Trần Đông cùng Hoạn Thư lần lượt đáp xuống mái ngói của khách điếm Phục Lai lớn nhất nhì Giang Tô này, Hoạn Thư ngoan ngoãn ngồi yên sau lưng Trần Đông, chờ cho hắn đi dò xét. Trần Đông nhìn quanh một vòng, sau đó lại ra hiệu cho Hoạn Thư tiếp tục di chuyển.
Cả hai đứng ở nóc nhà đối diện nhìn sang căn phòng sang trọng lộng lẫy phía bên kia.
Trần Đông khoanh tay trước ngực, môi vẫn giữ nguyên nụ cười hơi nham hiểm mà theo cách mà Hoạn Thư gọi thì chính là... hơi khốn nạn!
Thúy Kiều bị bắt ngồi ở trên giường, dường như tay còn bị trói chặt lại không thể cử động, lạnh nhạt nâng mắt nhìn chằm chằm nam tử vận trang phục trắng tinh thêu hình rồng nước kia, môi không nói nửa lời. Người kia cũng không nói gì, yên lặng nâng mắt nhìn Thúy Kiều, hai bên cứu giữ nguyên như vậy hồi lâu, cuối cùng người kia đứng dậy, đi đến bên giường, người hơi cúi xuống, nhẹ nhàng ôm Thúy Kiều vào lòng.
Hoạn Thư há to miệng nhìn cảnh tượng thân thiết kia, rõ ràng nếu nàng nhớ không lầm thì Thúy Kiều còn một vị hôn phu tên là Kim Trọng ở quê nhà đang ngóng trông, tại sao bây giờ lại ... như thế này? “Người kia là Tam Vương Gia, cháu trai của thiên tử đúng không?”
Nghe Trần Đông hỏi, Hoạn Thư gật đầu, đôi mắt vẫn chưa hiểu hết sự tình, ái ngại nhìn hai người đang ở trong phòng kia. Thúy Kiều dùng hết sức lực mà vùng vẫy, cuối cùng vùng không ra, đành giữ nguyên tư thế đó, gằn giọng lên tiếng trước: “Tam Vương Gia, ngài làm vậy là có ý gì?”
Nam tử kia thở dài một hơi, nghe ra đầy sự bất lực, lúc này hắn mới buông Thúy Kiều ra, ngồi bên cạnh nàng, tay vươn ra phía sau cởi dây trói: “Ta muốn làm gì, nàng còn không biết ư?”
Gỡ dây trói xong, hắn hơi nâng gương mặt xinh đẹp của Thúy Kiều lên, âu yếm nhìn nàng: “Tiểu Kiều Nhi, chẳng lẽ một thời gian không gặp, nàng lại trở nên ngu ngốc như thế? Ngày thường nàng rất thông minh mà!”
Thúy Kiều chỉ căm hận nhìn hắn mà không trả lời, hắn lại kéo nàng ngã xuống giường, cười lớn nói: “Đêm qua ta muốn tổ chức một cuộc thi để tuyển Vương Phi, nào ngờ lại nhìn trúng nàng!”
Vốn chỉ muốn vui đùa một tí nên Thúy Kiều mới tham gia, nào ngờ sự tình lại như thế nên vẻ mặt của nàng có hơi tái đi, gượng gạo muốn rút tay ra, hắn lại không cho, đầu dụi vào mớ tóc dài của Thúy Kiều mà hít vài hơi, lại tiếp tục nói: “Không ngờ Tiểu Kiều Nhi lại dành nhiều tình cảm cho bổn vương như vậy!”
Thúy Kiều biết, lúc này có nói gì cũng vô dụng nên nàng chọn cách yên lặng, đôi mắt một mực nhìn chằm chằm ra ngoài, mặc kệ những gì hắn vừa nói.
Tam Vương Gia không chịu yếu thế, nhấn Thúy Kiều nằm xuống dưới thân mình, tay bắt đầu cởi lớp áo bên ngoài cùng của nàng ra. Thúy Kiều sợ hãi, vừa định la lên thì đã nghe tiếng của Hoạn Thư lanh lảnh trong phòng: “Ban ngày ban mặc, một vị Vương Gia lại đi cưỡng gian dân nữ nhà lành thì còn ra cái thể thống gì nữa?”
Hắn ngừng động tác đang làm trên tay lại, ngoái đầu nhìn Hoạn Thư, nheo mắt suy nghĩ hồi lâu mới cười cười: “Hoạn tiểu thư, cô đâu có liên quan tới chuyện này!”
Vốn Trần Đông còn muốn đứng bên ngoài quan sát thêm một tí nữa rồi mới can thiệp, nào ngờ Hoạn Thư đã tung người nhảy vào bên trong. Tên Tam Vương Gia này có rất nhiều hộ vệ nhưng không hiểu sao hôm nay lại không thấy ai, thế nên hai người bọn họ mới có thể tiếp cận một cách dễ dàng như vậy. Thấy Trần Đông xuất hiện, Vương Gia nheo mắt nhìn rồi cười to: “Trần đại nhân danh bất hư truyền, hôm nay mới có dịp diện kiến!”
Trần Đông gật đầu cười nhẹ coi như chào hỏi với nhau, Hoạn Thư thì không được tử tế như vậy, lạnh mắt ra lệnh: “Mau thả Thúy Kiều ra. Ngài không nên xuất hiện ở nơi này...”
“Cô nghĩ Trần Đông cùng Từ Hải có thể xuất hiện ở đây sao? Nếu không phải các ngươi là ân nhân cứu Thúy Kiều thì ta đã sớm cho người bắt các ngươi về quy án rồi!”
Lần này đến lượt Hoạn Thư ngạc nhiên, nàng quay đầu nhìn Trần Đông với đôi mắt khó hiểu khiến Trần Đông hơi lúng túng, không dám nhìn thẳng vào mắt nàng. Tên Vương Gia kia lại tiếp tục: “Bọn chúng là uy khấu, cô không biết sao?”
“Này khấu?”
Trần Đông tránh né ánh của của Hoạn Thư, đầu quay hẳn sang một chỗ khác. Vốn nghe triều đình đang truy nã ráo riết mấy tên uy khấu nhưng không ngờ Trần Đông cùng Từ Hải lại là... Bây giờ hải tặc trên biển chính là mối đe dọa hàng đầu của triều đình nên triều đình không tiếc tiền của, treo giải cho những người bắt được uy khấu rất cao.
Thúy Kiều nhân lúc bọn họ nói chuyện mà vùng dậy, chạy đến đứng sau lưng Hoạn Thư, dùng đôi mắt cảnh giác nhìn về phía vị Vương Gia này. Thấy Thúy Kiều thoát rồi, hắn chỉ co chân lên giường, cười khổ: “Tiểu Kiều Nhi, nàng ghét ta đến thế à?”
“...”
“Ta coi như câu trả lời của nàng là có đi!”
“Ngài cho người vô cớ đến bắt dân nữ đi, lại nói những thứ khó hiểu thế này, quả thật dân nữ không biết phải làm sao...!”
“Ha ha, phải như thế mới giống Tiểu Kiều Nhi chứ! Lại đây!”
Thúy Kiều lễ phép nhún người xuống hành lễ với Vương Gia, nhỏ giọng nói: “Thưa Vương Gia, dân nữ còn phải trở về để chăm sóc tiểu đệ ở nhà, không tiện ở lại đây...”
Ngón tay hắn nhịp lên thành ghế gần đó, bâng quơ nói: “Nếu hôm nay nàng dám rời đi, ta đảm bảo bọn họ không toàn mạng bước ra khỏi căn phòng này!”
Hắn vừa nói câu này xong, thị vệ đã bao vây căn phòng lại. Trần Đông đập đập trán, quả nhiên dạo này hắn ngu hẳn ra, biết có vấn đề rồi mà vẫn cứ lao vào. Hoạn Thư giật nảy mình, nghệt mặt nhìn đám thủ vệ trang phục đẹp đẽ đến chói mắt kia, thốt ra một câu khiến mọi người muốn té xỉu: “Nhan sắc đẹp như vậy mà lại đi làm thị vệ à? Uổng thế?”
Trần Đông cố giữ cơ thể đứng vững, thật sự hết hiểu nổi, trong cái tình hình éo le hiểm trở như thế này, quả nhiên chỉ có mình Hoạn Thư mới có thể phát ngôn được một câu như vậy. Không chỉ Trần Đông mà Tam Vương Gia bên kia cũng khá choáng váng, hắn mở lớn mắt nhìn Hoạn Thư như thú lạ, sau đó lại bắt đầu nhập tâm đóng vai phản diện: “Không nhiều lời nữa, Tiểu Kiều Nhi, nàng muốn thế nào!”
Thúy Kiều đang đứng sau lưng Hoạn Thư, nghe có người nhắc tới tên mình thì gương mặt hơi tái đi, người kia như thế nào, nàng hiểu rõ nhất, rõ ràng không nên làm liên lụy tới hai người này. Hoạn Thư ái ngại nhìn Thúy Kiều: “Này... ta nghĩ ta đánh không lại với đám nam nhân xinh đẹp này...”
Trần Đông gật đầu phụ họa: “Một mình ta thì may ra còn trốn thoát, nhưng mà bây giờ lại có thêm hai người các cô thì...”
Nói như vậy cũng chỉ để làm màu mè lên, thực chất, ý bọn họ chính là: “Bọn ta đánh không lại, thôi thì cô nương chịu khó nghe theo lời hắn đi!”
Ngoài cách này ra, Thúy Kiều không còn cách nào khác, hộ vệ của hoàng tộc không phải tay mơ, chỉ có một mình Trần Đông, đúng là bọn họ không có khả năng rời khỏi nơi này. Thúy Kiều hít sâu một hơi, gương mặt dần dần tươi tỉnh trở lại, nắm chặt tay của Hoạn Thư, cẩn thận dặn dò: “Phiền cô nương chăm sóc cho Vân Nhi thật tốt, ta sẽ không sao đâu, mọi người không cần lo lắng!”
Nhìn thấy nụ cười yếu ớt của Thúy Kiều, Hoạn Thư không nỡ rời đi nhưng Trần Đông đã sớm kéo nàng đi mất. Thấy vẻ phiền muộn của Hoạn Thư, Trần Đông đành phải lên tiếng trấn an nàng: “Tên kia dường như có tình ý với Thúy Kiều cô nương nên chắc chắn sẽ không làm gì tổn hại tới cô ấy đâu, nàng đừng nghĩ nhiều!”
Hoạn Thư không trả lời, nhắm thẳng hướng khách điếm mà lao đi, nào ngờ cổ áo lại bị Trần Đông kéo ngược lại khiến nàng loạn choạng tí nữa ngã sấp ra đất. Nàng bực dọc trừng mắt nhìn hắn, hắn chỉ cười nhẹ, khẽ nắm tay kéo Hoạn Thư chầm chậm đi bộ trên con đường được lát đá giữa phố.
“Để bọn họ ở cùng nhau một lát nữa đi, ta dắt nàng đi ăn thử vài món ở đây xem! Thức ăn ở nơi này ngon lắm!”
Vốn Hoạn Thư muốn gạt tay Trần Đông ra, nào ngờ nghe tới thức ăn ngon thì lưỡng lự, cắn cắn môi đắn đo suy nghĩ. Không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn mà Trần Đông đã nhìn ra điểm yếu của nàng, chỉ cần có thức ăn ngon, nàng sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì...
“Đi!!!!”
Nghĩ kĩ rồi, Thúy Vân có Từ Hải chăm sóc, nàng cũng không quấy rầy bọn họ! Đi lấp no cái bao tử trước đã!
Cả hai đi vào một quán ăn nhỏ, tìm một góc kín đáo khuất người mà chui vào. Trần Đông gọi hai tô hoành thánh, Hoạn Thư không ngại quán nhỏ mà chê bai gì, ngược lại rất hào hứng, mắt nhìn chăm chăm mấy thứ gia vị đặt ở trên bàn, chốc chốc lại khều Trần Đông hỏi xem đây là thứ gì! Trần Đông nhân lúc Hoạn Thư không chú ý lại cong mắt nhìn vẻ hoạt bát sinh động này của Hoạn Thư, tiện thể giải thích luôn một lượt cho nàng nghe. Bất giác nhớ tới chuyện khi nãy, Hoạn Thư hào hứng nhìn Trần Đông: “Này, ngươi là uy khấu thật sao?”
Khuôn mặt tươi cười của Trần Đông thoáng đơ lại, dần dần trở nên nghiêm nghị, cụp mắt xuống, miễn cưỡng trả lời: “Ừ, tùy nàng nghĩ sao cũng được!”
Hai tay Hoạn Thư bỗng nhiên giữ chặt lấy đầu không cho Trần Đông quay đi nơi khác, ép Trần Đông nhìn thẳng vào mắt mình. Trần Đông lúng túng không biết sao nàng lại làm thế, gò má phiếm hồng lên, ngay cả mắt cũng hơi long lanh như muốn khóc: “Nàng... nàng làm gì đấy?”
Hoạn Thư mặc kệ Trần Đông, trợn mắt nhìn thẳng vào hắn, vênh váo hỏi: “Sao lại xấu hổ? Ngươi cảm thấy xấu hổ cái gì?”
Mắt Trần Đông lại tiếp tục cụp xuống, chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như hôm nay. Nếu Hoạn Thư biết hắn là uy khấu, không phải uy khấu bình thường mà còn là lãnh đạo của một đám uy khấu, khi ấy nàng sẽ phản ứng thế nào? Hoạn Thư lại là con nhà quan...
Bất giác Hoạn Thư cười khẽ, lực tay giảm xuống, nựng nựng gò mà của Trần Đông một cái, sau đó yên vị, tay cầm sẵn đôi đũa, cong mắt mà cười với hắn: “Ngươi đừng có nghĩ lung tung! Nếu ngươi cảm thấy hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình thì cứ thoải mái, sao lại phải quan tâm người khác nghĩ gì!”
Trần Đông muốn phản bác, hắn không có quan tâm tới người khác nghĩ gì, chỉ quan tâm tới Hoạn Thư nghĩ gì nhưng sau đó lại thôi, vẻ mặt dường như rất uất ức khiến Hoạn Thư nhịn không được mà ụp mặt xuống bàn cười to thành tiếng, đến khi nàng ngẩng mặt lên, khóe mi còn vương vài giọt nước. Hoạn Thư nén không cười nữa, gương mặt đỏ lự lên nhìn vẻ túng quẫn của Trần Đông mà nói: “Ngươi cần gì phải bày cái vẻ mặt đáng yêu đó ra cho ta xem!”
Nghe Hoạn Thư bảo mình đáng yêu, Trần Đông vui sướng không thôi, bây giờ không chỉ mặt đỏ mà tai lẫn vùng cổ đều nóng rực như tôm luộc nhưng sau đó đã xụ mặt xuống. Một đấng nam nhi như hắn mà nàng bảo đáng yêu à?
Không ngờ Trần Đông càng phản ứng, Hoạn Thư càng cười dữ tợn. Trần Đông ngoài mặt tỏ vẻ không hài lòng nhưng trong lòng đã tan thành nước, cảm thấy chỉ cần thế này mãi thôi cũng được. Hắn vừa lo lắng vừa hồi hộp mà dò hỏi Hoạn Thư: “Vậy... nàng không chán ghét uy khấu à?”
“Hửm? Tùy lúc chứ! Mỗi người có một suy nghĩ, một định hướng khác nhau, làm sao mà bắt người này làm theo ý người kia được!”
Hoành thánh được bê ra, Trần Đông cẩn thận đẩy tô đến trước mặt Hoạn Thư rồi mới bắt đầu ăn. Hoạn Thư nói tiếp: “Thú thật, ta chán ghét cái triều đình này lắm rồi nên đối với ta, nơi nào cũng được, ai cũng được, chỉ cần thật lòng đối đãi, ta sẽ thật lòng lại!”
“Nếu đã suy nghĩ được đến như vậy, tại sao trước kia lại cam chịu đi theo Thúc Sinh?”
Hoạn Thư nghe câu hỏi của Trần Đông xong ngạc nhiên không thôi, Trần Đông cũng biết mình lỡ lời nên cúi mặt xuống, giả vờ như mình chưa từng hỏi gì. Hoạn Thư cũng ăn, nhưng vừa ăn vừa nghĩ, cuối cùng nàng lại khiến Trần Đông sững sờ: “Trước kia giống như phải làm theo những gì người khác nói, lấy chồng rồi theo phục tùng cho chồng là chuyện hiển nhiên thôi. Ta từng nghĩ sau này già ta sẽ chết trong cô đơn tẻ nhạt nữa kìa...”
Trần Đông lặng thing cho Hoạn Thư nói.
“... Chỉ là dường như từ lúc gặp được Vân tiểu tử, ta cảm thấy có một thứ gì đó mới lạ, cứ như hắn rất thông cảm thương hại ta, duy chỉ có mình hắn... Không rõ nữa, đại khái là Vân tiểu tử từng nói, có cơ hội thì hãy sống cho mình, đừng sống cho người khác, chết rồi lại hối tiếc...”
Không khí im lặng thật lâu, Trần Đông buông đũa không ăn nữa, ý muốn nghe Hoạn Thư nói cho hết, tiếc là nàng không nói, chỉ lặng lẽ nở nụ cười mãn nguyện. Trần Đông kiềm lòng không được, đành hỏi tới: “Vậy nên nàng từ bỏ Thúc Sinh?”
“Ừ!”
Thấy đáy mắt Hoạn Thư có tia mất mát, Trần Đông buồn bã: “Có hối tiếc không?”
Những lúc như thế này thật lạ, biết rõ là không nên hỏi mà vẫn cứ hỏi, biết câu trả lời của đối phương có thể khiến mình tổn thương nhưng lại cứ muốn nghe. Nào ngờ Hoạn Thư lại trầm giọng đáp: “Chưa từng, ta còn nghĩ, nếu ngày trước hòa ly cùng hắn sớm một chút, có phải giờ đây ta càng tự do tự tại hay không! Trong cuộc đời ta, chưa bao giờ vui vẻ như lúc này! Muốn làm gì thì làm, không cần nơm nớp lo sợ hay ngồi ủ rũ một chỗ mà không thấy tương lai nữa!”
“Từ ngày Thúc Sinh đến với người khác, tình cảm của ta đã chết rồi!”
Dường như Trần Đông hiểu ra gì đó, ngây ngô ngồi cười một mình, nhanh chóng ăn hết tô hoành thánh, Hoạn Thư chưa kịp đứng lên, Trần Đông đã xách nàng chạy ra ngoài thanh toán rồi phi thân vun vút đi một nơi nào đó. Hoạn Thư choáng, vừa định hình đã phát hiện ra Trần Đông kéo nàng đứng trên bức tường thành cao chót vót, kiên cố không thôi. Hoạn Thư vừa định mở miệng mắng Trần Đông, hỏi hắn bị bại não à, nào ngờ vừa nhìn xuống bên dưới đã ngây người...
Hoàng hôn dần dần buông xuống, một màu cam đỏ nhè nhẹ bao phủ vạn vật, trên bầu trời, một nửa đã sẫm đen, nữa kia vẫn còn trong vắt, khung cảnh bình dị đến lạ thường. Sông tĩnh lặng, trên nước, mấy chiếc thuyền vẫn lững lờ trôi xuôi dòng, xa xa còn nhìn thấy một khoảng rừng to lớn, cây cối dần mất màu xanh, chỉ còn lại bóng đen trải dài tới cuối chân trời.
Gió mạnh cuồn cuộn khiến Hoạn Thư nghiêng đầu tránh, tay vén tóc lại. Trần Đông sợ nàng ngã xuống dưới nên kéo nàng sát vào lòng, hơi xoay người chắn gió cho Hoạn Thư. Nàng cảm động, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn...”
Ban đầu chỉ là câu cảm ơn đơn thuần, nào ngờ Hoạn Thư lại lặp lại lần nữa: “Trần Đông, cảm ơn...”
Nghe giọng Hoạn Thư có hơi là lạ, Trần Đông vội cúi người xuống nhìn nàng thì thấy bên trong đôi mắt xinh đẹp đã sớm vương đầy nước mắt. Hoạn Thư mặc kệ, buông bỏ hết thảy, cứ để nước mắt tuôn ra. Không ngờ thiên hạ này lại xinh đẹp như vậy, không ngờ nàng còn có thể sống một cuộc sôang vui vẻ như vậy, không ngờ vẫn còn có người muốn bảo vệ nàng như vậy...
Lâu lắm rồi, Hoạn Thư không có khóc, hôm nay không có chuyện gì bỗng dưng nước mắt cứ rơi. Trần Đông để cho nàng khóc, hắn nghĩ, nếu nàng muốn nói, nàng sẽ nói, nàng không muốn nói, chỉ cần đứng yên một bên cho nàng chỗ dựa là tốt rồi.
Phần tình cảm của Trần Đông, lẽ nào Hoạn Thư không nhận ra, chỉ là...
“Trần Đông... ta đã từng có chồng rồi, không còn...”
Không để cho Hoạn Thư nói hết câu, Trần Đông đã vươn tay che miệng nàng lại, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào nàng, chưa bao giờ Hoạn Thư thấy Trần Đông lại nghiêm túc đến như vậy: “Nàng là cô nương mạnh mẽ, rất mạnh mẽ! Ta cảm thấy ta yêu bản tính đó của nàng, không thứ gì có thể khiến nàng gục ngã được!”
Trần Đông siết chặt vòng tay, ôm Hoạn Thư vào lòng: “Đừng khóc, mọi chuyện đã qua rồi!”
Hoạn Thư lặng lẽ chôn mặt trong ngực Trần Đông, cảm xúc hỗn loạn, nước mắt lại cứ trào ra, nàng chỉ nghĩ tự giải thoát, trả lại tự do cho bản thân chứ chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ lại yêu một ai đó và sẽ có một ai đó tự nguyện đến bên cạnh nàng...
Trần Đông dường như lột xác, không còn vẻ lúng túng như ngày thường nữa, ngược lại rất chững chạc: “Trên đời này chỉ có một Hoạn Thư mà thôi!”
Thấy Hoạn Thư vẫn không nói gì nhưng được ôm nàng thế này, lại được bày tỏ toàn bộ chân thành ra ngoài, Trần Đông nhẹ nhỏm đi hẳn. Hắn cúi người, lau nước mắt trên mặt Hoạn Thư đi, khẽ cười nhẹ: “Ta không ép hay hi vọng nàng sẽ chấp nhận ta, nhưng nàng đừng đặt nặng vấn đề trước kia. Quá khứ là quá khứ, ta không có mặt trong quá khứ của nàng nên ta không quan tâm! Ta chỉ mong muốn, trong những ngày sắp tới, có nàng ở bên cạnh là được rồi!”
Hoạn Thư không quan tâm chuyện hắn là hải tặc bị cả triều đình tróc nã thì Trần Đông không còn lo sợ gì nữa, cứ bày tỏ thôi!
Cả hai đứng ở nóc nhà đối diện nhìn sang căn phòng sang trọng lộng lẫy phía bên kia.
Trần Đông khoanh tay trước ngực, môi vẫn giữ nguyên nụ cười hơi nham hiểm mà theo cách mà Hoạn Thư gọi thì chính là... hơi khốn nạn!
Thúy Kiều bị bắt ngồi ở trên giường, dường như tay còn bị trói chặt lại không thể cử động, lạnh nhạt nâng mắt nhìn chằm chằm nam tử vận trang phục trắng tinh thêu hình rồng nước kia, môi không nói nửa lời. Người kia cũng không nói gì, yên lặng nâng mắt nhìn Thúy Kiều, hai bên cứu giữ nguyên như vậy hồi lâu, cuối cùng người kia đứng dậy, đi đến bên giường, người hơi cúi xuống, nhẹ nhàng ôm Thúy Kiều vào lòng.
Hoạn Thư há to miệng nhìn cảnh tượng thân thiết kia, rõ ràng nếu nàng nhớ không lầm thì Thúy Kiều còn một vị hôn phu tên là Kim Trọng ở quê nhà đang ngóng trông, tại sao bây giờ lại ... như thế này? “Người kia là Tam Vương Gia, cháu trai của thiên tử đúng không?”
Nghe Trần Đông hỏi, Hoạn Thư gật đầu, đôi mắt vẫn chưa hiểu hết sự tình, ái ngại nhìn hai người đang ở trong phòng kia. Thúy Kiều dùng hết sức lực mà vùng vẫy, cuối cùng vùng không ra, đành giữ nguyên tư thế đó, gằn giọng lên tiếng trước: “Tam Vương Gia, ngài làm vậy là có ý gì?”
Nam tử kia thở dài một hơi, nghe ra đầy sự bất lực, lúc này hắn mới buông Thúy Kiều ra, ngồi bên cạnh nàng, tay vươn ra phía sau cởi dây trói: “Ta muốn làm gì, nàng còn không biết ư?”
Gỡ dây trói xong, hắn hơi nâng gương mặt xinh đẹp của Thúy Kiều lên, âu yếm nhìn nàng: “Tiểu Kiều Nhi, chẳng lẽ một thời gian không gặp, nàng lại trở nên ngu ngốc như thế? Ngày thường nàng rất thông minh mà!”
Thúy Kiều chỉ căm hận nhìn hắn mà không trả lời, hắn lại kéo nàng ngã xuống giường, cười lớn nói: “Đêm qua ta muốn tổ chức một cuộc thi để tuyển Vương Phi, nào ngờ lại nhìn trúng nàng!”
Vốn chỉ muốn vui đùa một tí nên Thúy Kiều mới tham gia, nào ngờ sự tình lại như thế nên vẻ mặt của nàng có hơi tái đi, gượng gạo muốn rút tay ra, hắn lại không cho, đầu dụi vào mớ tóc dài của Thúy Kiều mà hít vài hơi, lại tiếp tục nói: “Không ngờ Tiểu Kiều Nhi lại dành nhiều tình cảm cho bổn vương như vậy!”
Thúy Kiều biết, lúc này có nói gì cũng vô dụng nên nàng chọn cách yên lặng, đôi mắt một mực nhìn chằm chằm ra ngoài, mặc kệ những gì hắn vừa nói.
Tam Vương Gia không chịu yếu thế, nhấn Thúy Kiều nằm xuống dưới thân mình, tay bắt đầu cởi lớp áo bên ngoài cùng của nàng ra. Thúy Kiều sợ hãi, vừa định la lên thì đã nghe tiếng của Hoạn Thư lanh lảnh trong phòng: “Ban ngày ban mặc, một vị Vương Gia lại đi cưỡng gian dân nữ nhà lành thì còn ra cái thể thống gì nữa?”
Hắn ngừng động tác đang làm trên tay lại, ngoái đầu nhìn Hoạn Thư, nheo mắt suy nghĩ hồi lâu mới cười cười: “Hoạn tiểu thư, cô đâu có liên quan tới chuyện này!”
Vốn Trần Đông còn muốn đứng bên ngoài quan sát thêm một tí nữa rồi mới can thiệp, nào ngờ Hoạn Thư đã tung người nhảy vào bên trong. Tên Tam Vương Gia này có rất nhiều hộ vệ nhưng không hiểu sao hôm nay lại không thấy ai, thế nên hai người bọn họ mới có thể tiếp cận một cách dễ dàng như vậy. Thấy Trần Đông xuất hiện, Vương Gia nheo mắt nhìn rồi cười to: “Trần đại nhân danh bất hư truyền, hôm nay mới có dịp diện kiến!”
Trần Đông gật đầu cười nhẹ coi như chào hỏi với nhau, Hoạn Thư thì không được tử tế như vậy, lạnh mắt ra lệnh: “Mau thả Thúy Kiều ra. Ngài không nên xuất hiện ở nơi này...”
“Cô nghĩ Trần Đông cùng Từ Hải có thể xuất hiện ở đây sao? Nếu không phải các ngươi là ân nhân cứu Thúy Kiều thì ta đã sớm cho người bắt các ngươi về quy án rồi!”
Lần này đến lượt Hoạn Thư ngạc nhiên, nàng quay đầu nhìn Trần Đông với đôi mắt khó hiểu khiến Trần Đông hơi lúng túng, không dám nhìn thẳng vào mắt nàng. Tên Vương Gia kia lại tiếp tục: “Bọn chúng là uy khấu, cô không biết sao?”
“Này khấu?”
Trần Đông tránh né ánh của của Hoạn Thư, đầu quay hẳn sang một chỗ khác. Vốn nghe triều đình đang truy nã ráo riết mấy tên uy khấu nhưng không ngờ Trần Đông cùng Từ Hải lại là... Bây giờ hải tặc trên biển chính là mối đe dọa hàng đầu của triều đình nên triều đình không tiếc tiền của, treo giải cho những người bắt được uy khấu rất cao.
Thúy Kiều nhân lúc bọn họ nói chuyện mà vùng dậy, chạy đến đứng sau lưng Hoạn Thư, dùng đôi mắt cảnh giác nhìn về phía vị Vương Gia này. Thấy Thúy Kiều thoát rồi, hắn chỉ co chân lên giường, cười khổ: “Tiểu Kiều Nhi, nàng ghét ta đến thế à?”
“...”
“Ta coi như câu trả lời của nàng là có đi!”
“Ngài cho người vô cớ đến bắt dân nữ đi, lại nói những thứ khó hiểu thế này, quả thật dân nữ không biết phải làm sao...!”
“Ha ha, phải như thế mới giống Tiểu Kiều Nhi chứ! Lại đây!”
Thúy Kiều lễ phép nhún người xuống hành lễ với Vương Gia, nhỏ giọng nói: “Thưa Vương Gia, dân nữ còn phải trở về để chăm sóc tiểu đệ ở nhà, không tiện ở lại đây...”
Ngón tay hắn nhịp lên thành ghế gần đó, bâng quơ nói: “Nếu hôm nay nàng dám rời đi, ta đảm bảo bọn họ không toàn mạng bước ra khỏi căn phòng này!”
Hắn vừa nói câu này xong, thị vệ đã bao vây căn phòng lại. Trần Đông đập đập trán, quả nhiên dạo này hắn ngu hẳn ra, biết có vấn đề rồi mà vẫn cứ lao vào. Hoạn Thư giật nảy mình, nghệt mặt nhìn đám thủ vệ trang phục đẹp đẽ đến chói mắt kia, thốt ra một câu khiến mọi người muốn té xỉu: “Nhan sắc đẹp như vậy mà lại đi làm thị vệ à? Uổng thế?”
Trần Đông cố giữ cơ thể đứng vững, thật sự hết hiểu nổi, trong cái tình hình éo le hiểm trở như thế này, quả nhiên chỉ có mình Hoạn Thư mới có thể phát ngôn được một câu như vậy. Không chỉ Trần Đông mà Tam Vương Gia bên kia cũng khá choáng váng, hắn mở lớn mắt nhìn Hoạn Thư như thú lạ, sau đó lại bắt đầu nhập tâm đóng vai phản diện: “Không nhiều lời nữa, Tiểu Kiều Nhi, nàng muốn thế nào!”
Thúy Kiều đang đứng sau lưng Hoạn Thư, nghe có người nhắc tới tên mình thì gương mặt hơi tái đi, người kia như thế nào, nàng hiểu rõ nhất, rõ ràng không nên làm liên lụy tới hai người này. Hoạn Thư ái ngại nhìn Thúy Kiều: “Này... ta nghĩ ta đánh không lại với đám nam nhân xinh đẹp này...”
Trần Đông gật đầu phụ họa: “Một mình ta thì may ra còn trốn thoát, nhưng mà bây giờ lại có thêm hai người các cô thì...”
Nói như vậy cũng chỉ để làm màu mè lên, thực chất, ý bọn họ chính là: “Bọn ta đánh không lại, thôi thì cô nương chịu khó nghe theo lời hắn đi!”
Ngoài cách này ra, Thúy Kiều không còn cách nào khác, hộ vệ của hoàng tộc không phải tay mơ, chỉ có một mình Trần Đông, đúng là bọn họ không có khả năng rời khỏi nơi này. Thúy Kiều hít sâu một hơi, gương mặt dần dần tươi tỉnh trở lại, nắm chặt tay của Hoạn Thư, cẩn thận dặn dò: “Phiền cô nương chăm sóc cho Vân Nhi thật tốt, ta sẽ không sao đâu, mọi người không cần lo lắng!”
Nhìn thấy nụ cười yếu ớt của Thúy Kiều, Hoạn Thư không nỡ rời đi nhưng Trần Đông đã sớm kéo nàng đi mất. Thấy vẻ phiền muộn của Hoạn Thư, Trần Đông đành phải lên tiếng trấn an nàng: “Tên kia dường như có tình ý với Thúy Kiều cô nương nên chắc chắn sẽ không làm gì tổn hại tới cô ấy đâu, nàng đừng nghĩ nhiều!”
Hoạn Thư không trả lời, nhắm thẳng hướng khách điếm mà lao đi, nào ngờ cổ áo lại bị Trần Đông kéo ngược lại khiến nàng loạn choạng tí nữa ngã sấp ra đất. Nàng bực dọc trừng mắt nhìn hắn, hắn chỉ cười nhẹ, khẽ nắm tay kéo Hoạn Thư chầm chậm đi bộ trên con đường được lát đá giữa phố.
“Để bọn họ ở cùng nhau một lát nữa đi, ta dắt nàng đi ăn thử vài món ở đây xem! Thức ăn ở nơi này ngon lắm!”
Vốn Hoạn Thư muốn gạt tay Trần Đông ra, nào ngờ nghe tới thức ăn ngon thì lưỡng lự, cắn cắn môi đắn đo suy nghĩ. Không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn mà Trần Đông đã nhìn ra điểm yếu của nàng, chỉ cần có thức ăn ngon, nàng sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì...
“Đi!!!!”
Nghĩ kĩ rồi, Thúy Vân có Từ Hải chăm sóc, nàng cũng không quấy rầy bọn họ! Đi lấp no cái bao tử trước đã!
Cả hai đi vào một quán ăn nhỏ, tìm một góc kín đáo khuất người mà chui vào. Trần Đông gọi hai tô hoành thánh, Hoạn Thư không ngại quán nhỏ mà chê bai gì, ngược lại rất hào hứng, mắt nhìn chăm chăm mấy thứ gia vị đặt ở trên bàn, chốc chốc lại khều Trần Đông hỏi xem đây là thứ gì! Trần Đông nhân lúc Hoạn Thư không chú ý lại cong mắt nhìn vẻ hoạt bát sinh động này của Hoạn Thư, tiện thể giải thích luôn một lượt cho nàng nghe. Bất giác nhớ tới chuyện khi nãy, Hoạn Thư hào hứng nhìn Trần Đông: “Này, ngươi là uy khấu thật sao?”
Khuôn mặt tươi cười của Trần Đông thoáng đơ lại, dần dần trở nên nghiêm nghị, cụp mắt xuống, miễn cưỡng trả lời: “Ừ, tùy nàng nghĩ sao cũng được!”
Hai tay Hoạn Thư bỗng nhiên giữ chặt lấy đầu không cho Trần Đông quay đi nơi khác, ép Trần Đông nhìn thẳng vào mắt mình. Trần Đông lúng túng không biết sao nàng lại làm thế, gò má phiếm hồng lên, ngay cả mắt cũng hơi long lanh như muốn khóc: “Nàng... nàng làm gì đấy?”
Hoạn Thư mặc kệ Trần Đông, trợn mắt nhìn thẳng vào hắn, vênh váo hỏi: “Sao lại xấu hổ? Ngươi cảm thấy xấu hổ cái gì?”
Mắt Trần Đông lại tiếp tục cụp xuống, chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như hôm nay. Nếu Hoạn Thư biết hắn là uy khấu, không phải uy khấu bình thường mà còn là lãnh đạo của một đám uy khấu, khi ấy nàng sẽ phản ứng thế nào? Hoạn Thư lại là con nhà quan...
Bất giác Hoạn Thư cười khẽ, lực tay giảm xuống, nựng nựng gò mà của Trần Đông một cái, sau đó yên vị, tay cầm sẵn đôi đũa, cong mắt mà cười với hắn: “Ngươi đừng có nghĩ lung tung! Nếu ngươi cảm thấy hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình thì cứ thoải mái, sao lại phải quan tâm người khác nghĩ gì!”
Trần Đông muốn phản bác, hắn không có quan tâm tới người khác nghĩ gì, chỉ quan tâm tới Hoạn Thư nghĩ gì nhưng sau đó lại thôi, vẻ mặt dường như rất uất ức khiến Hoạn Thư nhịn không được mà ụp mặt xuống bàn cười to thành tiếng, đến khi nàng ngẩng mặt lên, khóe mi còn vương vài giọt nước. Hoạn Thư nén không cười nữa, gương mặt đỏ lự lên nhìn vẻ túng quẫn của Trần Đông mà nói: “Ngươi cần gì phải bày cái vẻ mặt đáng yêu đó ra cho ta xem!”
Nghe Hoạn Thư bảo mình đáng yêu, Trần Đông vui sướng không thôi, bây giờ không chỉ mặt đỏ mà tai lẫn vùng cổ đều nóng rực như tôm luộc nhưng sau đó đã xụ mặt xuống. Một đấng nam nhi như hắn mà nàng bảo đáng yêu à?
Không ngờ Trần Đông càng phản ứng, Hoạn Thư càng cười dữ tợn. Trần Đông ngoài mặt tỏ vẻ không hài lòng nhưng trong lòng đã tan thành nước, cảm thấy chỉ cần thế này mãi thôi cũng được. Hắn vừa lo lắng vừa hồi hộp mà dò hỏi Hoạn Thư: “Vậy... nàng không chán ghét uy khấu à?”
“Hửm? Tùy lúc chứ! Mỗi người có một suy nghĩ, một định hướng khác nhau, làm sao mà bắt người này làm theo ý người kia được!”
Hoành thánh được bê ra, Trần Đông cẩn thận đẩy tô đến trước mặt Hoạn Thư rồi mới bắt đầu ăn. Hoạn Thư nói tiếp: “Thú thật, ta chán ghét cái triều đình này lắm rồi nên đối với ta, nơi nào cũng được, ai cũng được, chỉ cần thật lòng đối đãi, ta sẽ thật lòng lại!”
“Nếu đã suy nghĩ được đến như vậy, tại sao trước kia lại cam chịu đi theo Thúc Sinh?”
Hoạn Thư nghe câu hỏi của Trần Đông xong ngạc nhiên không thôi, Trần Đông cũng biết mình lỡ lời nên cúi mặt xuống, giả vờ như mình chưa từng hỏi gì. Hoạn Thư cũng ăn, nhưng vừa ăn vừa nghĩ, cuối cùng nàng lại khiến Trần Đông sững sờ: “Trước kia giống như phải làm theo những gì người khác nói, lấy chồng rồi theo phục tùng cho chồng là chuyện hiển nhiên thôi. Ta từng nghĩ sau này già ta sẽ chết trong cô đơn tẻ nhạt nữa kìa...”
Trần Đông lặng thing cho Hoạn Thư nói.
“... Chỉ là dường như từ lúc gặp được Vân tiểu tử, ta cảm thấy có một thứ gì đó mới lạ, cứ như hắn rất thông cảm thương hại ta, duy chỉ có mình hắn... Không rõ nữa, đại khái là Vân tiểu tử từng nói, có cơ hội thì hãy sống cho mình, đừng sống cho người khác, chết rồi lại hối tiếc...”
Không khí im lặng thật lâu, Trần Đông buông đũa không ăn nữa, ý muốn nghe Hoạn Thư nói cho hết, tiếc là nàng không nói, chỉ lặng lẽ nở nụ cười mãn nguyện. Trần Đông kiềm lòng không được, đành hỏi tới: “Vậy nên nàng từ bỏ Thúc Sinh?”
“Ừ!”
Thấy đáy mắt Hoạn Thư có tia mất mát, Trần Đông buồn bã: “Có hối tiếc không?”
Những lúc như thế này thật lạ, biết rõ là không nên hỏi mà vẫn cứ hỏi, biết câu trả lời của đối phương có thể khiến mình tổn thương nhưng lại cứ muốn nghe. Nào ngờ Hoạn Thư lại trầm giọng đáp: “Chưa từng, ta còn nghĩ, nếu ngày trước hòa ly cùng hắn sớm một chút, có phải giờ đây ta càng tự do tự tại hay không! Trong cuộc đời ta, chưa bao giờ vui vẻ như lúc này! Muốn làm gì thì làm, không cần nơm nớp lo sợ hay ngồi ủ rũ một chỗ mà không thấy tương lai nữa!”
“Từ ngày Thúc Sinh đến với người khác, tình cảm của ta đã chết rồi!”
Dường như Trần Đông hiểu ra gì đó, ngây ngô ngồi cười một mình, nhanh chóng ăn hết tô hoành thánh, Hoạn Thư chưa kịp đứng lên, Trần Đông đã xách nàng chạy ra ngoài thanh toán rồi phi thân vun vút đi một nơi nào đó. Hoạn Thư choáng, vừa định hình đã phát hiện ra Trần Đông kéo nàng đứng trên bức tường thành cao chót vót, kiên cố không thôi. Hoạn Thư vừa định mở miệng mắng Trần Đông, hỏi hắn bị bại não à, nào ngờ vừa nhìn xuống bên dưới đã ngây người...
Hoàng hôn dần dần buông xuống, một màu cam đỏ nhè nhẹ bao phủ vạn vật, trên bầu trời, một nửa đã sẫm đen, nữa kia vẫn còn trong vắt, khung cảnh bình dị đến lạ thường. Sông tĩnh lặng, trên nước, mấy chiếc thuyền vẫn lững lờ trôi xuôi dòng, xa xa còn nhìn thấy một khoảng rừng to lớn, cây cối dần mất màu xanh, chỉ còn lại bóng đen trải dài tới cuối chân trời.
Gió mạnh cuồn cuộn khiến Hoạn Thư nghiêng đầu tránh, tay vén tóc lại. Trần Đông sợ nàng ngã xuống dưới nên kéo nàng sát vào lòng, hơi xoay người chắn gió cho Hoạn Thư. Nàng cảm động, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn...”
Ban đầu chỉ là câu cảm ơn đơn thuần, nào ngờ Hoạn Thư lại lặp lại lần nữa: “Trần Đông, cảm ơn...”
Nghe giọng Hoạn Thư có hơi là lạ, Trần Đông vội cúi người xuống nhìn nàng thì thấy bên trong đôi mắt xinh đẹp đã sớm vương đầy nước mắt. Hoạn Thư mặc kệ, buông bỏ hết thảy, cứ để nước mắt tuôn ra. Không ngờ thiên hạ này lại xinh đẹp như vậy, không ngờ nàng còn có thể sống một cuộc sôang vui vẻ như vậy, không ngờ vẫn còn có người muốn bảo vệ nàng như vậy...
Lâu lắm rồi, Hoạn Thư không có khóc, hôm nay không có chuyện gì bỗng dưng nước mắt cứ rơi. Trần Đông để cho nàng khóc, hắn nghĩ, nếu nàng muốn nói, nàng sẽ nói, nàng không muốn nói, chỉ cần đứng yên một bên cho nàng chỗ dựa là tốt rồi.
Phần tình cảm của Trần Đông, lẽ nào Hoạn Thư không nhận ra, chỉ là...
“Trần Đông... ta đã từng có chồng rồi, không còn...”
Không để cho Hoạn Thư nói hết câu, Trần Đông đã vươn tay che miệng nàng lại, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào nàng, chưa bao giờ Hoạn Thư thấy Trần Đông lại nghiêm túc đến như vậy: “Nàng là cô nương mạnh mẽ, rất mạnh mẽ! Ta cảm thấy ta yêu bản tính đó của nàng, không thứ gì có thể khiến nàng gục ngã được!”
Trần Đông siết chặt vòng tay, ôm Hoạn Thư vào lòng: “Đừng khóc, mọi chuyện đã qua rồi!”
Hoạn Thư lặng lẽ chôn mặt trong ngực Trần Đông, cảm xúc hỗn loạn, nước mắt lại cứ trào ra, nàng chỉ nghĩ tự giải thoát, trả lại tự do cho bản thân chứ chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ lại yêu một ai đó và sẽ có một ai đó tự nguyện đến bên cạnh nàng...
Trần Đông dường như lột xác, không còn vẻ lúng túng như ngày thường nữa, ngược lại rất chững chạc: “Trên đời này chỉ có một Hoạn Thư mà thôi!”
Thấy Hoạn Thư vẫn không nói gì nhưng được ôm nàng thế này, lại được bày tỏ toàn bộ chân thành ra ngoài, Trần Đông nhẹ nhỏm đi hẳn. Hắn cúi người, lau nước mắt trên mặt Hoạn Thư đi, khẽ cười nhẹ: “Ta không ép hay hi vọng nàng sẽ chấp nhận ta, nhưng nàng đừng đặt nặng vấn đề trước kia. Quá khứ là quá khứ, ta không có mặt trong quá khứ của nàng nên ta không quan tâm! Ta chỉ mong muốn, trong những ngày sắp tới, có nàng ở bên cạnh là được rồi!”
Hoạn Thư không quan tâm chuyện hắn là hải tặc bị cả triều đình tróc nã thì Trần Đông không còn lo sợ gì nữa, cứ bày tỏ thôi!
Danh sách chương