Giọng hắn rầu rĩ, “Ta chán ghét cái đuôi của ta. Nếu không có nó, ngươi sẽ liền thích ta, vậy ta huỷ hoại nó, ngươi sẽ liền thích ta.”

Hắn cố chấp cho rằng, nguyên nhân Bạch Tửu không chịu tiếp nhận hắn là vì hắn có một cái đuôi mà người thường không có, nếu không hắn đẹp như vậy, sao cô lại không thích hắn đây?

Bạch Tửu nghe vậy, cảm xúc trong lòng khó có thể miêu tả, cô sợ hắn lại chịu đau rút vẩy cá, không thể không ôm chặt cánh tay hắn hơn. Cô cả người đều không thoải mái nói: “Cái đuôi của ngươi rất xinh đẹp, ta cũng không chán ghét!”

Hắn không nói một lời nhìn cô, dường như đang nghĩ xem có phải cô nói lời này để gạt hắn hay không.


Bạch Tửu đã bị hắn bắt bí, cô chỉ có thể tiếp tục nghiêm trang nói: “Ta bảo đảm lời ta nói chính là lời thật, ta tuyệt đối không chán ghét cái đuôi của ngươi.”

“Vậy… ngươi có nguyện ý thích ta không?” Hắn thật cẩn thận hỏi, sợ lại nghe được câu trả lời phủ định của cô.

Bạch Tửu trầm mặc một giây, ngữ khí quái dị nói: “Đại khái có thể… thử một lần.”

Đáp án này chính là ba phải cái nào cũng được.

Nhưng đối với hắn, câu này so với câu ‘không muốn’ thì khá hơn nhiều, khóe môi hắn khẽ nhếch, khóe mắt cong cong, lại ấn gáy cô, kéo cả người cô vào trong ngực mình, “Chúng ta tiếp tục ở chung lâu một chút, ngươi sẽ liền thích ta nhiều hơn một chút. Cái này tặng cho ngươi.”

Bạch Tửu bị bắt dựa vào trong ngực hắn, tầm mắt cô khẽ dời, liền thấy trong tay hắn chính là một mảnh vẩy cá màu đỏ. Hắn nói: “Cho dù chúng ta cách xa đến đâu, chỉ cần ngươi cầm cái này nói chuyện, ta cũng có thể nghe được giọng ngươi.”

Hắn đặt mảnh vẩy cá này vào lòng bàn tay cô.


Bạch Tửu nhìn vẩy cá đỏ đến phát sáng trong lòng bàn tay mình, cảm nhận được nhiệt độ hơi lạnh của nó, ánh mắt cô lại không tự chủ nhìn về phía miệng vết thương trên đuôi cá màu đỏ của hắn kia, ngón tay co lại, chậm rãi nắm chặt miếng vẩy cá.

Cô đã rơi vào phiền phức ngập trời.

Bạch Tửu vô cùng khẳng định điểm này. Tiểu cá chép đánh cũng đánh không được, mắng lại không nỡ mắng, cô trốn tránh hắn, không đi gặp hắn, hắn còn chơi tự mình hại mình, nhất quyết phải khiến cô mềm lòng mới chịu.

Trên quảng trường Thái Cực, nhìn chiếc vảy màu đỏ trong tay, Bạch Tửu cảm thấy đau đầu sâu sắc. Có cảm tình với hắn sao? Đương nhiên là có, giống như nữ sinh mười lăm mười sáu tuổi luôn bị nam giới chín chắn thành thục hấp dẫn, nữ giới thành thục đã sống không biết bao nhiêu năm như Bạch Tửu cũng sẽ bị chàng trai trẻ tuổi đơn thuần hấp dẫn. Hắn rút vảy thì không rên một tiếng liền rút, thoạt nhìn một chút cũng không đau, nhưng cô lại chỉ nhìn cũng cảm thấy đau đớn.

“Tiểu Tửu!” Khương Đường sức sống tràn đầy chạy tới.

Bạch Tửu bỏ vẩy cá trong tay vào túi tiền cạnh người, cô quay đầu lại nhìn về phía Khương Đường, cười một tiếng, “Tiểu Đường.”

“Cô tới sớm thật.” Khương Đường đi tới bên cạnh Bạch Tửu. Nàng ấy nhìn hai quầng thâm mắt của Bạch Tửu, hoài nghi cô lại mất ngủ rồi.


Bạch Tửu thật sự mất ngủ, bởi vừa nhắm mắt lại, trước mắt cô sẽ liền hiện ra ‘con cá’ kia. Cô cười nói: “Ta luôn ngủ sớm, dậy cũng sớm, nghĩ không có chuyện gì làm nên tới đây trước thôi.”

“Vậy à.” Khương Đường an tĩnh một giây, lại hỏi: “Tiểu Tửu, tỷ thí hôm nay cô có muốn thắng không?”

“Sao lại hỏi như vậy?”

“Tuy rằng ta không coi trọng việc ai thua ai thắng, nhưng nếu Tiểu Tửu cô muốn thắng, ta có thể…” Khương Đường còn chưa nói xong, ý trong đó cũng đã rất rõ ràng.

Bạch Tửu dĩ nhiên muốn thắng, chỉ là ngay cả pháp thuật đơn giản nhất cô cũng không dùng được, cho dù Khương Đường có cố ý nương tay, thì cô cũng vẫn không thể biến ra pháp thuật. Nhưng điều này cũng không hề cản trở cô bị cảm động một phen, cô vỗ vỗ vai Khương Đường, “Cố hết sức là được, đừng nghĩ nhiều.”




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện