A...! sao hắn lại hỏi nàng câu này chứ.

Không phải nàng cũng đã nói rồi sao.

Hắn là người thân duy nhất của nàng hiện tại.
- Có chứ.

Đâu ai muốn mất đi người mình yêu thương nhất đâu.
Ánh mắt Dạ Thiên loé lên tia bất ngờ.

Hắn mỉm cười, gạt đi tâm tư nặng trĩu trong lòng.

Bàn tay lớn đặt lên trên đầu nàng, nhẹ nhàng xoa mái tóc ngắn.
- Đừng sợ.

Ta sẽ luôn ở bên cạnh con.
- Sư phụ an tâm! Con sẽ lớn thật nhanh để bảo vệ sư phụ!
Dạ Thiên bật cười.

Choàng tay ôm lấy nàng vào lòng.

Véo nhẹ cái má phúng phính của nàng.
- Đứa trẻ ngốc.

Bản thân con còn cần ta bảo vệ, sao có thể bảo vệ ta được.
- Vậy con sẽ chăm chỉ luyện tập để có thể bảo vệ bản thân cũng như sư phụ!!
Câu nói của Vân Hy khiến hắn khựng lại nhưng đã nhanh chóng được giấu đi bằng một nụ cười méo mó.
- Được rồi.

Có còn buồn ngủ không?
Nàng lắc đầu, hớn hở như muốn nói với hắn liệu có thể cho phép nàng ra ngoài chơi.

Dù sao thì nàng cũng đã khỏi bệnh rồi, muốn ra ngoài tắm nắng một chút.
- Chơi ngoan đó.
- Dạ!!! Hắn vừa dứt lời nàng đã chạy biến ra khỏi phòng.

Không ngờ mới mấy thời thần trước nành còn ốm thập tử nhất sinh mà giờ lại vận động khoẻ mạnh như vậy.
" Trông chừng nàng ấy cẩn thận.

"
" Vâng thưa đại vương.

"
Hàn Hạo đứng ngoài cửa từ lúc nào.

Mỉm cười nói với Dạ Thiên.
- Quan hệ của hai thầy trò nhà huynh vẫn luôn tốt nhỉ?
Dạ Thiên không trả lời câu hỏi bỡn cợt của Hàn Hạo.

Lãnh đạm chỉnh lại y phục của mình.
- Triều đình có tin tức gì sao?
- Phải.
Không hổ là bằng hữu của hắn.

Trong thời gian ngắn như vậy đã phát hiện ra rồi.
- Huynh đúng là rất có cơ đó.

Triều đình biết huynh ở đây nên đã cử người đem tiếp tế của trấn thành đến rồi.

Nhanh nhất thì một tuần nữa sẽ đến đây.
Dạ Thiên trầm ngâm không nói gì.

Hắn dường như cảm giác có điều gì đó không đúng ở đây.

Đầu sỏ của vụ Cổ Vi Trùng lần này chắc chắn không dễ tiêu diệt như vậy.

Chắc chắn rằng vẫn còn người phía sau giật dây âm mưu này.
- Còn bên trùng phủ?
- Hồng Diệp có gửi thư cho ta, nói là đã có phát hiện mới.


Đồng thời cũng tìm được loài thiên địch với cổ vi trùng.

Vì vậy cũng không phải dùng máu của Vân Hy nữa.
- Ngươi có nghĩ vụ này đang kết thúc quá suôn sẻ không?
Hàn Hạo nở nụ cười ranh ma, rút ra trong người một cây trâm cài tóc đính một cọng lông của công tím.

Dạ Thiên vừa nhìn thấy nó đã hiểu ý, khẽ cười nhạt.
- Ồ.

Có vẻ như lần trước Hàn công tử thu hoạch được không ít nhỉ.
- Thế huynh nghĩ tại sao ta phải mất công chui rúc vào cái xó bẩn thỉu đấy chứ?
Hắn ném cây trâm cho Dạ Thiên, lững thững quay lưng rời khỏi căn lều.

- Trả ngươi.

Chuyện này bổn công tử không muốn dính đến.

Dạ Thiên khinh bỉ nhìn cây trâm trên tay mình.

Thứ bẩn thỉu này bổn vương cũng không muốn cầm.

.
.
.
- Ơ? Mấy người này....!là ai vậy?
Vân Hy ngơ ngác, bám chặt lấy Tuấn Điềm.

Rụt rè nhìn ba đứa nhóc phía trước.

Hắn mỉm cười, xoa đầu an ủi nàng, nhẹ nhàng giải thích.

- Đây là ba con rồng mà vương gia nuôi.

Đừng sợ, bọn chúng không có ý xấu gì đâu.

- Rồng!? Muội thấy giống nuôi người hơi là nuôi rồng đó!!
Sư phụ xấu xa, đã hứa ở bên nàng rồi mà còn nhận con nuôi với nữ nhân khác.

- Muội muội đừng nói vậy.
Nhị Long vui vẻ chạy đến, hô biến một cái đã thành rồng nhỏ bay về phía nàng.

- Thấy không? Bọn ra thật sự là rồng mà.




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện