Sau bữa cơm trưa đầm ấm và yên bình thì Điềm Nhiên quyết định xung phong đi rửa bát. Lăng Tiêu cau mày cản lại nhưng cô nhất quyết một hai đòi thì cuối cùng anh cũng đành phải thỏa hiệp.
Hôm nay anh đã xin nghỉ một ngày để ở nhà nhưng cô cũng không thể vì thế mà sinh ra lười biếng được. Đặc biệt là trong trường hợp có bạn mang danh sếp của anh ấy ở trong nhà. Lăng Tiêu đã lo lắng và đỡ đần cô rất nhiều, cô cũng không thể vì thế mà lợi dụng đẩy hết việc của mình qua cho anh. Suy cho cùng thì… cô được anh bao ăn bao ở cũng là vì làm những việc này mà.
“Cậu vào phòng làm việc của tôi trước đi.”
“Rồi, rồi… đi ngay đây!” Đình Diệp uể oải vươn vai đi vào phòng, lười biếng nói vọng lại với anh.
Khoé mắt Lăng Tiêu liếc thấy Đình Diệp đã vào phòng, cánh cửa đóng lại rồi mới an tâm quay qua nhìn Điềm Nhiên.
“…”
“A! Gì… gì vậy?” Cô hoảng hốt kêu lên.
Anh đưa tay lên miệng cô cản lại, “suỵt” một tiếng nói:
“Ngoan ngoãn chút nào!”
Lăng Tiêu đưa bàn tay to lớn ấm áp của mình ra áp lên trán cô kiểm tra nhiệt độ. Anh cảm nhận một chút, thở phào một hơi nhẹ nhõm. May quá, cô ấy không bị sốt. Hôm qua người cô hơi nóng, hôm nay anh cứ lo sợ cô sốt cao không thôi. Mãi anh mới có thể nuôi cô có da có thịt một chút, không muốn vì một trận ốm mà khiến cô gầy sụp thành da bọc xương như trước đâu.
Điềm Nhiên sững người trước hành động tự nhiên của Lăng Tiêu. Cô lúng túng lùi bước chân, giãn khoảng cách với anh.
“Tôi… tôi đã nói là không sao rồi mà. Anh nhìn tôi vậy thôi chứ tôi khoẻ lắm đấy, không yếu đuối như anh nghĩ đâu.”
Điềm Nhiên nói quá nghiêm túc khiến anh phải bật cười trong vui vẻ. Ánh mắt cưng chiều rơi xuống khuôn mặt có chút huyết sắc của cô, gật gù đầu đưa tay bóp bóp hai bên má của cô, cười híp mắt nói:
“Đúng rồi, đúng rồi! Điềm Nhiên nhà chúng ta rất khỏe, cô có thể vật ngã cả một con voi luôn. Bây giờ tôi có việc cần bàn với cậu ta, cô vào phòng của mình ngủ một giấc đi nhé?”
“A! Nói là được rồi, đừng bóp mặt tôi!”
Gò má và vành tai Điềm Nhiên đỏ au khi đứng trước những lời nói trơn tru của anh. Cô gạt tay anh ra rồi cúi gằm mặt xuống đất để che giấu đi khuôn mặt xấu hổ của mình. Ý cười trong mắt anh càng nồng đậm, nụ cười trên khoé môi càng sâu, khoe trọn những chiếc răng trắng sáng đều như hạt bắp của mình.
Sau đấy cô trở về phòng của mình, không làm phiền đến không gian của hai người họ nữa.
…
Bên trong căn phòng làm việc của Lăng Tiêu.
Hai người đàn ông ngồi trên chiếc ghế đối diện nhau, giữa họ là một bàn những giấy tờ với đầy các con chữ đen tuyền. Đình Diệp thở phào một hơi, tranh thủ lúc ngả người ra sau ghế liền cất giọng hỏi chuyện khiến mình tò mò từ sớm đến giờ.
“Vì sao cô ấy lại ở đây? Cậu đừng nói với tôi là vô tình nhặt được đấy nhé. Tôi tưởng cậu đã sớm quên rồi?”
Lăng Tiêu lườm anh ta một cái bén lẹn, lạnh nhạt khinh thường đáp:
“Xì! Đâu phải ai ra đường cũng có thể dễ dàng nhặt được vợ?”
Anh đây không hề nhặt mà phải là lao đến hốt về gấp mới đúng.
Khi nghe cấp dưới báo lại tin, anh đã ngay lập tức bay gấp từ nước ngoài về. Vội vội vàng vàng chạy ngay đến trước mặt cô. Cô ấy… vẫn không nhớ ra anh và còn không nhìn đến anh nữa. Khi đấy anh đã rất lo lắng và đau lòng. Anh muốn ngay lập tức lao đến, hỏi cô rốt cuộc đã trải qua những gì mà lại khiến bản thân thảm hại như vậy nhưng lời đến bên môi lại chẳng thể phát ra được. Anh ép mình phải tỉnh táo, trở nên lạnh lùng khi đối diện với cô.
Nếu cô đã không nhớ ra anh thì chẳng sao cả. Kí ức về những lần gặp nhau khi xưa chẳng mấy tốt đẹp, anh sẽ không nhắc đến, không ép cô nhớ về nó. Chỉ cần anh có thể giữ cô bên mình như hiện tại thì không cần lo lắng về thời gian. Nếu bọn họ không thể cho cô hạnh phúc thì hãy để anh làm điều đấy. Anh sẽ ở bên chăm sóc cho cô, cùng cô trải qua những ngày tháng hạnh phúc nhất cuộc đời.
Chỉ cần nghĩ đến những ngày tháng sắp tới sẽ được ở cùng cô thôi đã cảm thấy hạnh phúc rồi.
Anh ghét bỏ liếc nhìn tên cà lơ phớt phơ ngồi đối diện mình khinh bỉ trong lòng. Tình yêu của anh gian truân như vậy, một kẻ thuận buồm xuôi gió, có được tình yêu thanh mai như cậu ta sẽ không hiểu được những nỗi niềm đau khổ của anh đâu.
“Cậu chấp niệm với nhỏ quạ đen này quá nhỉ? Cũng nhiều năm trôi qua vậy rồi còn gì.”
“Quạ đen?” Lăng Tiêu nheo mày, lập lại lời của cậu ta nói.
“Cậu không biết sao? Khi xưa cô ấy bị cả trường gọi là con quạ đen xui xẻo mà.”
Anh ngỡ ngàng, vô thức lắc đầu.
Khi đấy vì một số chuyện xảy ra nên anh chỉ chuyên tâm vào việc học. Một năm trống vắng trôi qua nhanh chóng rồi tốt nghiệp. Anh và cô cùng trường chỉ ngắn ngủi một năm nên tất nhiên mấy chuyện bát quái này kia đều không để ý.
Lăng Tiêu dùng ánh mắt ảm đạm nhìn cậu ta, hạ giọng trầm thấp nói:
“Đừng nhắc tới cái tên này nữa, đặc biệt là ở trước mặt cô ấy. Điềm Nhiên không phải là quạ đen!”
“Biết rồi! Đúng là con người kì lạ nên gu cũng kì lạ không kém.” Đình Diệp bĩu môi, nhún vai hờ hững nói.
“Doãn Đình Diệp này…”
“Gì?”
“Bạn gái cậu là chủ của một tiệm hoa đúng không?”
…
Điềm Nhiên ngủ trưa không nhiều và có lẽ do hôm nay dậy trễ nên cô chỉ chợp mắt một lúc là dậy. Căn nhà yên tĩnh do hai người kia vẫn còn ở bên trong phòng nói chuyện với nhau.
“…”
Điềm Nhiên cảm thán, tình bạn của họ thật tốt!
Thật ra trong lòng cô có chút ghen tị. Tình cảm bạn bè của anh và Doãn Đình Diệp khắng khít còn hơn cả anh em nữa. Tuy ngoài miệng họ đấu đá nhau, biểu hiện hờ hững không quan tâm nhưng tận sâu đáy lòng lại rất lo lắng cho nhau. Từ lời nói cho đến hành động đều hiểu rất rõ tâm ý của đối phương.
Cô… chưa từng có bạn thân như vậy bao giờ, đúng hơn là chưa từng có bạn. Chính vì vậy cô rất ngưỡng mộ cũng như có chút ghen tị về tình bạn của họ.
Có một người luôn ở bên quan tâm và chia sẻ nỗi niềm thật tốt nhỉ?
Điềm Nhiên không dám tin ai ở ngoài kia. Vì đơn giản là ngay cả người thân ruột thịt, người cùng nhà sống với nhau từ bé đến lớn còn cay nghiệt như vậy thì người bên ngoài làm sao có thể tốt? Thế nhưng cô lại nhận được sự giúp đỡ của anh, nhận được sự quan tâm chăm sóc từ một người không quen. Hôm nay, hình ảnh thân thiết của hai người họ đã cho cô một cái nhìn khác. Thì ra ngoài kia vẫn có người tốt, vẫn còn những tình bạn tốt đẹp kéo dài mấy chục năm.
Suy nghĩ buồn phiền đấy không ảnh hưởng quá nhiều đến trạng thái tốt lên rất nhiều của Điềm Nhiên. Cô xắn tay áo lên, bắt đầu công việc dọn nhà quen thuộc của mình. Cô mải suy nghĩ cùng với cây lau nhà trong tay, chẳng biết từ lúc nào đã vô thức lau đến trước cửa phòng của Lăng Tiêu, bên tai bỗng nghe thấy cuộc trò chuyện của anh và Đình Diệp.
“Cậu muốn để cô ấy ra ngoài làm sao?” Giọng nói ngạc nhiên của Đình Diệp vang lên.
“Ừm… tôi muốn cô ấy có thể trải nghiệm muôn màu của cuộc sống chứ không phải chỉ là quanh quẩn nơi xó nhà này. Thời gian gần đây biểu hiện của cô ấy đã thay đổi rất tốt. Tôi muốn cô ấy có thể gặp gỡ nhiều người, có thể quen biết nhiều người hơn. Tôi muốn cô ấy trở nên mạnh dạn, tự tin khi giao tiếp với người khác. Tôi cũng phải đi làm, cứ để cô ấy lủi thủi một mình mãi trong nhà cũng không hay.”
Điềm Nhiên nép mình vào sát bức tường, cô dường như không dám thở mạnh, khẩn trương như con chuột nhắt rình rập người khác.
Cô cắn chặt môi, bàn tay siết chặt lấy vạt áo của mình. Khoảng khắc nghe anh nói, tâm đau như phế liệt, ruột gan như bị chà muối, mắt từ lúc nào đã đỏ hoe. Anh ấy đang lo lắng cho cảm xúc và tương lai của cô sau này, một điều mà từ trước đến nay chẳng ai lo nghĩ cho cô.
Nước mắt nhanh chóng lấp đầy đôi mắt long lanh, để ngăn chặn tiếng nức nở, cô cắn chặt môi để ngăn không cho âm thanh lọt ra ngoài.
Bên trong căn phòng rơi vào tĩnh lặng, anh hớp một ngụm rượu nhỏ rồi mới từ tốn nói tiếp.
“Dù vậy tôi vẫn khá lo lắng. Cô ấy có nhiều điều chưa rõ, nếu giao cô ấy cho người xa lạ tôi lại không thể nào yên tâm được.“
Đình Diệp hiện tại trở nên rất nghiêm túc khi lắng nghe anh nói. Anh ta biết, đây không còn là lúc có thể ăn nói chớt nhả nữa. Giọng nói của anh ta lập tức có mấy phần nghiêm nghị.
“Tôi hiểu rồi. Cậu cứ nói chuyện với cô ấy đi, tôi sẽ nói lại chuyện này với bạn gái của tôi. Tính cách cô ấy hướng ngoại, chắc chắn sẽ giúp ích rất nhiều cho cô Nhiên nhà cậu.”
Lăng Tiêu vui mừng khó giấu nổi nụ cười trên khoé môi, giọng nói cũng trở nên trầm ấm hơn.
“Cảm ơn cậu nhiều lắm, Đình Diệp.”
Chẳng được mấy phút cảm động, anh ta liền trở ngay bộ mặt cà lơ phất phơ của mình ra.
“Ưm… cảm ơn tôi thật lòng hả? Lâu rồi tôi không nghe đấy nha, cậu nói lại lần nữa được không?”
“…”
Dù nói thế nhưng anh ta cũng chẳng hề trông chờ vào việc anh sẽ nói đáp lại trò đùa của mình. Anh ta cúi đầu, tiếp tục công việc còn đang dang dở thì bỗng lại nghe thấy giọng nói của anh lọt vào bên tai.
“Cảm ơn cậu… tôi nói thật lòng đấy!”
Đình Diệp: “…” Anh ta hoá con mẹ nó đá rồi!
Cái tên điên này, chỉ vì người con gái phẳng lì da bọc xương đấy mà có thể làm theo điều mà anh ta yêu cầu.
Nếu anh ta yêu cầu anh gọi anh ta một tiếng “anh trai” thì có khi nào cậu ta cũng gọi luôn không?
Có nên thử không nhỉ?
Đình Diệp lén lút ngước mắt nhìn Lăng Tiêu thì bắt gặp ngay ánh mắt ‘bất thiện’ đầy sắc bén của Lăng Tiêu.
A… có lẽ nên thôi đi! Anh ta không muốn cùng tên điên da dày thịt cứng này đánh nhau đâu.
Hôm nay anh đã xin nghỉ một ngày để ở nhà nhưng cô cũng không thể vì thế mà sinh ra lười biếng được. Đặc biệt là trong trường hợp có bạn mang danh sếp của anh ấy ở trong nhà. Lăng Tiêu đã lo lắng và đỡ đần cô rất nhiều, cô cũng không thể vì thế mà lợi dụng đẩy hết việc của mình qua cho anh. Suy cho cùng thì… cô được anh bao ăn bao ở cũng là vì làm những việc này mà.
“Cậu vào phòng làm việc của tôi trước đi.”
“Rồi, rồi… đi ngay đây!” Đình Diệp uể oải vươn vai đi vào phòng, lười biếng nói vọng lại với anh.
Khoé mắt Lăng Tiêu liếc thấy Đình Diệp đã vào phòng, cánh cửa đóng lại rồi mới an tâm quay qua nhìn Điềm Nhiên.
“…”
“A! Gì… gì vậy?” Cô hoảng hốt kêu lên.
Anh đưa tay lên miệng cô cản lại, “suỵt” một tiếng nói:
“Ngoan ngoãn chút nào!”
Lăng Tiêu đưa bàn tay to lớn ấm áp của mình ra áp lên trán cô kiểm tra nhiệt độ. Anh cảm nhận một chút, thở phào một hơi nhẹ nhõm. May quá, cô ấy không bị sốt. Hôm qua người cô hơi nóng, hôm nay anh cứ lo sợ cô sốt cao không thôi. Mãi anh mới có thể nuôi cô có da có thịt một chút, không muốn vì một trận ốm mà khiến cô gầy sụp thành da bọc xương như trước đâu.
Điềm Nhiên sững người trước hành động tự nhiên của Lăng Tiêu. Cô lúng túng lùi bước chân, giãn khoảng cách với anh.
“Tôi… tôi đã nói là không sao rồi mà. Anh nhìn tôi vậy thôi chứ tôi khoẻ lắm đấy, không yếu đuối như anh nghĩ đâu.”
Điềm Nhiên nói quá nghiêm túc khiến anh phải bật cười trong vui vẻ. Ánh mắt cưng chiều rơi xuống khuôn mặt có chút huyết sắc của cô, gật gù đầu đưa tay bóp bóp hai bên má của cô, cười híp mắt nói:
“Đúng rồi, đúng rồi! Điềm Nhiên nhà chúng ta rất khỏe, cô có thể vật ngã cả một con voi luôn. Bây giờ tôi có việc cần bàn với cậu ta, cô vào phòng của mình ngủ một giấc đi nhé?”
“A! Nói là được rồi, đừng bóp mặt tôi!”
Gò má và vành tai Điềm Nhiên đỏ au khi đứng trước những lời nói trơn tru của anh. Cô gạt tay anh ra rồi cúi gằm mặt xuống đất để che giấu đi khuôn mặt xấu hổ của mình. Ý cười trong mắt anh càng nồng đậm, nụ cười trên khoé môi càng sâu, khoe trọn những chiếc răng trắng sáng đều như hạt bắp của mình.
Sau đấy cô trở về phòng của mình, không làm phiền đến không gian của hai người họ nữa.
…
Bên trong căn phòng làm việc của Lăng Tiêu.
Hai người đàn ông ngồi trên chiếc ghế đối diện nhau, giữa họ là một bàn những giấy tờ với đầy các con chữ đen tuyền. Đình Diệp thở phào một hơi, tranh thủ lúc ngả người ra sau ghế liền cất giọng hỏi chuyện khiến mình tò mò từ sớm đến giờ.
“Vì sao cô ấy lại ở đây? Cậu đừng nói với tôi là vô tình nhặt được đấy nhé. Tôi tưởng cậu đã sớm quên rồi?”
Lăng Tiêu lườm anh ta một cái bén lẹn, lạnh nhạt khinh thường đáp:
“Xì! Đâu phải ai ra đường cũng có thể dễ dàng nhặt được vợ?”
Anh đây không hề nhặt mà phải là lao đến hốt về gấp mới đúng.
Khi nghe cấp dưới báo lại tin, anh đã ngay lập tức bay gấp từ nước ngoài về. Vội vội vàng vàng chạy ngay đến trước mặt cô. Cô ấy… vẫn không nhớ ra anh và còn không nhìn đến anh nữa. Khi đấy anh đã rất lo lắng và đau lòng. Anh muốn ngay lập tức lao đến, hỏi cô rốt cuộc đã trải qua những gì mà lại khiến bản thân thảm hại như vậy nhưng lời đến bên môi lại chẳng thể phát ra được. Anh ép mình phải tỉnh táo, trở nên lạnh lùng khi đối diện với cô.
Nếu cô đã không nhớ ra anh thì chẳng sao cả. Kí ức về những lần gặp nhau khi xưa chẳng mấy tốt đẹp, anh sẽ không nhắc đến, không ép cô nhớ về nó. Chỉ cần anh có thể giữ cô bên mình như hiện tại thì không cần lo lắng về thời gian. Nếu bọn họ không thể cho cô hạnh phúc thì hãy để anh làm điều đấy. Anh sẽ ở bên chăm sóc cho cô, cùng cô trải qua những ngày tháng hạnh phúc nhất cuộc đời.
Chỉ cần nghĩ đến những ngày tháng sắp tới sẽ được ở cùng cô thôi đã cảm thấy hạnh phúc rồi.
Anh ghét bỏ liếc nhìn tên cà lơ phớt phơ ngồi đối diện mình khinh bỉ trong lòng. Tình yêu của anh gian truân như vậy, một kẻ thuận buồm xuôi gió, có được tình yêu thanh mai như cậu ta sẽ không hiểu được những nỗi niềm đau khổ của anh đâu.
“Cậu chấp niệm với nhỏ quạ đen này quá nhỉ? Cũng nhiều năm trôi qua vậy rồi còn gì.”
“Quạ đen?” Lăng Tiêu nheo mày, lập lại lời của cậu ta nói.
“Cậu không biết sao? Khi xưa cô ấy bị cả trường gọi là con quạ đen xui xẻo mà.”
Anh ngỡ ngàng, vô thức lắc đầu.
Khi đấy vì một số chuyện xảy ra nên anh chỉ chuyên tâm vào việc học. Một năm trống vắng trôi qua nhanh chóng rồi tốt nghiệp. Anh và cô cùng trường chỉ ngắn ngủi một năm nên tất nhiên mấy chuyện bát quái này kia đều không để ý.
Lăng Tiêu dùng ánh mắt ảm đạm nhìn cậu ta, hạ giọng trầm thấp nói:
“Đừng nhắc tới cái tên này nữa, đặc biệt là ở trước mặt cô ấy. Điềm Nhiên không phải là quạ đen!”
“Biết rồi! Đúng là con người kì lạ nên gu cũng kì lạ không kém.” Đình Diệp bĩu môi, nhún vai hờ hững nói.
“Doãn Đình Diệp này…”
“Gì?”
“Bạn gái cậu là chủ của một tiệm hoa đúng không?”
…
Điềm Nhiên ngủ trưa không nhiều và có lẽ do hôm nay dậy trễ nên cô chỉ chợp mắt một lúc là dậy. Căn nhà yên tĩnh do hai người kia vẫn còn ở bên trong phòng nói chuyện với nhau.
“…”
Điềm Nhiên cảm thán, tình bạn của họ thật tốt!
Thật ra trong lòng cô có chút ghen tị. Tình cảm bạn bè của anh và Doãn Đình Diệp khắng khít còn hơn cả anh em nữa. Tuy ngoài miệng họ đấu đá nhau, biểu hiện hờ hững không quan tâm nhưng tận sâu đáy lòng lại rất lo lắng cho nhau. Từ lời nói cho đến hành động đều hiểu rất rõ tâm ý của đối phương.
Cô… chưa từng có bạn thân như vậy bao giờ, đúng hơn là chưa từng có bạn. Chính vì vậy cô rất ngưỡng mộ cũng như có chút ghen tị về tình bạn của họ.
Có một người luôn ở bên quan tâm và chia sẻ nỗi niềm thật tốt nhỉ?
Điềm Nhiên không dám tin ai ở ngoài kia. Vì đơn giản là ngay cả người thân ruột thịt, người cùng nhà sống với nhau từ bé đến lớn còn cay nghiệt như vậy thì người bên ngoài làm sao có thể tốt? Thế nhưng cô lại nhận được sự giúp đỡ của anh, nhận được sự quan tâm chăm sóc từ một người không quen. Hôm nay, hình ảnh thân thiết của hai người họ đã cho cô một cái nhìn khác. Thì ra ngoài kia vẫn có người tốt, vẫn còn những tình bạn tốt đẹp kéo dài mấy chục năm.
Suy nghĩ buồn phiền đấy không ảnh hưởng quá nhiều đến trạng thái tốt lên rất nhiều của Điềm Nhiên. Cô xắn tay áo lên, bắt đầu công việc dọn nhà quen thuộc của mình. Cô mải suy nghĩ cùng với cây lau nhà trong tay, chẳng biết từ lúc nào đã vô thức lau đến trước cửa phòng của Lăng Tiêu, bên tai bỗng nghe thấy cuộc trò chuyện của anh và Đình Diệp.
“Cậu muốn để cô ấy ra ngoài làm sao?” Giọng nói ngạc nhiên của Đình Diệp vang lên.
“Ừm… tôi muốn cô ấy có thể trải nghiệm muôn màu của cuộc sống chứ không phải chỉ là quanh quẩn nơi xó nhà này. Thời gian gần đây biểu hiện của cô ấy đã thay đổi rất tốt. Tôi muốn cô ấy có thể gặp gỡ nhiều người, có thể quen biết nhiều người hơn. Tôi muốn cô ấy trở nên mạnh dạn, tự tin khi giao tiếp với người khác. Tôi cũng phải đi làm, cứ để cô ấy lủi thủi một mình mãi trong nhà cũng không hay.”
Điềm Nhiên nép mình vào sát bức tường, cô dường như không dám thở mạnh, khẩn trương như con chuột nhắt rình rập người khác.
Cô cắn chặt môi, bàn tay siết chặt lấy vạt áo của mình. Khoảng khắc nghe anh nói, tâm đau như phế liệt, ruột gan như bị chà muối, mắt từ lúc nào đã đỏ hoe. Anh ấy đang lo lắng cho cảm xúc và tương lai của cô sau này, một điều mà từ trước đến nay chẳng ai lo nghĩ cho cô.
Nước mắt nhanh chóng lấp đầy đôi mắt long lanh, để ngăn chặn tiếng nức nở, cô cắn chặt môi để ngăn không cho âm thanh lọt ra ngoài.
Bên trong căn phòng rơi vào tĩnh lặng, anh hớp một ngụm rượu nhỏ rồi mới từ tốn nói tiếp.
“Dù vậy tôi vẫn khá lo lắng. Cô ấy có nhiều điều chưa rõ, nếu giao cô ấy cho người xa lạ tôi lại không thể nào yên tâm được.“
Đình Diệp hiện tại trở nên rất nghiêm túc khi lắng nghe anh nói. Anh ta biết, đây không còn là lúc có thể ăn nói chớt nhả nữa. Giọng nói của anh ta lập tức có mấy phần nghiêm nghị.
“Tôi hiểu rồi. Cậu cứ nói chuyện với cô ấy đi, tôi sẽ nói lại chuyện này với bạn gái của tôi. Tính cách cô ấy hướng ngoại, chắc chắn sẽ giúp ích rất nhiều cho cô Nhiên nhà cậu.”
Lăng Tiêu vui mừng khó giấu nổi nụ cười trên khoé môi, giọng nói cũng trở nên trầm ấm hơn.
“Cảm ơn cậu nhiều lắm, Đình Diệp.”
Chẳng được mấy phút cảm động, anh ta liền trở ngay bộ mặt cà lơ phất phơ của mình ra.
“Ưm… cảm ơn tôi thật lòng hả? Lâu rồi tôi không nghe đấy nha, cậu nói lại lần nữa được không?”
“…”
Dù nói thế nhưng anh ta cũng chẳng hề trông chờ vào việc anh sẽ nói đáp lại trò đùa của mình. Anh ta cúi đầu, tiếp tục công việc còn đang dang dở thì bỗng lại nghe thấy giọng nói của anh lọt vào bên tai.
“Cảm ơn cậu… tôi nói thật lòng đấy!”
Đình Diệp: “…” Anh ta hoá con mẹ nó đá rồi!
Cái tên điên này, chỉ vì người con gái phẳng lì da bọc xương đấy mà có thể làm theo điều mà anh ta yêu cầu.
Nếu anh ta yêu cầu anh gọi anh ta một tiếng “anh trai” thì có khi nào cậu ta cũng gọi luôn không?
Có nên thử không nhỉ?
Đình Diệp lén lút ngước mắt nhìn Lăng Tiêu thì bắt gặp ngay ánh mắt ‘bất thiện’ đầy sắc bén của Lăng Tiêu.
A… có lẽ nên thôi đi! Anh ta không muốn cùng tên điên da dày thịt cứng này đánh nhau đâu.
Danh sách chương