Thúy Vân xếp lá thư trên tay lại, nâng cằm thở dài, đôi mắt đen láy nhìn ra ngoài đại dương mênh mông, trong lòng rất phấn khích nhưng mà không có đại tỉ khiến nàng hơi lo lắng. Những tưởng cứ vậy mà đoàn viên cùng gia đình, nào ngờ xuất hiện Vương gia gì đấy đem đại tỉ đi mất, lần này thì Từ Hải cùng Trần Đông không thể nào cứu đại tỉ được. Quân triều đình đã đến tận nơi này, bốn người các nàng chưa bị bắt là may rồi.

Thúy Kiều viết một lá thư, sau đó cho người đem trao tận tay Thúy Vân, bảo Thúy Vân tạm thời cứ đi cùng Từ Hải đi, nhớ cẩn thận giữ gìn sức khỏe, chuyện còn lại Thúy Kiều sẽ tự xoay sở được.

Nàng không rõ chuyện gì nhưng đại tỉ không nói thì thôi, nàng cũng không ép, với lại bây giờ đại tỉ đã tự do, theo lời kể của Hoạn Thư cùng Trần Đông thì Vương gia kia có vẻ khá yêu thương Thúy Kiều nên không có chuyện gì xảy ra đâu khiến Thúy Vân mới bình tâm lại. Quan trọng nhất, Thước Hỉ sắp thành thân rồi, Thước Hỉ như chị em tốt của nàng, nhất định nàng phải đến dự!

Việc này đồng nghĩa với chuyện Thúy Vân không cần trở về gấp nữa mà có thể đi theo bọn Từ Hải cùng Trần Đông ra đảo chơi một lần! Trần Đông cho người liên lạc với người của uy khấu, qua một đêm đã có một chiếc thuyền buôn cỡ lớn cập bến. Thuyền này to lớn như nhà lầu, đáy nhọn, phía trên sàn rộng, đầu ngang và trương ra, đuôi hơi cong lên cao, quanh biên đóng ván dựng rào tre như bức thành, bên trên là hai cột buồm to lớn.

Thuyền cập bến, Đình Trung từ bên trong bước ra, trang phục như thương nhân, hếch mi mắt nhìn Thúy Vân cùng Từ Hải đang tay trong tay mà cười mờ ám: “Từ Hải, sao rồi hả? Cuối cùng cũng dụ được tiểu tử kia về làm vợ rồi hả?”

Hoạn Thư vừa mới bước chân lên thuyền, nghe câu này của Đình Trung xong thì xay sẩm mặt mày, không thốt nên lời, Trần Đông bên cạnh cũng nhún nhún vai tỏ ý không biết làm gì hơn trong khi Từ Hải cùng Thúy Vân vẫn đang loay hoay ở cầu tàu.

Thúy Vân ái ngại ngước nhìn tấm ván với tiết diện chừng ba bước chân mỏng mỏng cong cong đang rung rinh trên mặt nước xanh rì rào sóng vỗ thì xám xanh cả mặt. Nàng nhướn cổ họng nói to: “Đình Trung, huynh không cho tàu cập sát bến một tí nữa à?”

Mọi người trên thuyền nghe Thúy Vân hỏi như vậy thì cười to, chỉ là một tấm ván, bước mấy bước đã tới nơi, chưa kể nước ở nơi này rất nông, có té xuống cũng chỉ uống vài ngụm nước mà thôi, vị công tử kia sợ cái gì!

“Ngươi nhìn cô nương nhà người ta này, một nam nhân mà lại không dám bước lên thuyền à!”

Từ Hải đẩy Thúy Vân bước lên tấm ván khiến nó hơi cong vòng xuống, thấy cả người Thúy Vân run lẩy bẩy, Từ Hải đành đỡ lấy lưng nàng mà trấn an: “Có ta ở ngay phía sau này!”. Cảm giác được đúng là Từ Hải giữ mình rất chặt, Thúy Vân mới nhắm mắt bước tới luôn trên thuyền, chân chạm được sàn gỗ, trái tim bé nhỏ mới dần dần đập ổn định lại.

Sàn gỗ trên thuyền rất rộng, bên trên có rất nhiều người, ai ai cũng có vóc người thô cao, chỉ là hơi thấp một tí so với Từ Hải. Bỗng nhiên Hoạn Thư cùng Thúy Vân lọt thỏm giữa một đám đàn ông to cao khiến Thúy Vân hơi sợ, rúc rúc người đi theo Hoạn Thư. Thúy Vân vừa định chuồn êm vào bên trong hầm thì cổ áo bị người ta túm lại.

Nàng đơ mặt nhìn vị đại hán có bộ râu quai nón dày cộm cùng nước da đen như bánh mật đang chặn trước người mình, môi mím chặt không nói được câu nào. Từ Hải bỏ đi đâu mất tiêu rồi...

Vị đại hán kia đăm chiêu suy nghĩ, những người xung quanh cũng vây nàng thành vòng tròn mà nghiên cứu tìm tòi: “Không ngờ Từ Hải đại nhân lại thích mẫu người thế này... hừm, tay chân yếu đuối à?”

“Này, ngươi với Từ Hải đại nhân đã được bao lâu rồi?”

Thúy Vân: “...”

“Thế hai người đã tiến tới cái kia kia kia chưa?”

Thúy Vân vuốt mồ hôi hột.

“Chậc, trông bộ dạng kia làm sao mà chịu nổi, không hiểu Từ Hải đại nhân thích cái tên ẻo lã này ở chỗ nào, ta thật là thương tâm mà!”

Kẻ vừa lên tiếng là một thanh niên cởi trần, trên ngực toàn là lông rậm rạp, bưng mặt chạy đi nơi khác, giọng nói hơi nghẹn ngào. Vị đại hán râu quai nón hất cằm về phía người kia: “Hắn vạm vỡ như thế, Từ Hải đại nhân còn không chịu, thì ra là thích loại công tử yếu ớt sống trong gấm lụa như ngươi, thật là...”

Người kia thở dài rồi lui xuống, một mớ người khác lại ùa lên, túm lấy Thúy Vân mà hỏi như vũ bảo:

“Vậy ngươi cùng Từ đại nhân...”

“Ai ở trên?...”

“Ai ở dưới?...”

“Lần đầu tiên cảm thấy như thế nào?”

“Từ Hải đại nhân... có... tốt không?”

Thúy Vân: “...”

Sau khi nói ra cái câu ngu ngốc kia, Thúy Vân cuối cùng đã phát hiện một chuyện, nàng vẫn đang phẫn nam trang mà mở miệng nói như vậy, hiển nhiên Từ Hải lại không hoảng sợ mà ngược lại khá mừng rỡ.

Hắn ta đoạn tụ rồi, vậy bây giờ mà biết nàng là nữ nhi... có khi nào thất vọng quá rút kiếm ra một đao giết chết nàng luôn hay không? Thúy Vân lại vuốt mồ hôi trên trán. Đại tỉ, tỉ rất không có lương tâm mà vứt ta ở cái nơi này. Sao bọn họ lại có thể hỏi những cái chuyện này bằng vẻ mặt hiển nhiên thế kia. Khuôn mặt của Thúy Vân bất giác đỏ phừng lên, nàng lặng lẽ cúi đầu, may thay lúc này Từ Hải rẽ đám đông mà xông vào, ôm chặt Thúy Vân trong lòng, kéo nàng thẳng một mạch xuống khoang thuyền bên dưới.

Dường như Từ Hải rất quen thuộc với nơi này, hắn vừa ôm Thúy Vân vừa đi thẳng một mạch không cần suy nghĩ. Khác với vẻ thoáng mát ở trên, bên dưới hầm khá chật hẹp, trần nhà còn muốn chạm trúng đầu Từ Hải nên lưng hắn hơi khom xuống, tuy nhiên với Thúy Vân thì vừa đủ. Khoang thuyền này đương nhiên không thể so sánh được với khách điếm ở trên cạn, khá nhỏ hẹp, lối đi cũng chỉ vừa cho một người, xung quanh là mùi ẩm mốc lẫn vị mặn của biển cả. Từ Hải dừng lại trước một cánh cửa nhỏ, bên trên khắc hoa văn sóng nước. Cửa vừa mở ra, Thúy Vân không kịp định hình đã bị Từ Hải nhét vào.

Thúy Vân khó hiểu nhìn dáng vẻ đề phòng của Từ Hải, cuối cùng đành mặc kệ, nơi này không phải địa bàn của mình, tốt nhất im lặng mà quan sát đi! Thúy Vân nhìn quanh vài vòng, bài trí rất đơn giản, phía góc trong cùng đặt vỏn vẹn một cái giường gỗ, bên trên phủ một tấm lông hổ dày, thoáng nhìn sơ qua căn phòng khá mang phong cách của bọn ... cướp cạn.

Nàng tiến lại gần cái giường kia, vừa ngồi xuống lại nhận ra bên dưới khá êm ái, Thúy Vân tò mò lật tấm lông hổ lên xem thì phát hiện ra bên dưới có một loại chất liệu rất kì lạ, vừa êm vừa mềm lại trắng ngà rất bắt mắt. Thấy bộ dạng kinh ngạc của Thúy Vân, Từ Hải khép cửa lại, đến ngồi trên giường bên cạnh nàng, cười giải thích: “Thứ này gọi là bông! Rất dễ chịu!”

“Chưa từng thấy bao giờ!”

Thúy Vân khẽ chạm nhẹ vào, cảm giác mềm mại khiến nàng yêu thích không muốn buông tay. Từ Hải kéo tay Thúy Vân lên, bỏ vào lòng bàn tay rộng lớn của mình mà nắn nắn vài cái: “Đây là vật dụng mà chúng ta đổi được với thương nhân Nhật Bản!”

Vốn ban đầu Thúy Vân đặt mọi sự chú ý vào mớ vải bông kì lạ kia, bây giờ nàng mới nhận ra đang là ban ngày nên hầu hết mọi người đều tập trung lên khoang thuyền bên trên, dưới hầm đã vắng người, trong phòng riêng của Từ Hải lại càng vắng hơn, nói đúng ra, chỉ có hai người là nàng cùng Từ Hải đang ở trong phòng. Thúy Vân ngượng, mặt hơi hồng lên, tay nhỏ rút ra, nào ngờ Từ Hải không cho, giữ chặt tay nàng lại, người vừa áp xuống sát mặt Thúy Vân thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Trần Đông lảng mắt nhìn nóc nhà, hai tay chắp ra sau lưng, vẻ mặt có phần lúng túng:

“Đình Trung sợ chúng ta đói nên gọi lên ăn cơm...”

Mọi người im lặng, Từ Hải cùng Thúy Vân nắm tay nhay nhìn chằm chằm Trần Đông, cuối cùng Trần Đông chịu không nổi ánh mắt giết người của Từ Hải nên quay lưng chạy mất, còn bỏ lại một câu: “...Thôi đói thì hai người tự lên mà ăn!”

Thúy Vân mắc cỡ muốn chết, sống chết bắt Từ Hải đi lên trên với mình, không chịu ngồi bên dưới nữa. Từ Hải đành tiu nghỉu quay lên, đến trên khoang thuyền thì thấy mọi người đã tập trung gần đủ ở trên đấy. Vốn là trên thuyền nên mọi người ăn uống khá đơn giản, vài cái bánh bao cùng một ít lương khô. Ăn xong thì mọi người quây thành một vòng tròn, kẻ ngồi người đứng. Trần Đông tựa lưng dựa vào thành tàu, đôi mắt vốn nhìn ra phía biển, chốc chốc lại lén ngó Hoạn Thư một cái. Hoạn Thư cảm nhận được Trần Đông đang nhìn mình thì cười với hắn, hắn lại đỏ mặt quay sang nơi khác không dám nhìn nữa. Từ Hải thấy Trần Đông thiếu nghĩa khí, môi trề ra, vốn muốn mở miệng chê bai Trần Đông, vừa định mở miệng, Thúy Vân đã kéo tay Từ Hải:

“Này, mọi người bên đó đang làm gì thế?”

Bọn Đình Trung đang khệ nệ khiêng mấy cái thùng gỗ lại đặt trên sàn, cái vị hải tặc ban chiều che mặt vừa chạy vừa khóc vác lên hơn năm vò rượu lớn tên gọi Dương Tử, còn cái vị đô con lực lưỡng đang kéo căng buồm lên là Trầm Kha. Thúy Vân không hiểu bọn họ đang làm gì, thường thì ăn tối xong, mọi người sẽ kéo nhau về phòng nghỉ ngơi nhưng ở đây hình như không phải vậy, bọn họ đang chuẩn bị làm gì đó có vẻ nhộn nhịp lắm!

Từ Hải cười cười, nắm tay dắt Thúy Vân tới, nhấn cho nàng ngồi xuống một thùng gỗ trên đó, bản thân mình cũng ngồi xuống bên cạnh. Gió ban đêm trên biển rất mạnh, vừa mang theo hơi nước ẩm ướt lại mang theo chút mặn của biển cả. Gió thổi tung tóc của Thúy Vân lên, vốn tóc được buộc cẩn thận lại bị thổi cho rối tung, mấy sợi tóc con lất phất trước mũi làm nàng khó chịu không thôi. Thấy dáng vẻ chun mũi đáng yêu của Thúy Vân, Từ Hải ngồi một bên nghiêng đầu nhìn, trong lòng ngọt như mía, bàn tay thô ráp cẩn thận tỉ mỉ vén tóc lên cho Thúy Vân. Từ Hải cứ nhìn chằm chằm khiến nàng lúng túng, tự nhiên lại ngại ngùng nữa, thế là đẩy mặt Từ Hải quay sang nhìn nơi khác, mặt cúi gằm xuống làm Từ Hải buồn cười không thôi. Thấy không khí hạnh phúc của hai người này, tất cả các đồng chí có mặt trên tàu không khỏi e hèm vài tiếng nhắc nhở, lúc này Từ Hải mới khôi phục lại vẻ mặt không lạnh không nhạt thường ngày của mình.

Chuẩn bị xong, toàn bộ huynh đệ có mặt trên tàu đều tập trung lên sàn rộng chính giữa, chỉ còn hai người đứng điều khiển bánh lái cho tàu đi đúng hướng nhưng từ chỗ bánh lái đến nơi mọi người ngồi rất gần nhau, vẫn có thể chung vui vùng mọi người. Đình Trung gỡ bộ râu giả cùng thay bộ trang phục đại phú gia ra, vẫn mặc quần áo như trước kia, tính tình cà tưng cà rửng không khác trước là bao. Hắn sai người tắt toàn bộ đèn trên thuyền, chỉ cầm duy nhất một ngọn còn đang le lói cháy trên tay, vẻ mặt trầm trọng:

“Đêm nay chúng ta sẽ tiếp làm việc mà mấy hôm trước chưa làm xong...”

Mọi người: “...”, biết là Đình Trung không có ý gì nhưng có cần phải nói một cách mờ ám vậy không?

“... Chuyện ma thì khi nào cũng có, nơi nào cũng có... Vân tiểu tử, không khéo phía sau ngươi có một ai đó đang tựa lưng vào mà ngươi không biết đấy...”

Thúy Vân đã từng thấy ma, vả lại còn từng trò chuyện với ma, không chỉ trò chuyện, còn nghe ma tâm sự, mà nói chi xa, nàng vốn đã từng là một hồn ma còn gì nên Thúy Vân khẳng định, trên đời này có ma. Biết là người ta sẽ không làm gì mình nhưng nghe Đình Trung nói thế, đầu óc cứ tê tê, da gà rờn rợn hết cả lên. Nàng kéo cao cổ áo, khép nép rúc tới sát bên người Từ Hải. Có Từ Hải ở đây, có ám cũng ám Từ Hải trước, không thèm ám nàng đâu!

Đình Trung phì cười, lại tiếp tục nói: “Cứ mỗi người kể một câu sao cho nó kinh dị nhé, ai không kể được, phạt một ly rượu!”

Mọi nhiệm vụ đã hoàn thành xong, đang trên đường về nhà nên mọi người không ngại say xỉn, ai ai cũng nhiệt tình đồng ý. Câu chuyện được bắt đầu từ Đình Trung: “...Ngày xưa, ở ven bờ biển nọ, có một ngư dân trẻ tuổi. Hắn ta có một cô vợ hết sức xinh đẹp, cuộc sống tuy vất vả nhưng rất hạnh phúc!”

Tên Dương Tử kì cục trề môi một cách cực kì chán ghét: “Lại nữa, tại sao nhất định phải là một cô vợ xinh đẹp mà không phải là một tên tướng công cực kì vạm vỡ lực lưỡng? Ta không hiểu nổi các huynh, cái đám phụ nữ ghê tởm ấy thì có gì để mà chạm vào?”

Mọi người dùng ánh mắt khinh thường nhìn Dương Tử, Lưu Ba đại thúc giữ bánh lái đằng kia không thèm nể mặt hắn mà cười sằng sặc đến nỗi nước mắt chảy ra: “Có nhiều thứ mà ngươi không có ấy chứ! Hôm nào anh em cho thằng nhóc Dương Tử này đến kĩ viện một đêm đi! Ha ha!”

Đình Trung nổi điên vung tay đấm cho Dương Tử một cái nổ đom đóm, Dương Tử tức lắm nhưng không dám ra tay đấm lại, nói sao thì nói, ở đây Đình Trung vẫn có chức vụ cao hơn, hắn nào dám, đành nuốt nước mắt lại, dùng đôi mắt đáng thương nhìn Từ Hải, vừa nhìn sang đã thấy Từ Hải đang cười rạng rỡ, một tay quàng qua vai cái tên Vân Du ẻo lả, hai người dựa sát vào nhau, hắn tức muốn sôi gan, hận không thể quăng Thúy Vân xuống biển cho cá mập xơi. Đình Trung khiến cho Dương Tử im miệng xong mới quay sang kể tiếp: “... Một ngày kia, người chồng phải ra khơi đi đánh cá, nào ngờ lần đi đó mất hơn một tháng. Người vợ ở nhà trông ngóng tin chồng, tới khi thấy hắn ta về thì vui mừng khôn siết, hai vợ chồng quấn quít với nhau không thôi. Buổi tối, lúc người chồng nằm bên cạnh vợ mình, bất chợt cô ta nghe thấy có tiếng động lạ bên ngoài nhà tranh nên đi ra ngoài xem sao, vừa ra đã phát hiện ra mọi người dân chài xung quanh đang đứng đông nghẹt bâu quanh một thứ gì đó vừa dạt vào. Người vợ tò mò đi theo xem thì...”

Đình Trung kéo dài giọng nói ra, âm thanh càng lúc càng nhỏ xuống: “...Hỡi ôi, kia là xác của chồng cô ta cùng chiếc thuyền đã bị sóng đánh nát vụn. Không hiểu sao vẫn có thể dạt được về nơi đây....”

Thúy Vân hít sâu một hơi, quả thật nghe có hơi sợ hãi, Từ Hải lại tỉnh queo. Hoạn Thư trầm ngâm suy nghĩ, Trần Đông thì gãi gãi chóp mũi, tay nghịch cây quạt bảo bối của mình. Cái tên Đình Trung này chỉ lừa được người ta lần đầu thôi, nghe mãi thấy bình thường chết đi được!

“Người vợ vì quá sợ hãi nên đã bỏ chạy luôn trong đêm đó, còn hồn ma người chồng vẫn cứ quẩn quanh bên bờ biển, gọi tên vợ mình... Dương Tử, Dương Tử...”

Dương Tử nhảy dựng lên, quát: “Cái tên khốn nạn nhà ngươi, ngươi lại bịa ra cái rắm gì đấy, thối hoắc, có đổi tên đi hay không, ai là nương tử...”, nói nửa chừng lại nghiệm ra gì đó, không vung tay đánh Đình Trung nữa mà vuốt ve dỗ ngọt: “Ấy, thế tên tướng công ấy có dễ nhìn không? Xấu là không được làm chồng của ta đâu nhé!”

Thúy Vân cùng Hoạn Thư đổ mồ hôi hột lén đưa mắt nhìn nhau, dù sao Thúy Vân đã từng thấy Đình Trung cùng Trọng Nghĩa trước kia tình cảm thế nào rồi nên còn đỡ, chỉ có mình Hoạn Thư choáng váng. Hoạn Thư nhìn một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Trần Đông, ý mang theo vẻ nghi ngờ.

Ngồi bên cạnh Đình Trung là Dương Tử nên đương nhiên tới lượt của hắn. Hắn ta suy nghĩ một hồi, không hiểu sao quyết định thổi tắt luôn ngọn đèn dầu trên tay Đình Trung. Xung quanh tối đen như mực, Thúy Vân không nhìn thấy gì cả, chỉ có ánh trăng mờ mờ khiến nàng xác định được vẫn còn người ở đó thôi chứ còn rõ từng mặt thì không thấy, may là Từ Hải vẫn cứ nắm tay Thúy Vân mãi không buông nên nàng mới an tâm phần nào.

“Người đàn bà bội bạc ham sống sợ chết kia sau khi bỏ chạy được một ngày một đêm thì phát hiện ra mình đã bị lạc sâu vào trong rừng, lúc ả ta sắp chết thì được mấy tên sơn tặc trên núi cứu sống. Thế là ả ta trở thành vợ lẻ của tên thủ lĩnh trên núi ấy. Sống như vậy một thời gian, tên thủ lĩnh đem lòng yêu một tên sơn tặc dưới trướng...”

Mọi người: “...”, sao cái tên này đi đâu hắn cũng cứ thích làm quá lên thế vậy?

Dương Tử đương lúc hăng máu nên mặc kệ mọi người, mồm cứ thao thao: “Đương nhiên hắn bỏ rơi ả ta rồi! Xong rồi, tới Trầm Kha đại ca đấy!”

Trầm Kha đạp cho Dương Tử một cái: “Tên khốn này, ngươi dẫn dắt như thế bảo làm sao ta kể tiếp được?”

Nhưng luật là luật, không kể sẽ phải uống rượu phạt, mà rượu rất nặng, uống vào chỉ sợ lại có chuyện thất lễ xảy ra. Khó lắm mới thấy được một cô nương đặc biệt như Hoạn Thư, làm sao mà mất mặt trước người ta được cơ chứ! Thế là có chết Trầm Kha cũng phải kể tiếp câu chuyện: “Hắn yêu... một tên sơn tặc dưới trướng, tuy nhiên, sau một thời gian ăn nằm cùng nhau, hắn mới nhận ra, tên kia không sanh con cho hắn được, nên hắn lại rước cô ả kia quay về.”

“Cô nàng kia phát hiện thủ lĩnh sơn tặc không yêu mình nên trốn về nơi cũ...”

“Về đến đó, cô ta phát hiện ra xung quanh đã không còn ai...”

“Hồn ma người chồng vì không tìm được vợ mình nên nổi điên, nhập vào một con cua biển...”

Mọi người: “...”

Người ngồi bên cạnh cái tên vừa kể kia chịu không nổi, lại phải đứng dậy đạp hắn: “Cái con mẹ nhà ngươi, sao lại nhập vào con của biển, con cua biển rồi kết cục là bị cho vào nồi à?”

“Đừng, Lý huynh đệ, ngươi đánh nhẹ thôi, ta thích ăn cua a, á ~~~~~~!!”

“Rồi, rồi, nhập vào con gấu, được chưa?”

“Đau, á á, ngươi làm cái gì vậy?”

“Đồ ngu nhà ngươi, gấu nào sống trên bờ biển?”

“Gấu trên rừng xuống, ngươi còn đánh nữa ta bẻ răng ngươi.”

“Á à, lão tử thách ngươi dám không đấy!!!!”

Mặc kệ hai tên đó túm áo nhau lôi ra góc đánh một trận, người ngồi kế bên nhàn nhạt kể tiếp: “Nhập vào con gấu thành tinh rồi hóa thành yêu quái...”

“Yêu quái giết sạch những người sống ở nơi đó”

“Lúc người vợ vừa trở về nơi cũ chỉ thấy một mảnh tang hoang, yêu quái xuất hiện, bắt người vợ đem về hang ổ của mình, cốt muốn ăn thịt người vợ...”

Mọi người nhìn sang chỗ Thúy Vân, Thúy Vân chớp mắt mấy cái, gãi gãi đầu, thật sự không biết phải tiếp theo cái cốt truyện này thế nào cho phải! Nàng ngượng ngùng nói: “...Nhưng mà yêu quái nhận ra đây là người thương của mình... Hắn thả cô gái ra ngoài, chỉ bảo cô gái hãy đi đi...”

“Này, cái thể loại tư duy gì vậy? Thứ như ả ta phải bị ăn thịt mới đúng chứ?”

Do mọi người ở đây hầu hết là cướp cạn trên biển nên tư duy không được nhân hậu giống người sống lâu năm trên đất liền giống Thúy Vân, thành thử ra ai cũng nhìn nàng chằm chằm. Thúy Vân bị nhìn tới sượng cả mặt, lí rí giải thích: “Hắn ta yêu vợ mình như thế, làm sao nỡ ăn thịt cô ấy được? Ăn xong hắn lại còn đau khổ hơn...”

Mọi người có vẻ tạm chấp nhận, gật gật đầu, cho qua. Ngồi bên cạnh Thúy Vân đương nhiên là Từ Hải.

“... Người vợ biết đó là chồng của mình, sau đó lại biết vì mình mà hắn ta thành ra như thế nên bi thương quá, nhảy xuống biển tự vẫn.”

Mọi người vuốt mồ hôi hột nhìn Từ Hải, nghe Từ Hải kể chuyện xong, ai cũng vỗ tay rào rào tán dương không ngớt mặc dù Thúy Vân cảm thấy nó lãng xẹt @@, cơ mà ai nấy vỗ tay nhiệt tình quá, nàng cũng vỗ!

Xoay theo vòng thì đến lượt Hoạn Thư. Hoạn Thư nghĩ ngợi nãy giờ, cảm thấy đã đến lúc mình lên tiếng nên vẻ mặt có vẻ khá nghiêm túc: “Trước khi tiếp tục câu chuyện, ta có những nhận định như sau.”

Mọi người dỏng tai nghe.

“Chuyện hồn ma người chồng quay lại, tạm chấp nhận, nhưng chuyện một cô nương yếu đuối làm sao mà bò lên tận trên núi được? Đó là chưa kể chẳng lẽ vừa gặp đã yêu và chấp nhận sống cùng tên sơn tặc kia? Chưa hết, nếu đã bỏ trốn từ trên núi xuống, phải đi nơi khác ngay, ai đời nào sợ ma lại quay về nơi biết chắc chắn có một con ma ở đó?”

Mọi người: “...”

Hoạn Thư hào hùng kết luận: “Đây là một câu chuyện nhảm nhí không có hồi kết! Do đó, ta không thể tiếp tục được.”

Đình Trung nghệt mặt méo mồm nhìn Hoạn Thư, quần chúng tướng cướp sững sờ không khép lại được mồm, còn Hoạn Thư thì khá tự tin vào nhận định của mình. Thúy Vân đen mặt nói với Hoạn Thư: “Thư tỉ tỉ, dù sao đây cũng chỉ là một trò chơi thôi mà...”

“Không nói nhiều, nếu không kể tiếp được thì phải chịu phạt!”

“Được, phạt thì phạt!”

Hoạn Thư bê ly rượu to lên, ngửng cao đầu mà uống, chốc lát đã cạn sạch. Tửu lượng của Hoạn Thư khá tốt, Thúy Vân đã sớm biết điều đó, có chuyện sau khi uống rượu xong Hoạn Thư như thế nào, chỉ có Trần Đông thấu hiểu. Hoạn Thư uống được một chén lại đòi uống tiếp chén thứ hai, chẳng mấy chốc một vò rượu lớn đã bị uống hơn phân nửa. Mọi người sửng sờ há hốc mồm không thể tin được. Một cô nương thế kia, lại thế kia...

Chuyện đâu dừng lại ở chỗ Hoạn Thư uống rượu là xong, nàng ấy uống xong lại rút gươm nháo cho một trận, đánh đấm trên thuyền chán, Hoạn Thư kéo Thúy Vân lại, mặt đỏ phừng phừng:

“Thúy Vân, ta vừa mới biết một bí mật khá là thú vị của ngươi này!”

Nghe Hoạn Thư gọi tên thật của mình, Thúy Vân ngạc nhiên không thôi, chưa kịp hỏi vì sao Hoạn Thư biết thì đã nghe nàng ấy gọi to: “Từ Hải, Từ Hải, ngươi mau lại đây xem này!”

Ban đầu Thúy Vân không hiểu, càng về sau càng không hiểu, tới lúc hiểu thì cũng đã quá muộn rồi.

TỎM một tiếng, nước biển lạnh thấu xương dâng lên tận khoang mũi, Thúy Vân vùng vẫy một hồi rồi ngất lịm đi...

#Phù phù, mỗ quay lại rồi đây cả nhà!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện