Yêu? Yêu hắn ta?

Lăng Tiêu- ân nhân mà cô kính trọng đang nói gì vậy?

Cô sẽ không bao giờ quên hắn cũng như quên đi những gì mà hắn đã gây ra cho cô. Vì nó đơn giản là một bài học, một bài học khắc cốt ghi tâm mà cô sẽ mãi mãi không bao giờ quên cũng như vấp phải một lần nào nữa.

Nhưng mà… nó cũng chỉ đến vậy mà thôi!

Không quên ở đây là một chuyện mà yêu hay còn yêu lại là một chuyện khác.

Anh bây giờ hỏi cô còn yêu hay không, yêu người đã đánh đập và xem mình còn không bằng súc vật ư? Thật nức cười nếu còn có thể yêu nổi. Trên cuộc đời này, thứ cô ghét nhất chính là lời nói dối. Giống như người mang danh là ba mà cô hết mực tin tưởng khi còn bé đã hứa với cô rất nhiều rồi cũng thất hứa thật nhiều. Không chỉ đơn giản là lời nói dối buộc cô phải ngoan ngoãn vì tình yêu thương mà nó đã là lời nói dối cho việc ngoại tình một cách công khai.

Anh ta không thẹn khi bị cô bắt gặp mà trái lại rất còn làm ra vẻ kẻ sai là cô. Cô vẫn nhớ như in những lời cay nghiệt mà hắn nói, những đau đớn do vết thương mà hắn gây ra.

Điều tồi tệ nhất đấy chính là… người mà hắn ngoại tình chính là em gái cùng cha khác mẹ của cô, kẻ mà cô thù ghét nhất!

Một hiểu lầm tai hại, cô không muốn bị anh hiểu lầm vì người duy nhất còn dang tay ra giúp đỡ cô chính là anh. Cô nghĩ mình nên giải thích gì đấy thôi!

“Tôi…”

King Kong! King Kong!

Tiếng chuông cửa vang lên liên hồi làm cắt ngang lời nói của Điềm Nhiên.

Lăng Tiêu: “…”

Anh đen mặt, biểu hiện cố chấp bỏ qua tiếng chuông ồn ào đấy mà ngồi im ngước mắt nhìn cô chăm chăm chờ mong lời Điềm Nhiên sắp nói.

“Tôi không…”

Kinh Kong! Kinh Kong! Kinh Kong…

Cô ngượng nghịu gượng cười, ánh mắt bất tiện nhìn về phía cửa phòng, một lời cũng chẳng thể nói được. Lăng Tiêu hiểu rõ tâm trạng của cô hiện giờ vì ngay cả anh cũng như vậy. Bầu không khí đang tĩnh lặng đầy cảm xúc lại liên tục bị tiếng chuông ch.ết tiệt kia quấy rối.

“Lăng… Lăng Tiêu, có người bấm chuông cửa.”

Anh gục mặt cười ha hả nhưng đáy mắt lại lạnh lẽo như muốn gi.ết ch.ết cái tên không biết điều còn lì lợm ngoài kia.

Anh đứng phắt dậy với khuôn mặt đen thui như đít nồi, sát khí hằm hằm bủa vây cất bước về phía cánh cửa.

Tốt nhất là người ngoài kia nên có một lí do chính đáng nếu không anh nhất định sẽ bẻ cổ hắn!

Khuôn mặt anh lạnh lùng vô cảm, mở cánh cửa ra bằng hành động mạnh bạo nhất như thể hiện tất cả sự tức giận hiện giờ của mình.

Cánh cửa đáng thương đập mạnh vào tường một tiếng “sầm!” lớn đầy bất ngờ khiến người bên ngoài giật nảy mình la lên một tiếng thất thanh kèm theo đấy là tiếng trách móc.

“Lăng Tiêu à, làm gì để người ta chờ lâu như vậy hả?”

“Thật là, lúc nào xuất hiện cũng khiến người ta bất ngờ vậy đó. Thật là khó ưa quá đi!”

Lăng Tiêu: “…”

Con mẹ nó! Tên này bị bệnh!

Ánh mắt anh lạnh nhạt rơi xuống khuôn mặt cười nham nhở muốn ăn đòn của người ngoài cửa, anh tặc lưỡi thể hiện thái độ ghét bỏ, trầm giọng mắng:

“Doãn Đình Diệp! Cậu có im ngay đi không hả?”

Toàn thân anh căng cứng, từng lỗ chân lông dựng đứng, ớn lạnh trước giọng nói của cậu ta. Lăng Tiêu nghiến răng, cất giọng trầm thấp nén giận nói.

Cậu ta bĩu môi không tiếp tục trêu đùa anh nữa. Thái độ trở nên nghiêm túc hơn, khác xe với điệu bộ ban nãy.

“Xì! Đến tìm bạn mình chút thì có sao hả? Tôi lo lắng cho cậu, nghe trợ lý nói cậu hôm nay không đi làm, sợ cậu ch.ết khô ở nhà rồi nên tôi mới tới thăm.”

Ánh mắt anh hơi dao động, đôi đồng tử co lại, không trả lời cậu ta mà đánh trống lảng sang chuyện khác.

“Đừng nói chuyện như cậu tốt như vậy. Có phảigây chuyện bị bạn gái giận dỗi đuổi đi nên tìm đến nhà tôi phá không?”

“Hì hì hì… anh em thì phải giúp nhau trong những lúc hoạn nạn không phải sao?”

Câu ra cười xoà, miệng vừa nói mà chân đã bước vào nhà anh luôn rồi.

Một chân vừa đặt vào bên trong nhà, cậu ta đã bị anh chắn ngay trước cửa, không cho bước tiếp dù chỉ là một bước. Doãn Đình Diệp thấy lạ, tên bạn này của anh ta bị làm sao vậy? Hôm nay đã không đi làm lại còn không cho anh ta vào nhà nữa. Chẳng phải trước kia anh ta muốn ngủ lại thì ngủ lại, bây giờ vào chút thôi mà khó tính vậy sao?

“Cậu làm gì vậy?”

Lăng Tiêu chột dạ trong lòng nhưng cánh tay màu đồng mạnh mẽ cùng bàn tay to lớn nhất quyết vẫn bám chặt vào cánh cửa, điệu bộ không hề nhún nhường nói:

“Hôm nay không giúp, cậu mau về đi. Sau này không có sự cho phép của tôi thì đừng tự tiện đến nữa.”

Doãn Đình Diệp: “…” Sắc mặt anh ta hiên j rõ vẻ khó tin trước những lời nói của anh.

Cái tên này!

Không phải anh ta điên mà chính Mặc Lăng Tiêu mới bị điên.

Ánh mắt sắc bén không ai chịu kém ai của họ âm thầm đấu đá nhau qua không khí tạo nên một khung cảnh toé lửa không ai dám lại gần.

Doãn Đình Diệp chịu không nổi nữa liền nổi đóa, buộc miệng nói:

“Con mẹ nó! Cậu làm cái gì mà canh giữ ở cửa như giấu giếm gì vậy hả? Nói đi, cậu bắt cóc cô gái nào ở nhà có đúng không?”

“Bớt xem phim đi, cả ngày chỉ biết nói bừa. Thôi không nói nữa, cậu mau về đi không thì tôi sẽ kêu bạn gái cậu đến kéo cậu về đấy.” Anh nói bằng lí lẽ hùng hồn để che giấu đi vẻ lúng túng của mình.

Đình Diệp hừ mũi, chuẩn bị quay lưng bỏ về thì bỗng nghe thấy tiếng chuông điện thoại ngày một rõ hơn. Anh ta nheo mày, nhìn chằm chặp vào trong nhà của anh thông qua chỗ hở mà Lăng Tiêu chừa lại.

“…”

Anh ta đột nhiên nhảy dựng lên, lớn tiếng mắng một câu.

“Con mẹ nó! Có gái thật này!”

Lăng Tiêu giật nảy mình, vội vàng quay người lại thì thấy Điềm Nhiên đang hớt hải đi tới, trên tay cầm theo chiếc điện thoại của anh đang kêu lên inh ỏi.

Điềm Nhiên rụt rè đứng trước mặt anh, chìa tay về trước đưa điện thoại cho anh rồi nói:

“Lăng Tiêu, điện thoại của anh…”

Anh cứng ngắc nhận điện thoại trên tay cô. Anh không vội nghe máy mà liếc nhìn về phía người bạn của mình bây giờ đã nhanh chân bước vào trong nhà, nhìn anh cười với khuôn mặt mờ ám.

Biểu cảm trên khuôn mặt của Lăng Tiêu bây giờ chính là: Lăng Tiêu à mày tiêu thật rồi!

Điềm Nhiên nhìn một cảnh này lại có cảm giác cái gì đấy không đúng.

Sao cô lại cứ có cảm giác như mình đang bị chính thất bắt gặp khi hẹn hò lén lút vậy nhỉ?

Sau gáy cảm thấy hơi ớn lạnh rồi!



Lăng Tiêu tự mình xuống bếp vì một vị khách không mời ghé thăm. Đáng lẽ đây sẽ là việc của cô nhưng anh lại cứ đinh ninh rằng cô đang không được khỏe và cần được nghỉ ngơi mặc cho cô đã nói rất nhiều là mình hoàn toàn ổn.

Doãn Đình Diệp nhàn nhã ngồi trên ghế sô pha, xem tivi ở phòng khách. Trong miệng đầy một mồm khoai tây chiên, cậu ta vừa ăn vừa nhồm nhoàm nói chen vào.

“Nhoàm nhoàm… cô Nhiên à, cô cứ mặc kệ cậu ta và ra đây xem tivi với tôi đi. Cậu ta giỏi mấy khoản này lắm, chúng ta vào chỉ mất công chiếm diện tích, vướng tay vướng chân mà thôi. Nhanh lên, nhanh lên ra đây đi. Tivi đang công chiếu bộ phim hot nhất mới ra này.”

“À… dạ, vâng…” Điềm Nhiên e ngại đáp lời, ánh mắt cầu cứu nhìn Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu đen mặt, ánh mắt nhìn người bạn của mình càng thêm không vừa mắt. Nếu không phải anh lụy cậu ta, sợ cậu ta nói ra ‘những bí mật giấu kín’ và giúp anh đóng kịch trước mặt Điềm Nhiên thì anh nhất định sẽ một phát đá bay cậu ta ra khỏi nhà của mình.

Ánh hoá hoá dịu dàng. Anh nhẹ giọng nói với cô.

“Đình Diệp nói đúng đấy, cô để đấy rồi ra kia đi. Tôi có thể làm xong nhanh thôi.”

Anh đưa tầm mắt nhìn tên nào đấy đang ngồi xem tivi ngoài kia, cất giọng nhấn nhá từng chữ một nói.

“Sếp Doãn à, nhờ anh chiếu cố cô ấy nhé!”

Doãn Đình Diệp nghe thấy giọng nói của anh thì họ sặc sụa, một hồi lâu sau mới miễn cưỡng nói:

“Ha ha ha… cậu yên tâm đi. Tôi là kẻ rất biết thức thời.”

Điềm Nhiên: “…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện