Trì Am hơi cạn lời, quyết định không để ý tới anh nữa.
Nhát mắt đã đến ngày kỷ niệm thành lập trường của học viện Thánh Tâm.
Trong khoảng thời gian này Trì Am bận tối mày tối mặt, thời gian về nhà buổi tối cũng càng ngày càng trễ. Chúng quanh cô luôn không thiếu học sinh đến hỏi ý kiến của cô hoặc cùng cô chuẩn bị công việc cho ngày kỷ niệm thành lập trường. Mỗi ngày sau giờ tan trường luôn có thể thấy cô dẫn một đám học sinh cốt cán của hội học sinh vội vàng băng qua sân trường.
Lucifinil hơi bất mãn về chuyện này.
Có quá nhiều người chiếm cứ thời gian của cô, còn đáng ghét hơn cả Trì Tâm, em gái của Trì Am.
Lucifinil chán ghét tất cả những người và chuyện chiếm cứ thời gian và sự chú ý của cô. Tiếc rằng lúc này anh là thiên sứ, không thể rõ ràng làm chút chuyện gì đó. Thiên sứ tâm trạng không vui đành phải đi kiếm chuyện với đám ác ma mai phục trên nhân gian, chỉ cần thấy bóng dáng của chúng là anh sẽ trực tiếp đánh một phát thánh quang, không chết coi như chúng may mắn, chết coi như chúng xui xẻo.
Thiên sứ chính là sinh vật bốc đồng như thế đấy.
Vì vậy, Satan nhận được rất nhiều lời khóc kể của ác ma.
Satan vuốt ve quạ đen trên vai, nhìn chỗ tối trong góc, vẻ mặt vô cùng tà ác, nói: “Nếu các
ngươi dám mơ ước linh hồn của chị em nhà họ Trì thì các ngươi hắn phải biết sẽ có kết cục như vậy. Đừng nói là đến tìm ta, nếu là thiên sứ khác thì ta còn có thể đòi lại chút công bằng cho các người, nhưng là Lucifinil thì các ngươi đừng trông mong gì, tạm thời ta còn chưa muốn chống lại hắn ta.”
[Samael, người trở nên nhát gan rồi.] Một giọng nói ồm ồm lên tiếng.
Satan nở nụ cười, nụ cười ấy mang theo tà khí đặc trưng của ác ma: “Đừng dùng phép khích tướng, không có ích lợi gì đối với Satan vĩ đại đâu.”
Ác ma trong bóng tối im lặng chốc lát mới nói: [Samael, các ngươi không hổ là anh em, đều coi trọng linh hồn của nữ nhân nhà họ Trì... Ngươi đừng quên ngày phán quyết chẳng mấy chốc sẽ đến, quỹ tích vận mệnh là không thể thay đổi, Cổng Địa Ngục sẽ mở ra, lúc đó bất kể là thiên giới hay nhân gian, địa ngục đều không thể may mắn thoát khỏi tai nạn.
Satan lơ đễnh vuốt ve quạ đen, không nói gì.
Ác ma không cam lòng rời đi.
Hôm nay là ngày kỷ niệm thành lập trường, toàn bộ Học viện Thánh Tâm náo nhiệt vô cùng, không chỉ có học sinh trong trường tham gia mà còn có phụ huynh học sinh, những người từ bên ngoài được mời đến dự, người đến người đi, toàn bộ sân trường thể hiện khung cảnh náo nhiệt vô cùng.
Hội trưởng hội học sinh Trì Am vẫn bận rộn tới mức chỉ hận không có ba đầu sáu tay, không biết công việc của một ngày kỷ niệm thành lập trường thôi mà sao lại nhiều đến thế.
Bà Khâu gọi điện thoại cho cô, bảo bà ấy và Trì Tâm đã đến trường.
“Hai người đang ở đâu? Tôi phải người đi đón... Thôi, để tôi tự qua đó.” Trì Am vẫn rất để bụng tới em gái song sinh nên lúc cô nói câu này, cũng không có ai cảm thấy khó hiểu.
Trì Am bàn giao công việc cho hội phó, kêu hội phó tạm thời thay thế mình một chút, tranh thủ đi đón Trì Tâm.
Bây giờ Trì Tâm còn chưa thể đi đường, chỉ có thể ngồi xe lăn đến dự ngày kỷ niệm thành lập trường.
Lúc Trì Am đến nơi thì thấy Trì Tâm và bà Khâu đẩy xe lăn đứng dưới bóng cây.
Trì Tâm ngồi trên xe lăn, vẻ mặt lạnh lùng nhìn đám đông đi ngang qua, thỉnh thoảng sẽ vì ánh mắt tò mò của mấy người đi đường nhìn qua khiến sắc mặt của cô ta càng tồi tệ, có thể thấy cô ta cũng không muốn đến tham gia ngày kỷ niệm thành lập trường với dáng vẻ thê thảm này, nhưng cô ta vẫn đến đây. Trì Am phỏng đoán có lẽ liên quan tới chuyện cô ta thường xuyên âm thầm chạy đến trường đại học.
Có lẽ Trì Tâm đang thích một người đàn ông, mà người đàn ông đó ở trong trường đại học.
Còn chuyện Trì Tâm có bạn trai mà Chung Minh từng kể, theo mấy ngày nay Trì Am quan sát thì thấy chắc hẳn bây giờ cô ta còn chưa có bạn trai, nếu có thì cũng là do Satan làm ra, sau đó bị người khác hiểu nhầm.
Nhân loại và ác ma ư? Trì Am suy nghĩ về tổ hợp này.
Trì Am đi qua, chào bà Khâu một tiếng rồi hỏi Trì Tâm: “Tâm Tâm, em muốn đi chơi ở đâu? Nếu em thấy mệt thì có thể về lớp học hoặc đến phòng nghỉ của hội học sinh.”
Trì Tâm lạnh lùng nói: “Tôi muốn đến trường đại học xem thử, nghe nói ngày kỷ niệm thành lập trường của trường đại học năm nay tổ chức rất nhiều tiết mục thú vị.”
Trì Am nhìn cô ta, vẻ mặt vẫn không thay đổi, mỉm cười nói: “Ừ, bây giờ chị rất bận, không rảnh đi cùng em, cho nên làm phiền bà Khâu đưa em qua đó.”
Trì Am bày ra tư thế chị gái tốt thật đủ, sau khi Trì Tâm bắt đầu mất kiên nhẫn thì mới để họ rời
Ánh sánh mặt trời đầu tháng năm vừa xán lạn vừa sáng ngời, cơn gió ngẫu nhiên thổi qua mang tới hơi thở của đầu hạ.
Trì Am không vội vã trở về hội học sinh tiếp tục công việc mà tranh thủ khoảng thời gian hiếm hoi này chậm rãi đi dạo trong sân trường, đồng thời suy nghĩ chuyện khác.
Gần đây rất bận, cô hơi xem nhẹ Lucifinil, hình như đã có một khoảng thời gian không gặp anh. Mặc dù không thấy anh nhưng Trì Am biết anh vẫn đang ở bên cô, bởi vì Tử Thần vẫn chưa bỏ cuộc, Lucifinil âm thầm giúp cô ngăn cản rất nhiều tai nạn do Tử Thần chế tạo.
Người chung quanh chen lấn, Trì Am đi dạo đủ rồi, đang chuẩn bị đến khu vực của hội học sinh thì chợt cánh tay cô bị một người nắm lấy.
Trì Am quay đầu lại, phát hiện người đang kéo mình rất cao.
Ánh nắng hơi chói mắt, người đang kéo cô đứng ngược chiều ánh nắng, Trì Am không thấy rõ khuôn mặt của anh, tuy nhiên từ đồng phục trên người anh có thể thấy đây là nam sinh của trường đại học, sơ mi trắng quần đen, cổ áo và tay áo đều thêu viền vàng, cúc áo là kiểu đá ngọc bích nạm vàng, màu của khu đại học.
“Anh...”.
Trì Am đang định lễ phép hỏi anh có chuyện gì thì đột nhiên có học sinh đi ngang qua sau lưng, bởi vì đi quá nhanh suýt nữa đâm trúng cô nên nam sinh kia kéo cô vào lòng, né tránh người đi sau lưng.
Trì Am ngửi thấy hương vị sạch sẽ khoan khoái, cũng không chán ghét, chờ đến khi cô ngẩng đầu thấy rõ gương mặt của nam sinh này, cô đột nhiên trợn tròn mắt.
