Edit: Sa Nhi

==================

Hôm sau.

Thẩm Liệu rời giường, điện thoại được sạc pin liên tiếp ở bên cạnh, đang mở chế độ video.

Bên kia không có ai, chỉ có tấm chăn đã xốc ra.

Thẩm Liệu trố mắt nhìn màn hình, tối hôm qua cũng không biết làm sao lại ngủ thϊế͙p͙ đi...

"Chào buổi sáng."

Thẩm Liệu nghe thấy tiếng nói thì chợt hoàn hồn.

Trong màn hình, Sơ Tranh ngồi ở bên giường, qua ống kính nhìn thẳng vào cậu.

"Chào buổi sáng." Thẩm Liệu nhịn không được cười, "Tối hôm qua anh ngủ thϊế͙p͙ mất, sao em không tắt video?"

"Muốn nhìn anh ngủ."

Thẩm Liệu: "..."

Thẩm Liệu trêи tai thoáng phiếm hồng, "Anh... Đi ngủ không có thói quen nào kì quái chứ?"

"Không có."

Thẩm Liệu đi ngủ rất ngoan.

Sơ Tranh cảm thấy mình có thể nhìn cả một ngày.

Thêm chút thời gian là có thể ôm đi ngủ rồi, còn có thể sờ mái tóc mềm mềm kia, ừm, tâm tình tốt hơn rồi.

Thẩm Liệu hơi thở phào, "Anh đi rửa mặt đây."

"Ừ, một lát nữa em tới đón anh."

"... Ừ."

Thẩm Liệu cúp video, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Sửa soạn xong đi xuống, dì Thẩm đang ở trong phòng bếp làm bữa sáng, thấy cậu đi xuống bèn hỏi cậu ngủ có ngon hay không.

Thẩm Liệu gật đầu, "Dì, để cháu giúp dì."

"Không cần không cần, con đi gọi Mục Mục đi." Dì Thẩm không cho Thẩm Liệu tiến vào phòng bếp, cho cậu một nhiệm vụ khác.

Nhưng mà Thẩm Liệu càng muốn ở lại phòng bếp hơn.

Hiện tại cậu không muốn gặp Tạ Mục chút nào.

-

Thẩm Liệu lên lầu, đưa tay định gõ cửa, còn không rơi xuống, cửa từ bên trong đã mở ra.

Tạ Mục từ bên trong đi ra, sắc mặt không tốt lắm, giống như là ngủ không ngon.

"Ăn sáng thôi." Thẩm Liệu nói xong cũng đi luôn.

Cậu còn tưởng là Tạ Mục sẽ ngăn mình, thế nhưng là thẳng đến khi cậu đi đến đầu bậc thang, Tạ Mục đều không có động tĩnh.

Thẩm Liệu hít thở sâu một hơi, nhanh chóng xuống lầu, giúp dì Thẩm chuẩn bị bữa sáng.

Tạ Mục chậm rãi xuống lầu, ngồi bên bàn ăn chơi điện thoại.

Phòng bếp bên kia là tiếng nói chuyện của dì Thẩm cùng Thẩm Liệu.

Phần lớn là dì Thẩm nói, Thẩm Liệu thỉnh thoảng đáp một tiếng.

Tạ Mục từ đối thoại của bọn họ biết được, hôm nay Thẩm Liệu muốn đi ăn cơm với ông bà Sơ, biểu cảm lại càng khó coi hơn.

Tạ Mục click mở Wechat, hỏi đám bạn bè chó má kia của mình.

Làm sao để phá một cuộc đính hôn.

【 Anh Mục, tục ngữ có nói thà hủy một toà miếu còn hơn hủy đi một cuộc hôn nhân, anh muốn làm gì vậy? 】

【 Anh Mục nhìn trúng ai rồi? 】

【 tình huống là thế nào? 】

Cả đám chat chit tứ tung, không có một tên nào nói đến vấn đề trọng điểm.

【 không đùa nữa, nhanh lên. 】

Có thể là trong câu từ Tạ Mục toát ra sự khó chịu đến muốn tràn ra màn hình, trong đám người cuối cùng cũng không chat lung tung nữa, bắt đầu bày mưu tính kế.

【 biện pháp đơn giản nhất chính là thừa dịp lúc bọn họ ở bên nhau, đi qua giả vờ là bạn trai của đối phương chứ sao. Nếu như chỉ vừa quen biết, vậy tuyệt đối dập hết lửa tình. Nếu như người ta đã rất quen thuộc, vậy cần ân cần chăm sóc hơn. Tục ngữ nói, không có góc tường nào không đào được, chỉ có bạn không cố gắng cày cuốc. 】

Tạ Mục: "..."

Tạ Mục xem hết, lại ném di động sang một bên.

Nghe đám này còn không bằng tự hắn nghĩ.

Tạ Mục ăn sáng xong cũng không nghĩ ra biện pháp gì, cuối cùng chỉ biết trơ mắt nhìn Thẩm Liệu đi ra ngoài.

Dì Thẩm tiễn Thẩm Liệu đi, vừa về đã thấy mặt con trai mình đần thối ra, "Con làm sao đấy? Từ hôm qua đến giờ cứ bí xì xị, gần đây con cãi nhau với Liệu Liệu đấy à?"

"Con có gì mà phải cãi nhau với nó." Tạ Mục trợn mắt, "Mẹ thật sự muốn Thẩm Liệu đính hôn cùng con bé Sơ gia kia sao?"

"..." Dì Thẩm thở dài, "Đây cũng không phải chuyện mẹ có muốn hay không, mà là chuyện Liệu Liệu đã tự mình quyết định."

Tạ Mục: "Hôn nhân đại sự, cha mẹ làm chủ, nó đã không có cha mẹ, mẹ cũng coi như nửa bậc phụ thân rồi, nhẽ cứ thế đã đồng ý?"

Dì Thẩm lấy làm lạ: "Liệu Liệu đính hôn, mà có vẻ con cứ không vui thế nào ấy?"

Tạ Mục: "..."

Hắn có thể vui sao?

Thẩm Liệu vốn nên là tùy tùng của hắn, giờ tại sao lại dám đính hôn? Sao dám thoát khỏi khống chế của mình!

Thấy cảm xúc Tạ Mục có gì không đúng lắm, dì Thẩm suy nghĩ muốn hỏi thêm vài câu, nhưng Tạ Mục không cho dì có cơ hội hỏi đã đi ra cửa.

Dì Thẩm đuổi theo ra thì đã không nhìn thấy người đâu.

Gọi điện thoại thì Tạ Mục chỉ nói có việc đã cúp máy.

Dì Thẩm: "..."

Có một đoạn thời gian họ không ở cùng 2 đứa, sao tính cách thằng nhỏ đã ngày càng khó hiểu rồi?

-

Địa điểm ăn cơm được chọn ở bên ngoài.

Thẩm Liệu cùng Sơ Tranh đi vào, trong phòng bao chỉ có ông bà Sơ, Thẩm Liệu vừa đi vào, mẹ Sơ đã gạt Sơ Tranh ra, cứ như Thẩm Liệu mới là con trai ruột bà không bằng.

Sơ Tranh: "..."

"Con gái cưng, đến đây, ngồi chỗ này!" Cha Sơ bèn vội đón chào Sơ Tranh.

Sơ Tranh không khỏi hít sâu một hơi, ngồi xuống bên cạnh cha Sơ, một bên khác là Thẩm Liệu, bên cạnh Thẩm Liệu là mẹ Sơ.

Rõ ràng Thẩm Liệu không ứng phó được với sự nhiệt tình của mẹ Sơ, toàn thân đều toát ra vẻ câu nệ mất tự nhiên.

Sơ Tranh cầm tay cậu dưới đáy bàn khẽ nhéo nhéo, Thẩm Liệu lúc này mới hơi thả lỏng một chút.

"Liệu Liệu thích ăn món gì?" Mẹ Sơ đưa thực đơn Thẩm Liệu, dùng ánh mắt cổ vũ cậu chọn món.

Thẩm Liệu không am hiểu chuyện gọi món, càng không biết ông bà Sơ thích ăn gì, bèn hướng ánh mắt cầu cứu sang Sơ Tranh.

Sơ Tranh bảo cậu chọn món mình thích trước, sau đó bổ sung thêm vài món ăn.

"Thành tích Liệu Liệu có được tốt không?"

Thẩm Liệu: "... Không tốt lắm ạ."

"Ôi, bác nghe nói thành tích tốt nhất toàn trường đều trong lớp cháu đấy, Liệu Liệu có thể vào được lớp kia, vậy khẳng định cũng rất giỏi nha."

"..." Cậu thi đâu có tốt lắm đâu.

Có điều nhìn lại vẻ mặt của mẹ Sơ cứ như 'Con là giỏi nhất', đáy lòng Thẩm Liệu i ẩn ẩn có chút ấm áp.

Dì Thẩm mặc dù cũng từng khen cậu, nhưng vẫn luôn cảm thấy...

Thẩm Liệu nói không nên lời loại cảm giác này, chính là cậu cảm thấy từ đầu đến cuối đều vẫn có một tầng ngăn cách tồn tại.

Thế nhưng là khi đến lượt mẹ Sơ, ngược lại cậu không hề cảm giác được.

"Con... Con sẽ cố gắng." Thẩm Liệu biểu lộ vẻ nghiêm túc, cam đoan, "Sẽ thi càng tốt hơn nữa ạ."

Dáng vẻ Thẩm Liệu lại chọc cho mẹ Sơ cười không ngừng.

"Không nghiêm trọng thế đâu, bác chỉ tùy tiện hỏi một chút, con không cần hồi hộp thế. Thành tích không tốt cũng không sao, thành tích Tiểu Tranh nhà ta cũng đâu tốt."

Sơ Tranh: "..."

Cha Sơ: "..."

Thẩm Liệu: "..." Hạng nhất mà còn không tốt ạ?

Thẩm Liệu nhìn sang Sơ Tranh, Sơ Tranh bình thản uống trà, giả bộ như không nghe thấy mẹ Sơ hồ ngôn loạn ngữ.

Chủ đề của mẹ Sơ xoay chuyển rất nhanh, chưa gì đã nhắc tới lễ đính hôn.

Hỏi Thẩm Liệu thích gì, không thích cái gì.

Sơ Tranh nghe đến phát chán, dự định đi ra ngoài hít thở một chút.

Cô vừa kéo cửa phòng bao đã nhìn thấy Tạ Mục ở ngoài cửa, tư thế cũng không kịp thu hồi đi, rõ ràng là đang nghe trộm.

Sơ Tranh: "..."

Tạ Mục: "..."

-

Tạ Mục bị Sơ Tranh túm đến khu vực cầu thang không có người.

"Cậu tới làm gì?"

Tạ Mục cứng cổ, khí thế không thể thua: "Đi ngang qua."

Sơ Tranh: "Đi ngang qua?"

Tạ Mục: "Thế nào, không được chắc? Đây là nhà cô mở sao?"

"Ừ."

Tạ Mục: "..."

Vẻ mặt Tạ Mục lập tức biến sắc, trêи mặt như bị vả cho nóng rát.

Nơi này trước kia hắn từng tới mấy lần, chi phí đều rất cao.

Hắn cứ nói đại một câu như vậy, ai biết thật đúng là của nhà cô chứ...

Vừa rồi hắn còn định đi vào.

Dựa theo lời đám bạn bè chó má kia nói, muốn trà trộn vào cuộc hẹn lần này của họ.

Nhưng ai có thể nghĩ tới, hắn còn chưa tiến vào thì đã bị Sơ Tranh bắt tới nơi này, kế hoạch cũng chết mất ngáp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện