Sau khi trò chuyện với Trần Thu Nguyệt, Trần Phàm lại lăn ra ngủ một giấc. Ly bì tới tận chiều ngày hôm sau, hắn mới bò dậy đi bán số đan dược đang có trong người.

Bên trong Minh Bảo Lâu, khách nhân ra vào nườm nượp, sinh ý vẫn nóng bỏng như thường, người lựa chọn mua sắm trong đây chỉ tăng không giảm, dường như hôm nay khách nhân lại nhiều hơn một chút.

Nhìn thấy tất cả, trong lòng Trần Phàm cũng có điều suy nghĩ, chính mình luyện đan cả tháng cũng không kiếm được bằng Minh Bảo Lâu thu nhập mỗi ngày, quả là phi thương bất phú. Hắn tu luyện Đại Vũ Trụ Thuật cần có lượng tài nguyên cao gấp nhiều lần người khác. Xem ra nếu có cơ hội bản thân cũng nên tạo một thế lực mới được, có câu gọi là "kiến nhiều cắn chết voi, bản thân ta yếu nhưng huynh đệ ta đông". Thực lực một người cho dù mạnh mẽ hơn nữa cũng có hạn so với thế lực, mặc kệ ở nơi nào, không nên làm một anh hùng thân cô thế cô.

Trong khi Trần Phàm còn bận đi bán đan dược, không khí trong mấy đại gia tộc của thành Vân Long đã vô cùng khẩn trương. Chỉ còn vài ngày nữa là tới tỷ võ chiêu sinh của Vạn Linh Tông rồi, đây là sự kiện 10 năm chỉ có một mà thôi, ai ai cũng đều cảm thấy hào hứng, nhiệt huyết dâng trào, đặc biệt là lớp thanh niên trai tráng trong thành. Đây là dịp để tất cả thanh niên thiếu nữ trổ hết tài nghệ, chỉ cần có thể trở thành đệ tử Vạn Linh Tông, tương lai của người đó sẽ thay đổi, từ nay một bước lên trời, chân chính hóa rồng, có ai mà lại không muốn.

Trần gia cách đây bảy ngày đã tổ chức lễ niên giác gia tộc hàng năm, lần này là dịp đặc biệt nhất, bởi vì nó có liên quan đến danh sách dự thi tỷ võ chiêu sinh. Trong gia tộc có khoảng 1200 đệ tử tinh anh, hầu hết đều là con cháu họ hàng, trưởng lão...Tu vi thấp nhất cũng là hư khí sơ kỳ, nhưng sau cuộc niên giác chỉ có 21 người được chọn làm đại diện thay gia tộc đi thì đấu. Hai người trong đó đương nhiên có Trần Nhất Long và Trần Thu Nguyệt, dù sao đây cũng là nhị tử của gia chủ, hai người họ thậm chí khỏi cần tiến hành niên giác cũng có tên trong danh sách rồi.

Riêng Trần Phàm thì vẫn dửng dưng như không, hắn cầm số tiền lớn thoải mái đi ra từ cửa hàng. Mặc kệ các ngươi, việc ta ta cứ làm, kiếm thật nhiều tài phú mới gọi là vương đạo.

Màn đêm buông xuống, sau khi đánh chén một bữa no say tại tửu lâu, hắn mới trở lại đình viện của mình, nhắm mắt dưỡng thần, nghênh đón một ngày mai sẽ đến. Còn về phần cái tỷ võ chiêu sinh kia Trần Phàm chẳng mấy quan tâm cho lắm, ngày mai có khi tới làm khán giả cũng hay.

Mà một đêm này, đối với không ít người trong thành Vân Long mà nói nhất định là một đêm khó ngủ. Đúng vậy, làm gì có ai còn tâm trạng để mà thoải mái ngủ như Trần Phàm.

Bên trong một đình viện to lớn yên tĩnh, cảnh sắc khang trang, xa hoa lộng lẫy, có ba đạo thân ảnh hiện diện trong phòng, đèn đuốc sáng trưng, một người trong đó nếu Trần Phàm có mặt ở đây, hẳn là có thể nhận ra chính là Phương Thiên Phú đã từng xảy ra chút xung đột nhỏ với hắn tại Minh Bảo Lâu.

Ngồi đối diện với Phương Thiên Phú không ai khác chính là phụ thân của hắn, thành chủ Phương Thiên Hùng. Đây là một nam tử trung niên mặc trường bào, khuôn mặt góc cạnh, ánh mắt thâm thúy, quanh thân tỏa ra khí tức thâm trầm, vừa nhìn đã biết là người có nhiều từng trải. Cạnh vị trung niên còn có một đại hán đang đứng, dáng vẻ hùng dũng oai phong, trán cao mày rộng, người này là đại thống soái thành vệ quân và cũng là thuộc hạ trung thành nhất của thành chủ.

"Phú nhi, ngày mai con phải chú ý một chút, không được khinh địch, lần này nhất định phải đạt được quán quân, nếu có thể trở thành đệ tử của Vạn Linh Tông thì Phương gia chúng ta mới có thể phát dương quang đại".

Phương Thiên Hùng lên tiếng, trong giọng nói mang theo ý tứ vừa nghiêm khắc vừa quan tâm.

"Cha, con biết rồi. Che giấu nhiều năm như vậy, lần này để xem còn ai ở đây dám coi con là kẻ chỉ biết chơi bời lêu lổng?".

Phương Thiên Phú phe phẩy chiếc quạt, hắn rất tự tin đáp. Mấy năm qua người trong thành luôn xem hắn là một tên phá gia chi tử, thật không biết lâu nay hắn luôn âm thầm tu luyện, thực lực đã không phải kẻ tầm thường có thể nắm được.

"Thiếu chủ cũng không nên chủ quan, theo như ta được biết, Trần gia có Trần Nhất Long, Mạnh gia có Mạnh Tinh Đấu, còn Lâm gia thì có Lâm Phong, đây toàn là những thanh niên xuất sắc nhất trong thành, người phải cẩn thận".

Đại thống soái sau lưng thành chủ nói.

"Trần gia và Mạnh gia đều có sở trường về quyền cước, chỉ có Lâm gia là thiên về kiếm pháp, ta thừa nhận tên Lâm Phong kia có chút khó đối phó, nhưng đối thủ càng mạnh lại càng khiến ta cảm thấy hứng thú!".

"Có tự tin như vậy là tốt!".

Phương Thiên Hùng vẻ mặt hài lòng, gật đầu mỉm cười, đứa con này quả nhiên rất giống hắn năm xưa.

...

Tại một đình viện lớn khác trong thành, đèn đuốc sáng trưng, trang nhã mà lộng lẫy, trong phòng có mấy đạo thân ảnh đang ngồi, một trong số đó không ngờ lại có cả Lâm Phi Yến. Cùng nàng còn có ba người khác, hai người trong đó có một mỹ phụ và một trung niên, người mỹ phụ khuôn mặt có vài phần tương tự với nàng. Đối diện Lâm Phi Yến là một thiếu niên tuổi còn trẻ, chỉ khoảng 16-17, nhưng thần thái mang theo vẻ chững chạc và mấy phần cao lãnh, đây chính là nhị đệ của nàng Lâm Phong.

"Phong nhi, ngày mai con nắm chắc được bao nhiêu phần thắng?".

Một trung niên mặc cẩm bào lên tiếng hỏi, đây chính là gia chủ của Lâm gia Lâm Ngọc Thụ. Con trai giống cha con gái giống mẹ, Lâm Phong lại có nhiều nét giống với cha của mình.

"Phụ thân, ngày mai con chỉ biết sẽ dốc toàn lực, một không để Lâm gia ta mất mặt, hai không thẹn với kiếm của mình, người cứ yên tâm".

Lâm Phong khuôn mặt vẫn giữ một vẻ lạnh lùng đáp.

"Tốt! Nói rất hay! Người của Lâm gia dù phải chết cũng không bao giờ thẹn với kiếm trong tay mình!".

Lâm Ngọc Thụ gật đầu tán thưởng.

"Hai cha con các người...làm như ngày mai sẽ đi tử chiến xa trường không bằng!".

Mỹ phụ ngồi cạnh vị gia chủ này lắc đầu nói, không phải gia chủ phu nhân thì còn có thể là ai.

"Đáng tiếc, không ngờ lần này bên Trần gia lại không có Trần Phàm tiểu đệ, không thể hiểu nhà đó nghĩ cái gì mà không cho hắn tham gia cuộc tỷ võ lần này?".

Lâm Phi Yến lúc này chợt mở miệng.

"Trần Phàm? Yến nhi, con đang nói tới ai vậy?".

"Là một người con tình cờ quen biết, hắn là đệ tử tinh anh của Trần gia, tuổi chắc cũng chạc tầm nhị đệ, có lẽ hơn một hai tuổi gì đó".

"Đệ tử nhà đó cũng đâu hơn gì được đệ tử nhà ta mà khiến con phải để ý như vậy?".

"Không phải để ý, chỉ là con thấy khó hiểu thôi, tiểu tử này có chút xung đột với Trần Nhất Long thì phải..."

Sau đó Lâm Phi Yến kể ngắn gọn cho cha mẹ nghe về việc phát sinh ở Minh Bảo Lâu lần trước.

"Ồ! Chỉ là một nô bộc lại có thể leo lên tới vị trí đó, xem ra không phải loại tầm thường. Nhưng mà cái chuyện Trần gia không cho hắn tham dự tỷ thí thì dễ hiểu thôi, gia tộc đó trước nay vốn là như vậy".

Lâm Ngọc Thụ gật đầu nói, là đối thủ bao nhiêu năm, các gia tộc lớn trong thành trước giờ luôn là minh tranh ám đấu, sao có thể không hiểu rõ bản chất của nhau được.

...

Trong một phủ đệ rộng lớn khác, nơi đây là Mạnh gia phủ, bóng bẩy mà uy nghiêm, một trong tứ đại thế lực Vân Long thành, ban đêm ở đây cũng sáng không kém mấy gia tộc lớn còn lại.

"Cha, người biết ngày mai ai sẽ tới làm giám khảo trận đấu không?".

Một thanh niên cao to vạm vỡ, tuổi chỉ 19-20 mà thân hình như hộ pháp, đây là Mạnh Tinh Đấu con trai gia chủ Mạnh gia.

"Theo tin tức ta nhận được thì sẽ có ba vị trưởng lão của Vạn Linh Tông tới đây, ngày mai cũng nên chuẩn bị đón tiếp họ cho tốt".

Phụ thân Mạnh Tinh Đấu tên là Mạnh Trường Sinh, tuổi tác cao hơn mấy vị gia chủ còn lại nhưng không có bất kỳ điểm già yếu nào, cũng thuộc loại lưng hùm vai gấu, hắn vừa vân vê chòm râu quai nón rậm rạp vừa đáp.

"Không biết bọn họ có tu vi thế nào nhỉ?".

"Cái này còn cần phải hỏi sao? Chỉ cần một người cũng đủ quét ngang thành Vân Long này rồi. Ngươi nếu gặp họ thì tốt nhất nên cung kính một chút, ngày mai cũng đừng để cho gia tộc thất vọng, biết chưa?".

"Vâng!".

...

Các gia tộc lớn trong thành, nhà nào cũng có không khí vừa khẩn trương vừa háo hức, không ai là không có chuẩn bị cho con em của mình. Vậy còn Trần gia thì sao?

"Long nhi, cầm lấy đi, lần này ta đã phải bỏ ra số vốn rất lớn, hy vọng con có thể khiến cho gia tộc nở mày nở mặt".

Tại phủ đệ Trần gia, bên trong một đình viện to lớn mà hào nhoáng, Trần Thương Hải cầm một cái hộp gấm đưa cho con trai của mình, chiếc hộp hình chữ nhật, dài khoảng một mét, rộng hai tấc, không biết bên trong có chứa đựng cái gì.

"Cha, đây là..."

Trần Nhất Long đỡ lấy chiếc hộp tò mò hỏi.

"Con mở ra thì biết, nhớ từ từ thôi! Vật này không khó sử dụng nhưng uy lực rất lớn, tốt nhất nên cẩn thận một chút!".

Thấy phụ thân thần thần bí bí như vậy, Trần Nhất Long cảm thấy vô cùng kích động. Trên hộp gấm có một lỗ khóa nhỏ, đã được cha hắn mở sẵn từ trước. Nghe lời dặn dò, Trần Nhất Long cẩn thận từng li từng tí mở ra nắp hộp, một luồng hào quang tỏa ra, tia sáng chiếu vào mặt hắn, đích thị là một bảo vật không tầm thường.

"Ồ..."

Trần Nhất Long chỉ thốt lên được chữ này, trong hai mắt hiển hiện một bảo vật kỳ lạ, sau đó hắn càng thêm kích động nói:

"Phụ thân, cảm ơn người! Hài nhi tuyệt đối sẽ không để cho người và gia tộc thất vọng!".

"Tốt lắm! Ngày mai là tới tỷ võ đại chiêu sinh rồi, vốn dĩ ta muốn đưa vật này cho con sớm hơn, nhưng chỉ sợ tai mắt của mấy gia tộc khác. Đêm nay con hãy chuyên tâm mà làm quen với nó đi".

"Vâng thưa cha!".
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện