Y là khách của chủ tiệc, lại là người đàn ông duy nhất trên bàn tiệc.

Y vừa nâng ly đã khiến cho các cô gái ngồi đây đều nâng chén giúp vui, nhất thời, trong bao sương liên tục vang lên tiếng chạm chén thanh thúy tựa âm thanh của chuông gió, tiếng cười động lòng người.

Mọi người cùng nhau uống một chén.

Lê Hoa buông chén rượu vừa cạn, lặng lẽ xoay người.

Tuyên Hoài Phong nhìn qua, thấy cô dường như đang lau nước mắt, y hơi kinh ngạc, nhỏ giọng hỏi: “Cô làm sao vậy?”

Lê Hoa khẽ lắc đầu, nâng hàng mi liếc nhìn Tuyên Hoài Phong, hồi lâu mới thấp giọng, “Ngài không biết đâu, thực tâm tôi rất cảm kích ngài. Tôi đã thấy nhiều vị khách, vì để lấy được niềm vui của chúng tôi mà luôn tỏ ra có lệ. Nhưng ngài… ngài là người tốt chân chính. Tôi vốn tưởng… những người như ngài chỉ có trong sách mà thôi.”

Tiểu Phi Yến ngồi bên cạnh Lê Hoa cũng nhận ra tâm trạng cô thay đổi, đoán rằng cô thấy cảnh mà động lòng bèn nghiêng người qua, cầm tay Lê Hoa, dịu giọng nói: “Chị, chị đừng khóc. Sau này chúng ta là chị em, chị có chuyện gì thì cứ tâm sự với em.”

Lê Hoa cầm ngược tay cô bé, “Em đúng là một cô em gái tốt.”

Vừa nhìn lên mặt Tiểu Phi Yến, sắc mặt cô khẽ đổi.

Tiệm ăn hạng hai này vì tiết kiệm tiền điện nên trong khu ghế lô cũng chỉ bật một chiếc đèn điện. Lúc Tiểu Phi Yến đi vào, Lê Hoa vẫn chưa chú ý, bây giờ vừa nhấc mắt nhìn lại đúng lúc Tiểu Phi Yến quay sang, gương mặt bị đèn điện chiếu phải, lập tức bị Lê Hoa nhìn ra vấn đề.

Lê Hoa nói: “Ai nha, đây là bị làm sao vậy? Đụng phải cái gì sao?”

Cô nhẹ nhàng đỡ đầu Tiểu Phi Yến tới dưới ánh đèn mà kiểm tra.

Trên trán cô bé sưng lên một ngọn núi nhỏ.

Các cô gái chung quanh nghe vậy cũng quay đầu nhìn, hỏi: “Làm sao vậy?”

Bị những người này nhìn chằm chằm, Tiểu Phi Yến ngượng vô cùng, cười nói: “Chỉ là vừa rồi ngồi xe hơi tới, không cẩn thận bị ngã ở chỗ ngồi, vừa vặn đụng vào cửa xe. Chuyện nhỏ ấy mà, sẽ khỏi nhanh thôi.”

Lê Hoa nói: “Em cũng bất cẩn quá. Sau này còn hậu đậu như vậy nữa sẽ khiến chị đau lòng.”

Phấn Điệp nhìn tình cảm chị em họ tốt như vậy cũng rất ước ao, dùng đầu chiếc đũa gỗ trên tay ấn nhẹ lên mặt Tiểu Phi Yến một cái, cười nói: “Em có được người chị này đúng là được món hời lớn. Nhìn đi, mới chỉ ăn bữa tiệc kết bái thôi mà chị ấy đã đau lòng vì em như thế rồi. May mà em ăn nói rõ ràng, nói bản thân vô ý bị ngã, chứ nếu là bị người ở công quán đánh, để chị em biết được, biết đâu chị ấy lại cầm dao găm tìm đến cửa đòi công bằng cho em ấy chứ.”

Tiểu Phi Yến cắn cắn hàm răng trắng như gạo non, cười ngọt ngào, “Chủ nhân trong công quán đều là người hiểu biết. Bây giờ em đang phục vụ nam chủ nhân chứ đâu có phụ vụ nữ chủ nhân, sao lại phải chịu đòn?”

Phấn Điệp hỏi: “Em nghĩ chỉ có nữ chủ nhân mới đánh hầu gái sao?”

Tiểu Phi Yến đáp: “Em đã có kinh nghiệm rồi, phụ nữ đánh phụ nữ mới không biết nương tay. Trước kia, em gần như bị phu nhân gã đội trưởng kia đánh đến chết.”

Phấn Điệp phản bác: “Đàn ông đánh phụ nữ cũng như thế thôi. Một người chị em trong lầu bọn chị bị một gã tư lệnh điểm tên, gọi đến hành quán của hắn hầu hạ, vô duyên vô cớ bị tát vài cái.”

Chuyện này, tất cả các cô nương trong Thư Yến Các đều biết.

Nghe Phấn Điệp nói, ai cũng tức giận, ai cũng mắng đám quân phiệt ức hiếp người khác quá đáng.

Các cô chỉ là phụ nữ chân yếu tay mềm, bị sỉ nhục, bị chịu đòn một lần là việc không tránh được, chỉ có thể ở sau lưng người ta mắng hai câu cho bõ giận. Chị em bọn họ ngồi chung một bàn, ai cũng đều uống chút rượu, nhắc đến chuyện khiến người ta không cam tâm này, nhất thời các cô đã lạnh nhạt, bỏ vị khách chủ nhà mời là Tuyên Hoài Phong qua một bên.

Mắng một hồi lâu, bọn họ đều nhất trí những kẻ kia là phường ác nhân thất đức.

Trong đó, một cô nương tên Tả Ý hỏi: “Vậy bệnh của Ngọc Châu đã đỡ chưa?”

Phấn Điệp đáp: “Đâu dễ khỏi như vậy? Nghe nói mấy cái tát đó đều do binh lính đánh, bàn tay còn lớn hơn cả quạt hương bồ, đã vậy chẳng chịu nhẹ tay chút nào, đánh cô ấy rách cả khóe miệng nữa. Cô ấy rất hoảng sợ. Hôm qua tôi tới phòng cô ấy một chuyến, cô ấy cứ nằm trên giường không nhúc nhích, vẻ mặt ngơ ngác. Tôi nói với cô ấy mười câu, còn cô ấy thì đến một câu cũng không đáp lại.”

Một cô nương khác tỏ vẻ thần bí, nhẹ nhàng nói: “Tôi nghe thầy thuốc mà ma ma mời đến nói, mấy cái tát Ngọc Châu phải chịu rất mạnh, sợ là cái này…”

Giơ ngón trỏ lên, chỉ chỉ vào lỗ tai.

Tả Ý hỏi: “Chẳng lẽ đã đánh đến điếc rồi?”

Lời vừa khỏi miệng, cô liền giật thót, giơ tay lên che miệng mình.

Các cô nương xót thương bạn bè, cả bàn nhất thời an tĩnh lại.

Phấn Điệp nhẹ nghiến răng, ngữ điệu oán hận: “Nhất định ngày nào đó gã họ Triển kia sẽ chết trên đường, xác bị chó hoang ăn.”

Tuyên Hoài Phong ngồi một bên lẳng lặng nghe các cô nói, cũng hiểu được đám quân phiệt kia rất đáng trách, hẳn là phải trừng phạt mạnh tay, chỉ là, một đám phụ nữ trò chuyện, y là đàn ông nên không tiện xen vào, bây giờ nghe Phấn Điệp nhắc tới họ Triển, y sửng sốt, bật thốt lên hỏi: “Là người của quân Quảng Đông?”

Phấn Điệp nói: “Còn không phải sao. Đám người đó bây giờ uy phong lắm, phàm là những người bọn họ gọi tên thì tuyệt đối không được phép từ chối, trả lời hơi chậm một chút là bọn họ lập tức rút súng ra đòi đánh đòi giết, còn bá đạo hơn cả Diêm La. Lần trước Tả Ý có khách gọi, muốn mời cô ấy đi dạo phố, không ngờ tên tư lệnh kia phái lính tới gọi thẻ bài của Tả Ý, vừa nói có khách hẹn trước rồi, đám lính ấy lập tức quậy phá, nói tư lệnh nhà bọn họ ra tiền nhiều hơn.”

Nhắc tới chuyện cũ, Tả Ý sợ hãi vỗ ngực, “Đừng nói nữa, lần đó làm tôi sợ muốn chết. Ma ma sợ gặp chuyện nên phải từ chối vị Tô nhị gia kia, tiếp vị khách ác bá này trước. Tuy nhiên, vị Triển tư lệnh kia dù có thô bỉ nhưng vung tiền cũng chẳng đau lòng là gì. Không biết hắn lấy đâu ra nhiều tiền như vậy.”

Lê Hoa cũng có sĩ diện, thấy đám chị em trên bàn cơm nhắc đến việc khách khứa tiêu tiền liền ngượng ngùng liếc nhìn Tuyên Hoài Phong, đứng lên, vừa rót rượu cho mọi người vừa cười nói: “Mọi người nha, chưa mang thức ăn lên thì kêu đói, mang lên rồi lại chỉ lo trò chuyện. Chờ lát nữa tan tiệc, ăn không no thì đừng nói xấu sau lưng tôi đấy.”

Lúc này mọi người mới nhớ ra trên bàn tiệc còn một vị khác điển trai tuấn tú, không nên nói bậy bạ những chuyện trong lầu. Các cô vội vàng che miệng, sau đó chuyển sang nói những câu vui đùa, ăn ăn uống uống.

Lê Hoa nói với Tiểu Phi Yến: “Em gái, em ăn nhiều một chút. Con gái phải phúng phính một tí thì mới khiến người ta yêu thích.”

Gắp một miếng thịt gà vào bát cô bé.

Tiểu Phi Yến cười cảm ơn, cúi đầu từ từ ăn, len lén che giấu ánh mắt để người khác không nhìn thấy.

Cũng chẳng hiểu tại sao, nghe mọi người trên tiệc nói quân Quảng Đông bá đạo thế nào, cô bé lại cảm thấy chuyện này cũng liên quan đến mình, trái tim nhảy thình thịch vài cái, cảm thấy có chút mất mặt xấu hổ.

Nhưng sau đó lại lầm nghĩ, người bọn họ nói là tư lệnh, vậy chắc chắn đó là chú của Triển đại ca.

Chuyện chú làm cũng không thể đánh đồng với cháu trai nha.

Nghĩ như vậy, sắc mặt cô bé mới khôi phục, lại nói chuyện thân mật với Lê Hoa như trước, lại tiếp tục dùng bữa.

Lúc ăn cơm, Tống Nhâm tựa như tháp sắt, thủ sau lưng Tuyên Hoài Phong, cách Tuyên Hoài Phong chưa đến ba bước, vốn lúc vào phòng Lê Hoa cũng mời hắn ngồi xuống, nhưng Tống Nhâm không chịu.

Bây giờ thấy mọi người đã ăn được một nửa, Tuyên Hoài Phong lại không tiếp tục động đũa, phỏng chừng đã ăn no, Tống Nhâm bèn tiến lên, cúi người ghé bên tai Tuyên Hoài Phong nói: “Tuyên phó quan, không còn sớm nữa, có phải nên trở về rồi không? Tổng trưởng nói tối nay sẽ về, còn có cả công vụ muốn bàn giao cho ngài nữa.”

Hắn cố ý không quá nhỏ giọng.

Lê Hoa ngồi bên cạnh Tuyên Hoài Phong nghe thấy, cô quay đầu lại hỏi: “Sao vậy? Tuyên phó quan còn chuyện phải làm?”

Kỳ thực, Tuyên Hoài Phong ngồi chung một bàn tiệc với các vị khách nữ son phấn thơm phức cũng cảm thấy rất không tự nhiên, nghĩ rằng đã tới đây một chuyến cũng đủ rồi, bèn dựa theo lời Tống Nhâm, gật đầu nói: “Quả thực còn có công vụ phải làm.”

Lê Hoa cũng hiểu được phần nào suy nghĩ của y, cô rất thức thời, không cố giữ y ở lại, tự mình tiễn Tuyên Hoài Phong ra ngoài tiệm ăn.

Tiểu Phi Yến lại hỏi: “Tuyên phó quan, em có thể về muộn một chút được không?”

Tuyên Hoài Phong nghĩ tới việc sáng nay cô bé nói, y hỏi: “Em muốn mua quà cho chị mình?”

Tiểu Phi Yến gật đầu.

Tuyên Hoài Phong nói: “Vậy em ở lại với chị em đi.”

Lê Hoa nghe xong, tò mò hỏi: “Quà gì?”

Tiểu Phi Yến liền xấu hổ, cô bé cười với Lê Hoa, để lộ hàm răng nho nhỏ trắng bóng.

Tuyên Hoài Phong trả lời thay cô bé: “Hôm nay cô bé xin dự chi lương, nói muốn mua cho cô một món quà. Xem ra cô bé em gái này rất yêu quý cô rồi.”

Lê Hoa vừa mừng vừa sợ nhìn Tiểu Phi Yến, “Như vậy sao được? Chị là chị mà vẫn chưa tặng quà cho em, sao lại bắt em tặng quà cho chị được.”

Tiểu Phi Yến nói: “Chị đừng nói vậy, chị hỏi Tuyên phó quan mà xem, em là thành tâm thành ý mà, ngay cả lương tháng này cũng tới trướng phòng hỏi mượn trước. Chờ ăn cơm xong, chúng ta lên phố đi dạo một chút, sau đó em sẽ mua tặng chị một món quà.”

Tuyên Hoài Phong để Tiểu Phi Yến ở lại, y và Tống Nhâm lên ô tô.

Ô tô vẫn chưa khởi động, Tuyên Hoài Phong kéo cửa sổ xe xuống, nói với Tiểu Phi Yến: “Con gái ra ngoài phải cẩn thận một chút, tôi để lại một hộ binh để hắn đi theo em. Buổi tối em hãy cùng hắn về công quán, nếu đường xa thì gọi xe kéo, đến cổng chính thì gọi người gác cửa trả tiền xe giúp em.”

Y chỉ một hộ binh ngoài cửa xe, nói với hắn: “Tối nay cậu làm hộ hoa sứ giả đi.”

(Hộ hoa sứ giả: Sứ giả bảo vệ hoa, bảo vệ người đẹp)

Hô binh nghe đến từ “hộ hoa sứ giả” thời thượng này liền thấy mới mẻ, lại rất hãnh diện, thầm nghĩ: làm việc với Tuyên phó quan thật không tồi, cho dù y sai hắn đi làm người hầu cho phụ nữ, trong lòng hắn vẫn thấy thoải mái.

Hắn liền vái một cái, hùng dũng hiên ngang trả lời: “Tuân lệnh!”

Tuyên Hoài Phong tươi cười, quay cửa sổ xe lên, ô tô lái đi trước mặt bọn họ.

Trở lại công quán, không ngờ Bạch Tuyết Lam đã về, hơn nữa đã tắm rửa xong, trên người mặc một bộ áo ngủ trắng bằng lụa, tóc hơi ẩm, cơ thể tỏa ra thứ hương vị nhẹ nhàng khoan khoái.

Hắn đang ngồi bên chiếc bàn tròn nhỏ, mặt quay về phía mấy tờ giấy tràn ngập chữ và những dấu hỏi to đùng được viết lên, vô thức cắn chiếc bút máy nhập từ Mỹ giữa hai hàm răng.

Ngẩng đầu nhìn qua cửa sổ, thấy Tuyên Hoài Phong đi từ cửa viện đến đây, Bạch Tuyết Lam lập tức nhả chiếc bút cắn ở miệng xuống, tùy tiện ném lên mặt bàn, sau đó gom hết đống giấy tờ lộn xộn kia lại, quét một lượt tất cả những thứ đó vào ngăn kéo, đóng ngăn kéo lại.

Khi Tuyên Hoài Phong đẩy cửa ra, hắn liền đi tới đón, đôi mắt đen láy khôn khéo, cười nhẹ một tiếng, “Cừ thật, đồng ý cho em đi ăn một bữa cơm, em bèn đi đến mấy tiếng đồng hồ. Em đã quên những điều anh dặn trước khi đi rồi à? Hừ, cả người toàn mùi son phấn phụ nữ.”

Hắn ngửi ngửi trên cổ Tuyên Hoài Phong, cố ý nhíu chặt hàng mày, bịt mũi nói: “Không được, khiến cả người em bốc mùi nồng nặc rồi, mau đi tắm cho anh. Không tắm, em không được đụng vào anh.”

Vẫy tay, bộ dạng như rất muốn đuổi Tuyên Hoài Phong đi.

Tuyên Hoài Phong vừa bực vừa buồn cười, “Không biết xảy ra chuyện gì mà khiến anh vui đến mức này nữa, vừa thấy mặt em đã đùa giỡn thế này. Mùi son phấn đậm lắm à?”

Y tự ngửi mùi trên cơ thể mình, hình như thực sự có mùi gì đó gây mũi.

Y nói: “Được rồi, em đi tắm.”

Vào phòng tắm, y ngạc nhiên “ôi” một tiếng, ló nửa người ra khỏi phòng tắm: “Anh thực sự mua một bồn tắm kiểu Pháp đó à? Nhanh vậy mà đã chuẩn bị xong rồi?”

Bạch Tuyết Lam nói: “Có tiền làm chuyện gì chẳng nhanh? Anh thích cái bồn tắm lớn kiểu Pháp đó, nhưng hiệu buôn dương hành không dám bán cho anh, họ nói là một gã phú thương đã đặt trước rồi, thế là anh gọi điện đến, người đó lập tức đồng ý nhường lại cho anh. Khuân về, nối một đường ống dẫn nước nóng vào là được. Tối nay dùng thử một chút, được không?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Trước kia em học ở Anh, căn phòng trong nhà trọ cũng có một bồn tắm lớn. Mùa đông ngâm mình trong nước nóng rất thoải mái, mùa hè mà dùng thì quá lãng phí. Em vẫn đứng tắm thì hơn.”

Bạch Tuyết Lam đáp: “Mặc kệ. Lẽ nào với bản lĩnh của chúng ta, ngay cả chút tiền tắm nước nóng cũng có thể làm khó được?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Cuộc sống này luôn tồn tại một thời điểm nào đó mà tiền có thể bức chết anh hùng, em khuyên anh nên tiết kiệm một chút, tóm lại như vậy mới có lợi cho anh.”

Nói xong liền đóng cửa lại.

Bạch Tuyết Lam đi tới đẩy cửa, phát hiện cửa bị khóa, trên mặt hắn xuất hiện nụ cười, dựa lên cửa, cong đầu ngón tay gõ cửa một cái.

Tuyên Hoài Phong bên trong hỏi: “Lại chuyện gì?”

Bạch Tuyết Lam hỏi lại: “Em khóa cửa làm gì?”

Tuyên Hoài Phong im lặng, chốc lát sau, tiếng vòi nước mở khóa truyền tới.

Bạch Tuyết Lam tưởng tượng phong cảnh tươi đẹp bên trong, người yêu hắn cởi áo sơ mi và quần âu, làn da trắng tựa tuyết được hơi nước bao quanh, tâm trí càng thêm ngứa ngáy, hắn tiếp tục nâng tay gõ cửa.

Chốc lát sau, giọng của Tuyên Hoài Phong truyền ra từ bên trong: “Đừng gõ nữa.”

Bạch Tuyết Lam nghe giọng y rất bình tĩnh, chỉ sợ rằng… dưới sự bình tĩnh này là sự dịu dàng đến thẹn thùng, sự tự tin càng bị khơi lên, dường như có người làm chỗ dựa cho hành vi vô lại của mình, hắn kiên định tiếp tục gõ cửa.

Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc.

Cốc cốc cốc cốc…

Hắn không vội vàng nóng nảy, gõ từng nhịp đứt quãng, vẻ kiên nhẫn rất rõ ràng: không đạt mục đích không đừng lại.

Hành động đó tựa hồ đang gõ từng nhịp lên trái tim người yêu của hắn.

Gõ ba bốn phút, cửa phòng tắm truyền tới âm thanh nhẹ nhàng.

Bạch Tuyết Lam vô cùng hưng phấn, thử đẩy, quả nhiên khóa bên trong được mở, trái tim hắn vừa thấy ngọt ngào vừa thấy ấm áp.

Lập tức đẩy cửa ra thành một khe hở lớn, nhẹ nhàng rón rén lách qua, trở tay đóng cửa lại, sau đó duỗi hai tay, ôm lấy thân thể ấm áp trơn nhẵn mịn màng do ngâm trong nước nóng.

Đôi môi Bạch Tuyết Lam vuốt ve phần da thịt ấm áp trên cằm Tuyên Hoài Phong, thì thầm: “Cục cưng, anh còn tưởng là mơ chứ, em thực sự đã mở cửa cho anh rồi.”

Tuyên Hoài Phong hơi cau mày, đáp: “Em còn cách gì nữa, anh cứ gõ cửa liên tục như thế thật khiến người ta phiền lòng. Đúng là tên vô lại.”

Bạch Tuyết Lam cười vui vẻ như trộm được món bảo bối quý giá, “Thời buổi bây giờ ấy à, phải làm chuyện xấu mới có quả ngon để ăn. Anh mà không vô lại thì làm sao em chịu mở rộng cửa? Nào, bồn tắm lớn kiểu Pháp này là đồ quý giá, tối nay chúng ta cùng khai quang cho nó đi.”

(Khai quang: khai sáng, làm vỡ lẽ, lễ mở vải phủ tượng Phật, cắt tóc, hay bắt đầu làm một cái gì đó, bắt đầu sử dụng cái gì đó lần đầu tiên.)

Hắn ôm ngang Tuyên Hoài Phong lên, đặt y trong chiếc bồn tắm ngoại quốc tràn ngập phong tình, tự tay cởi bộ quần áo ngủ đã ướt mất một nửa, ngông nghênh bước vào.

Tất nhiên không thể thiếu một màn dịu dàng ân ái, một màn công thành chiếm đất không biết đủ là gì.

*****

Hai người làm loạn trong phòng tắm vài lần mới hoàn thành màn tắm gội ngọt ngào dài đằng đẵng, trở lại giường, ngả người lên chiếc nệm mềm mại ấm áp, cả hai đều cúi đầu thở dốc.

Bất kể lúc nào hay nơi nào, Bạch Tuyết Lam luôn nắm giữ lấy Tuyên Hoài Phong như một loại bản năng.

Cho dù vừa trải qua cảm giác hạnh phúc khoan khoái, cho dù đang ngả người trên giường, hắn vẫn không thể kiềm lòng mà nhẹ nhàng vuốt ve lên ngực Tuyên Hoài Phong.

Lớp da thịt dưới bàn tay đàn hồi co dãn, cách cơ thể hơi mỏng manh kia là trái tim đang phập phồng mạnh mẽ.

Hắn biết, trái tim này vì hắn mới đập mạnh như vậy, sự tự hào tuôn trào trong lồng ngực, càng kiềm không được mà vuốt ve y như tuyên bố chủ quyền.

Tuyên Hoài Phong ban đầu cũng nhẫn nại, nhưng thấy hắn không chịu dừng mà chỉ biết tham lam sờ loạn trên thân thể mình, y hiểu, muốn người này chủ động dừng lại chỉ sợ không dễ dàng, y bèn bắt lấy cánh tay hắn đặt trên cơ thể mình rồi đẩy qua một bên, nói: “Ngủ đi, đừng động tay động chân nữa!”

Bạch Tuyết Lam lười biếng, khẽ thì thầm: “Em cách xa quá, ghé lại đây một chút.”

Tuyên Hoài Phong nằm bên cạnh hắn, tay dán chặt tay, không thể ghé sát hơn được nữa.

Trù trừ chốc lát, y nhẹ nhàng nghiêng cổ, để một bên gò má áp sát lên lồng ngực rắn chắc của Bạch Tuyết Lam.

Lúc đó Bạch Tuyết Lam mới hài lòng.

Hương vị khoan khoái của Bạch Tuyết Lam ngập tràn trong mũi Tuyên Hoài Phong, cả người đều chìm trong cảm giác vừa lười biếng vừa dễ chịu, nhất thời không nỡ ngủ, y trò chuyện vài câu linh tinh với hắn: “Tối hôm nay Lê Hoa mời ăn cơm, cô ấy nói, Triển tư lệnh của quân Quảng Đông ở trong thủ đô rất hoành hành kiêu ngạo.”

Cách một hồi, Tuyên Hoài Phong nói tiếp: “Tiểu Phi Yến nói muốn mua một món quà cho người chị kết nghĩa của cô bé, em viết một tờ giấy, nhờ phòng lương dự chi cho cô bé một tháng lương.”

Lại cách một lúc, thấp giọng nói: “Sau khi ăn cơm, cô bé muốn cùng chị mình đi mua quà, em đã cho một hộ binh đi cùng.”

Đợi hồi lâu không nghe thấy Bạch Tuyết Lam trả lời.

Tuyên Hoài Phong nhỏ giọng hỏi: “Anh đã ngủ chưa?”

Bạch Tuyết Lam khàn giọng ‘ừm’ một tiếng, thì thầm: “Em nói tiếp đi, anh thích nghe em ghé vào lòng anh trò chuyện.”

Tuyên Hoài Phong nghe giọng hắn mơ mơ hồ hồ, y biết hắn đã mệt mỏi rã rời, bèn nói nhỏ: “Anh ngủ đi, đừng cố gắng quá.”

Vô cùng dịu dàng hôn lên bờ ngực ấm áp của hắn.

Sợ bản thân đè nặng lên trái tim hắn, khiến đêm đến hắn sẽ gặp ác mộng, y lặng lẽ nghiêng đầu trở về, hơi cuộn người nằm sát Bạch Tuyết Lam mà ngủ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện