhỉ? Anh ta chính là thiên sứ được Trì Am triệu hoán đến trần gian.”
“Cái gì?” Trì Tâm trợn tròn mắt: “Không thể nào, đàn anh Tự sao có thể là thiên sứ? Rõ ràng anh ấy là con người, là con trai cả của nhà họ Tư, từ nhỏ đã học ở Học viện Thánh Tâm, là một con người.”
Satan lơ đễnh nói: “Thế thì có gì đâu? Bọn ta sở hữu sức mạnh có thể thay đổi ký ức của con người. Anh ta chỉ cần nhúc nhích ngón tay một chút thì sẽ trở thành bất cứ một con người nào. “Tư Ngang là một thân phận của anh ta ở trần gian, trên thực tế anh ta chính là thiên sứ quang dực Lucifinil.”
Trì Tâm choáng váng.
Có vẻ như Satan rất thích thấy vẻ mặt khờ dại của cô ta, thưởng thức một lát rồi nói tiếp: “Còn chuyện anh ta yêu đương với chị gái song sinh của em, em nghĩ là sự thật à?”
Trì Tâm khó hiểu nhìn anh ta: “Nghĩ là sao?”
Satan nói một câu đầy ẩn ý: “Thiên sứ vô tình vô dục, cấm dục nghiêm khắc, sẽ không yêu nhân loại! Hơn nữa Trì Am cũng không nên yêu anh ta!”
Trì Tâm lại há hốc mồm, đột nhiên nảy sinh ảo giác mình cực kỳ ngu xuẩn, cứ như thể mười mấy năm qua đều sống uổng phí.
Mặc dù đã biết, nhưng mặt ngoài Trì Am vẫn hiểu hiện không hề hay biết gì, cười nói: “Tâm Tâm, sao em lại ở đây? Có phải là mệt rồi không?”
Vẻ mặt săn sóc trân trọng của cô rơi vào mắt người đang tức giận chỉ cảm thấy cô dối trá ghê tởm không nói nên lời, Trì Tâm lạnh lùng hỏi: “Nghe nói hai người đang hẹn hò, có thật không?”
Trì Am mím môi, mỉm cười ừ một tiếng.
Bởi vì cô thừa nhận, trên mặt Lucifinil lộ ra nụ cười, mặc dù nụ cười rất nhạt nhẽo, nhưng lại khiến người ta rung động.
Thấy cảnh này, Trì Tâm đương nhiên bị ngược tâm vô cùng. Nếu không phải muốn giữ hình tượng trước mặt người trong lòng thì e rằng lúc này cô ta đã phẫn nộ gào lên, sau đó chất vấn Trì Am sao lại cướp người thương của cô ta, quá vô liêm sỉ...
Cuối cùng, Trì Tâm kêu bà Khâu đẩy xe lăn rời đi.
Nửa tiếng sau, Trì Am nhận được điện thoại của bà Khâu, bà Khẩu nôn nóng nói với cô, Trì Tâm mất tích rồi.
Trì Tâm bị ngược tâm đương nhiên không chịu nối khi thấy người mình thích yêu đương với chị gái song sinh, trong lúc đau buồn thất vọng đã kêu bà Khâu tạm thời rời đi, cô ta cần được yên tĩnh một chút.
Bà Khâu cũng nhận ra cô ta đang thương tâm, trong lòng hơi thương tiếc cô ta, cho nên cũng thức thời rời đi.
Nào biết kết quả của “yên tĩnh một chút” là Trì Tâm không thấy tăm hơi đâu cả. Sau khi trở về, bà Khâu chỉ nhìn thấy một chiếc xe lăn bỏ trống
hiện trường, Trì Tâm chẳng biết đã đi đâu.
“Chân của cô Tâm còn chưa lành lặn, cô ấy không có cách nào đi đường, có thể đi đâu được? Có phải là có người mang cô ấy đi không? Cô Am, làm sao bây giờ...”
Trì Am đương nhiên phải trấn an bà ấy, nói với bà ấy: “Bà đừng sốt ruột, tôi biết em ấy đi đâu, tôi đi tìm em ấy là được, bà tìm một chỗ ngồi chờ chúng tôi trước đi.”
Sau khi trấn an bà Khâu, Trì Am quay sang nhìn Lucifinil, nói: “Chắc hẳn Satan vẫn đi theo em ấy chứ nhỉ?”
“Đương nhiên.” Lucifinil lạnh nhạt nói: “Trước khi chiếm được con mồi, ác ma đều sẽ cực kỳ để bụng, in lại dấu vết của mình trên người cô ta, sẽ không làm cho cô ta xảy ra chuyện đâu.”
Trì Am gật đầu, nói với anh: “Vậy thì chúng ta đi tìm em ấy thôi.”
Mặc dù Lucifinil không muốn quan tâm tới nhân loại đó, nhưng nếu Trì Am đã muốn bận tâm thì anh cũng không nói gì.
Đúng là Satan vẫn đi theo Trì Tâm.
Trì Tâm là nhân loại đã triệu hoán anh ta đến nhân gian, là con mồi của anh ta, Satan cực kỳ quan tâm tới cô ta. Khi Trì Tâm chạy lung tung đến khu tây trường học, cuối cùng anh ta cũng hiện thân, ngăn cản cô ta.
Không biết từ khi nào, khu tây của trường cấp ba học viện Thánh Tâm đã trở thành thiên hạ của lũ quạ đen, chỉ có một màu tối đen, cho dù nhìn thấy vào ban ngày thì vẫn khiến người ta rùng mình.
Trì Tâm chỉ lo thương tâm, suýt nữa bị quạ đen tấn công thì mới hoàn hồn, sắc mặt trắng bệch nhìn tòa nhà dạy học bị quạ đen chiếm cứ.
“Em đến đây làm gì?” Satan bước ra từ trong bóng đêm.
Trì Tâm kinh ngạc nhìn anh ta, thấy quạ đen đậu trên vai anh ta thì co rúm lại theo bản năng, cố giả vờ bình tĩnh nói: “Vô tình đi tới đây. Satan, từ khi nào mà ở đây có nhiều quạ đen vậy?”
Satan vuốt ve con quạ trên vai mình, nở nụ cười tà khí: “Chúng rất đáng yêu, không đúng sao?”
Có trời mới cảm thấy lũ quạ đen đen thui hung ác nhìn chằm chằm vào cô ta là đáng yêu.
Thấy Trì Tâm không đáp lại, anh ta cũng không giận mà hỏi: “Trông em có vẻ rất đau buồn, sao vậy?”
Trì Tâm mím môi, vành mắt hơi đỏ lên, một lúc lâu sau mới rầu rĩ nói: “Trì Am hẹn hò với đàn anh Tư mà em thích.” Sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: “Sao chị ta lại có thể làm như vậy? Từ nhỏ chị ta đã thích cướp đồ của em rồi, quả nhiên là một kẻ đáng ghét!”
Nghe vậy, trên mặt Satan lộ ra biểu cảm vị diệu.
Mặc dù thương tâm, nhưng khi đối mặt với Satan, Trì Tâm vẫn luôn cảnh giác, không dám khinh thường, đương nhiên cũng nhận thấy vẻ mặt của anh ta, cô sợ hãi hỏi: “Satan, chẳng lẽ có gì không đúng à?”
Satan cười khẩy một tiếng, đột nhiên vươn tay ôm cô ta vào lòng, nắm cằm cô nói: “E rằng em còn chưa biết, đàn anh mà em luôn nhớ thương thực ra là thiên sứ đâu nhỉ? Anh ta chính là thiên sứ được Trì Am triệu hoán đến trần gian.”
“Cái gì?” Trì Tâm trợn tròn mắt: “Không thể nào, đàn anh Tự sao có thể là thiên sứ? Rõ ràng anh ấy là con người, là con trai cả của nhà họ Tư, từ nhỏ đã học ở Học viện Thánh Tâm, là một con người.”
Satan lơ đễnh nói: “Thế thì có gì đâu? Bọn ta sở hữu sức mạnh có thể thay đổi ký ức của con người. Anh ta chỉ cần nhúc nhích ngón tay một chút thì sẽ trở thành bất cứ một con người nào. “Tư Ngang là một thân phận của anh ta ở trần gian, trên thực tế anh ta chính là thiên sứ quang dực Lucifinil.”
Trì Tâm choáng váng.
Có vẻ như Satan rất thích thấy vẻ mặt khờ dại của cô ta, thưởng thức một lát rồi nói tiếp: “Còn chuyện anh ta yêu đương với chị gái song sinh của em, em nghĩ là sự thật à?”
Trì Tâm khó hiểu nhìn anh ta: “Nghĩ là sao?”
Satan nói một câu đầy ẩn ý: “Thiên sứ vô tình vô dục, cấm dục nghiêm khắc, sẽ không yêu nhân loại! Hơn nữa Trì Am cũng không nên yêu anh ta!”
Trì Tâm lại há hốc mồm, đột nhiên nảy sinh ảo giác mình cực kỳ ngu xuẩn, cứ như thể mười mấy năm qua đều sống uổng phí.
Danh sách chương