“Tư Ngang...”
Nhát mắt đã đến ngày kỷ niệm thành lập trường của học viện Thánh Tâm.
Trong khoảng thời gian này Trì Am bận tối mày tối mặt, thời gian về nhà buổi tối cũng càng ngày càng trễ. Chúng quanh cô luôn không thiếu học sinh đến hỏi ý kiến của cô hoặc cùng cô chuẩn bị công việc cho ngày kỷ niệm thành lập trường. Mỗi ngày sau giờ tan trường luôn có thể thấy cô dẫn một đám học sinh cốt cán của hội học sinh vội vàng băng qua sân trường.
Lucifinil hơi bất mãn về chuyện này.
Có quá nhiều người chiếm cứ thời gian của cô, còn đáng ghét hơn cả Trì Tâm, em gái của Trì Am.
Lucifinil chán ghét tất cả những người và chuyện chiếm cứ thời gian và sự chú ý của cô. Tiếc rằng lúc này anh là thiên sứ, không thể rõ ràng làm chút chuyện gì đó. Thiên sứ tâm trạng không vui đành phải đi kiếm chuyện với đám ác ma mai phục trên nhân gian, chỉ cần thấy bóng dáng của chúng là anh sẽ trực tiếp đánh một phát thánh quang, không chết coi như chúng may mắn, chết coi như chúng xui xẻo.
Thiên sứ chính là sinh vật bốc đồng như thế đấy.
Vì vậy, Satan nhận được rất nhiều lời khóc kể của ác ma.
Satan vuốt ve quạ đen trên vai, nhìn chỗ tối trong góc, vẻ mặt vô cùng tà ác, nói: “Nếu các
ngươi dám mơ ước linh hồn của chị em nhà họ Trì thì các ngươi hắn phải biết sẽ có kết cục như vậy. Đừng nói là đến tìm ta, nếu là thiên sứ khác thì ta còn có thể đòi lại chút công bằng cho các người, nhưng là Lucifinil thì các ngươi đừng trông mong gì, tạm thời ta còn chưa muốn chống lại hắn ta.”
[Samael, người trở nên nhát gan rồi.] Một giọng nói ồm ồm lên tiếng.
Satan nở nụ cười, nụ cười ấy mang theo tà khí đặc trưng của ác ma: “Đừng dùng phép khích tướng, không có ích lợi gì đối với Satan vĩ đại đâu.”
Ác ma trong bóng tối im lặng chốc lát mới nói: [Samael, các ngươi không hổ là anh em, đều coi trọng linh hồn của nữ nhân nhà họ Trì... Ngươi đừng quên ngày phán quyết chẳng mấy chốc sẽ đến, quỹ tích vận mệnh là không thể thay đổi, Cổng Địa Ngục sẽ mở ra, lúc đó bất kể là thiên giới hay nhân gian, địa ngục đều không thể may mắn thoát khỏi tai nạn.
Satan lơ đễnh vuốt ve quạ đen, không nói gì.
Ác ma không cam lòng rời đi.
Hôm nay là ngày kỷ niệm thành lập trường, toàn bộ Học viện Thánh Tâm náo nhiệt vô cùng, không chỉ có học sinh trong trường tham gia mà còn có phụ huynh học sinh, những người từ bên ngoài được mời đến dự, người đến người đi, toàn bộ sân trường thể hiện khung cảnh náo nhiệt vô cùng.
Hội trưởng hội học sinh Trì Am vẫn bận rộn tới mức chỉ hận không có ba đầu sáu tay, không biết công việc của một ngày kỷ niệm thành lập trường thôi mà sao lại nhiều đến thế.
Bà Khâu gọi điện thoại cho cô, bảo bà ấy và Trì Tâm đã đến trường.
“Hai người đang ở đâu? Tôi phải người đi đón... Thôi, để tôi tự qua đó.” Trì Am vẫn rất để bụng tới em gái song sinh nên lúc cô nói câu này, cũng không có ai cảm thấy khó hiểu.
Trì Am bàn giao công việc cho hội phó, kêu hội phó tạm thời thay thế mình một chút, tranh thủ đi đón Trì Tâm.
Bây giờ Trì Tâm còn chưa thể đi đường, chỉ có thể ngồi xe lăn đến dự ngày kỷ niệm thành lập trường.
Lúc Trì Am đến nơi thì thấy Trì Tâm và bà Khâu đẩy xe lăn đứng dưới bóng cây.
Trì Tâm ngồi trên xe lăn, vẻ mặt lạnh lùng nhìn đám đông đi ngang qua, thỉnh thoảng sẽ vì ánh mắt tò mò của mấy người đi đường nhìn qua khiến sắc mặt của cô ta càng tồi tệ, có thể thấy cô ta cũng không muốn đến tham gia ngày kỷ niệm thành lập trường với dáng vẻ thê thảm này, nhưng cô ta vẫn đến đây. Trì Am phỏng đoán có lẽ liên quan tới chuyện cô ta thường xuyên âm thầm chạy đến trường đại học.
Có lẽ Trì Tâm đang thích một người đàn ông, mà người đàn ông đó ở trong trường đại học.
Còn chuyện Trì Tâm có bạn trai mà Chung Minh từng kể, theo mấy ngày nay Trì Am quan sát thì thấy chắc hẳn bây giờ cô ta còn chưa có bạn trai, nếu có thì cũng là do Satan làm ra, sau đó bị người khác hiểu nhầm.
Nhân loại và ác ma ư? Trì Am suy nghĩ về tổ hợp này.
Trì Am đi qua, chào bà Khâu một tiếng rồi hỏi Trì Tâm: “Tâm Tâm, em muốn đi chơi ở đâu? Nếu em thấy mệt thì có thể về lớp học hoặc đến phòng nghỉ của hội học sinh.”
Trì Tâm lạnh lùng nói: “Tôi muốn đến trường đại học xem thử, nghe nói ngày kỷ niệm thành lập trường của trường đại học năm nay tổ chức rất nhiều tiết mục thú vị.”
Trì Am nhìn cô ta, vẻ mặt vẫn không thay đổi, mỉm cười nói: “Ừ, bây giờ chị rất bận, không rảnh đi cùng em, cho nên làm phiền bà Khâu đưa em qua đó.”
Trì Am bày ra tư thế chị gái tốt thật đủ, sau khi Trì Tâm bắt đầu mất kiên nhẫn thì mới để họ rời
Ánh sánh mặt trời đầu tháng năm vừa xán lạn vừa sáng ngời, cơn gió ngẫu nhiên thổi qua mang tới hơi thở của đầu hạ.
Trì Am không vội vã trở về hội học sinh tiếp tục công việc mà tranh thủ khoảng thời gian hiếm hoi này chậm rãi đi dạo trong sân trường, đồng thời suy nghĩ chuyện khác.
Gần đây rất bận, cô hơi xem nhẹ Lucifinil, hình như đã có một khoảng thời gian không gặp anh. Mặc dù không thấy anh nhưng Trì Am biết anh vẫn đang ở bên cô, bởi vì Tử Thần vẫn chưa bỏ cuộc, Lucifinil âm thầm giúp cô ngăn cản rất nhiều tai nạn do Tử Thần chế tạo.
Người chung quanh chen lấn, Trì Am đi dạo đủ rồi, đang chuẩn bị đến khu vực của hội học sinh thì chợt cánh tay cô bị một người nắm lấy.
Trì Am quay đầu lại, phát hiện người đang kéo mình rất cao.
Ánh nắng hơi chói mắt, người đang kéo cô đứng ngược chiều ánh nắng, Trì Am không thấy rõ khuôn mặt của anh, tuy nhiên từ đồng phục trên người anh có thể thấy đây là nam sinh của trường đại học, sơ mi trắng quần đen, cổ áo và tay áo đều thêu viền vàng, cúc áo là kiểu đá ngọc bích nạm vàng, màu của khu đại học.
“Anh...”.
Trì Am đang định lễ phép hỏi anh có chuyện gì thì đột nhiên có học sinh đi ngang qua sau lưng, bởi vì đi quá nhanh suýt nữa đâm trúng cô nên nam sinh kia kéo cô vào lòng, né tránh người đi sau lưng.
Trì Am ngửi thấy hương vị sạch sẽ khoan khoái, cũng không chán ghét, chờ đến khi cô ngẩng đầu thấy rõ gương mặt của nam sinh này, cô đột nhiên trợn tròn mắt.
“Tư Ngang...”
Danh sách chương