Edit: Quỳnh chan - @Lenh_Quynh_Hy & Sa Nhi
==================
Sơ Tranh trì hoãn lát sau mới trở về, Thẩm Liệu đã rất hoảng hốt, "Sao em đi lâu như vậy."
"Giải quyết chút việc."
Thẩm Liệu: "Việc gì?"
Sơ Tranh: "Việc nhỏ."
Sơ Tranh không có ý định nói, Thẩm Liệu cũng hỏi không ra được nguyên cớ, đành phải thôi.
-
Bởi vì phải nói chuyện phiếm, cho nên thời gian ăn cơm tương đối dài.
Mẹ Sơ chuẩn bị cho Thẩm Liệu lễ gặp mặt, không phải vật phẩm gì quý báu, chính là cặp sách cùng một vài đồ văn phòng phẩm.
Thẩm Liệu mở ra xem, phát hiện là một bộ giống của Sơ Tranh là một bộ, chỉ là màu sắc hơi có chút khác biệt.
Trước khi đi, mẹ Sơ còn kéo Sơ Tranh sang bên cạnh.
"Thằng nhỏ có vẻ không được tự tin và quá mẫn cảm, con cũng đừng bắt nạt người ta đấy."
"..." Cái này còn phải xem là kiểu 'bắt nạt' nào nữa.
Mẹ Sơ lại căn dặn vài câu, lúc này mới cùng cha Sơ rời đi.
Trưởng bối đi rồi, thần kinh căng cứng của Thẩm Liệu hơi lỏng xuống.
Sơ Tranh trở về bên cạnh cậu, "Anh về chỗ nào?"
"Đồ của anh còn đang ở chỗ dì." Thẩm Liệu nói: "Anh về bên kia trước đã."
"Ừ, để em đưa anh về."
Cánh môi Thẩm Liệu hơi hé, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng chỉ là gật gật đầu, ôm quà bước lên xe.
Sơ Tranh một lát sau mới lên, trong tay đã có nhiều thêm một cái túi.
"Vừa rồi thấy anh không ăn được nhiều, em bảo họ gói cho anh ít đồ." Sơ Tranh đưa cái túi cho cậu.
Thẩm Liệu: "..."
Ngay trước mặt trưởng bối, Thẩm Liệu nào dám thả lỏng tâm tình ăn uống, đều là vừa nếm thử đã đặt xuống, sợ mình biểu hiện không tốt.
Cho nên bụng cậu cũng không có bao nhiêu thứ.
Hành động của Sơ Tranh lúc này đã lập tức làm Thẩm Liệu thấy ấm áp.
Đến cả chi tiết này cô đều chú ý tới...
"Cảm ơn."
"Không khách khí." Sơ Tranh mò xuống đầu cậu, "Chăm sóc anh là chuyện em phải làm."
Thẩm Liệu: "..."
Thẩm Liệu mở mấy hộp đóng gói bên trong ra, lại nhìn về phía Sơ Tranh, "Vừa rồi em cũng không ăn bao nhiêu, muốn ăn không?"
"Em không đói bụng, anh cứ ăn đi."
"... Ừ."
Thời gian này trêи đường đang hơi kẹt xe, mười mấy phút cũng không đi được bao xa, Thẩm Liệu đã ăn xong, đang nhìn xem bên ngoài.
Không ít người bởi vì sốt ruột mà không ngừng ấn còi ầm ĩ.
"Xuống dưới đi một chút không?" Sơ Tranh đề nghị.
"Giờ sao?"
"Ừ." Sơ Tranh nhìn xuống cả tuyến đường phía trước đều đỏ rực đèn sau, "Chắc còn chờ lâu lắm."
Thẩm Liệu cùng Sơ Tranh xuống xe, vòng qua một đầu đường cái, phía trước chính là phố chợ đêm bên sông, lúc này cũng đang rất náo nhiệt.
Sơ Tranh cũng không có mục đích gì, chỉ dẫn theo Thẩm Liệu tùy tiện dạo chơi.
Hai người nắm tay đi qua đám người như bao cặp tình nhân khác.
Ngay chính tại nơi đèn đuốc sáng trưng này, Thẩm Liệu bỗng có cảm giác thật an toàn.
Đây là cảm giác mà từ trước cho tới bây giờ cậu đều chưa từng cảm thấy.
"Em có sợ điều gì không?" Thẩm Liệu đột nhiên hỏi Sơ Tranh.
"Không có."
"Không có?" Thẩm Liệu cảm thấy hơi lạ, "Mỗi người hẳn là đều có thứ gì đó sợ hãi."
"..." Việc cô sợ cũng không thể để anh biết được!
Sơ Tranh nghiêm mặt lắc đầu, biểu thị mình không có.
"Anh sợ cái gì?" Sơ Tranh không để cái đề tài này lạnh xuống, hỏi lại Thẩm Liệu.
"Anh?" Thẩm Liệu nhìn dòng người đi qua đi lại: "Trước kia anh sợ mình có làmgì không tốt, sẽ làm dì khó xử."
Tình hình cha mẹ của cậu đã như vậy, dì Thẩm không sợ bị đến gây phiền phức, nguyện ý thu nhận cậu đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Cho nên cậu không muốn có xung đột với Tạ Mục, mọi chuyện đều nhường nhịn.
"Hiện tại thì sao?"
"Hiện tại..." Thẩm Liệu cúi đầu nhìn lại bàn tay họ nắm lấy nhau, lẩm bẩm: "Hiện sợ rằng em sẽ buông anh ra."
Tiếng người bốn phía ồn ào, Sơ Tranh không nghe rõ, "Sao cơ?"
Thẩm Liệu ngước mắt, khóe miệng hơi kéo lên, "Không có gì, hiện tại anh không sợ cái gì."
"Tạ Mục bắt nạt mà anh cũng không sợ?"
Thẩm Liệu lắc đầu.
"Về sau sẽ không để hắn có cơ hội ức hϊế͙p͙ anh." Sơ Tranh cam đoan.
Thẩm Liệu kỳ thật không sợ hãi Tạ Mục.
Chỉ là những việc Tạ Mục làm đã làm cậu phải nhận không ít tội, có đôi khi rất phiền.
Nhưng cậu cũng không muốn phản kháng, cậu càng phản kháng, Tạ Mục sẽ càng quá đáng hơn.
Giống như có người có thể dùng phương pháp khác nhau đi tra tấn một con côn trùng, nhưng nếu côn trùng chết rồi, không giãy dụa nữa, vậy rốt cuộc sẽ không còn hứng thú mà giày vò.
-
Sơ Tranh cùng Thẩm Liệu đi dạo, lại theo bờ sông đi rồi một vòng, cuối cùng mới bảo lái xe tới đón bọn họ trở về.
Xe đưa Thẩm Liệu về tận cửa.
"Anh... vào đây."
"Ừ."
Thẩm Liệu mở dây an toàn: "Vậy anh về... Trước nhé."
Sơ Tranh gật đầu, Thẩm Liệu cầm đồ của mình chuẩn bị xuống xe.
"Thẩm Liệu."
Động tác Thẩm Liệu ngừng lại, quay đầu, "Hả?"
"Hôn một cái."
Sơ Tranh nói quá bình tĩnh, giống như chỉ là bảo cậu cầm hộ thứ gì không bằng.
Lúc Thẩm Liệu xuống xe, bên tai nóng hổi, gương mặt cũng ửng đỏ.
Cậu đóng cửa xe, không quay đầu lại tiến vào biệt thự.
"Liệu Liệu, con về rồi?"
Dì Thẩm ở nhà, nghe thấy tiếng động bèn từ bên trong ra, tiếp nhận đồ trong tay cậu, "Sao mặt con đỏ thế kia?"
Thẩm Liệu lập tức bịa chuyện, "Con... Hơi nóng."
Dì Thẩm cũng không hoài nghi, "Hôm nay thế nào, thuận lợi không?"
Thẩm Liệu gật đầu: "Vâng."
Dì Thẩm lại hỏi thêm mấy vấn đề, xác định không có vấn đề gì, lúc này mới bỏ qua Thẩm Liệu.
"Đói không? Để dì chuẩn bị cho con ăn chút gì?"
"Con không đói bụng, con lên lầu trước đây dì."
Thẩm Liệu trở lại gian phòng của mình, mãi một hồi lâu mới xua tan đi được hơi nóng trêи thân, nhưng hình tượng trong đầu lại làm sao cũng không thể xua đi.
Vừa rồi căn bản không giống như những lần trước chỉ nhẹ nhàng chạm qua.
Thẩm Liệu lắc lắc đầu, cố xua những hình ảnh kia đi.
-
Thẩm Liệu tắm rửa, sau đó ra làm bài tập.
Thẩm Liệu làm bài không chú ý thời gian, đến khi dì Thẩm đến gõ cửa cũng đã qua 12 giờ.
"Dì?" Thẩm Liệu mở cửa.
Dì Thẩm cau mày, "Mục Mục đến giờ này còn chưa trở lại, điện thoại cũng không gọi được, hôm nay con có gặp nó không?"
Tạ Mục...
"Từ sau khi con đi cũng chưa gặp cậu ấy."
Bình thường cũng nhiều khi Tạ Mục không về ngủ, có điều đều có thể gọi điện, lần này lại không gọi được, dì Thẩm mới có chút lo lắng.
"Được rồi, con mau ngủ đi, để dì hỏi mấy người khác."
Dì Thẩm đóng cửa lại rời đi, đến hỏi mấy bạn bè của Tạ Mục xem có phải hắn ở bên ngoài chơi không.
Thẩm Liệu đứng đó trong chốc lát mới trở về tiếp tục viết bài.
Viết được mấy chữ số, Thẩm Liệu lại để bút xuống.
Tạ Mục đột nhiên không liên lạc được, là do điện thoại của hắn hết pin hay là xảy ra chuyện gì rồi?
Nghĩ lại tên Tạ Mục này, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì.
Thẩm Liệu nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng vẫn là rời phòng xuống lầu.
Dì Thẩm ở phòng khách gọi điện thoại, một người lại hết một người, tất cả đều là không gặp hắn.
"Dì, có liên lạc được không?"
Dì Thẩm lắc đầu: "Chưa có, con xuống làm gì? Sáng mai con còn đi học, nhanh đi ngủ đi."
Thẩm Liệu không nói chuyện, nhưng cũng không đi lên.
Dì Thẩm lúc này đang vội vàng gọi cho người khác, cũng không đoái hoài tới cậu.
Điện thoại Tạ Mục có đôi khi cũng hết pin, nhưng mấy người bên cạnh hắn đều sẽ biết hắn đang ở đâu, tùy tiện nghe ngóng một chút là có thể biết.
Hôm nay lại không thể tìm được ở đâu.
Cuối cùng cha Tạ cũng bị gọi về.
==================
15.06.2021
#Sa:Chúc mừng sinh nhật Thời Sênh (灬ºωº灬)♡Cảm ơn Mặc Linh đã tạo ra những bộ truyện, giúp ta gặp được các tiểu biến thái dễ thương nơi đây (>ω<〃)~♡
==================
Sơ Tranh trì hoãn lát sau mới trở về, Thẩm Liệu đã rất hoảng hốt, "Sao em đi lâu như vậy."
"Giải quyết chút việc."
Thẩm Liệu: "Việc gì?"
Sơ Tranh: "Việc nhỏ."
Sơ Tranh không có ý định nói, Thẩm Liệu cũng hỏi không ra được nguyên cớ, đành phải thôi.
-
Bởi vì phải nói chuyện phiếm, cho nên thời gian ăn cơm tương đối dài.
Mẹ Sơ chuẩn bị cho Thẩm Liệu lễ gặp mặt, không phải vật phẩm gì quý báu, chính là cặp sách cùng một vài đồ văn phòng phẩm.
Thẩm Liệu mở ra xem, phát hiện là một bộ giống của Sơ Tranh là một bộ, chỉ là màu sắc hơi có chút khác biệt.
Trước khi đi, mẹ Sơ còn kéo Sơ Tranh sang bên cạnh.
"Thằng nhỏ có vẻ không được tự tin và quá mẫn cảm, con cũng đừng bắt nạt người ta đấy."
"..." Cái này còn phải xem là kiểu 'bắt nạt' nào nữa.
Mẹ Sơ lại căn dặn vài câu, lúc này mới cùng cha Sơ rời đi.
Trưởng bối đi rồi, thần kinh căng cứng của Thẩm Liệu hơi lỏng xuống.
Sơ Tranh trở về bên cạnh cậu, "Anh về chỗ nào?"
"Đồ của anh còn đang ở chỗ dì." Thẩm Liệu nói: "Anh về bên kia trước đã."
"Ừ, để em đưa anh về."
Cánh môi Thẩm Liệu hơi hé, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng chỉ là gật gật đầu, ôm quà bước lên xe.
Sơ Tranh một lát sau mới lên, trong tay đã có nhiều thêm một cái túi.
"Vừa rồi thấy anh không ăn được nhiều, em bảo họ gói cho anh ít đồ." Sơ Tranh đưa cái túi cho cậu.
Thẩm Liệu: "..."
Ngay trước mặt trưởng bối, Thẩm Liệu nào dám thả lỏng tâm tình ăn uống, đều là vừa nếm thử đã đặt xuống, sợ mình biểu hiện không tốt.
Cho nên bụng cậu cũng không có bao nhiêu thứ.
Hành động của Sơ Tranh lúc này đã lập tức làm Thẩm Liệu thấy ấm áp.
Đến cả chi tiết này cô đều chú ý tới...
"Cảm ơn."
"Không khách khí." Sơ Tranh mò xuống đầu cậu, "Chăm sóc anh là chuyện em phải làm."
Thẩm Liệu: "..."
Thẩm Liệu mở mấy hộp đóng gói bên trong ra, lại nhìn về phía Sơ Tranh, "Vừa rồi em cũng không ăn bao nhiêu, muốn ăn không?"
"Em không đói bụng, anh cứ ăn đi."
"... Ừ."
Thời gian này trêи đường đang hơi kẹt xe, mười mấy phút cũng không đi được bao xa, Thẩm Liệu đã ăn xong, đang nhìn xem bên ngoài.
Không ít người bởi vì sốt ruột mà không ngừng ấn còi ầm ĩ.
"Xuống dưới đi một chút không?" Sơ Tranh đề nghị.
"Giờ sao?"
"Ừ." Sơ Tranh nhìn xuống cả tuyến đường phía trước đều đỏ rực đèn sau, "Chắc còn chờ lâu lắm."
Thẩm Liệu cùng Sơ Tranh xuống xe, vòng qua một đầu đường cái, phía trước chính là phố chợ đêm bên sông, lúc này cũng đang rất náo nhiệt.
Sơ Tranh cũng không có mục đích gì, chỉ dẫn theo Thẩm Liệu tùy tiện dạo chơi.
Hai người nắm tay đi qua đám người như bao cặp tình nhân khác.
Ngay chính tại nơi đèn đuốc sáng trưng này, Thẩm Liệu bỗng có cảm giác thật an toàn.
Đây là cảm giác mà từ trước cho tới bây giờ cậu đều chưa từng cảm thấy.
"Em có sợ điều gì không?" Thẩm Liệu đột nhiên hỏi Sơ Tranh.
"Không có."
"Không có?" Thẩm Liệu cảm thấy hơi lạ, "Mỗi người hẳn là đều có thứ gì đó sợ hãi."
"..." Việc cô sợ cũng không thể để anh biết được!
Sơ Tranh nghiêm mặt lắc đầu, biểu thị mình không có.
"Anh sợ cái gì?" Sơ Tranh không để cái đề tài này lạnh xuống, hỏi lại Thẩm Liệu.
"Anh?" Thẩm Liệu nhìn dòng người đi qua đi lại: "Trước kia anh sợ mình có làmgì không tốt, sẽ làm dì khó xử."
Tình hình cha mẹ của cậu đã như vậy, dì Thẩm không sợ bị đến gây phiền phức, nguyện ý thu nhận cậu đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Cho nên cậu không muốn có xung đột với Tạ Mục, mọi chuyện đều nhường nhịn.
"Hiện tại thì sao?"
"Hiện tại..." Thẩm Liệu cúi đầu nhìn lại bàn tay họ nắm lấy nhau, lẩm bẩm: "Hiện sợ rằng em sẽ buông anh ra."
Tiếng người bốn phía ồn ào, Sơ Tranh không nghe rõ, "Sao cơ?"
Thẩm Liệu ngước mắt, khóe miệng hơi kéo lên, "Không có gì, hiện tại anh không sợ cái gì."
"Tạ Mục bắt nạt mà anh cũng không sợ?"
Thẩm Liệu lắc đầu.
"Về sau sẽ không để hắn có cơ hội ức hϊế͙p͙ anh." Sơ Tranh cam đoan.
Thẩm Liệu kỳ thật không sợ hãi Tạ Mục.
Chỉ là những việc Tạ Mục làm đã làm cậu phải nhận không ít tội, có đôi khi rất phiền.
Nhưng cậu cũng không muốn phản kháng, cậu càng phản kháng, Tạ Mục sẽ càng quá đáng hơn.
Giống như có người có thể dùng phương pháp khác nhau đi tra tấn một con côn trùng, nhưng nếu côn trùng chết rồi, không giãy dụa nữa, vậy rốt cuộc sẽ không còn hứng thú mà giày vò.
-
Sơ Tranh cùng Thẩm Liệu đi dạo, lại theo bờ sông đi rồi một vòng, cuối cùng mới bảo lái xe tới đón bọn họ trở về.
Xe đưa Thẩm Liệu về tận cửa.
"Anh... vào đây."
"Ừ."
Thẩm Liệu mở dây an toàn: "Vậy anh về... Trước nhé."
Sơ Tranh gật đầu, Thẩm Liệu cầm đồ của mình chuẩn bị xuống xe.
"Thẩm Liệu."
Động tác Thẩm Liệu ngừng lại, quay đầu, "Hả?"
"Hôn một cái."
Sơ Tranh nói quá bình tĩnh, giống như chỉ là bảo cậu cầm hộ thứ gì không bằng.
Lúc Thẩm Liệu xuống xe, bên tai nóng hổi, gương mặt cũng ửng đỏ.
Cậu đóng cửa xe, không quay đầu lại tiến vào biệt thự.
"Liệu Liệu, con về rồi?"
Dì Thẩm ở nhà, nghe thấy tiếng động bèn từ bên trong ra, tiếp nhận đồ trong tay cậu, "Sao mặt con đỏ thế kia?"
Thẩm Liệu lập tức bịa chuyện, "Con... Hơi nóng."
Dì Thẩm cũng không hoài nghi, "Hôm nay thế nào, thuận lợi không?"
Thẩm Liệu gật đầu: "Vâng."
Dì Thẩm lại hỏi thêm mấy vấn đề, xác định không có vấn đề gì, lúc này mới bỏ qua Thẩm Liệu.
"Đói không? Để dì chuẩn bị cho con ăn chút gì?"
"Con không đói bụng, con lên lầu trước đây dì."
Thẩm Liệu trở lại gian phòng của mình, mãi một hồi lâu mới xua tan đi được hơi nóng trêи thân, nhưng hình tượng trong đầu lại làm sao cũng không thể xua đi.
Vừa rồi căn bản không giống như những lần trước chỉ nhẹ nhàng chạm qua.
Thẩm Liệu lắc lắc đầu, cố xua những hình ảnh kia đi.
-
Thẩm Liệu tắm rửa, sau đó ra làm bài tập.
Thẩm Liệu làm bài không chú ý thời gian, đến khi dì Thẩm đến gõ cửa cũng đã qua 12 giờ.
"Dì?" Thẩm Liệu mở cửa.
Dì Thẩm cau mày, "Mục Mục đến giờ này còn chưa trở lại, điện thoại cũng không gọi được, hôm nay con có gặp nó không?"
Tạ Mục...
"Từ sau khi con đi cũng chưa gặp cậu ấy."
Bình thường cũng nhiều khi Tạ Mục không về ngủ, có điều đều có thể gọi điện, lần này lại không gọi được, dì Thẩm mới có chút lo lắng.
"Được rồi, con mau ngủ đi, để dì hỏi mấy người khác."
Dì Thẩm đóng cửa lại rời đi, đến hỏi mấy bạn bè của Tạ Mục xem có phải hắn ở bên ngoài chơi không.
Thẩm Liệu đứng đó trong chốc lát mới trở về tiếp tục viết bài.
Viết được mấy chữ số, Thẩm Liệu lại để bút xuống.
Tạ Mục đột nhiên không liên lạc được, là do điện thoại của hắn hết pin hay là xảy ra chuyện gì rồi?
Nghĩ lại tên Tạ Mục này, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì.
Thẩm Liệu nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng vẫn là rời phòng xuống lầu.
Dì Thẩm ở phòng khách gọi điện thoại, một người lại hết một người, tất cả đều là không gặp hắn.
"Dì, có liên lạc được không?"
Dì Thẩm lắc đầu: "Chưa có, con xuống làm gì? Sáng mai con còn đi học, nhanh đi ngủ đi."
Thẩm Liệu không nói chuyện, nhưng cũng không đi lên.
Dì Thẩm lúc này đang vội vàng gọi cho người khác, cũng không đoái hoài tới cậu.
Điện thoại Tạ Mục có đôi khi cũng hết pin, nhưng mấy người bên cạnh hắn đều sẽ biết hắn đang ở đâu, tùy tiện nghe ngóng một chút là có thể biết.
Hôm nay lại không thể tìm được ở đâu.
Cuối cùng cha Tạ cũng bị gọi về.
==================
15.06.2021
#Sa:Chúc mừng sinh nhật Thời Sênh (灬ºωº灬)♡Cảm ơn Mặc Linh đã tạo ra những bộ truyện, giúp ta gặp được các tiểu biến thái dễ thương nơi đây (>ω<〃)~♡
Danh sách chương