Hư khí và chân khí hoàn toàn khác nhau, tựa như khúc củi mục so với thanh sắt, một cái là hư một cái là thật, nhưng Phương Thiên Phú giờ phút này hai tai ù ù, đấu óc ong ong, đâu còn có thể nghe được câu gì, hiểu được cái gì, cho dù biết thì khi hắn vẫn như một kẻ điên lao tới, Trần Phàm chỉ bằng chút mánh khóe đã thật sự khiến tên này muốn liều mạng rồi.

Một luồng long quyển cao chừng ba bốn mét, chỉ trong phút chốc đã ập tới trước mặt Trần Phàm, cơn lốc sắc lẻm được chiếc quạt của Phương Thiên Phú dẫn dắt dường như cọ sát với nhau tạo nên thanh âm chói tai phả vào mặt. Bên trong cơn lốc có một con rồng như mờ như ảo, hơi khó để nhìn ra, tuy nhiên uy lực không thể xem thường, nó kết hợp với kình phong xung quanh tạo nên một cái cối xay lớn bằng gió, muốn cuốn bay tất cả vào trong rồi hung hăng nghiền nát. Cho dù cao thủ chân khí nếu bị dính một chiêu này khẳng định trọng thương, buộc phải tạm lánh phong mang không dám ngạnh kháng, còn là cảnh giới hư khí thì khó tránh khỏi kết cục khuôn mặt và toàn thân sẽ bị cái cối xay gió kia xay cho nát bấy.

Người xem chung quanh cũng bị chiêu này của Phương Thiên Phú làm cho hoảng sợ, có người chờ mong, có người lo lắng, không biết Trần Phàm sẽ đối kháng lại chiêu thức của đối phương như thế nào?.

Nhưng bản thân Trần Phàm khi thấy con rồng mang theo cối xay kia cuốn tới chỉ rung mình một cái, hộ thân kình mang tên Đế Vương Chiến Khải bao phủ toàn thân từ bên trong, thân hình bé nhỏ mà sừng sững như núi, hắn đứng ở trung tâm cơn lốc mà không chút sứt mẻ, nếu ai có thể nhìn thấy được nội thể Trần Phàm thì giờ phút này sẽ thấy một kim nhân đang tỏa ra hào quang chói lọi. Cánh tay phất lên, lập tức một luồng lực lượng hùng hậu đem cái cối xay kia đập nát, con rồng bên trong bị hắn tóm lấy cổ, tựa như chiến thần tóm lấy một con giun, chỉ giãy giụa ngoe nguẩy được vài hơi rồi tắt lịm. Gió lặng sóng êm, Trần Phàm chẳng tốn chút hơi sức nào đã đem một tuyệt kỹ nổi danh của Phương gia đơn giản phá vỡ.

"Hừ, chiêu thức vốn dĩ bá đạo, đáng tiếc ngươi lại chỉ gọi được ra một con rồng chết, uy lực chưa tới 3 phần. Mà nói thật, cho dù ngươi phát huy được hết 10 phần thì cũng chẳng thể làm gì được ta".

Trần Phàm không phải đang phô trương thanh thế, thực lực của hắn hiện giờ đã tương đương với cao thủ chân khí đỉnh phong kỳ, cho dù Phương Thiên Phú lúc này có đột phá lên chân khí cảnh, thúc dục được trọn vẹn uy lực của Cuồng Long Tịch Quyển thì cũng chỉ như gió tạt qua núi mà thôi, không chút lay chuyển, nếu là phụ thân của hắn Phương Thiên Hùng may ra có chút phân lượng.

Ngay sau đó, Trần Phàm cũng không để cho đối phương kịp cảm thán điều gì, hắn chỉ nghiêng người một cái lập tức bắn về phía trước, cánh tay hơi co, quyền đầu nắm chặt, thân hình tựa như lưu tinh thiểm điện tung ra một đấm.

"Phanh!".

Một tiếng nổ lớn vang lên, Phương Thiên Phú cơ hồ còn chưa kịp phản ứng thì quần áo toàn thân đã nổ tan tành, chiếc quạt văng đi, cả người không mảnh vải che thân, cứ thế trần truồng bay ra ngoài.

Quyền của Trần Phàm còn chưa có chạm vào người hắn, chỉ cách đúng nửa phân là dừng, nhưng chính vì thế mà dư kình tạo ra vừa đủ nghiền nát toàn bộ y phục sót lại trên người hắn, cuối cùng bị Trần Phàm một cước đạp bay xuống đài.

Nhìn tên Phương Thiên Phú thảm hại kia rơi xuống mặt đất, Trần Phàm phủi phủi đi bụi bặm trên quần áo, khinh bỉ nói:

"Phế vật, cút đi! Thực lực có vậy mà cũng dám ở trước mặt ta kiêu ngạo. Nhớ cho kỹ, bản thân ngươi còn thấp kém hơn cả một tên nô bộc".

Bá đạo vô song, cường thế vô đối, sau khi đánh bại đối phương còn không quên tiếp tục sỉ nhục, cho dù đó có là con trai của thành chủ. Trần Phàm bây giờ mặc dù thân cô thế cô, không có thế lực lớn nào sau lưng hậu thuẫn, nhưng cũng chính vì thế mà hắn trên không sợ trời dưới chẳng sợ đất. Hiện tại hắn có thể nhìn ra được tu vi của thành chủ là cao nhất ở đây, nhưng cũng chỉ là cảnh giới chân khí hậu kỳ, nếu động thủ tuyệt đối ngậm "hành", đến thành chủ Trần Phàm còn không sợ thì trong thành Vân Long này còn ai có thể làm gì được hắn.

Phương Thiên Phú bị đạp bay xuống lôi đài như chó chết, lại ở trong tình trạng không mảnh vải che thân, mặt mũi mất sạch, cả người đầy máu, chân tay bủn rủn, đây là hệ quả của việc cưỡng ép nội lực quá mức mà ra, tình cảnh thê thảm vô cùng. Thực tế từ đầu đến cuối Trần Phàm không có ra tay làm kẻ này bị thương chút nào, tất cả thương tích đều là do hắn tự chuốc lấy, lửa giận công tâm cuối cùng đẩy bản thân mình vào hoàn cảnh như vậy.

"Phụt!".

Nghe thấy Trần Phàm nói ra mấy lời với mình, Phương Thiên Phú đầu óc sắp sửa hôn mê lại tiếp tục bị kích động, hắn phun ra một ngụm máu tươi, cuối cùng không nói nổi lời nào duỗi thẳng cẳng nằm trên mặt đất, sống chết không rõ.

"Phú nhi!".

Phương Thiên Hùng thét lên, từ trên ghế khán đài lập tức nhào tới, vội vàng móc ra một viên đan dược nhét vào miệng nhi tử của mình, phát hiện ra con trai vẫn còn thở, hắn mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Thế nhưng ngay sau đó thành chủ cũng nhận ra kinh mạch toàn thân nhi tử đã đứt hết, có sống cũng chỉ còn là phế nhân. Không nén nổi đau đớn và căm hận, quay phắt đầu lại nhìn Trần Phàm một cái thật sâu gằn lên từng chữ:

"Ngươi...làm nhi tử ta ra nông nỗi này, tiểu súc sinh để mạng lại!".

Phương Thiên Hùng không chịu nổi nữa, nhìn nhi tử bị đánh bay mà lòng như dao cứa, hắn cũng không quản nhiều nữa làm gì, trực tiếp lấy thế sét đánh không kịp bưng tai một kích lấy mạng Trần Phàm, quả thực đã không còn quan tâm tới quy củ gì cả.

Nhưng đáng tiếc, còn có ba vị chủ khảo ngồi phía trên, Mạc trưởng lão kia là tu vi gì? Chân khí ngưng dịch cảnh lập tức phất lên, chỉ đơn giản một cái đã hất văng thân hình tên thành chủ còn chưa kịp động tay động chân làm gì, Phương Thiên Hùng bị luồng lực lượng không thể kháng cự, như con gà con bị người ta xách đi, lảo đảo lùi lại mười mấy bước mới có thể đứng vững, sau đó là một tiếng trầm thấp uy nghiêm vang lên cảnh cáo hắn:

"Bổn tọa nhắc nhở ngươi lần cuối, lần này ngươi vì nhi tử mà hành động dại dột ta có thể bỏ qua, nếu còn dám làm bậy trên lôi đài lần nữa chính là khiêu chiến với uy nghiêm của bổn tông, lúc đó thì ngươi tự hiểu đi!".

Phương Thiên Hùng mặt mày tái mét, lúc xanh lúc đỏ, vừa sợ vừa giận, nhưng không thể làm gì khác, khiêu chiến với đại tông môn như thế đừng nói là hắn, cho dù cả người đứng đầu vương triều này cũng chẳng dám, kết cục chỉ có một, đó chính là diệt tộc. Một ngón tay của cường giả Vạn Linh Tông cũng có thể diệt cả Phương gia hắn ngàn vạn lần, đây chính là quyền uy tuyệt đối của bề trên không cho phép kẻ nào khinh thị.

"Là ta thấy nhi tử bị như vậy nên mới giận quá mất khôn, mong Mạc trưởng lão của Vạn Linh Tông rộng lượng tha thứ".

Phương Thiên Hùng dù sao cũng là bá chủ một phương, vì tính mạng vì gia tộc, cho dù cơn giận có lớn đến mức nào cũng chỉ có thể nuốt ực xuống bụng. Hắn biết nếu hiện tại chỉ cần mình có thêm một thái độ không đúng nữa là lập tức lãnh án ngay.

"Hừ! Trọng tài còn không mau tuyên bố kết quả trận đấu".

Mạc trưởng lão nói xong thì cũng lạnh lùng quay trở về chỗ.

Lão trọng tài run rẩy đi lên võ đài, tất cả tình hình diễn ra vừa rồi tất nhiên lão cũng được chứng kiến, đây là lần đầu tiên thấy thiếu chủ bị người ta đánh cho thê thảm như vậy, trong lòng cũng không khỏi khiếp sợ người thanh niên đang đứng trên lôi đài kia, sau khi trấn tĩnh lại được lão mới cố gắng nghển cổ miệng hô to:

"Trận này...người chiến thắng...Trần Phàm!".

"Hừ!".

Phương Thiên Hùng vẻ mặt đanh lại, sai người khiêng nhi tử về phủ, sau đó chắp tay quay ra nói:

"Ba vị chủ khảo, vãn bối xin phép được cáo lui, trở về chăm sóc cho nhi tử".

"Đi đi".

Mạc trưởng lão phất tay.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện