Trong điện Khôn Ninh, Cao Thái hậu mệt mỏi gỡ cặp kính lão trên sống mũi xuống, giơ tay day day huyệt thái dương đang đau nhức mới cảm thấy dễ chịu hơn chút, sau đó cầm chiếc khăn mềm trên bàn lau chiếc kính lão của mình, mới đeo lại, rồi gắng sức bắt đầu xem tấu chương tiếp theo.
Kể từ sau khi Cao Thái hậu lên nắm toàn quyền, ngoài đặt ra quốc sách khôi phục nguyên khí ra, cống hiến quan trọng nhất là bắt đầu buông bỏ quyền lực trong tay. Trước kia Triệu Húc lấy danh nghĩa cải cách thâu tóm toàn bộ quyền lực, khiến quyền lực của hoàng tộc trở nên mạnh mẽ, nhưng điều này cũng làm gia tăng công việc của hoàng đế, các đại thần dưới trướng lại nhàn rỗi, điều này đối với quân thần Đại Tống đều không phải chuyện tốt, điểm này Cao Thái hậu và Triệu Nhan có quan điểm giống nhau, cho nên sau khi Cao Thái hậu nắm quyền, bắt đầu có ý thức tiêu hao dần hoàng quyền, tăng quyền lực các tể tướng và các trọng thần trong triều.
Tuy nhiên cho dù là vậy, Cao Thái hậu hằng ngày vẫn phải xử lí rất nhiều chính vụ, cộng thêm bà tuổi đã cao, mắt đã mờ, may mà Đạo môn dùng thủy tinh chế tạo ra kính cận và kính lão, nghe nói những loại kính này đều liên quan đến Triệu Nhan, cũng nhờ kính lão mới giúp Cao Thái hậu dễ dàng hơn nhiều khi xử lí chính sự.
- Hả?
Đúng lúc này, Cao Thái hậu chợt kinh ngạc khẽ thốt một tiếng, sau đó cầm một bản tấu chương trong đó, khuôn mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, vì bản tấu chương này là do cháu của bà Cao Công Hội viết, mặc dù Cao Công Hội lãnh chức Quan sát sứ, nhưng cũng chỉ là hư danh, ngày thường chẳng thèm lên triều, vậy mà bây giờ y lại dâng tấu, khiến Cao Thái hậu vô cùng ngạc nhiên.
Cao Thái hậu liền mở tấu chương ra, sau đó chăm chú đọc, nhưng khi bà xem nội dung trong đó, sắc mặt bỗng chốc nặng nề, vì mặc dù tấu chương của Cao Công Hội viết bóng gió, nhưng ý tứ trong đó cũng chỉ có một, đó chính là khuyên bà thay đổi thái độ với Chu Thái phi, tránh vì chuyện này mà kéo giãn khoảng cách giữa bà và Triệu Hú.
- Láo xược!
Xem xong tấu chương của cháu mình Cao Công Hội, Cao Thái hậu tức giận đập bàn quát. Bà ghét Chu Thái phi từ trong trứng, từ lần đầu tiên nhìn ả, Cao Thái hậu đã không thích ả nữ nhân xuất thân thấp hèn này, thậm chí cũng vì quan hệ với Chu Thái phi, ban đầu khi Triệu Hú đăng cơ, trong lòng bà có chút không thích, đáng tiếc Triệu Húc đã giao việc lựa chọn Thái tử cho Triệu Nhan, bà không được nhúng tay vào, cho nên khi Triệu Nhan tuyên bố Triệu Hú là hoàng đế tương lai của Đại Tống, bà đành buộc lòng chấp nhận, nhưng không vì thế mà thay đổi thái độ với Chu Thái phi.
- Người đâu, truyền Cao Công Hội vào cung!
Lúc này Cao Thái hậu bỗng nhiên cất tiếng, khuôn mặt của bà càng tức giận, vì bà chợt nghĩ ra, với hiểu biết của mình về Cao Công Hội, y không thể vô duyên vô cớ viết bản tấu chương này, biết đâu trong chuyện này có ẩn tình gì đó, cho nên bà mới quyết định triệu kiến Cao Công Hội.
Vì điện Khôn Ninh là nội cung, tuyệt đối không cho phép ngoại thần vào, vốn dĩ Cao Thái hậu cũng không được gặp ngoại thần, nhưng bây giờ bà đang buông rèm nhiếp chính, tất nhiên không thể thiếu việc giao tiếp với các thần tử, cho nên điện Thùy Củng tạm thời dưới sự quản lí của bà, bà đương nhiên sẽ gặp Cao Công Hội trong điện Thùy Củng.
Đối với triệu kiến của Cao Thái hậu, Cao Công Hội dường như không hề bất ngờ, sau khi y vào điện Thùy Củng, liền hành lễ chào Cao Thái hậu phía sau bức rèm nói:
- Cao Công Hội tham kiến Cao Thái hậu!
- Không cần đa lễ, hôm nay ở đây không có người ngoài, hai cô cháu chúng ta đừng khách sáo như vậy!
Cao Thái hậu sau bức rèm thản nhiên nói. Đối với đứa cháu ruột này của mình, bà vô cùng coi trọng, dù địa vị của bà có cao quý thế nào, tận sâu trong đáy lòng vẫn ghi nhớ mình là nữ nhi Cao gia.
- Tạ ơn cô mẫu!
Cao Công Hội cũng rất khéo léo, liền đổi xưng hô, nhưng y đứng dậy xong thì không lên tiếng nữa.
- Cháu trai, cháu có biết tại sao hôm nay ta gọi cháu vào cung không?
Lúc này Cao Thái hậu chủ động hỏi.
- Khởi bẩm cô mẫu, cháu thiết nghĩ chắc vì chuyện tấu chương!
Cao Công Hội cũng không vòng vo, nói thẳng tới bản tấu chương mà mình viết.
- Không sai, có phải cháu bị ai dụ dỗ không, sao tự nhiên lại nói giúp người ngoài?
Lúc này Cao Thái hậu trầm giọng nói. Theo bà thấy, cháu của mình tất nhiên phải đứng về phía mình trong bất cứ chuyện gì, nhưng bây giờ Cao Công Hội lại khuyên bà thay đổi thái độ với Chu Thái phi, khiến bà hơi phật ý.
- Khởi bẩm cô mẫu, bản tấu chương đó cháu không bị ai xúi giục cả, mà vì sau khi cháu nghe được một số chuyện, trong lòng vạn phần hoảng hốt, mới khuyên nhủ cô mẫu, hi vọng cô mẫu có thể suy nghĩ cho Cao gia, đừng vì một phút nóng giận mà khiến Cao gia rơi vào nguy hiểm!
Cao Công Hội khi nói đến cuối, đột nhiên quỳ xuống, khóc lóc cầu xin.
- Xằng bậy, sao ai gia lại không suy nghĩ cho Cao gia chứ, ngươi cho rằng ai gia từng tuổi này rồi, hằng ngày vẫn phải phê duyệt tấu chương là vì bản thân mình sao?
Cao Công Hội vừa dứt lời, đã nghe thấy Cao Thái hậu vô cùng tức giận trách. Theo Cao Thái hậu thấy, bà và Cao gia như một, hiện tại bà nắm đại quyền, Cao gia bên ngoài tất nhiên cũng được thơm lây, cho nên khi nghe thấy chính cháu ruột của mình Cao Công Hội nói bà không suy nghĩ cho Cao gia liền nổi giận đùng đùng, nếu đổi lại là người ngoài, chắc Cao Thái hậu đã hạ lệnh cho người lôi y đi trừng phạt thích đáng rồi.
- Cô mẫu!
Thấy Cao Thái hậu nổi giận, Cao Công Hội cũng bất đắc dĩ gọi lớn một tiếng rồi nói:
- Cháu biết trong mắt người khác, quyền lực cô mẫu nắm trong tay vô cùng hào nhoáng, nhưng thực ra đằng sau sự hào nhoáng này là sự lao tâm khổ tứ không quản ngày đêm vì đất nước của cô mẫu, cho dù người dẫn dắt Đại Tống trở nên giàu mạnh, nhưng đối với Cao gia chúng ta mà nói, cũng chỉ đạt được chút danh tiếng, nhưng bây giờ người lại không thuận mắt Chu Thái phi, thậm chí còn cố tình gây khó dễ cho Chu Thái phi, chuyện này đều bị Bệ hạ để ý...
Cao Công Hội còn chưa nói xong, Cao Thái hậu đã ngắt lời:
- Bệ hạ chỉ là con nít, người thì hiểu cái gì?
- Cô mẫu sao người lại hồ đồ như vậy!
Cao Công Hội nghe Cao Thái hậu nói vậy thì không khỏi đau đớn nói tiếp:
- Bệ hạ đã không còn là đứa trẻ năm đó vừa lên ngôi nữa rồi, bây giờ ngài đã mười tuổi, sắp mười một tuổi rồi, mấy năm nữa thôi là trưởng thành, đến lúc đó bệ hạ sẽ đến tuổi chấp chính, hơn nữa bình thường bệ hạ lại có Lăng vương điện hạ dạy dỗ, sẽ khôn lớn hơn những đứa trẻ bình thường, bây giờ người không nói, nhưng không có nghĩa người không nhớ!
- Nó dám!
Câu cuối cùng của Cao Công Hội như một nhát dao cứa vào lòng Cao Thái hậu. Thực ra đây cũng là vấn đề mà bà luôn không dám đối diện, dù gì Triệu Hú mới là vua Đại Tống, mai kia bà chắc chắn phải giao quyền hành lại cho Triệu Hú, điều này cũng có nghĩa bà sẽ mất đi quyền lực trong tay, cứ nghĩ đến đó liền khiến Cao Thái hậu hoang mang.
Thấy Cao Thái hậu nổi giận, Cao Công Hội cũng không dám nói nữa, chỉ cúi đầu đứng im đó. Nói ra tuy y là cháu của Cao Thái hậu, nhưng bình thường cũng không dám nói mấy lời chọc giận bà như vậy, song bây giờ vì chuyện này quan hệ đến an nguy của toàn Cao gia, cho nên những lời này y không thể không nói.
Thấy cháu trai đứng im lặng ở đó, mặc dù không nói gì, song Cao Thái hậu cũng biết suy nghĩ của y, hơn nữa trong lòng Cao Thái hậu cũng rất rõ, tuy Triệu Hú còn nhỏ nhưng đã đến tuổi ghi nhớ được mọi chuyện, đặc biệt là chuyện mình không thích Chu Thái phi, Triệu Hú nhất định ghi nhớ trong lòng, hèn chi dạo gần đây bà luôn cảm thấy Triệu Hú ngày càng xa cách bà, đoán rằng cũng chính vì lí do này.
Cao Thái hậu tính cách cao ngạo cố chấp, nhưng bà không phải người phụ nữ ngu xuẩn, ngược lại cực kì thông minh, nếu không cũng không thể cai trị Đại Tống vào khuôn phép như vậy, bây giờ bình tĩnh nghiêm túc suy nghĩ, bà cũng chợt phát hiện bản thân dường như quá xem nhẹ cảm nhận của Triệu Hú, cho dù mình có ghét Chu Thái phi bao nhiêu nhưng cũng không nên biểu hiện rõ ràng như vậy, chắc trong lòng Triệu Hú đã hận mình thấu xương rồi.
- Công Hội, cháu thành thật nói với ta, những lời hôm nay đều là do cháu nghĩ ra sao?
Cao Thái hậu trầm ngâm hồi lâu, chợt cất lời, với sự hiểu biết của bà về cháu trai mình, mặc dù y biết sáng suốt giữ mình, nhưng tuyệt đối không phải người có tầm nhìn xa trông rộng, mặt khác cho dù có nhận ra điều gì, e rằng cũng chẳng có gan dâng tấu chương này cho mình, cho nên bà nghi ngờ có người đứng đằng sau xúi giục Cao Công Hội.
- Đương... đương nhiên là cháu tự nghĩ ra rồi!
Cao Công Hội đột nhiên nghe thấy Cao Thái hậu hỏi vậy, giật mình ấp úng đáp. Y biết cô mẫu của mình luôn dè chừng Triệu Nhan, cho nên không muốn kể chuyện Triệu Nhan đến tìm mình, để cô mẫu đỡ nghi ngờ.
- Hừ, cháu biết nói dối với cô mẫu rồi!
Thấy bộ dạng khó xử của Cao Công Hội, dường như không muốn nói ra tên người đó, khiến Cao Thái hậu chợt giật thót mình, trong lòng đã mập mờ đoán ra, bèn trầm mặc hỏi tiếp:
- Công Hội, cháu nghĩ cháu không nói ai gia sẽ không điều tra ra sao?
Cao Công Hội nghe thấy cô mẫu nói vậy, giật cả mình, Triệu Nhan quang minh chính đại đến nhà mình, chuyện này chắc chắn không giấu nổi, đến lúc đó nếu cô mẫu biết việc này, nhất định sẽ đoán ra Triệu Nhan, khiến y nhất thời càng rối như tơ vò, song cũng chính lúc đó, thình lình có một thái giám chạy vào bẩm báo:
- Khởi bẩm Thái hậu, Lăng vương điện hạ yết kiến!
Kể từ sau khi Cao Thái hậu lên nắm toàn quyền, ngoài đặt ra quốc sách khôi phục nguyên khí ra, cống hiến quan trọng nhất là bắt đầu buông bỏ quyền lực trong tay. Trước kia Triệu Húc lấy danh nghĩa cải cách thâu tóm toàn bộ quyền lực, khiến quyền lực của hoàng tộc trở nên mạnh mẽ, nhưng điều này cũng làm gia tăng công việc của hoàng đế, các đại thần dưới trướng lại nhàn rỗi, điều này đối với quân thần Đại Tống đều không phải chuyện tốt, điểm này Cao Thái hậu và Triệu Nhan có quan điểm giống nhau, cho nên sau khi Cao Thái hậu nắm quyền, bắt đầu có ý thức tiêu hao dần hoàng quyền, tăng quyền lực các tể tướng và các trọng thần trong triều.
Tuy nhiên cho dù là vậy, Cao Thái hậu hằng ngày vẫn phải xử lí rất nhiều chính vụ, cộng thêm bà tuổi đã cao, mắt đã mờ, may mà Đạo môn dùng thủy tinh chế tạo ra kính cận và kính lão, nghe nói những loại kính này đều liên quan đến Triệu Nhan, cũng nhờ kính lão mới giúp Cao Thái hậu dễ dàng hơn nhiều khi xử lí chính sự.
- Hả?
Đúng lúc này, Cao Thái hậu chợt kinh ngạc khẽ thốt một tiếng, sau đó cầm một bản tấu chương trong đó, khuôn mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, vì bản tấu chương này là do cháu của bà Cao Công Hội viết, mặc dù Cao Công Hội lãnh chức Quan sát sứ, nhưng cũng chỉ là hư danh, ngày thường chẳng thèm lên triều, vậy mà bây giờ y lại dâng tấu, khiến Cao Thái hậu vô cùng ngạc nhiên.
Cao Thái hậu liền mở tấu chương ra, sau đó chăm chú đọc, nhưng khi bà xem nội dung trong đó, sắc mặt bỗng chốc nặng nề, vì mặc dù tấu chương của Cao Công Hội viết bóng gió, nhưng ý tứ trong đó cũng chỉ có một, đó chính là khuyên bà thay đổi thái độ với Chu Thái phi, tránh vì chuyện này mà kéo giãn khoảng cách giữa bà và Triệu Hú.
- Láo xược!
Xem xong tấu chương của cháu mình Cao Công Hội, Cao Thái hậu tức giận đập bàn quát. Bà ghét Chu Thái phi từ trong trứng, từ lần đầu tiên nhìn ả, Cao Thái hậu đã không thích ả nữ nhân xuất thân thấp hèn này, thậm chí cũng vì quan hệ với Chu Thái phi, ban đầu khi Triệu Hú đăng cơ, trong lòng bà có chút không thích, đáng tiếc Triệu Húc đã giao việc lựa chọn Thái tử cho Triệu Nhan, bà không được nhúng tay vào, cho nên khi Triệu Nhan tuyên bố Triệu Hú là hoàng đế tương lai của Đại Tống, bà đành buộc lòng chấp nhận, nhưng không vì thế mà thay đổi thái độ với Chu Thái phi.
- Người đâu, truyền Cao Công Hội vào cung!
Lúc này Cao Thái hậu bỗng nhiên cất tiếng, khuôn mặt của bà càng tức giận, vì bà chợt nghĩ ra, với hiểu biết của mình về Cao Công Hội, y không thể vô duyên vô cớ viết bản tấu chương này, biết đâu trong chuyện này có ẩn tình gì đó, cho nên bà mới quyết định triệu kiến Cao Công Hội.
Vì điện Khôn Ninh là nội cung, tuyệt đối không cho phép ngoại thần vào, vốn dĩ Cao Thái hậu cũng không được gặp ngoại thần, nhưng bây giờ bà đang buông rèm nhiếp chính, tất nhiên không thể thiếu việc giao tiếp với các thần tử, cho nên điện Thùy Củng tạm thời dưới sự quản lí của bà, bà đương nhiên sẽ gặp Cao Công Hội trong điện Thùy Củng.
Đối với triệu kiến của Cao Thái hậu, Cao Công Hội dường như không hề bất ngờ, sau khi y vào điện Thùy Củng, liền hành lễ chào Cao Thái hậu phía sau bức rèm nói:
- Cao Công Hội tham kiến Cao Thái hậu!
- Không cần đa lễ, hôm nay ở đây không có người ngoài, hai cô cháu chúng ta đừng khách sáo như vậy!
Cao Thái hậu sau bức rèm thản nhiên nói. Đối với đứa cháu ruột này của mình, bà vô cùng coi trọng, dù địa vị của bà có cao quý thế nào, tận sâu trong đáy lòng vẫn ghi nhớ mình là nữ nhi Cao gia.
- Tạ ơn cô mẫu!
Cao Công Hội cũng rất khéo léo, liền đổi xưng hô, nhưng y đứng dậy xong thì không lên tiếng nữa.
- Cháu trai, cháu có biết tại sao hôm nay ta gọi cháu vào cung không?
Lúc này Cao Thái hậu chủ động hỏi.
- Khởi bẩm cô mẫu, cháu thiết nghĩ chắc vì chuyện tấu chương!
Cao Công Hội cũng không vòng vo, nói thẳng tới bản tấu chương mà mình viết.
- Không sai, có phải cháu bị ai dụ dỗ không, sao tự nhiên lại nói giúp người ngoài?
Lúc này Cao Thái hậu trầm giọng nói. Theo bà thấy, cháu của mình tất nhiên phải đứng về phía mình trong bất cứ chuyện gì, nhưng bây giờ Cao Công Hội lại khuyên bà thay đổi thái độ với Chu Thái phi, khiến bà hơi phật ý.
- Khởi bẩm cô mẫu, bản tấu chương đó cháu không bị ai xúi giục cả, mà vì sau khi cháu nghe được một số chuyện, trong lòng vạn phần hoảng hốt, mới khuyên nhủ cô mẫu, hi vọng cô mẫu có thể suy nghĩ cho Cao gia, đừng vì một phút nóng giận mà khiến Cao gia rơi vào nguy hiểm!
Cao Công Hội khi nói đến cuối, đột nhiên quỳ xuống, khóc lóc cầu xin.
- Xằng bậy, sao ai gia lại không suy nghĩ cho Cao gia chứ, ngươi cho rằng ai gia từng tuổi này rồi, hằng ngày vẫn phải phê duyệt tấu chương là vì bản thân mình sao?
Cao Công Hội vừa dứt lời, đã nghe thấy Cao Thái hậu vô cùng tức giận trách. Theo Cao Thái hậu thấy, bà và Cao gia như một, hiện tại bà nắm đại quyền, Cao gia bên ngoài tất nhiên cũng được thơm lây, cho nên khi nghe thấy chính cháu ruột của mình Cao Công Hội nói bà không suy nghĩ cho Cao gia liền nổi giận đùng đùng, nếu đổi lại là người ngoài, chắc Cao Thái hậu đã hạ lệnh cho người lôi y đi trừng phạt thích đáng rồi.
- Cô mẫu!
Thấy Cao Thái hậu nổi giận, Cao Công Hội cũng bất đắc dĩ gọi lớn một tiếng rồi nói:
- Cháu biết trong mắt người khác, quyền lực cô mẫu nắm trong tay vô cùng hào nhoáng, nhưng thực ra đằng sau sự hào nhoáng này là sự lao tâm khổ tứ không quản ngày đêm vì đất nước của cô mẫu, cho dù người dẫn dắt Đại Tống trở nên giàu mạnh, nhưng đối với Cao gia chúng ta mà nói, cũng chỉ đạt được chút danh tiếng, nhưng bây giờ người lại không thuận mắt Chu Thái phi, thậm chí còn cố tình gây khó dễ cho Chu Thái phi, chuyện này đều bị Bệ hạ để ý...
Cao Công Hội còn chưa nói xong, Cao Thái hậu đã ngắt lời:
- Bệ hạ chỉ là con nít, người thì hiểu cái gì?
- Cô mẫu sao người lại hồ đồ như vậy!
Cao Công Hội nghe Cao Thái hậu nói vậy thì không khỏi đau đớn nói tiếp:
- Bệ hạ đã không còn là đứa trẻ năm đó vừa lên ngôi nữa rồi, bây giờ ngài đã mười tuổi, sắp mười một tuổi rồi, mấy năm nữa thôi là trưởng thành, đến lúc đó bệ hạ sẽ đến tuổi chấp chính, hơn nữa bình thường bệ hạ lại có Lăng vương điện hạ dạy dỗ, sẽ khôn lớn hơn những đứa trẻ bình thường, bây giờ người không nói, nhưng không có nghĩa người không nhớ!
- Nó dám!
Câu cuối cùng của Cao Công Hội như một nhát dao cứa vào lòng Cao Thái hậu. Thực ra đây cũng là vấn đề mà bà luôn không dám đối diện, dù gì Triệu Hú mới là vua Đại Tống, mai kia bà chắc chắn phải giao quyền hành lại cho Triệu Hú, điều này cũng có nghĩa bà sẽ mất đi quyền lực trong tay, cứ nghĩ đến đó liền khiến Cao Thái hậu hoang mang.
Thấy Cao Thái hậu nổi giận, Cao Công Hội cũng không dám nói nữa, chỉ cúi đầu đứng im đó. Nói ra tuy y là cháu của Cao Thái hậu, nhưng bình thường cũng không dám nói mấy lời chọc giận bà như vậy, song bây giờ vì chuyện này quan hệ đến an nguy của toàn Cao gia, cho nên những lời này y không thể không nói.
Thấy cháu trai đứng im lặng ở đó, mặc dù không nói gì, song Cao Thái hậu cũng biết suy nghĩ của y, hơn nữa trong lòng Cao Thái hậu cũng rất rõ, tuy Triệu Hú còn nhỏ nhưng đã đến tuổi ghi nhớ được mọi chuyện, đặc biệt là chuyện mình không thích Chu Thái phi, Triệu Hú nhất định ghi nhớ trong lòng, hèn chi dạo gần đây bà luôn cảm thấy Triệu Hú ngày càng xa cách bà, đoán rằng cũng chính vì lí do này.
Cao Thái hậu tính cách cao ngạo cố chấp, nhưng bà không phải người phụ nữ ngu xuẩn, ngược lại cực kì thông minh, nếu không cũng không thể cai trị Đại Tống vào khuôn phép như vậy, bây giờ bình tĩnh nghiêm túc suy nghĩ, bà cũng chợt phát hiện bản thân dường như quá xem nhẹ cảm nhận của Triệu Hú, cho dù mình có ghét Chu Thái phi bao nhiêu nhưng cũng không nên biểu hiện rõ ràng như vậy, chắc trong lòng Triệu Hú đã hận mình thấu xương rồi.
- Công Hội, cháu thành thật nói với ta, những lời hôm nay đều là do cháu nghĩ ra sao?
Cao Thái hậu trầm ngâm hồi lâu, chợt cất lời, với sự hiểu biết của bà về cháu trai mình, mặc dù y biết sáng suốt giữ mình, nhưng tuyệt đối không phải người có tầm nhìn xa trông rộng, mặt khác cho dù có nhận ra điều gì, e rằng cũng chẳng có gan dâng tấu chương này cho mình, cho nên bà nghi ngờ có người đứng đằng sau xúi giục Cao Công Hội.
- Đương... đương nhiên là cháu tự nghĩ ra rồi!
Cao Công Hội đột nhiên nghe thấy Cao Thái hậu hỏi vậy, giật mình ấp úng đáp. Y biết cô mẫu của mình luôn dè chừng Triệu Nhan, cho nên không muốn kể chuyện Triệu Nhan đến tìm mình, để cô mẫu đỡ nghi ngờ.
- Hừ, cháu biết nói dối với cô mẫu rồi!
Thấy bộ dạng khó xử của Cao Công Hội, dường như không muốn nói ra tên người đó, khiến Cao Thái hậu chợt giật thót mình, trong lòng đã mập mờ đoán ra, bèn trầm mặc hỏi tiếp:
- Công Hội, cháu nghĩ cháu không nói ai gia sẽ không điều tra ra sao?
Cao Công Hội nghe thấy cô mẫu nói vậy, giật cả mình, Triệu Nhan quang minh chính đại đến nhà mình, chuyện này chắc chắn không giấu nổi, đến lúc đó nếu cô mẫu biết việc này, nhất định sẽ đoán ra Triệu Nhan, khiến y nhất thời càng rối như tơ vò, song cũng chính lúc đó, thình lình có một thái giám chạy vào bẩm báo:
- Khởi bẩm Thái hậu, Lăng vương điện hạ yết kiến!
Danh sách chương