Trong căn phòng rộng lớn, ánh mặt trời từ ngoài ô cửa sổ chiếu vào có ấm thế nào nào đi chăng nữa cũng không thế là giảm được cảm giác như đang bị đóng băng của Thiên Thế.



“Em đoán lúc đó dù là em hay bất kỳ một cô gái nào tỏ tình với anh, anh sẽ đều đồng ý phải không? Anh không hề thích em, chỉ vì hứng thú nhất thời mà anh muốn tìm một người bạn gái trên danh nghĩa để làm vật trang trí mà thôi. Anh đối xử tốt với em, chẳng qua cũng chỉ bởi cái nghĩa vụ của một người bạn trai, Đồng Hy Châu, thực ra anh là một người đàn ông chỉ biết yêu bản thân mình.”



Cô lấy tay lau thật mạnh giọt nước mắt bên khóe mi: “Trước mặt anh, em hèn mọn không khác gì hạt cát dưới gót chân anh. Lúc anh thấy buồn chán muốn tìm chút kích thích, chỉ cần anh vẫy tay một cái là em cụp đuôi chạy đến bên anh, anh chơi xong, anh thấy chán lại lạnh lùng đẩy em đi, em gọi thì đến đuổi thì đi đúng như ý anh.”



Đồng Hy Châu chậm rãi đứng dậy, đặt những quyển sách cô vừa ném xuống đất ngay ngắn lên trên bàn.



“Anh không còn gì để nói rồi đúng không?”



Cô đứng yên nhìn khuôn mặt bình bĩnh của anh, nhếch mép nói: “Thế cũng tốt, chỉ cần bây giờ anh nói một câu không thật lòng cũng đủ để em chạy đến bên anh không do dự.”



“Anh xem, tình yêu của em nó đớn hèn đến thế.”



Anh nhìn cô, trong mắt anh bỗng dâng trào lên biết bao cảm xúc mà cô khó lòng hiểu nổi, thế nhưng cô cũng chẳng còn lòng dạ nào để đi tìm hiểu nữa rồi.



“Đồng Hy Châu, trò chơi tình ái của chúng ta đã đến lúc kết thúc rồi.”



Anh vẫn im lặng không nói gì, Thiên Thế nhét hết sách vào ba lô rồi đi về phía cửa: “Vì anh em thay đổi chính mình, trở thành một người không giống bản thân. Em muốn trở thành người con gái mà anh thích, ngày qua ngày em sống trong thấp thỏm hồi hộp, chỉ vì một dòng tin nhắn, một nụ cười của anh, trong tình yêu không có thắng thua, không có sang hèn, cũng không phải là để so sánh tình yêu của ai nhiều hơn, nhưng yêu anh em đã quá mệt mỏi, em nghĩ có lẽ em không phải là người đã định trong cuộc đời anh.”



Cánh cửa lớn khẽ khép lại phía sau lưng cô, tựa như một tiếng thở dài, anh nhìn rất rõ rất rõ rằng trước khi cánh cửa khép lại, cô đưa tay lau giọt nước đọng trên mi mắt.







Ra khỏi cửa, cả đoạn đường về nhà Thiên Thế vẫn bình tĩnh chưa hề có gì xảy ra.



Vốn dĩ bố mẹ Thiên thế con gái về nhà thì khuôn mặt tràn ngập sự mong đợi, muốn dò hỏi những tin tức ngọt ngào từ con gái, thế nhưng sau khi về Thiên Thế lại chẳng nói chằng rằng đi thẳng về phòng ngủ.




Nửa tiếng sau, bố mẹ Thiên ôm đầy bụng thắc mắc ngồi đợi trong phòng khách thì bỗng kinh ngạc khi nhìn thấy đứa con gái bé bóng vừa bước ra khỏi phòng ngủ.



Chiếc váy hiền dịu thướt tha lúc mới rồi đã thay bằng chiếc quần bò rách lỗ chỗ và chiếc áo T-shirt, mái tóc dài bị buộc bừa lên, chiếc khuyên tai dài đã thay bằng chiếc khuyên tai bấm chói lóa, khuôn mặt dịu dàng cũng biến thành khuôn mặt diêm dúa.



Đó là một Thiên Thế mà bọn họ quen thuộc, là Thiên Thế của trước đây; ăn mặc ba lăng nhăng, tính cách thì cà lơ phất phơ.



“Buổi tối con không về ăn cơm, hai người ăn trước đi nhé.” Cô cúi người thay giày.



Bố mẹ Thiên nhìn nhau suy ngẫm, mẹ Thiên không nhịn được mà hỏi: “Tiểu Thế này, con đi đâu thế?”



“Hẹn bạn đến karaoke uống rượu.”



“Tiểu Thế, có phải con gặp chuyện gì không vui rồi không? Cứ nói với bố mẹ.” Bố Thiên Thế không nỡ mở miệng nói gì, cô cũng cố gắng để giọng nói dịu dàng đôi chút: “Con đừng để buồn phiền trong lòng mà dựa vào rượu để giải quyết vấn đề.”



“Không ạ.” Cô đứng thẳng dậy, vẫy tay chào bố mẹ kèm thêm một nụ cười: “Bố mẹ không phải lo lắng cho con đâu, con thì lấy đâu ra chuyện buồn.”



**



Đồng Hy Châu xỏ đôi giày thể thao vào chân, đi ra khỏi phòng thay đồ rồi đi thang máy đến tầng ba.



Ra khỏi thang máy, anh nhìn thấy một người đàn ông cao lớn anh tuấn đang đứng đợi anh bên máy chạy bộ, trong thời gian anh thay bộ quần áo này đã có ba cô gái niềm nở không ngừng tiến sát đến vây xung quanh người đàn ông.



Đồng Hi Châu dở khóc dở cười, anh thấy người chú thân yêu với khuôn mặt tưởng chừng như dễ gần của mình đã đang mấp mé trên ranh giới phát điên rồi.



“Chú Ngự!” Anh bước nhanh qua đó, chào hỏi Đồng Ngự, thuận tiện giúp Đồng Ngự thoát khỏi “động Bàn Tơ”.



Đồng Ngự ngẩng đầu nhìn anh, hai hàng lông mày giãn ra, vội vã tránh xa ba người phụ nữ kia, đi đến mấy hàng máy chạy bộ khác với Đồng Hy Châu.



“Trong trí nhớ của chú thì từ lúc cháu trưởng thành số lần cháu chủ động hẹn chú chắc chỉ đếm được trên đầu ngón tay.” Hai người bước lên hai chiếc máy chạy bộ đặt cạnh nhau, Đồng Ngự chọn chế độ xong rồi nghiêng đầu nhìn anh: “Xin hỏi người chú này có thể giúp cháu được gì đây?”



Đồng Ngự là em trai ruột nhỏ nhất trong nhà bố anh, hiện đang đảm nhiệm chức phó tổng giám đốc trong một công ty nước ngoài. Khuôn mặt điển trai, thân mình bốc lửa, học vị cao, Đồng Ngự không chỉ là niềm kiêu ngạo của gia đình họ mà còn là người anh kính phục nhất từ tận đáy lòng.



“Không có việc thì không tìm đến cửa ạ?” Nghĩ đến chuyện lúc sáng anh lại nhăn mày, sắc mặt cũng chẳng mấy vui vẻ.



“Về vấn đề gì?” Đồng Ngự hỏi.



Anh im lặng đôi lát, giọng nói cũng thấp xuống nghe có chút gì đó là lạ: “…Tình cảm ạ.”



Trong tiềm thức của Đồng Ngự, từ nhỏ đến lớn thằng cháu này đã vô cùng nổi trội, tính tình trầm ổn trưởng thành, trước giờ không bao giờ khiến người nhà phải bận tâm. Bao nhiêu năm nay gần như anh chưa từng nhìn thấy cậu nhóc này nhăn mày buồn rầu bao giờ, thế mà cái dáng vẻ này thoạt nhìn lại khá mới mẻ, cũng coi như là cái dáng vẻ mà tầm tuổi như cậu nên có.



“Hửm?” Đồng Ngự híp mắt, nở nụ cười khó mà che giấu được: “Có bạn gái rồi hả? Chẳng phải cháu tính độc thân mãi sao? Một đám con gái đuổi theo sau đuôi cháu mà cháu cũng có chút dao động nào đâu.”



Đồng Hy Châu nghĩ đến “chú cọp con” tính cách nóng nảy trong đầu mình, khẽ thở dài: “Có thì cũng có, nhưng hình như chia tay sáng này rồi.”



Đồng Ngự không nói gì, bày ra dáng vẻ chuẩn bị sẵn sàng để nghe đầu đuôi câu chuyện.



“Thực ra từ khi cô ấy vào trường cháu đã để ý đến cô ấy rồi, nhưng lúc trước cô ấy mãi không quen cháu, sau này có hôm không biết thế nào cô ấy lại để mắt đến cháu, và rồi tỏ tình với cháu. Đương nhiên cháu là vui hết mức rồi, thế nhưng cháu lại cảm thấy ở bên cháu cô ấy không vui vẻ.”



Nói đến đây hai hàng mày của anh nhăn tít lại: “Tất cả là tại cháu, cô ấy không có gì sai cả.”



“Thế sao cháu lại thấy cô bé không vui khi ở bên cháu?” Đồng Ngự hỏi: “Là cô bé tỏ tình với cháu trước đúng không nào.”



“Bởi vì khi ở bên cháu cô ấy không phải là chính mình.”



“Thế dáng vẻ thật sự của cô bé là gì?”



Đồng Hy Châu im lặng: “Tính cách nóng nảy, không có tí dịu dàng gì, mở miệng ra là nói bậy, học hành không ra đâu với đâu, lười biếng, ham chơi, không biết tiết chế, tùy hứng.”




Đồng Ngự cố nhịn mà không nhịn nổi bật cười: “Cô nàng “hư” hả? Xem ra sở thích của cháu cũng đúng là….”



Khuôn mặt anh ửng đỏ, nhưng chẳng mấy chốc lại khôi phục khuôn mặt lạnh băng, “Cháu thấy cô ấy đáng yêu.”



Đồng Ngự lắc đầu cười.



Đồng Hy Châu hít sâu một hơi: “Chú, chú bảo cháu nên làm gì giờ?”



Đồng Ngự thấy đầu cậu nhóc ướt đẫm mồ hôi, hai hàng lông mày như sắp chạm vào nhau, lòng thầm nghĩ thằng nhóc này trước giờ gặp phải chuyện gì cũng bình tĩnh đến lạ thường, thế mà cô gái này lại khiến cho thằng nhóc phải đâu đầu nhức óc đến mức này thì xem ra cậu nhóc đã gặp phải cô gái định sẵn trong đời mình rồi.



“Có thể thế nào?”



Đồng Ngự vặn tay: “Nói những lời cháu vừa nói cho cô bé nghe.”



“Suy cho cùng thì nguyên nhân dẫn đến chia tay của cháu chính là cháu quá kín miệng. Rõ ràng là thích con gái nhà người ta đến chết đi sống lại mà không chịu nói ra, không nói ra thì người ra làm sao cảm nhận được cháu thích người ta, dĩ nhiên người ta sẽ nghĩ đến chuyện chia tay.”



“Con gái đều thiếu cảm giác an toàn, cháu phải trao cho cô ấy cái mà cháu cho là chân thực nhất. Cháu phải nói cho cô ấy rằng cháu hy vọng cô ấy có thể là chính mình khi đứng trước mặt cháu, đồng thời cũng phải nói cho cô ấy biết rằng cháu thích cô ấy, như thế chẳng phải là xong rồi à?”



Đồng Hy Châu nhăn mày, nghĩ đến những lời Thiên Thế vừa nói vừa khóc sáng nay, anh mới thấy những chỗ mình mãi không hiểu cuối cùng cũng được hóa giải.



Cũng đúng, cô ấy nói cô ấy không cảm nhận được rằng anh thích cô ấy, chứng tỏ anh vẫn chưa bày tỏ tốt tình cảm của mình với cô ấy.



“Cháu biết rồi.” Một lúc sau anh ấn nút dừng trên máy chạy bộ: “Cảm ơn chú.”



“Mới được có ba phút, cháu không chạy nữa hả?”



“Không có lòng dạ mà chạy nữa.”



Đồng Hy Châu vắt chiếc khăn lông lên vai rồi nhảy xuống máy chạy bộ.



“Có lẽ việc của người khác thì cháu có thể phân tích rõ ràng rành mạch nhưng trong chuyện của chính mình thì cháu cũng chỉ là một chàng trai chớm biết yêu thôi.” Đồng Ngự cười nói: “Cứ từ từ, rồi cháu và cô bé sẽ cùng nhau trưởng thành.”



Anh không nói gì thêm mà vẫy tay chào Đồng Ngự, bóng anh biến mất trong cửa thang máy với vẻ mặt vội vàng.



**



“A Thiên, mày đừng uống nữa…”



Khi Thiên Thế đặt mạnh chai rượu thứ tư xuống bàn, mấy người bạn ngồi cạnh không thể nhịn được nữa mà ngăn bàn tay đang định với lấy chai rượu thứ năm của cô.



“Mẹ nó, Thiên Thế mày làm sao thế, mày hoàn lương rồi cơ mà?” Một chàng trai tóc vàng ngồi bên cô hỏi: “Con nhóc này mày từng tuyên bố cả đời này không hút thuốc uống rượu nữa, còn cho bọn tao vào danh sách đen nữa cơ mà?”



Cô nghiêng đầu nhìn chàng trai tóc vàng: “Tao làm gì đến lượt mày dí mõm vào sao?”



Chàng trai tóc vàng bị cô trừng đến một câu cũng không dám nói tiếp: “…. Không không, mày lớn nhất.”



Cô hừ một tiếng rồi cầm lấy micro chỉ vào chàng trai tóc vàng, “Mày chọn bài Chia tay vui vẻ cho tao.



….



Cô vừa nói xong, phút chốc cả phòng đều hiểu ra lý do tại sao chiều nay cô tựa như cơn bão lốc lệnh cho mọi người tập hợp cùng cô đi hát.



Chàng trai tóc vàng không dám nói gì chỉ sợ lỡ miệng, cắp đuôi chạy đi chọn bài cho cô, còn một cô gái khác buộc tóc hai bên ngồi cạnh cô, vỗ vai cô nói: “Mày và cái chàng trai họ Đồng kia chia tay rồi hả?”



Cô không nói gì, mặt vô cảm nhìn vào màn hình.




“Lúc trước mày dốc hết sức theo đuổi cậu ta khiến cho bọn tao cứ tưởng rằng tình yêu đích thực của đời mày xuất hiện rồi. Thấy mày trọng sắc khinh bạn vứt vỏ bọn tao, bọn tao cũng chẳng so đo với mày, cứ mặc mày muốn làm gì thì làm, bây giờ chúng mày lại chia tay rồi là sao?”



“Ừm, là tao yêu cầu.”



“…” Cô gái nọ nhìn cô với ánh mắt không thể nào tin nổi: “Trái ngọt người khác tranh giành nhau, bản thân mày cũng yêu đến chết đi sống lại, sao lại nỡ đá người ta hả?”



“Ừ.” Trước khi đứng lên hát, cô còn nói với lại một câu: “Chị đây không rảnh chơi với hắn ta.”



Giây tiếp theo cả cái phòng karaoke toàn tiếng hát lạc điệu, đám bạn cô nhìn nhau, đỡ trán đầy bất lực, không ai dám tiến lên ngăn “con hổ nhỏ” thích dành mic hát nhưng hát lại dở đến nỗi không ai nghe nổi.



Thiên Thế vừa hát vừa nghĩ đến vẻ mặt lúc sáng nay của Đồng Hy Châu, nhất thời men rượu xông lên não khiến đầu cô đau nhức không thôi.



Thôi vậy, kết thúc cả rồi, đau nữa cũng có ai thấu.



Cô có yêu anh đến thế nào thì có ích gì chứ? Cô nói với anh nhiều như thế nhưng đến một câu trả lời anh cũng chẳng thèm cho cô.



Con gái ấy à, phải biết đối xử tốt với bản thân, cọc đi tìm trâu cuối cùng chẳng có mấy kết cục mĩ mãn.



Trên cái thế giới này chẳng phải chỉ mỗi có mình Đồng Hy Châu là đàn ông, đợi đến một thời gian sau cô có thể quên sạch anh ta, tìm một người bạn trai mới rồi.



Nghĩ như thế cô lại bật nắp một chai rượu, uống ừng ực.



“A Thiên….”



Không biết đã qua bao lâu, cô gái buộc tóc hai bên ngồi bên cạnh kéo tay cô: “Tao khuyên mày tốt nhất giờ mày đừng có uống nữa, lát nữa kiểu gì mày cũng gặp tai họa…”



Nửa câu sau cô gái buộc tóc hai bên đó nói rất khẽ, cô không nghe rõ mà chỉ trả lời một cách nhấn mạnh: “Tao muốn uống, mày không cho tao uống?”



Cô gái buộc tóc hai bên thở dài: “…Mày đừng trách tao.”



“Tại sao tao phải trách mày?” Đầu óc cô lúc này đã hơi mong lung, bắt đầu tuôn ra như cái máy phát thanh: “Lúc trước vì cái thằng đàn ông chết dẫm mà tao vứt bỏ chúng mày tao đã đủ khốn nạn lắm rồi! Yên tâm, từ nay về sao tao sẽ không từ bỏ chúng mày vì đàn ông nữa đâu…”



“Vì cái thằng đàn ông thiếu tình người, ích kỷ, tự cao tự đại, mặt như cái tảng băng…. Mẹ nó chứ chịu hết nổi…”



“Ngoài cái mặt mũi trông cũng được được, thành tích cũng được được thì hắn ta được cái đếch gì, đến ngủ với tao còn không ngủ, tao nghi ngờ sinh lý hắn ta có vấn đề…”



“Thiên Thế…” Lúc này bỗng dưng cô nghe thấy có mấy người gọi tên cô với giọng điệu kì lạ: “Mày đừng nói nữa…”



“Hửm? Tại sao không cho tao nói?” Cô nhảy phắt từ trên sô pha lên: “Tao nói cho chúng mày biết, mẹ nó…”



Đang muốn nói tiếp thì cô nhìn thấy trước cửa phòng có một người đang đứng.



Do tầm nhìn mờ mờ không rõ mà cô cảm thấy người đó quen mắt đến lạ thường, quen đến nỗi giống như người cô mới gặp sáng nay.



“Nói xong chưa?”



Người ấy khoanh hai tay, nhìn cô khẽ cười: “Còn muốn nói nữa không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện