Bạch Tửu thầm nhủ không thể để Cố Trường Tình biết cô không thể sử dụng pháp thuật, có lẽ đến lúc đó cô phải giả bệnh té xỉu. Cẩn thận ngẫm lại, cô cũng không có cách gì tốt hơn.

Để có thể thuận lợi hy sinh chính mình, Bạch Tửu không thể không trầm tư suy nghĩ, chuyện này ngẫm thế nào cũng cảm thấy có chút buồn cười.

Cố Trường Tình yêu cầu tiến hành tỷ thí vào giờ Tỵ ở quảng trường Thái Cực, giờ Tỵ đại khái là 9 giờ sáng. Bạch Tửu áng chừng sơ qua một chút, cô đến đó trước ít nhất khoảng một giờ, mà Khương Đường thì tới trước mười phút, về phần Cố Trường Tình, hắn phải đúng giờ mới có mặt.

Giờ Tỵ, nam nhân bạch y thanh lãnh bỗng nhiên xuất hiện trên trung tâm quảng trường Thái Cực, hắn vẫn luôn tạo cho người ta cảm giác cách biệt với đời, tựa như muốn mọc cánh thành tiên.

Khương Đường bĩu môi, biết di chuyển tức thời thì ghê gớm lắm sao? Chờ về sau cô tu luyện tốt, cô cũng có thể tới vô ảnh đi vô tung như vậy.


Bạch Tửu nhìn sắc mặt Khương Đường liền biết trong lòng Khương Đường không phải đang nói lời tốt đẹp gì cả, chẳng qua Bạch Tửu cũng không nhìn chằm chằm Cố Trường Tình, mà nhìn về phía người bên cạnh Cố Trường Tình, khóe môi cô nhếch lên, trong mắt hàm chứa ý cười uyển chuyển, minh diễm mê người.

Thần sắc Hách Liên Thu Mục cứng lại, hơi quay mặt đi, giấu đi chút hoảng loạn để lộ nơi đáy mắt.

Bạch Tửu thu hồi ánh mắt, ý cười trên mặt chưa giảm.

Giọng nói không có nửa phần dao động của Cố Trường Tình vang lên, “Đã đến giờ.”

“Vậy…” Khương Đường hỏi: “Là ta thi trước, hay Tiểu Tửu thi trước đây?”

Cố Trường Tình bình thản nói: “Cùng nhau thi.”

Hắn thật sự không muốn lãng phí chút thời gian nào.

Khương Đường và Bạch Tửu nhìn nhau một cái, hai người đều không có dị nghị, từng người các cô bước ra một bước, đồng thời vươn tay, trong miệng hô: “Thủy hoa phụng lai!”

Nói thật, chú ngữ này đọc ra còn có vẻ rất tự kỷ.


Đầu ngón tay Khương Đường lập tức ngưng kết một dòng nước nhỏ, uốn lượn xoay chuyển giữa không trung, không một giọt nào rơi xuống.

Lại nhìn Bạch Tửu bên này, không khí an tĩnh, cái gì cũng không phát sinh.

Bạch Tửu cảm thấy càng thêm thẹn thùng.

“Tiểu Tửu?” Khương Đường lo lắng gọi một tiếng, ở trong mắt nàng, Bạch Tửu luôn hoàn mỹ, chuyện gì cũng có thể làm tốt được, vì thế hiện tại thấy bên Bạch Tửu cái gì cũng chưa phát sinh, Khương Đường liền cảm thấy có chút lo lắng.

Cố Trường Tình và Hách Liên Thu Mục đều nhìn về phía Bạch Tửu.

Bạch Tửu chậm rãi buông tay xuống, làm bộ làm tịch ho khan hai tiếng.

Khương Đường buông tay xuống, vội hướng nói với Cố Trường Tình: “Tiểu Tửu nhất định là do thân thể còn chưa khỏe nên mới thất bại, Cố Trường Tình, ngươi lại cho Tiểu Tửu thêm một chút thời gian đi!”

Bạch Tửu càng thêm cảm thấy Khương Đường là áo bông nhỏ tri kỷ của mình.

Hách Liên Thu Mục cũng nhìn về phía Cố Trường Tình, chờ Cố Trường Tình quyết định.

Cố Trường Tình chưa nói, tầm mắt hắn rơi về phía một đỉnh núi.


Hách Liên Thu Mục cũng như nhận ra cái gì, giữa mày hắn nhíu lại, cùng Cố Trường Tình nhìn về phía kia.

Dần dần, Khương Đường cũng nhận ra có điểm khác lạ, nàng mơ hồ nghe được âm thanh gì đó, hơn nữa âm thanh này còn càng ngày càng gần, càng ngày càng gần hơn…

Bỗng nhiên, một tiếng “Ầm” cực lớn truyền đến, thình lình thấy được chính là một màn nước từ ngọn núi nơi xa kia bay đến đây, giống như mây đen che phủ, màn nước đã giăng kín khắp không trung.

Bạch Tửu cũng vì cảnh tượng đồ sộ này mà ngây ngốc, cô không khỏi cảm thán một câu: “Điệu bộ này, chính là ‘thủy mạn Kim Sơn’ (nước phủ khắp Kim Sơn) trong Bạch Xà truyện nha.”

Nhưng nhìn trạng thái nước tràn tới kia, dường như bọn họ sắp biến thành người bị nhấn chìm!

Bạch Tửu nuốt một ngụm nước miếng, lui về phía sau một bước. Khi nước kia ầm ầm mà đến, một người kéo cô ra phía sau mình, cùng lúc đó, người này nâng một tay khác lên, kết giới vô hình ngăn màn nước ở bên ngoài nó.




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện