Lucifinil nhíu mày: “Đây là quy định kỳ quặc gì vậy?”

“Quy định của con người bọn em.” Trì Am hừ hừ một tiếng, túm vạt áo của anh, vải dệt mềm mại không biết làm bằng chất liệu gì mà sờ lên vô cùng dễ chịu. Cô gác mặt lên ngực anh, dán lên quần áo của anh, thoải mái đến mức buồn ngủ.

Mặc dù hơi bất đắc dĩ, nhưng Lucifinil không bắt buộc cô tiếp tục làm chuyện này... Chẳng qua thân thể của anh vô cùng khó chịu, cho nên không thể thiếu làm những chuyện khác. Mãi tới khi sờ soạng hết thân thể của cô, dính lên đó hơi thở của mình, anh mới ôm cô vào lòng, hôn lên gò má hồng hào, nói: “Vậy thì em trưởng thành nhanh lên.”

Trì Am nhịn cười: “Không phải em muốn là được.”

Bầu không khí vô cùng ấm áp, trong lòng Trì Am vui vẻ, nằm trong lòng anh hỏi anh: “Anh có thật là do em triệu hoán ra không?”

“... Dĩ nhiên rồi.”

Chút ngập ngừng khả nghi này là gì thế? Trì Am quyết định bỏ qua chuyện này, dù sao người đàn ông này cũng đã được cô triệu hoán tới đây rồi, sau này sẽ có cơ hội hỏi lại. Cô hỏi tiếp: “Chuyện trong phòng học hôm nay là sao vậy?”

“Một ít ác ma cấp thấp thôi.” Vẻ mặt Lucifinil vừa khinh miệt vừa chán ghét.

“Ác ma? Sau chúng nó lại theo dõi em? Cả Tử Thần nữa, trên người em có thứ gì đáng để chúng theo dõi à?” Trì Am nghi hoặc hỏi.

Lucifinil cúi đầu nhìn cô, đối diện với ánh mắt sáng sủa của cô, không nhịn được lại hôn lên đôi môi mềm mại của cô một lần nữa, mãi tới khi đuôi mắt của cô nhuộm lên sắc màu diễm lệ, khiến anh rung động tới mức chỉ hận không thể chiếm hữu cô, anh mới khàn giọng nói: “Bởi vì trong mắt đám ác ma đó, linh hồn của em vô cùng ngon miệng, hơn nữa còn có một loại lực lượng kỳ lạ. Nếu chúng có được linh hồn của em thì chúng cũng sẽ đạt được sức mạnh vô cùng lớn lao.”

Trì Am nhíu mày suy nghĩ một chút, tỉnh ngộ nói: “Có phải đối với ác ma, linh hồn của hai chị em em đều rất ngon miệng không?”

“Chắc là thế.” Lucifinil tùy ý nói.

“Cái gì mà chắc?” Trì Am gặng hỏi.

“Anh lười nhìn cô ta, cho nên không thấy rõ.” Anh trả lời một cách đúng lý hợp tình.

Trì Am bị đáp án của anh biến thành cạn lời. Hay lắm, câu trả lời sặc mùi Tư Ngang, trong lòng cô hơi vui vẻ, cười tủm tỉm hỏi anh: “Chị em em trông rất giống nhau, anh có bị nhầm lẫn giữa hai người không?”

“Không, hai người trông chẳng giống chút nào!” Lucifinil trả lời không hề do dự.

Trì Am lại thấy tò mò, nằm trên giường nhổm nửa người trên, nhìn xuống anh: “Tại sao anh lại nghĩ vậy? Thực ra bọn em rất giống nhau, bởi vì bọn em là song sinh, không ai có thể phủ nhận điều này.”

“Không giống chính là không giống, không có tại sao gì hết.” Lucifinil kéo cô vào lòng, tiếp tục hôn cô, hôn tới khi cô không hỏi nữa mới thôi.

Trì Am thấy bất kể mình hỏi như thế nào thì vị thiên sứ này cũng không trả lời chính diện, ngược lại còn dùng chiêu vô lại.

Cô nhìn anh một lúc lâu, sau đó bỗng nhiên một tay đè anh lại, xoay người ngồi lên eo bụng săn chắc khêu gợi của anh, cúi đầu cắn lên yết hầu của anh, cảm nhận được cơ thể anh căng thẳng thì mới hài lòng nằm xuống một lần nữa.

Cô hài lòng, nhưng Lucifinil lại vô cùng bất mãn.

Chẳng mấy chốc Trì Am phát hiện hình như mình trêu học hơi quá mức rồi. Khi thấy ánh mắt của vị thiên sứ kia lóe lên ánh sáng màu tím, mái tóc vàng óng cũng dần dần nhuộm màu đen ma mị, giờ khắc này càng giống ác ma Satan.

“Rốt cuộc quan hệ giữa anh và Satan là gì?” Trì Am đột nhiên hỏi.

Câu hỏi này quả thực chọc vào tổ ong vò vẽ. Trì Am lập tức thấy anh lạnh lùng nhìn cô, vẻ mặt như cô đã thay lòng đổi dạ ngoại tình biến thành tra nữ, dáng vẻ hung ác lạnh lẽo như sứ giả địa ngục, khiến người ta run sợ.

Một bàn tay đặt lên cổ cô, thân thể mạnh mẽ của anh đè cô dưới người mình, cúi đầu hơi thở giao hòa với cô, dùng một loại thanh âm hung ác khiến người ta sởn gai ốc nói: “Am Am, tại sao em cứ thích làm những chuyện khiến anh không thể chịu đựng được vậy? Em đừng nhớ thương Satan, chỉ thuộc về mình anh thôi không được à?”

Trì Am kinh ngạc nhìn anh, cô nhớ thương Satan hồi nào? “Em không...”

Cô còn chưa phản bác vì mình được một câu thì thế giới bỗng biến thành một màu đen ngòm, Trì Am nhanh chóng mất ý thức.

Hôm sau, Trì Am rời giường như mọi khi.

Lúc đánh răng, cô đột nhìn mình trong gương, sửng sốt một hồi lâu rồi kề sát chiếc gương, quan sát mình trong gương thật kỹ.

Đôi môi của cô sưng đỏ, trên cổ dày đặc dấu vết ái muội, chỉ cần là người có chút thưởng thức thì đều sẽ nhận ra cô đã trải qua những gì.

Trì Am nhìn một lát rồi rất bình tĩnh tiếp tục đánh răng rửa mặt, bình tĩnh đi ra nhà vệ sinh, bình tĩnh vào phòng giữ đồ thay quần áo. Mãi tới khi cô cởi đồ ngủ trên giường, ôm hai mảnh đồ nhỏ của con gái chuẩn bị mặc vào thì nhìn thấy một thiên sứ áo trắng xuất hiện sau lưng mình từ trong gương.

Thiên sứ thuần khiết và cấm dục, không có chỗ nào là không ấm áp hoàn hảo, lúc này lại nhìn cô bằng đôi mắt tràn đầy dục vọng.

Trì Am chậm rãi ngoảnh đầu nhìn anh, hỏi: “Tối qua anh đã làm gì?”

Lucifinil ôm eo cô, cho cô một nụ hôn triền miên, đôi mắt tùy ý nhìn nửa thân trên trần trụi của cô, nói: “Tối qua anh đi gặp mấy người bạn cũ."

“Bạn cũ? Thiên sứ hay ác ma?”

“Có hết.”

Trì Am nhìn anh một lát rồi đấy anh ra, vỗ lên trán nghiêm túc nói: “Thứ nhất, em không thích Satan, cho nên anh đừng có đa nghi! Thứ hai, anh không thể lại viện cớ này mà nhốt em vào phòng tối được.”

Bà mẹ nó! Cho dù người đàn ông này biến thành thiên sứ thìvẫn thích nhất cô vào phòng tối.

Mặc dù tối qua không biết bị anh kéo đến chỗ nào, sau khi xong việc cũng không có ký ức, nhưng Trì Am biết người đàn ông này rất thích làm chuyện như vậy. Không chừng anh còn ước gì hiểu lầm cô chuyện nào đó để anh làm việc này càng đúng lý hợp tình hơn nữa kìa.

Anh ừm một tiếng, vẻ mặt lạnh nhạt thờ ơ vô tình vô dục hệt như thiên sứ, cứ như thể không thèm để ý tới lời buộc tội của phàm nhân. Trì Am tin dáng vẻ làm màu này của anh mới là lạ, bất kể người đàn ông này biến thành cái gì, bản chất của anh cũng sẽ không bao giờ thay đổi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện