Hai cô cháu Cao Thái hậu và Cao Công Hội đều không ngờ Triệu Nhan xin gặp vào lúc này, khiến hai người họ đều sửng sốt. Cao Thái hậu phản ứng lại trước tiên, bèn liếc nhìn Cao Công Hội, trong lòng càng chắc nịch là Triệu Nhan đứng sau giở trò, nếu không hắn không thể đến đúng lúc như vậy, nhưng cuối cùng bà vẫn lên tiếng: 

 - Tuyên y vào! 

 Thái giám báo tin lập tức chạy ra ngoài, không lâu sau, Triệu Nhan mỉm cười bước vào đại điện, khi thấy Cao Công Hội cũng ở đây, đầu tiên mỉm cười chào y, sau đó mới hành lễ với Cao Thái hậu: 

 - Nhi thần tham kiến mẫu hậu! 

 - Hừ, Lăng vương thật giỏi tính toán, đến cháu trai của ai gia cũng không bỏ qua! 

 Lúc này Cao Thái hậu tức giận nói. Quan hệ giữa bà và Triệu Nhan vốn đã không tốt, trước kia vì Triệu Nhan chủ động nhượng bộ mới tạm thời dung hòa quan hệ giữa hai người, song bây giờ Triệu Nhan lại cố tình tính kế với bà, khiến Cao Thái hậu hết sức giận dữ. 

 - Mẫu hậu cho rằng nhi thần đang mưu hại người? 

 Lúc này Triệu Nhan lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh, nghe Cao Thái hậu nói xong chẳng những không tức giận, ngược lại mỉm cười hỏi vặn. 

 - Lẽ nào không đúng? 

 Cao Thái hậu cũng hỏi lại. Bà không tin Triệu Nhan có ý gì tốt đẹp. 

 - Cô mẫu, Điện hạ tuyệt đối không mưu kế hại người, chỉ xuất phát từ ý tốt nhắc nhở cháu mà thôi! 

 Cao Công Hội là người hiểu chuyện, hoặc có thể nói y vẫn muốn xây dựng quan hệ tốt với Triệu Nhan, vì thế lúc này mới chủ động nói đỡ cho Triệu Nhan. 

 - Nếu mẫu hậu nghĩ nhi thần đang mưu tính hại người, nhi thần cũng không muốn biện minh, nghiêm túc mà nói, nhi thần đích thực đã dùng chút mẹo trong chuyện này, để biểu huynh chủ động đến khuyên nhủ mẫu hậu, nhưng đây cũng là vạn bất đắc dĩ, nếu nhi thần trực tiếp đến khuyên mẫu hậu, người nghĩ người sẽ nghe ý kiến của nhi thần sao? 

 Nằm ngoài dự đoán của Cao Công Hội, Triệu Nhan lại thừa nhận đã lợi dụng mình trong chuyện này, nhưng y nghĩ kĩ lại, Triệu Nhan dùng mưu đường đường chính chính, chỉ nói sự thật với mình, còn mình vì sự an toàn của Cao gia, cho dù có người ngăn cản, e y vẫn phải tìm Cao Thái hậu khuyên nhủ, vì vậy suy cho cùng chuyện này Triệu Nhan không sai, bản thân mình từ đầu đến cuối đều cam tâm tình nguyện. 

 Nghe thấy lời của Triệu Nhan, Cao Thái hậu đằng sau tấm màn im lặng hồi lâu, vì không nhìn thấy biểu cảm gương mặt bà, cho nên Triệu Nhan và Cao Công Hội cũng không biết Cao Thái hậu đang nghĩ gì, không khí trong đại điện nhất thời trở nên nặng nề, sau cùng Cao Thái hậu chậm rãi nói: 

 - Chuyện này ai gia đã biết rồi, còn xử lí thế nào, ai gia cần suy nghĩ cẩn thận, các con lui đi! 

 - Cô mẫu... 

 Nghe thấy Cao Thái hậu không đưa ra một đáp án đích xác, Cao Công Hội không khỏi bồn chồn, vừa định nói gì đó, nhưng Triệu Nhan lại ra hiệu bằng mắt ngăn lại, sau đó Triệu Nhan cúi người lên tiếng: 

 - Nếu đã vậy thì nhi thần xin cáo lui, nhưng có câu mẫu tử bản tính trời sinh, Bệ hạ đã dần trưởng thành, cho nên mong rằng khi mẫu hậu làm việc gì có thể suy tính trước sau! 

 Triệu Nhan nói xong, lại chào Cao Thái hậu, rồi kéo Cao Công Hội ra khỏi điện Thùy Củng, song vừa ra ngoài cửa điện Cao Công Hội liền sốt sắng nói: 

 - Điện hạ, cô mẫu vẫn chưa đưa ra quyết định cuối cùng, chúng ta cứ đi như vậy có phải hơi sớm không? 

 - Ha ha, huynh yên tâm đi, mẫu hậu thực ra sớm đã bị huynh thuyết phục rồi, cộng thêm những lời vừa rồi của ta, với sự sáng suốt của mẫu hậu, chắc chắn sẽ lựa chọn đúng đắn, chúng ta chỉ cần về nhà đợi tin tốt thôi! 

 Triệu Nhan nghe thấy vậy lại bật cười nói. Tuy vừa nãy không nhìn thấy sắc mặt của Cao Thái hậu, nhưng với hiểu biết của hắn về Cao Thái hậu, bà chắc chắn đã nhận thức được sai lầm khi đối xử với Chu Thái phi, chỉ có điều vẫn chưa thể đặt sĩ diện xuống nhận sai trước hai tiểu bối là hắn và Cao Công Hội, vì thế Triệu Nhan mới kéo Cao Công Hội đi, để Cao Thái hậu có không gian suy nghĩ. 

 Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của Triệu Nhan, Cao Thái hậu bất chợt hạ chiếu “Xuân thu chi nghĩa, mẫu dĩ tử quý, kì tầm dịch cố thực, vụ trí ưu long”. Mặc dù trong chiếu thư không nói thẳng đổi phong hiệu của Chu Thái phi thành Thái hậu, nhưng xe kiệu, thị vệ và phục trang đã giống như Cao Thái hậu, điều này cũng coi như gián tiếp thừa nhận địa vị Thái hậu của Chu Thái phi. 

 Có câu phải rèn sắt khi còn nóng, Cao Thái hậu vừa hạ chiếu thư trên, Triệu Nhan liền nhập cung, nói về những thỉnh cầu mà trước đó Triệu Hú cầu xin mình, sau đó hắn không nói rõ là do Triệu Hú thỉnh cầu, mà nói mình cho rằng làm như vậy sẽ không mang lại hiệu quả gì trong việc dạy dỗ Triệu Hú, cho nên hi vọng Cao Thái hậu đừng đề phòng Triệu Hú như phòng bị cướp. Đối với những kiến nghị này của Triệu Nhan, Cao Thái hậu suy nghĩ xong đều chấp thuận. 

 - Tam thúc, thật cảm ơn người, khi nhận chiếu thư của Thái hậu mẫu thân con vui sướng ôm chặt lấy con khóc một trận, con lớn bằng này đây là lần đầu tiên nhìn thấy bà hạnh phúc như vậy, ngoài ra hai mươi cung nữ già bên cạnh con cũng đã bị điều đi một nửa, đổi thành mười cung nữ trẻ, trong đó có hai người xấp xỉ tuổi con, có điều hơi nhát gan, con nói chuyện với họ họ đều không dám đáp lại, chắc sau này sẽ dễ sống hơn, còn nữa mấy ngày nay Thái hậu cũng không còn gọi con đến điện Khôn Ninh ngủ. 

 Hôm nay Triệu Hú vừa gặp Triệu Nhan, liền thao thao bất tuyệt bộc bạch hết nỗi lòng của mình, những lời này cậu chỉ có thể nói với Triệu Nhan. 

 - Ừ, tam thúc đã đồng ý với con nhất định sẽ làm cho bằng được, thế con đã mãn nguyện chưa? 

 Lúc này Triệu Nhan ra vẻ nói được làm được, dường như sớm đã quên chuyện trước kia hắn quên khuấy chuyện đã đồng ý với Triệu Hú. 

 - Mãn nguyện ạ, quá mãn nguyện ý, con biết tam thúc nhất định sẽ không khiến con thất vọng! 

 Triệu Hú bèn nịnh nọt Triệu Nhan, nhưng ngay sau đó cậu lại cười hi hi nói: 

 - Đương nhiên nếu tam thúc có thể bảo Thái hậu điều nốt mười cung nữ già bên cạnh con đi thì càng tốt! 

 Nghe thấy lời Triệu Hú, Triệu Nhan liền búng trán Triệu Hú một cái dạy dỗ: 

 - Con người phải biết đủ, hơn nữa thay đổi quá lớn trong một lần cũng không phải chuyện gì tốt, đợi con lớn, tất nhiên có thể tùy ý sắp xếp hầu cận của mình, nhưng con cũng phải biết lẽ “Gần quân tử, tránh xa tiểu nhân” ! 

 - Vâng ạ, đa tạ tam thúc dạy bảo! 

 Triệu Hú xoa trán bất đắc dĩ nói, có lúc cậu cũng rất muốn lớn lên thật nhanh, đáng tiếc thời gian trôi qua quá chậm, nhưng Triệu Hú không hề biết, chỉ có trẻ con mới muốn nhanh trưởng thành, đến khi cậu không muốn lớn nữa, thậm chí mơ ước có thể quay trở lại thời thơ ấu mới đích thực là đã trưởng thành, có những lúc đời người lại mâu thuẫn như thế. 

 Hôm nay là ngày Triệu Hú đến để học, Triệu Nhan giống như mọi khi kiểm tra bài cũ của Triệu Hú, đừng thấy bình thường hắn không nghiêm khắc với Triệu Hú, đó là do hắn chọn một phương thức truyền đạt khác, bình thường hắn cũng rất khắt khe đối với bài tập của Triệu Hú, nếu hắn không hài lòng về bài tập của Triệu Hú thì sẽ có thể bị hắn phạt, còn cách phạt cũng rất đơn giản, đó chính là nhốt cậu trong phòng một ngày để đọc sách, điều này đối với Triệu Hú mà nói là hình phạt khắc nghiệt, dù sao ở trong cung cậu đã bị các tiên sinh dày vò rồi, cho nên để mình được tự do một ngày, cậu rất chăm chỉ học bài Triệu Nhan giao, thà bỏ mặc bài vở các tiên sinh trong cung truyền thụ, cậu cũng không dám lơ là những kiến thức mà Triệu Nhan dạy. 

 Cũng chính vì thế cho nên hôm nay khi Triệu Nhan kiểm tra bài cũ Triệu Hú, cậu trả lời vanh vách, có chỗ còn nêu ra quan điểm của mình, tạm thời không nói đến quan điểm này có đúng hay sai, Triệu Hú có thể chủ động tư duy, việc làm này rất đáng tuyên dương, cho nên cuối cùng Triệu Nhan hết sức hài lòng. 

 - Tam thúc, hôm nay chúng ta học gì vậy, có phải cũng phải ra ngoài không? 

 Triệu Hú thấy vẻ hài lòng trên mặt Triệu Nhan, liền cười hi hi hỏi. Mỗi bài giảng của Triệu Nhan đều rất sinh động, nhiều khi còn đưa cậu ra ngoài dạo chơi để tăng vốn hiểu biết của cậu, Triệu Hú từ bé đã bị nhốt trong cung tất nhiên cảm thấy rất hấp dẫn, lúc ở trong cung cậu đều đếm từng ngày, mong có thể sớm được đến học chỗ Triệu Nhan. 

 - Ha ha, bài học hôm nay rất đặc biệt, ta đưa con đến một nơi, đến đó con sẽ biết! 

 Lúc này Triệu Nhan bỗng nhiên cười một cách quỷ dị. Hắn đã chuẩn bị rất lâu cho bài học ngày hôm nay, hơn nữa người trực tiếp giảng dạy không phải là hắn. 

 Thấy tam thúc không chịu nói với mình về tiết học hôm nay, khiến Triệu Hú càng tò mò, cậu cùng Triệu Nhan ngồi xe ngựa rời khỏi biệt viện, còn ra khỏi thành, sau đó xe ngựa chuyển hướng đi về phía bắc. 

 Triệu Hú ngồi không yên trong xe, chốc chốc lại thò đầu ra xem, cậu nhanh chóng phát hiện ra hướng xe ngựa chạy, liền không kìm được hỏi: 

 - Tam thúc, hướng chúng ta đi hình như là phía Trường quân đội và học viện Truy Nguyên, lẽ nào hôm nay sẽ học tại đó? 


 - Ha ha, ta đích thực biết nhiều thứ trên trời dưới biển, nhưng chẳng chuyên sâu về cái gì, ví dụ như về y học ta không bằng tứ thúc con, về toán học không sánh được thê tử của tứ thúc con là Nhã nhi, kể ra tứ thúc con và Nhã nhi đều là học trò của ta, nhưng bây giờ thành tựu của họ trong lĩnh vực của mình đều vượt xa ta, ta rất mừng vì điều đó, còn người sẽ dạy học cho con hôm nay, chính là tứ thúc con. 

 Lúc này Triệu Nhan lại mỉm cười cất lời. 

 - Tứ thúc? Vậy tiết học hôm nay chắc chắn có liên quan đến y thuật. 

 Triệu Hú nghe thấy vậy lẩm bẩm nói, chỉ có điều cậu không phải làm thầy lang, có nhất thiết phải cần thần y nổi tiếng là tứ thúc Triệu Quần dạy cho mình không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện