Thiên Kỳ nghệt mặt, mắt trợn tròn nhìn vào bàn tay đang nắm tay mình, lại nhìn vào khuôn mặt anh tuấn trẻ trung của Đường Tín, cô thật sự nghi ngờ rằng mình vừa nghe nhầm.
Xưa nay cô chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày học sinh tỏ tình với mình, trong mắt cô bọn chúng chỉ là những đứa trẻ mới lớn, dù cho bọn chúng có tình cảm với cô cũng chỉ là do bọn chúng hiểu lầm giữa tình yêu và khát khao mà thôi. Cho nên, trước mặt Tân Viên cô vẫn khăng khăng nói rằng giữa cô và bọn chúng không có bất kỳ mối quan hệ gì ngoài quan hệ thầy trò.
“Cô Thiên, cô không nghe nhầm đâu.” Đường Tín nhìn cô, khóe miệng khẽ giương lên, “Trước đây em cho rằng bạn trai cô nhỏ tuổi hơn cô theo trực giác, giờ nhìn phải ứng của cô thế này, xem ra em đoán đúng rồi phải không?”
Hai má Thiên Kỳ chợt ửng đỏ, cô thật sự không thể nào tin nổi vào tai mình. Cô muốn hất tay Đường Tín ra nhưng sức lực của cô không bằng cậu ta, nhất thời cô thấy hoảng loạn.
“Đường Tín, em đừng đùa nữa…”
Cô đang muốn bảo cậu bỏ tay cô ra nhưng cô còn chưa nói xong đã cảm thấy bàn tay mình bị kéo mạnh ra, và một bóng lưng quen thuộc lướt qua trước mắt cô.
Tân Viên, người vốn đứng đợi cô ở cồng trường mà không biết lúc này anh đã dùng cách gì vào trong trường rồi kéo cô ra phía sau lưng mình, đứng chắn trước mặt cô, khuôn mặt lạnh lùng nhìn vào Đường Tín.
Hai cậu con trai tầm vóc ngang ngửa nhau, khí thế cũng tầm tầm nhau. Lúc này trái tim Thiên Kỳ tưởng chừng như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, vừa bất ngờ và vui mừng về sự xuất hiện đột ngột của Tân Viên nhưng cũng thấp thỏm vì không biết lát nữa Tân Viên sẽ có phản ứng gì.
Cô hiểu anh, thực chất tính tình anh không hề tốt chút nào, hơn nữa còn có tính chiếm hữu cô rất cao. Lần này gần như anh tận mắt nhìn thấy “con rệp” mà anh ghét nhất có hành động chệch quỹ đạo với cô, cô biết rất rõ điều này đủ để đốt cháy ngọn lửa tức giận trong anh.
Nghĩ đến đây cô khẽ nhéo bàn tay đang nắm lấy tay mình của Tân Viên.
Dẫu sao đây cũng là trường học, Đường Tín là học sinh của cô, cô không muốn trong lúc tức giận anh làm ra chuyện gì không hay.
Tân Viên quay đầu nhìn cô, nhìn thấy ánh mắt mang theo sự cầu xin của cô, ngọn lửa trong lòng càng bùng lớn, anh nhìn Đường Tín mặt lạnh tanh: “Tôi là bạn trai của Thiên Kỳ.”
Ai ngờ Đường Tín lại không chút “sờn lòng”, hờ hững trả lời: “Xin chào.”
Tân Viên hơi bất ngờ, ánh mắt anh càng dữ dội hơn: “Cậu là học sinh của bạn gái tôi?”
“Trước mắt là thế.”
Đường Tín vẫn thong thả, hoàn toàn không sợ ánh mắt sắc bén đó, nói tiếp: “Tuy nhiên, tháng bảy năm sau tôi tốt nghiệp rồi, quan hệ thầy trò giữa tôi và cô Thiên chỉ còn lại không đến một năm.”
Tân Viên nhướn mày.
“Cho nên một năm sau, tôi và cô Thiên không còn quan hệ thầy trò, cũng không còn giới hạn về đạo đức, chính thế, chúng tôi rất có khả năng nảy sinh quan hệ người yêu.” Đường Tín nói tiếp: “Tôi không dám đảm bảo một năm sau mình còn thích cô ấy hay không, nhưng hiện tại tôi thích cô ấy, và đồng thời, dù cho bây giờ hai người đang yêu nhau nhưng ai biết được sau nảy sẽ xảy ra những gì?”
“Hơn nữa, tôi trẻ hơn anh.” Cậu khẽ cười.
Thiên Kỳ đứng sau lưng Tân Viên nghe bọn họ nói chuyện mà lông tơ dựng ngược hết cả.
Thật sự cô không ngờ rằng, tuổi còn trẻ vậy mà cũng gớm mặt đấy thế, trước đến giờ cô chưa gặp ai dùng thái độ này đấu miệng với Tân Viên cả…
Xong đời rồi…
Quả đúng thế, mặt Tân Viên biến thành một tảng băng lạnh: “Đến lông còn chưa mọc đủ đã đòi giành phụ nữ của người khác! Uống nhiều sữa mẹ vào, cậu còn non lắm.”
Đường Tín nhún vai: “Còn khá non, cho nên so ra tôi khỏe hơn anh nhiều.”
…
Cô dùng hết sức kéo tay anh, chi sợ trong lúc tức giận anh đấm vào mặt Đường Tín.
Thế nhưng ngoài ý muốn là anh lại không ra tay, mà trong lúc cô còn chưa phản ứng kịp anh đã kéo người cô lên trước mặt mình, đứng trước Đường Tín, đỡ mặt cô cúi đầu hôn lên môi cô.
Quá mức bất ngờ, Thiên Kỳ hoàn toàn không có phản kháng gì, cô để mặc cho anh cuốn lưỡi mình, “trình diễn” một nụ hôn sâu.
Đến tận khi cô bị hôn đến mức tối tăm mặt mày, hai má đỏ bừng thì anh mới chịu buông cô ra. Thiên Kỳ liếc nhìn Đường Tín, xấu hổ đến nỗi chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống, may mà lúc này đã tan học trời tối om, học sinh đã về hết rồi mà bọn họ đứng ở một góc trong cổng trường nên cũng khó có ai nhìn thấy những gì vừa xảy ra.
“Dẫu thể lực cậu tốt thì cậu có thể làm như thế với cô ấy không?” Tân Viên ôm cô vào lòng, nhìn Đường Tín đang đứng lặng im trong bóng tối cười.
Đôi mắt Đường Tín sầm lại, lúc sau cậu khoác cặp lên vai, bước thong thả qua người bọn họ, khi đi qua người Thiên Kỳ, cậu còn nói với cô: “Ngày mai gặp lại nhé cô Thiên.”
Tận đến khi bóng lưng của Đường Tín khuất sau cổng trường học, bàn tay đang nắm lấy vai Thiên Kỳ mới có chút động đậy.
Thiên Kỳ thấy hơi sợ, cô ngẩng đầu nhìn anh, khuôn mặt anh vẫn lạnh tanh như thế, trong lòng cô càng hồi hộp hơn.
“Vừa rồi anh vào trường bằng cách nào thế? Hình như gác cổng không cho người lạ vào mà…” Anh nắm tay cô đi về phía cổng trường, cô đành tìm cớ bắt chuyện với anh.
Anh lặng thinh không nói gì mà chỉ nắm lấy tay cô không ngừng bước về phía trước.
“Anh đói không? Tối nay mình ăn món sườn nhé!”
Anh kéo tay cô đến bên đường, cả đoạn đường chẳng nói chẳng rằng, vẫy tay bắt xe.
Lên đến xe, anh nói với bác tài địa chỉ không phải là địa chỉ nhà bọn họ.
“Chúng ta đi đâu vậy anh?” Hai tay cô xoắn lại nhau khẽ hỏi.
Cuối cùng anh cũng chịu mở miệng: “Bạn có đồ muốn đưa cho anh.”
Cô ngắm nhìn khuôn mặt điển trai của anh, rất muốn nói với anh gì đó nhưng lại nói cất nên lời.
Đến nơi anh xuống xe, anh bảo cô đứng đợi anh bên điểm dừng xe buýt rồi dặn cô: “Em ở đây đợi anh.”
“Dạ.” Cô ngoan ngoãn gật đầu.
Anh đi đến một cửa hàng bách hóa cách cô không xa, ánh mắt cô cứ dõi theo bóng lưng anh, chẳng mấy chốc đã thấy ba người đứng trước cửa, hai gái một trai đang vẫy tay với anh.
Chắc là bạn đại học của anh nhỉ?
Cô thầm nghĩ, nhìn bọn họ ăn mặc trẻ trung, chắc là cũng tầm tuổi anh, trai thì cao ráo sáng sủa, gái thì tươi trẻ xinh đẹp, trong đó có một trai một gái trông rất giống người yêu, một cô gái khác thì để tóc xoăn, thân mình mảnh dẻ trông khá đáng yêu.
Đợi đến khi Tân Viên đến trước mặt bọn họ, chàng trai kia vỗ vỗ vai anh, dường như đang trêu anh gì đó, hai cô gái còn lại cũng vui mừng trò truyện với anh. Lúc đầu anh vẫn trưng ra khuôn mặt lạnh te nhưng sau chắc do bọn họ chọc mà anh cũng mỉm cười.
Ánh mắt của cô gái tóc xoăn kia vẫn dính trên người anh không rời, nhìn thấy anh cười cô gái đó vui vô cùng, còn giơ tay kéo vai anh, dường như đang mời anh lát đi chơi cùng bọn họ.
Thiên Kỳ nhìn rất rõ ánh mắt của cô gái đó khi nhìn anh, mặc dù Tân Viên hất tay cô gái đó ra ngay lập tức nhưng trái tim cô vẫn nhói lên.
Có lẽ cô gái đó thích anh lắm.
Đều là con gái với nhau, cô có thể nhận ra rõ điều này, mặc dù cô không hề quen người con gái tóc xoăn đó.
Thực ra, điều này cũng chẳng có gì lạ, anh đẹp trai, học giỏi, tựa như hạc giữa bày gà. Trước đây, khi anh còn học cấp ba cô đã biết anh rất nổi tiếng trong trường, vào đại học chắc còn nổi tiếng hơn, dẫu tính cách của anh lạnh lùng không hòa đồng thế như chính điều đó lại càng làm cho các cô gái mơ mộng.
Suy cho cùng, anh cũng kém cô những bốn tuổi, con đường trước mắt của anh còn rất dài, bên cạnh anh cũng có biết bao người xinh hơn cô, giỏi giang hơn cô, bọn họ trẻ trung hơn cô, tràn đầy sức sống hơn cô.
Anh còn chưa bước ra ngoài xã hội, đến khi anh tốt nghiệp xong, thế giới của anh sẽ còn rộng lớn hơn hiện tại gấp bội lần.
Càng nghĩ càng buồn, cô cúi gằm xuống, đến lúc anh quay lại cũng không biết.
“Về nhà thôi.” Anh nắm tay cô, đưa món đồ cầm trên tay cho cô.
Cô day mắt, nhìn món đồ rồi lại nhìn anh.
“Nhìn gì thế?” Anh cố tình giữ khuôn mặt khó coi đó: “Hai ngày trước em nói muốn nếm món cá kho của cửa hàng này, thế nên anh bảo bọn họ xếp hàng mua giúp anh, còn đồng ý với bọn họ cho họ nhìn “người tình” của anh.”
Thì ra đây là cái “món đồ” mà lúc trước anh bảo bạn muốn đưa cho anh đấy ư?
Thiên Kỳ nhìn vào túi cà kho nóng hôi hổi, mấp máy miệng, trái tim như bị ai đó chạm mạnh vào, mềm mại ấm áp, cô không quan tâm đang ở giữa đường mà ôm lấy eo anh.
Trên thế giời này ngoài bố mẹ ra, người chiều chuộng cô nhất chính là người đàn ông cô.
“Làm nũng cũng không có tác dụng.”
Ngoài mặt vẫn giả vờ lạnh lùng nhưng thực ra hai tay anh đã dịu dàng ôm lấy cô tự lúc nào không hay: “Anh đã sớm nói với em rồi, đám nhóc đó toàn là những con rệp, em còn không tin còn cãi lại anh. Nếu không phải hôm nay anh đến đón em thì em nói xem em tính xử lý thế nào hả?”
“Em không biết, chỉ cũng sợ mai gặp cậu ta thì ngượng chết mất…”
Cô vùi đầu vào vòm ngực anh, hít sâu một hơi, đây là vòng tay cô lưu luyến nhất, còn chủ nhân của vòng tay ấy là người mà cô yêu nhất
“Không cần thiết phải ngượng ngùng gì hết.” Anh vuốt tóc cô: “Những gì nên nói anh đã nói. Theo tính cách của thằng nhóc đó chắc sẽ không bám dai lấy em, sau này ngoài việc học ra em không qua lại gì với cậu ta cũng đừng đối xử dịu dàng với cậu ta, cậu ta sẽ biết khó mà lui.”
“Dạ dạ…”
“Bây giờ nghe lời chưa?” Anh hơi nới lỏng vòng tay, cúi đầu dùng trán mình khẽ chạm vào trán cô.
Cô gật đầu.
“Đừng để anh lo lắng nữa.” Anh hôn lên mắt cô: “Em nên biết, hễ là việc liên quan đến em anh đều mất hết lí trí, hôm nay không đánh cậu ta là bởi vì anh biết em thương xót học sinh đến mức nào. Cho nên, sau này đừng để anh thấp thỏm lo âu nữa, biết chưa?”
“Dạ.” Thấy anh nới lỏng mình ra cô chỉ biết đồng ý.
“Tối nay em phải đền anh đấy nhá.” Một lúc sau anh bỗng nở nụ cười trông đến nguy hiểm.
Thiên Kỳ ngây người, nhưng do ở bên anh đã lâu, lúc sau cô đã phản ứng lại, mặt đỏ ửng: “…. Đền, đền kiểu gì?”
Tân Viên không nói gì, nheo mắt liếm đôi môi mình đầy mờ ám.
Nhìn thấy dáng vẻ gợi tình của anh, mặt cô đỏ bừng, lập tức quay lưng lại phía anh: “…Em muốn về.”
“Ừ ừ ừ.” Anh cười lớn, vòng tay qua vai cô: “Về nhà thôi.”
Chẳng mấy chốc bọn họ đã ngồi lên một chiếc taxi rời đi, còn ba người đứng trước cửa hàng bách hóa nãy giờ vẫn chưa rời đi.
“Tiểu Luật, hôm nay em được nhìn tận mắt rồi chứ.” Bạn gái của chàng trai cũng nói với cô gái tên Tiểu Luật: “Có biết bao cô gái thích Tân Viên đều từ bỏ cả, bởi lẽ cậu ấy nói cả đời này ngoài bạn gái mình ra cậu ấy sẽ không thể yêu người nào khác.”
Tiểu Luật cắn chặt răng mình, mắt phiếm hồng, lát sau cô lắc mạnh đầu: “Mình không tin.”
Xưa nay cô chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày học sinh tỏ tình với mình, trong mắt cô bọn chúng chỉ là những đứa trẻ mới lớn, dù cho bọn chúng có tình cảm với cô cũng chỉ là do bọn chúng hiểu lầm giữa tình yêu và khát khao mà thôi. Cho nên, trước mặt Tân Viên cô vẫn khăng khăng nói rằng giữa cô và bọn chúng không có bất kỳ mối quan hệ gì ngoài quan hệ thầy trò.
“Cô Thiên, cô không nghe nhầm đâu.” Đường Tín nhìn cô, khóe miệng khẽ giương lên, “Trước đây em cho rằng bạn trai cô nhỏ tuổi hơn cô theo trực giác, giờ nhìn phải ứng của cô thế này, xem ra em đoán đúng rồi phải không?”
Hai má Thiên Kỳ chợt ửng đỏ, cô thật sự không thể nào tin nổi vào tai mình. Cô muốn hất tay Đường Tín ra nhưng sức lực của cô không bằng cậu ta, nhất thời cô thấy hoảng loạn.
“Đường Tín, em đừng đùa nữa…”
Cô đang muốn bảo cậu bỏ tay cô ra nhưng cô còn chưa nói xong đã cảm thấy bàn tay mình bị kéo mạnh ra, và một bóng lưng quen thuộc lướt qua trước mắt cô.
Tân Viên, người vốn đứng đợi cô ở cồng trường mà không biết lúc này anh đã dùng cách gì vào trong trường rồi kéo cô ra phía sau lưng mình, đứng chắn trước mặt cô, khuôn mặt lạnh lùng nhìn vào Đường Tín.
Hai cậu con trai tầm vóc ngang ngửa nhau, khí thế cũng tầm tầm nhau. Lúc này trái tim Thiên Kỳ tưởng chừng như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, vừa bất ngờ và vui mừng về sự xuất hiện đột ngột của Tân Viên nhưng cũng thấp thỏm vì không biết lát nữa Tân Viên sẽ có phản ứng gì.
Cô hiểu anh, thực chất tính tình anh không hề tốt chút nào, hơn nữa còn có tính chiếm hữu cô rất cao. Lần này gần như anh tận mắt nhìn thấy “con rệp” mà anh ghét nhất có hành động chệch quỹ đạo với cô, cô biết rất rõ điều này đủ để đốt cháy ngọn lửa tức giận trong anh.
Nghĩ đến đây cô khẽ nhéo bàn tay đang nắm lấy tay mình của Tân Viên.
Dẫu sao đây cũng là trường học, Đường Tín là học sinh của cô, cô không muốn trong lúc tức giận anh làm ra chuyện gì không hay.
Tân Viên quay đầu nhìn cô, nhìn thấy ánh mắt mang theo sự cầu xin của cô, ngọn lửa trong lòng càng bùng lớn, anh nhìn Đường Tín mặt lạnh tanh: “Tôi là bạn trai của Thiên Kỳ.”
Ai ngờ Đường Tín lại không chút “sờn lòng”, hờ hững trả lời: “Xin chào.”
Tân Viên hơi bất ngờ, ánh mắt anh càng dữ dội hơn: “Cậu là học sinh của bạn gái tôi?”
“Trước mắt là thế.”
Đường Tín vẫn thong thả, hoàn toàn không sợ ánh mắt sắc bén đó, nói tiếp: “Tuy nhiên, tháng bảy năm sau tôi tốt nghiệp rồi, quan hệ thầy trò giữa tôi và cô Thiên chỉ còn lại không đến một năm.”
Tân Viên nhướn mày.
“Cho nên một năm sau, tôi và cô Thiên không còn quan hệ thầy trò, cũng không còn giới hạn về đạo đức, chính thế, chúng tôi rất có khả năng nảy sinh quan hệ người yêu.” Đường Tín nói tiếp: “Tôi không dám đảm bảo một năm sau mình còn thích cô ấy hay không, nhưng hiện tại tôi thích cô ấy, và đồng thời, dù cho bây giờ hai người đang yêu nhau nhưng ai biết được sau nảy sẽ xảy ra những gì?”
“Hơn nữa, tôi trẻ hơn anh.” Cậu khẽ cười.
Thiên Kỳ đứng sau lưng Tân Viên nghe bọn họ nói chuyện mà lông tơ dựng ngược hết cả.
Thật sự cô không ngờ rằng, tuổi còn trẻ vậy mà cũng gớm mặt đấy thế, trước đến giờ cô chưa gặp ai dùng thái độ này đấu miệng với Tân Viên cả…
Xong đời rồi…
Quả đúng thế, mặt Tân Viên biến thành một tảng băng lạnh: “Đến lông còn chưa mọc đủ đã đòi giành phụ nữ của người khác! Uống nhiều sữa mẹ vào, cậu còn non lắm.”
Đường Tín nhún vai: “Còn khá non, cho nên so ra tôi khỏe hơn anh nhiều.”
…
Cô dùng hết sức kéo tay anh, chi sợ trong lúc tức giận anh đấm vào mặt Đường Tín.
Thế nhưng ngoài ý muốn là anh lại không ra tay, mà trong lúc cô còn chưa phản ứng kịp anh đã kéo người cô lên trước mặt mình, đứng trước Đường Tín, đỡ mặt cô cúi đầu hôn lên môi cô.
Quá mức bất ngờ, Thiên Kỳ hoàn toàn không có phản kháng gì, cô để mặc cho anh cuốn lưỡi mình, “trình diễn” một nụ hôn sâu.
Đến tận khi cô bị hôn đến mức tối tăm mặt mày, hai má đỏ bừng thì anh mới chịu buông cô ra. Thiên Kỳ liếc nhìn Đường Tín, xấu hổ đến nỗi chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống, may mà lúc này đã tan học trời tối om, học sinh đã về hết rồi mà bọn họ đứng ở một góc trong cổng trường nên cũng khó có ai nhìn thấy những gì vừa xảy ra.
“Dẫu thể lực cậu tốt thì cậu có thể làm như thế với cô ấy không?” Tân Viên ôm cô vào lòng, nhìn Đường Tín đang đứng lặng im trong bóng tối cười.
Đôi mắt Đường Tín sầm lại, lúc sau cậu khoác cặp lên vai, bước thong thả qua người bọn họ, khi đi qua người Thiên Kỳ, cậu còn nói với cô: “Ngày mai gặp lại nhé cô Thiên.”
Tận đến khi bóng lưng của Đường Tín khuất sau cổng trường học, bàn tay đang nắm lấy vai Thiên Kỳ mới có chút động đậy.
Thiên Kỳ thấy hơi sợ, cô ngẩng đầu nhìn anh, khuôn mặt anh vẫn lạnh tanh như thế, trong lòng cô càng hồi hộp hơn.
“Vừa rồi anh vào trường bằng cách nào thế? Hình như gác cổng không cho người lạ vào mà…” Anh nắm tay cô đi về phía cổng trường, cô đành tìm cớ bắt chuyện với anh.
Anh lặng thinh không nói gì mà chỉ nắm lấy tay cô không ngừng bước về phía trước.
“Anh đói không? Tối nay mình ăn món sườn nhé!”
Anh kéo tay cô đến bên đường, cả đoạn đường chẳng nói chẳng rằng, vẫy tay bắt xe.
Lên đến xe, anh nói với bác tài địa chỉ không phải là địa chỉ nhà bọn họ.
“Chúng ta đi đâu vậy anh?” Hai tay cô xoắn lại nhau khẽ hỏi.
Cuối cùng anh cũng chịu mở miệng: “Bạn có đồ muốn đưa cho anh.”
Cô ngắm nhìn khuôn mặt điển trai của anh, rất muốn nói với anh gì đó nhưng lại nói cất nên lời.
Đến nơi anh xuống xe, anh bảo cô đứng đợi anh bên điểm dừng xe buýt rồi dặn cô: “Em ở đây đợi anh.”
“Dạ.” Cô ngoan ngoãn gật đầu.
Anh đi đến một cửa hàng bách hóa cách cô không xa, ánh mắt cô cứ dõi theo bóng lưng anh, chẳng mấy chốc đã thấy ba người đứng trước cửa, hai gái một trai đang vẫy tay với anh.
Chắc là bạn đại học của anh nhỉ?
Cô thầm nghĩ, nhìn bọn họ ăn mặc trẻ trung, chắc là cũng tầm tuổi anh, trai thì cao ráo sáng sủa, gái thì tươi trẻ xinh đẹp, trong đó có một trai một gái trông rất giống người yêu, một cô gái khác thì để tóc xoăn, thân mình mảnh dẻ trông khá đáng yêu.
Đợi đến khi Tân Viên đến trước mặt bọn họ, chàng trai kia vỗ vỗ vai anh, dường như đang trêu anh gì đó, hai cô gái còn lại cũng vui mừng trò truyện với anh. Lúc đầu anh vẫn trưng ra khuôn mặt lạnh te nhưng sau chắc do bọn họ chọc mà anh cũng mỉm cười.
Ánh mắt của cô gái tóc xoăn kia vẫn dính trên người anh không rời, nhìn thấy anh cười cô gái đó vui vô cùng, còn giơ tay kéo vai anh, dường như đang mời anh lát đi chơi cùng bọn họ.
Thiên Kỳ nhìn rất rõ ánh mắt của cô gái đó khi nhìn anh, mặc dù Tân Viên hất tay cô gái đó ra ngay lập tức nhưng trái tim cô vẫn nhói lên.
Có lẽ cô gái đó thích anh lắm.
Đều là con gái với nhau, cô có thể nhận ra rõ điều này, mặc dù cô không hề quen người con gái tóc xoăn đó.
Thực ra, điều này cũng chẳng có gì lạ, anh đẹp trai, học giỏi, tựa như hạc giữa bày gà. Trước đây, khi anh còn học cấp ba cô đã biết anh rất nổi tiếng trong trường, vào đại học chắc còn nổi tiếng hơn, dẫu tính cách của anh lạnh lùng không hòa đồng thế như chính điều đó lại càng làm cho các cô gái mơ mộng.
Suy cho cùng, anh cũng kém cô những bốn tuổi, con đường trước mắt của anh còn rất dài, bên cạnh anh cũng có biết bao người xinh hơn cô, giỏi giang hơn cô, bọn họ trẻ trung hơn cô, tràn đầy sức sống hơn cô.
Anh còn chưa bước ra ngoài xã hội, đến khi anh tốt nghiệp xong, thế giới của anh sẽ còn rộng lớn hơn hiện tại gấp bội lần.
Càng nghĩ càng buồn, cô cúi gằm xuống, đến lúc anh quay lại cũng không biết.
“Về nhà thôi.” Anh nắm tay cô, đưa món đồ cầm trên tay cho cô.
Cô day mắt, nhìn món đồ rồi lại nhìn anh.
“Nhìn gì thế?” Anh cố tình giữ khuôn mặt khó coi đó: “Hai ngày trước em nói muốn nếm món cá kho của cửa hàng này, thế nên anh bảo bọn họ xếp hàng mua giúp anh, còn đồng ý với bọn họ cho họ nhìn “người tình” của anh.”
Thì ra đây là cái “món đồ” mà lúc trước anh bảo bạn muốn đưa cho anh đấy ư?
Thiên Kỳ nhìn vào túi cà kho nóng hôi hổi, mấp máy miệng, trái tim như bị ai đó chạm mạnh vào, mềm mại ấm áp, cô không quan tâm đang ở giữa đường mà ôm lấy eo anh.
Trên thế giời này ngoài bố mẹ ra, người chiều chuộng cô nhất chính là người đàn ông cô.
“Làm nũng cũng không có tác dụng.”
Ngoài mặt vẫn giả vờ lạnh lùng nhưng thực ra hai tay anh đã dịu dàng ôm lấy cô tự lúc nào không hay: “Anh đã sớm nói với em rồi, đám nhóc đó toàn là những con rệp, em còn không tin còn cãi lại anh. Nếu không phải hôm nay anh đến đón em thì em nói xem em tính xử lý thế nào hả?”
“Em không biết, chỉ cũng sợ mai gặp cậu ta thì ngượng chết mất…”
Cô vùi đầu vào vòm ngực anh, hít sâu một hơi, đây là vòng tay cô lưu luyến nhất, còn chủ nhân của vòng tay ấy là người mà cô yêu nhất
“Không cần thiết phải ngượng ngùng gì hết.” Anh vuốt tóc cô: “Những gì nên nói anh đã nói. Theo tính cách của thằng nhóc đó chắc sẽ không bám dai lấy em, sau này ngoài việc học ra em không qua lại gì với cậu ta cũng đừng đối xử dịu dàng với cậu ta, cậu ta sẽ biết khó mà lui.”
“Dạ dạ…”
“Bây giờ nghe lời chưa?” Anh hơi nới lỏng vòng tay, cúi đầu dùng trán mình khẽ chạm vào trán cô.
Cô gật đầu.
“Đừng để anh lo lắng nữa.” Anh hôn lên mắt cô: “Em nên biết, hễ là việc liên quan đến em anh đều mất hết lí trí, hôm nay không đánh cậu ta là bởi vì anh biết em thương xót học sinh đến mức nào. Cho nên, sau này đừng để anh thấp thỏm lo âu nữa, biết chưa?”
“Dạ.” Thấy anh nới lỏng mình ra cô chỉ biết đồng ý.
“Tối nay em phải đền anh đấy nhá.” Một lúc sau anh bỗng nở nụ cười trông đến nguy hiểm.
Thiên Kỳ ngây người, nhưng do ở bên anh đã lâu, lúc sau cô đã phản ứng lại, mặt đỏ ửng: “…. Đền, đền kiểu gì?”
Tân Viên không nói gì, nheo mắt liếm đôi môi mình đầy mờ ám.
Nhìn thấy dáng vẻ gợi tình của anh, mặt cô đỏ bừng, lập tức quay lưng lại phía anh: “…Em muốn về.”
“Ừ ừ ừ.” Anh cười lớn, vòng tay qua vai cô: “Về nhà thôi.”
Chẳng mấy chốc bọn họ đã ngồi lên một chiếc taxi rời đi, còn ba người đứng trước cửa hàng bách hóa nãy giờ vẫn chưa rời đi.
“Tiểu Luật, hôm nay em được nhìn tận mắt rồi chứ.” Bạn gái của chàng trai cũng nói với cô gái tên Tiểu Luật: “Có biết bao cô gái thích Tân Viên đều từ bỏ cả, bởi lẽ cậu ấy nói cả đời này ngoài bạn gái mình ra cậu ấy sẽ không thể yêu người nào khác.”
Tiểu Luật cắn chặt răng mình, mắt phiếm hồng, lát sau cô lắc mạnh đầu: “Mình không tin.”
Danh sách chương