Trên lôi đài, Phương Thiên Phú đang bị Trần Phàm dùng hỏa quyền thiêu đốt y phục, quần áo của hắn quả thực sắp bị đốt cháy sạch sẽ tới nơi, đáng tiếc hắn lại không có biện pháp nào, đánh thì đánh không lại, muốn chạy thì Trần Phàm còn nhanh hơn, quyền kình vây kín người hắn không một kẽ hở, lửa nóng từ bên ngoài truyền vào cộng thêm lửa giận của bản thân khiến cho hắn sắp nổ tung mà chết, Phương Thiên Phú thét lên căm hận:
"Ngươi...ngươi lại dám làm nhục bổn thiếu gia?".
"Ta chính là muốn làm nhục ngươi đó. Làm sao? Có giỏi thi ngươi đầu hàng đi. Thiếu thành chủ Vân Long thành đỉnh đỉnh đại danh thất bại trong tay một tên nô bộc, lại còn bại nhục nhã như vậy, ha ha ha...ta xem mặt mũi ngươi sau này còn nhét được vào đâu?".
Trần Phàm cười to, liên tục khích bác, hắn lặp lại y như những gì Phương Thiên Phú đã từng làm với nhị tỷ của mình ban nãy.
"Đáng chết!".
Phương Thiên Hùng ngồi quan sát không nén nổi phẫn nộ, mặt mũi đỏ gay, mắt trợn lên trừng trừng, hận không thể lao lên một chưởng đánh chết tên tiểu tử đang hành hung như tử mình.
Lúc này cũng có không ít người xem cảm thấy hả hê, tên Phương thiếu kia trước nay vì có phụ thân làm thành chủ mà luôn chỉ biết ỷ thế hiếp người, giờ lại bị người ta đập cho lên bờ xuống ruộng, tối tăm mặt mũi, thể diện mất sạch, thật sự là sảng khoái trong lòng.
"Ngươi xem, Phương đại thiếu gia uy danh một cõi giờ bị làm cho nhục nhã thế kia, ta là đang nằm mơ sao?".
"Báo ứng, đứng là báo ứng! Con trai ta có lần thấy hắn đi ngang qua chỉ không kịp quỳ xuống, đã bị hắn sai người chặt đứt hai chân, giờ chỉ còn là một phế nhân sống khổ sở, ta mong sao vị thiếu hiệp kia có thể khiến tên họ Phương đó làm một kẻ tàn phế, vậy thì sau này chết cũng cam lòng".
"Suỵt, nói khẽ thôi, không nên để người nhá họ Phương nghe thấy, bọn chúng độc bá thành Vân Long hàng trăm năm rồi, chúng ta phận con sâu cái kiến tốt nhất là nên sống an phận thì hơn".
Còn có những người cảm thấy hả hê không kém, đó chính là mấy tộc nhân của Lâm gia, Phương Thiên Phú mới cách đây không lâu còn sỉ nhục người của bọn họ, thậm chí phế đi một cách tay, bọn họ cũng không ai có cách nào làm gì được hắn, giờ có người đứng ra trị tên này ai không cảm thấy thống khoái cho được. Đặc biệt là gia chủ Lâm Ngọc Thụ, giờ phút này nhìn tiểu tử họ Phương bị đánh mà trong lòng như trút được gánh nặng, thoải mái vô cùng, Trần Phàm coi như đã xả giận cho Lâm gia, tộc nhân của mình giành chiến thắng có lẽ cũng chỉ vui mừng đến vậy.
"Phàm đệ, cứ đánh đi, đánh chết hắn, đừng có nương tay!".
Lâm Phi Yến phía dưới hò hét không thôi, chẳng thèm kiêng nể gì cứ thế reo la cổ vũ, chưa bao giờ cảm thấy sảng khoái như hôm nay, nàng cũng ngứa mắt tên họ Phương kia lâu rồi, hôm nay cuối cùng cũng có người chút giận thay mình.
Trở lại với sàn đấu, đây không còn là một cuộc chiến nữa mà là hung hăng làm nhục, Trần Phàm vừa chơi đùa vừa hành hạ đối phương không thương tiếc. Phương Thiên Phú cố gắng chạy ra rồi nhanh chóng rút lấy một bộ y phục, đáng tiếc là hắn làm sao kịp mặc vào, bộ quần áo lại nhanh chóng bị thiêu đốt, hiện tại trên người hắn chỉ còn duy nhất một cái quần cụt màu trắng, khăn che vẫn còn đeo trên mặt, tay phải vẫn cầm Bạch Cương Phong Linh Phiến, bộ dạng giống như một tên ất ơ biến thái, không khỏi khiến người ta phì cười.
"Ha ha ha, trời ơi Phương thiếu gia, da dẻ ngươi cũng trắng trẻo mịn màng gớm! Giờ ta chợt phát hiện ra một thiên phú mới của người rồi đấy, đó chính là làm một con kỹ nữ...à nhầm kỹ nam! Ngươi nếu cầm cái quạt này đứng trước cửa Hương Xuân Viện mà múa nói không chừng lại trở thành đệ nhất kỹ nữ Vân Long thành cũng nên, hôm nay ngươi hãy ở đây múa quạt mua vui cho mọi người đi".
Trần Phàm vừa cười nhe răng vừa lớn tiếng nói, Hương Xuân Viện trong lời của hắn chính là một kỹ viện nổi tiếng nhất trong thành, đây chính là nơi mà nữ tử phải bán thân phục vụ đàn ông, đã số các con em quyền quý, công tử đại thế gia cũng thường xuyên đến nơi này tìm thú vui khoái lạc, trong đó đương nhiên cũng có Phương Thiên Phú, đây cũng là nơi hắn thường xuyên ghé thăm chơi đùa. Trần Phàm hôm nay chính là muốn biến tên Phương thiếu này trở thành một kỹ nữ, khiến hắn trở thành thứ mà mình khinh rẻ nhất. Cũng vì tên này hiện tại vẫn mang khăn che mặt, da dẻ lại trắng trẻo, bộ dáng mảnh mai cho nên Trần Phàm mới cố ý nói như vậy để chọc tức hắn.
"Phụt!".
Quả nhiên, giống như dầu được thêm vào lửa, Phương Thiên Phú tức giận tới nỗi ra một ngụm máu tươi, Trần Phàm lời nói tựa như búa tạ, từng câu tưng chữ nện vào trong ngực hắn, cố tình xoáy sâu vào lòng tự trọng, để cho hắn lửa giận công tâm, lập tức bị tức giận đến hộc máu, đầu óc sắp sửa hôn mê, nhưng cuối cùng Phương Thiên Phú vẫn là cố trấn tĩnh lại được, hàm răng không thể nghiến chặt thêm nữa, cặp mắt đầy tơ máu nhìn đăm đăm vào Trần Phàm gằn lên từng chữ:
"Súc sinh, một chiêu này bổn thiếu gia vốn dĩ muốn để dành cho tên Lâm Phong, không đến vạn bất đắc dĩ cũng không lấy ra dùng, ngươi phải chết, nhất định phải chết".
"Hừ! Tiện nhân, ngươi quả nhiên là một con kỹ nữ đầy triển vọng, mồm miệng lại chua ngoa như vậy. Không sợ khách nhân của ngươi chạy hết sao? Ha ha ha..."
Trần Phàm vẫn cười cợt ăn miếng trả miếng, không chịu kém câu nào.
"Chết đi!".
Phương Thiên Phú thét lên, công lực 10 thành trút cả vào chiếc quạt trắng không mảy may giữ lại chút nào, ngay sau đó phất mạnh theo những đường cong vô cùng quỷ bí, nhất thời một trận gió lốc nổi lên vù vù, trong vòng trăm bước cát bay đá chạy, một con vật uốn lượn mờ ảo hiển hiện ra, tuy chưa rõ ràng lắm nhưng ai cũng có thể nhận ra đó chính là một con rồng. Có thể dùng nội lực khống chế gió, đây chính là ngự phong thuật, hắn không ngờ có thể múa quạt tạo nên một cơn gió lốc hình con rồng. Luồng long quyển bá đạo kia ngưng tụ nội lực cả đời của Phương Thiên Phú thổi hướng Trần Phàm quét tới.
"Cuồng Long Tịch Quyển!".
Phương Thiên Hùng biến sắc kinh hãi:
"Chết tiệt! Phú nhi, con điên rồi sao? Chiêu này chỉ khi nào đạt tới chân khí cảnh mới có thể thúc dục được, miễn cưỡng như vậy sẽ khiến kinh mạch toàn thân đứt hết đó!".
Thành chủ muốn phi thân lên võ đài ngăn cản nhị tử của mình, đáng tiếc lý vị chủ khảo họ Mạc kia đã đằng hắng một tiếng nhìn hắn chằm chằm, trầm giọng nói:
"Phương thành chủ, bổn tọa cảnh cáo ngươi, hiện tại nhi tử của ngươi vẫn chưa đầu hàng đối thủ, quy củ ngươi chắc chắn phải biết, đừng để đến lúc sự việc không cứu chữa nổi".
Phương Thiên Phú lúc này đúng thật là bị cơn giận làm cho phát điên, lửa giận bao trùm lên toàn bộ lý trí, tóc trên đầu xõa ra tung tóe rối bời. Chưa bao giờ hắn cảm thấy nhục nhã như hôm nay, cho dù có phải trả bất kỳ giá nào cũng không tiếc, chỉ cần kẻ làm nhục mình phải chết là được.
"Ồ! Đây chẳng lẽ là tuyệt kỹ của ngươi sao? Ta nên cảm thấy vinh hạnh hay thất vọng đây? Nếu ta đoàn không lầm chiêu này cần phải chân khí ly thể mới phát huy ra hết uy lực thực sự của nó, ngươi lại ngu xuẩn đi lấy hư khí thúc giục, hư là hư chân là chân, xem ra ngươi đúng là bị chọc cho hỏng não rồi".
Trần Phàm lắc đầu nói, vẻ mặt pha chút thất vọng, một chiêu thức lợi hại như thế bị tên ngu ngốc này biến thành tệ hại. Đúng như lời tên thành chủ, chỉ khi nào đạt đến cảnh giới chân khí, có thể dẫn khí ly thể mới tạo ra được long ảnh thực sự trong chiêu này. Phương Thiên Phú mới chỉ là hư khí cảnh đã muốn làm như vậy, một là lực lượng không đủ, hai là hư khí với chân khí hoàn toàn khác nhau, chất lượng khác biệt, điều này chẳng khác gì một đứa trẻ con cầm cung lại muốn thi triển ra kiếm pháp.
"Ngươi...ngươi lại dám làm nhục bổn thiếu gia?".
"Ta chính là muốn làm nhục ngươi đó. Làm sao? Có giỏi thi ngươi đầu hàng đi. Thiếu thành chủ Vân Long thành đỉnh đỉnh đại danh thất bại trong tay một tên nô bộc, lại còn bại nhục nhã như vậy, ha ha ha...ta xem mặt mũi ngươi sau này còn nhét được vào đâu?".
Trần Phàm cười to, liên tục khích bác, hắn lặp lại y như những gì Phương Thiên Phú đã từng làm với nhị tỷ của mình ban nãy.
"Đáng chết!".
Phương Thiên Hùng ngồi quan sát không nén nổi phẫn nộ, mặt mũi đỏ gay, mắt trợn lên trừng trừng, hận không thể lao lên một chưởng đánh chết tên tiểu tử đang hành hung như tử mình.
Lúc này cũng có không ít người xem cảm thấy hả hê, tên Phương thiếu kia trước nay vì có phụ thân làm thành chủ mà luôn chỉ biết ỷ thế hiếp người, giờ lại bị người ta đập cho lên bờ xuống ruộng, tối tăm mặt mũi, thể diện mất sạch, thật sự là sảng khoái trong lòng.
"Ngươi xem, Phương đại thiếu gia uy danh một cõi giờ bị làm cho nhục nhã thế kia, ta là đang nằm mơ sao?".
"Báo ứng, đứng là báo ứng! Con trai ta có lần thấy hắn đi ngang qua chỉ không kịp quỳ xuống, đã bị hắn sai người chặt đứt hai chân, giờ chỉ còn là một phế nhân sống khổ sở, ta mong sao vị thiếu hiệp kia có thể khiến tên họ Phương đó làm một kẻ tàn phế, vậy thì sau này chết cũng cam lòng".
"Suỵt, nói khẽ thôi, không nên để người nhá họ Phương nghe thấy, bọn chúng độc bá thành Vân Long hàng trăm năm rồi, chúng ta phận con sâu cái kiến tốt nhất là nên sống an phận thì hơn".
Còn có những người cảm thấy hả hê không kém, đó chính là mấy tộc nhân của Lâm gia, Phương Thiên Phú mới cách đây không lâu còn sỉ nhục người của bọn họ, thậm chí phế đi một cách tay, bọn họ cũng không ai có cách nào làm gì được hắn, giờ có người đứng ra trị tên này ai không cảm thấy thống khoái cho được. Đặc biệt là gia chủ Lâm Ngọc Thụ, giờ phút này nhìn tiểu tử họ Phương bị đánh mà trong lòng như trút được gánh nặng, thoải mái vô cùng, Trần Phàm coi như đã xả giận cho Lâm gia, tộc nhân của mình giành chiến thắng có lẽ cũng chỉ vui mừng đến vậy.
"Phàm đệ, cứ đánh đi, đánh chết hắn, đừng có nương tay!".
Lâm Phi Yến phía dưới hò hét không thôi, chẳng thèm kiêng nể gì cứ thế reo la cổ vũ, chưa bao giờ cảm thấy sảng khoái như hôm nay, nàng cũng ngứa mắt tên họ Phương kia lâu rồi, hôm nay cuối cùng cũng có người chút giận thay mình.
Trở lại với sàn đấu, đây không còn là một cuộc chiến nữa mà là hung hăng làm nhục, Trần Phàm vừa chơi đùa vừa hành hạ đối phương không thương tiếc. Phương Thiên Phú cố gắng chạy ra rồi nhanh chóng rút lấy một bộ y phục, đáng tiếc là hắn làm sao kịp mặc vào, bộ quần áo lại nhanh chóng bị thiêu đốt, hiện tại trên người hắn chỉ còn duy nhất một cái quần cụt màu trắng, khăn che vẫn còn đeo trên mặt, tay phải vẫn cầm Bạch Cương Phong Linh Phiến, bộ dạng giống như một tên ất ơ biến thái, không khỏi khiến người ta phì cười.
"Ha ha ha, trời ơi Phương thiếu gia, da dẻ ngươi cũng trắng trẻo mịn màng gớm! Giờ ta chợt phát hiện ra một thiên phú mới của người rồi đấy, đó chính là làm một con kỹ nữ...à nhầm kỹ nam! Ngươi nếu cầm cái quạt này đứng trước cửa Hương Xuân Viện mà múa nói không chừng lại trở thành đệ nhất kỹ nữ Vân Long thành cũng nên, hôm nay ngươi hãy ở đây múa quạt mua vui cho mọi người đi".
Trần Phàm vừa cười nhe răng vừa lớn tiếng nói, Hương Xuân Viện trong lời của hắn chính là một kỹ viện nổi tiếng nhất trong thành, đây chính là nơi mà nữ tử phải bán thân phục vụ đàn ông, đã số các con em quyền quý, công tử đại thế gia cũng thường xuyên đến nơi này tìm thú vui khoái lạc, trong đó đương nhiên cũng có Phương Thiên Phú, đây cũng là nơi hắn thường xuyên ghé thăm chơi đùa. Trần Phàm hôm nay chính là muốn biến tên Phương thiếu này trở thành một kỹ nữ, khiến hắn trở thành thứ mà mình khinh rẻ nhất. Cũng vì tên này hiện tại vẫn mang khăn che mặt, da dẻ lại trắng trẻo, bộ dáng mảnh mai cho nên Trần Phàm mới cố ý nói như vậy để chọc tức hắn.
"Phụt!".
Quả nhiên, giống như dầu được thêm vào lửa, Phương Thiên Phú tức giận tới nỗi ra một ngụm máu tươi, Trần Phàm lời nói tựa như búa tạ, từng câu tưng chữ nện vào trong ngực hắn, cố tình xoáy sâu vào lòng tự trọng, để cho hắn lửa giận công tâm, lập tức bị tức giận đến hộc máu, đầu óc sắp sửa hôn mê, nhưng cuối cùng Phương Thiên Phú vẫn là cố trấn tĩnh lại được, hàm răng không thể nghiến chặt thêm nữa, cặp mắt đầy tơ máu nhìn đăm đăm vào Trần Phàm gằn lên từng chữ:
"Súc sinh, một chiêu này bổn thiếu gia vốn dĩ muốn để dành cho tên Lâm Phong, không đến vạn bất đắc dĩ cũng không lấy ra dùng, ngươi phải chết, nhất định phải chết".
"Hừ! Tiện nhân, ngươi quả nhiên là một con kỹ nữ đầy triển vọng, mồm miệng lại chua ngoa như vậy. Không sợ khách nhân của ngươi chạy hết sao? Ha ha ha..."
Trần Phàm vẫn cười cợt ăn miếng trả miếng, không chịu kém câu nào.
"Chết đi!".
Phương Thiên Phú thét lên, công lực 10 thành trút cả vào chiếc quạt trắng không mảy may giữ lại chút nào, ngay sau đó phất mạnh theo những đường cong vô cùng quỷ bí, nhất thời một trận gió lốc nổi lên vù vù, trong vòng trăm bước cát bay đá chạy, một con vật uốn lượn mờ ảo hiển hiện ra, tuy chưa rõ ràng lắm nhưng ai cũng có thể nhận ra đó chính là một con rồng. Có thể dùng nội lực khống chế gió, đây chính là ngự phong thuật, hắn không ngờ có thể múa quạt tạo nên một cơn gió lốc hình con rồng. Luồng long quyển bá đạo kia ngưng tụ nội lực cả đời của Phương Thiên Phú thổi hướng Trần Phàm quét tới.
"Cuồng Long Tịch Quyển!".
Phương Thiên Hùng biến sắc kinh hãi:
"Chết tiệt! Phú nhi, con điên rồi sao? Chiêu này chỉ khi nào đạt tới chân khí cảnh mới có thể thúc dục được, miễn cưỡng như vậy sẽ khiến kinh mạch toàn thân đứt hết đó!".
Thành chủ muốn phi thân lên võ đài ngăn cản nhị tử của mình, đáng tiếc lý vị chủ khảo họ Mạc kia đã đằng hắng một tiếng nhìn hắn chằm chằm, trầm giọng nói:
"Phương thành chủ, bổn tọa cảnh cáo ngươi, hiện tại nhi tử của ngươi vẫn chưa đầu hàng đối thủ, quy củ ngươi chắc chắn phải biết, đừng để đến lúc sự việc không cứu chữa nổi".
Phương Thiên Phú lúc này đúng thật là bị cơn giận làm cho phát điên, lửa giận bao trùm lên toàn bộ lý trí, tóc trên đầu xõa ra tung tóe rối bời. Chưa bao giờ hắn cảm thấy nhục nhã như hôm nay, cho dù có phải trả bất kỳ giá nào cũng không tiếc, chỉ cần kẻ làm nhục mình phải chết là được.
"Ồ! Đây chẳng lẽ là tuyệt kỹ của ngươi sao? Ta nên cảm thấy vinh hạnh hay thất vọng đây? Nếu ta đoàn không lầm chiêu này cần phải chân khí ly thể mới phát huy ra hết uy lực thực sự của nó, ngươi lại ngu xuẩn đi lấy hư khí thúc giục, hư là hư chân là chân, xem ra ngươi đúng là bị chọc cho hỏng não rồi".
Trần Phàm lắc đầu nói, vẻ mặt pha chút thất vọng, một chiêu thức lợi hại như thế bị tên ngu ngốc này biến thành tệ hại. Đúng như lời tên thành chủ, chỉ khi nào đạt đến cảnh giới chân khí, có thể dẫn khí ly thể mới tạo ra được long ảnh thực sự trong chiêu này. Phương Thiên Phú mới chỉ là hư khí cảnh đã muốn làm như vậy, một là lực lượng không đủ, hai là hư khí với chân khí hoàn toàn khác nhau, chất lượng khác biệt, điều này chẳng khác gì một đứa trẻ con cầm cung lại muốn thi triển ra kiếm pháp.
Danh sách chương