Tuyên Hoài Phong bị Bạch Tuyết Lam dùng chiêu đùa giỡn ngọt ngào như vậy trước khi đi, trong lòng vui vẻ không thể thốt thành lời, ngay cả lúc ra ngoài làm việc, trên mặt đều lộ ra dáng cười như đắm chìm trong gió xuân.

Bận rộn đến gần năm giờ chiều, Tuyên Hoài Phong nhớ đến buổi tiệc kết bái của Tiểu Phi Yến, y nói với Tống Nhâm: “Việc chính cũng khá ổn thỏa rồi, chúng ta phải về công quán mới được.”

Ô tô lái về Bạch công quán, quả nhiên, Tiểu Phi Yến đã sớm thay bộ quần áo khác, trên mặt còn thoa phấn, trang điểm xinh đẹp, đang ngồi đợi trên băng ghế trong cửa chính.

Nghe tiếng còi ô tô, Tiểu Phi Yên vội vàng đứng lên, chạy chầm chậm xuống bậc cửa nghênh đón.

Hộ binh ở cửa thấy cô bé chạy tới đón Tuyên Hoài Phong nên cũng để cô bé tùy ý đi ra, chẳng ai ngăn cản.

Tiểu Phi Yến đi tới trước cửa xe đã thấy Tuyên Hoài Phong hạ cửa sổ xe xuống, gương mặt ngập tràn anh khí lộ ra, y cười hỏi: “Chờ nóng lòng lắm phải không.”

Tiểu Phi Yến hỏi: “Tuyên phó quan, vậy là ngài cũng có thể đi à?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Tôi cố ý trở lại đón em đấy, lên xe đi. Lên từ cửa bên kia.”

Tiểu Phi Yến gật đầu, nhanh nhẹn lên xe.

Lần này Tống Nhâm không ngồi bên cạnh ghế lái mà ngồi chung với Tuyên Hoài Phong, chỗ ngồi của hai người bọn họ là chính giữa, Tiểu Phi Yến an vị ở chỗ ngồi ngược lại, đối diện với bọn họ.

(Chỗ ngồi ngược này tức là lưng ghế đối diện với hàng ghế của tài xế, quay mặt lại hàng ghế sau)

Ô tô khởi động đột ngột, Tiểu Phi Yến nhất thời không chú ý liền bổ nhào về phía trước, trán đụng vào chốt cửa tạo thành âm thanh rất lớn.

Tuyên Hoài Phong vội vàng đỡ cô bé, hỏi: “Có bị làm sao không?”

Tiểu Phi Yến cảm thấy làm thế này khác nào chứng tỏ mình là hạ nhân không quen ngồi ô tô, cô bé vô cùng bối rối, xấu hổ đỏ mặt nói: “Không sao, là tự em không tốt. Tại sao lại ngốc như vậy chứ?”

Trên trán đau nhức.

Cô bé nâng tay sờ một cái, hình như da bị trầy một chút, nhưng may là không chảy máu.

Tuyên Hoài Phong nói: “Tôi và em đổi chỗ đi. Bằng không lát nữa dừng lại ở lối đi bộ lại khiến em ngã lần nữa.”

Tiểu Phi Yến nói: “Như vậy sao được? Em là người hầu, ngài vẫn nên ngồi đó đi.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Phân biệt trên dưới làm gì? Ưu tiên phụ nữ. Không phải tập quán nào của người phương tây cũng tốt, nhưng về phần tôn trọng phụ nữ thì tôi tuyệt đối tán đồng.”

Y liền chủ động tiến đến đổi chỗ với Tiểu Phi Yến, bản thân thì ngồi về phía chỗ ngồi ngược lại.

Sau khi được Bạch Tuyết Lam nhắc nhở chuyện ở phủ tổng lý, Tống Nhâm cẩn thận hơn trước kia gấp bội, hận không thể biến mình thành tấm cao dán dán chặt lên người Tuyên Hoài Phong, thấy Tuyên Hoài Phong ngồi ở ghế ngược, hắn cũng ngồi theo, an vị bên trái Tuyên Hoài Phong, hỏi Tiểu Phi Yến, “Cô có biết đến tiệm ăn đi thế nào không?”

Tiểu Phi Yến nói: “Tôi biết.”

Tiện ăn là do Lê Hoa đặt, Tiểu Phi Yến chưa từng đến đó, tuy nhiên lúc Lê Hoa gọi điện tới đã nói rõ tiệm được đặt trước ở trên đường nào, đi như thế nào, hướng dẫn cặn kẽ cho Tiểu Phi Yến.

Trí nhớ Tiểu Phi Yến tốt, chỉ dẫn rành mạch.

Tài xế dựa theo lời chỉ dẫn của Tiểu Phi Yến mà lượn trên đường một lúc, sau đó lái vào một con đường nhỏ mập mờ tối.

Tống Nhâm thấy người hai bên đường qua lại thưa thớt, không giống con đường dẫn tới một nhà hàng, hắn ngầm sinh cảnh giác, lặng lẽ đưa tay xuống dưới áo, vuốt súng, miệng cười lạnh nói: “Mời người ta ăn cơm lại đưa đến loại địa điểm thế này, đúng là hiếm có.”

Tiểu Phi Yến không lưu ý đến động tác của hắn, cô bé thò cổ ra ngoài cửa sổ, nói: “Chị em nói là số mười ba đường Hồng Lâm, em không nhớ nhầm đâu. Nhìn kìa, chẳng phải đấy là một tiệm ăn sao?”

Cô bé vươn tay ra, chỉ một ngón về phía trước đầu xe ô tô.

Quay đầu lại, vừa lúc thấy Tống Nhâm đang dùng đôi mắt to tựa chuông đồng đặt lên người mình, Hoài nghi quan sát.

Tiểu Phi Yến bị ánh mắt kia khiến cho kinh hãi, lại có chút không phục, cau mày nói: “Anh nhìn tôi như thế làm gì? Cứ như nhìn kẻ trộm vậy.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Em đừng chấp nhất với cậu ta, Tống Nhâm rất thật thà phúc hậu, chỉ là trời sinh đôi mắt cậu ta đã to, ai nhìn cũng sợ. Mấy ngày nay cậu ta vẫn đang cáu kỉnh với tôi, mặt mày lúc nào cũng nghiêm nghị, đến tôi còn chẳng biết mình đắc tội cậu ta chỗ nào đây này.”

Tống Nhâm bị nói vậy liền vô cùng lúng túng, xấu hổ nói: “Tuyên phó quan, tôi nào có tư cách cáu kỉnh với ngài? Ngài đừng hiểu lầm.”

Hắn đang nhận mệnh lệnh của Bạch Tuyết Lam: phải giấu diếm Tuyên Hoài Phong chuyện hắn đã biết những gì xảy ra ở phủ tổng lý.

Bởi vì hắn không biết nói dối, sợ trên mặt lộ ra sơ hở, nên để có thể thi hành triệt để chỉ thị của Bạch Tuyết Lam, cả ngày hắn đều bày ra bộ mặt trầm ám.

Dẫu vậy, những điều này đều không thể nói với Tuyên Hoài Phong.

Đang chưa biết giải thích như thế nào thì ô tô đã ngừng, tài xế quay đầu nói với mấy người ngồi phía sau: “Nếu là tiệm ăn Đông Bắc thì tôi thấy trên đường này cũng chỉ có một quán này thôi. Còn nếu không phải tiệm này nữa thì tôi không tìm được đâu.”

Hộ binh nhảy xuống xe, cung kính mở cửa xe cho Tuyên Hoài Phong.

Ba người xuống xe, quả nhiên nhìn thấy ô tô đỗ trước cửa một tiệm ăn, cửa chính tiệm ăn quay về phía mặt đường, một cái nồi lớn được đặt ở lối vào, bên trong nồi đang đun đầy thứ nước màu trắng nóng hầm hập, lại có thứ gì đó lộn xộn nhào lộn trong nước, nếu khách hàng gọi bánh chẻo, phỏng chừng bánh chẻo đó cũng được nấu trong cái nồi lớn này.

Nhìn thế này, đây hẳn là một tiệm ăn đông bắc hạng hai.

Loại tiệm ăn hạng hai này rất phổ thông ở trong thành phố, là nơi những gia đình bình thường thường mời khách tới ăn, mặc dù không so được với vẻ đẹp tinh tế và sang trọng như các nhà hàng hạng nhất, nhưng những nơi này lại rất thiết thực.

Lê Hoa mời khách, chọn nơi như thế này quả rất hợp lý.

Mỗi bữa cơm ở những nhà hàng cao cấp như Kinh Hoa Lâu hay nhà hàng tây phương ở chân núi Phong Sơn đều có thể nuốt trọn lương bổng cả năm của một viên chức bình thường, đó đâu phải nơi ai ai cũng có thể tới.

Y còn đang quan sát, cánh cửa sổ trên đầu ‘y nha’ một tiếng mà mở ra, thân thể yểu điệu xuất hiện. Người đó chính là Lê Hoa, cô ở trên lầu hai cười nói: “Nghe tiếng còi xe, tôi lập tức nghĩ tới các người, mau lên đây đi!”

Tiểu Phi Yến ngẩng đầu, ngọt ngào gọi một tiếng, “Chị.”

Tuyên Hoài Phong thấy không đi sai chỗ liền dẫn đầu đi vào, tiệm ăn này trên dưới tổng cộng có hai lầu, lầu một là phòng lớn, bày chừng mười chiếc bàn vuông, bây giờ là thời gian đông khách tới ăn cơm, bàn ghế trong sảnh đã được ngồi đầy hơn một nửa, người người kêu réo ầm ĩ.

Giữa phòng lớn có một cầu thang lớn thông lên lầu hai, hợp với vách tường dẫn lên lầu hai là những tấm bảng gỗ được ghim bằng đinh, viết bốn chữ – lầu trên phòng quý.

(Nguyên văn: Lâu thượng nhã tọa, tức là tầng trên gồm các phòng dành cho khách quý, phòng vip)

Tống Nhâm đưa mắt ra hiệu để hai hộ binh giữ ở cửa, còn mình thì mang hai hộ binh theo Tuyên Hoài Phong lên lầu.

Lên trên lầu, quả nhiên ở đây có mấy gian sương phòng, thoạt nhìn sạch sẽ hơn lầu một rất nhiều.

Hai người đàn ông mặc áo ngắn màu đen đứng ở hành lang, cúi đầu thấy bọn họ đang đi lên, vẻ mặt không giống như là tới ăn cơm, giữa hai hàng lông mày liền hiện lên sát khí.

Ánh mắt Tống Nhâm trầm xuống, tay mò xuống ngang hông.

Chính lúc này, cửa sương phòng đối diện cầu thang mở ra, một tràng cười của phụ nữ hòa lẫn vào làn gió thơm tho bay đến, Lê Hoa từ trong cửa bước ra, nhìn thấy Tuyên Hoài Phong liền vô cùng ngoan ngoãn khom người, nói: “Tuyên phó quan, ngài đúng là quá nể mặt tôi rồi. Tôi biết, người như ngài bình thường sẽ không đến loại tiệm ăn nhỏ bé thế này.”

Cô mời Tuyên Hoài Phong tiến vào bao sương, thấp giọng nói: “Người bên ngoài là trong lầu phái tới, hôm nay tôi mời khách, thực sự không có bạn bè nào khác, chỉ là mời mấy chị em tốt thôi. Ma ma sợ bên ngoài rối loạn, các cô nương ra ngoài không an toàn. Đừng để ý đến bọn họ.”

(Bao sương: là kiểu phòng được quây kín bởi các tấm ván hoặc được xây riêng thành từng phòng để phục vụ khách hàng, có thể hiểu đây là phòng bao, phòng vip)

Bấy giờ Tuyên Hoài Phong và Tống Nhâm mới biết, hóa ra hai người đàn ông ngoài kia là tay chân của Thư Yến Các.

Các cô nương của Thư Yến Các là công cụ phát tài, chắc hẳn bọn họ vừa sợ các cô gái này xảy ra chuyện bất trắc, vừa sợ họ bỏ trốn, cho nên mới phái người coi chừng.

Hôm nay Lê Hoa là chủ bữa tiệc, trông cô rất ra dáng, chờ mọi người gặp nhau xong liền lần lượt giới thiệu.

Trong bao sương có mấy cô gái trẻ đang ngồi, giữa hai hàng lông mày đều lộ vẻ phong lưu đã quen nhìn đàn ông, thấy Lê Hoa dẫn một vị công tử trẻ tuổi mặc bộ đồ âu màu đen, dáng vẻ anh tuấn lỗi lạc tiến vào, các cô đã sớm cảm thấy rất thú vị, vừa nghe ra y là người có chức vị trong hải quan tổng thự, ai cũng nhìn y chằm chằm, biểu hiện rất lớn mật.

Phấn Điệp lần trước tới phòng Lê Hoa mượn quần áo là người có giao tình rất tốt với cô, hôm nay cũng ngồi ở đây.

Cô chỉ biết đây lần đầu tiên mình gặp được một thanh niên điển trai đến vậy, nhưng không biết, những lời cô nói trong phòng Lê Hoa đã khiến mỹ nam này xấu hổ đỏ mặt tới tận mang tai, khi trở lại công quán đã cùng Bạch Tuyết Lam thực hiện… một thứ tình thú khó kể ra ngoài.

Chén đũa đã được xếp gọn trên bàn, mấy đĩa lạc rang muối, hạt dưa trên bàn đã được ăn hết gần một nửa, bởi vì khách quý chưa tới nên chưa có thức ăn nóng.

Lê Hoa mời Tuyên Hoài Phong ngồi ghế trên.

Tuyên Hoài Phong từ chối.

Lê Hoa nói: “Trời ạ! Bây giờ ngài nói khách khí làm gì. Ngài nhìn cả bàn này đi, tất cả đều là khách nữ, là chị em của tôi, còn ngài là đại hồng nhân của chính phủ, tôi không an bài cho ngài vị trí tôn kính nhất thì ngài nói vị trí đó phải để cho ai?”

Tuyên Hoài Phong từ chối chẳng được, đành phải ngồi ghế trên.

Tiểu nhị vào hỏi: “Bây giờ có thể dọn thức ăn lên chưa ạ?”

Lê Hoa nói: “Mang thức ăn lên đi, phải làm theo lời tôi nói đấy.”

Tiểu nhị đáp: “Dạ vâng.”

Nói xong bèn lui xuống.

Tuyên Hoài Phong ngồi ổn định, Lê Hoa lại dắt tay Tiểu Phi Yến, giới thiệu cho cô bé biết chị em trong lầu của mình, cô bé nhất nhất gọi từng người là chị. Lê Hoa vỗ đầu Tiểu Phi Yến, “Em đừng trách người chị này nhé, mỗi người bạn chị giới thiệu cho em đều làm chung một nghề với chị. Chị chỉ muốn, thứ nhất, nếu em đồng ý kết nghĩa với chị thì đừng ghét bỏ nghề chị làm. Thứ hai, mấy người chị em này của chị mặc dù sống nhờ đàn ông, nhưng họ cũng chỉ vì bị cuộc sống bức bách, nếu nói đến bạn bè thì họ rất nghĩa khí.”

Phấn Điệp ngồi cách cô một ghế, lúc này vươn cánh tay trắng như tuyết đến, nhấn lên bả vai cô một cái, cười nói: “Chị mới tìm được một cô em gái thôi mà bộ dạng đã hoàn toàn biến thành bậc tiền bối rồi đấy. Nói những lời này làm gì? Ý định hôm nay của em là tới ăn chực một bữa, mặc kệ những chuyện khác.”

Các cô nương oanh oanh yến yến chung quanh nghe vậy đều hưởng ứng mà cười rộ lên.

Rất nhanh, tiểu nhị bưng đồ ăn nóng hổi lên.

Món đầu tiên được bưng lên là một đĩa xương sườn nấu tương.

Tiếp theo chính là thịt nạc nhúng tái, thịt heo hầm miến, địa tam tiên, đậu phụ chiên trứng, sườn xào chua ngọt, bái tam bạch.

(Địa tam tiên: món ăn gồm khoai tây, cà tím, ớt và một số loại thịt cùng gia vị kèm theo tùy thích.

Bái tam bạch: Món ăn được chế biền từ ức gà, cải trắng, măng tây, sữa, khi chế biến còn kèm theo rượu, muối… khi ăn, các nguyên liệu được để trên chảo, nồi, đun bằng lửa nhỏ)

Lại thêm một đĩa thịt cá sông kho, một đĩa nấm hương rau xanh, một đĩa bánh trẻo cải trắng.

Tuy rằng không phải đồ ăn đắt tiền, nhưng thoạt nhìn vô cùng ngon mắt, có thể nhận ra thịnh tình của chủ tiệc.

Lê Hoa tự tay rót rượu cho Tuyên Hoài Phong, cô nói: “Tuyên phó quan, hôm nay tôi có thêm một cô em gái, tất cả đều nhờ vào phúc của ngài. Tôi biết ngài không thích uống rượu nên không dám miễn cưỡng, bữa cơm này tôi chỉ mời ngài một chén này thôi. Sau đó thì tùy ý ngài, được không vậy?”

Thủ đoạn giao tiếp này của cô được tôi luyện trong chốn lễ đường, có thể sánh ngang với thủ đoạn của các ngôi sao ca múa trong chốn ca phường, phong lưu uyển chuyển, tươi cười xinh đẹp, rất được lòng người.

(Lễ đường: Các gọi khác của kỹ viện)

Tuyên Hoài Phong luôn sợ việc uống rượu trong các buổi giao tiếp, nghe cô nói như vậy, tâm trạng y thư thái phần nào, mỉm cười đáp: “Cảm ơn cô đã thông cảm. Được, tôi uống một chén này.”

Lập tức uống cạn một chén.

Lê Hoa cất tiếng: “Không sợ ngài chê cười chứ, tôi chẳng phải người biết kiếm tiền, để tổ chức bữa tiệc hôm nay, tôi đã dồn toàn bộ năng lực của mình vào đấy. Tôi rất thích hương vị các món ăn trong quán này, cho nên khi mời người khác ăn cơm, tôi đều chọn nơi này. Tôi sợ ngài ngại bẩn nên đã cố ý trả cho họ mười đồng, bảo bọn họ dặn đầu bếp của mình sửa soạn nguyên liệu sạch sẽ hơn một chút. Nếu ngài hài lòng thì ăn nhiều thêm một chút nhé.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Khiến cô hao tâm tổn trí như vậy thật không phải.”

Cầm đôi đũa, nhìn chung quanh một lượt, trong mười món thì tám món là đồ mặn, nhiều dầu mỡ, nếu người tới là Bạch Tuyết Lam thì những món này đều hợp khẩu vị hắn.

Tuyên Hoài Phong gắp một miếng đậu phụ, lại gắp một miếng nấm hương, ăn xong, y nói với Lê Hoa: “Hương vị rất được.”

Y ăn hai chiếc bánh trẻo cải trắng, tự mình cầm bầu rượu tới rót một chén, nói: “Tửu lượng của tôi không tốt, vừa rồi một chén, giờ thêm chén nữa, sau đó sẽ bỏ chén rượu xuống. Một chén này, tôi mời chị em mọi người, có thể gặp nhau hiểu nhau trong thời loạn thế này quả thực rất khó khăn. Nào, mừng cho tình cảm đáng quý của mọi người.”

Y là khách của chủ tiệc, lại là người đàn ông duy nhất trên bàn tiệc.

Y vừa nâng ly đã khiến cho các cô gái ngồi đây đều nâng chén giúp vui, nhất thời, trong bao sương liên tục vang lên tiếng chạm chén thanh thúy tựa âm thanh của chuông gió, tiếng cười động lòng người.

Mọi người cùng nhau uống một chén.

Lê Hoa buông chén rượu vừa cạn, lặng lẽ xoay người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện