“Tại sao lão khốn đó không chịu ký tên chứ?” Trong phòng karaoke, Hạ Hiểu Lam trút bỏ hình tượng thục nữ, thiếu điều đập nứt bàn.

“Tớ đã chuẩn bị đầy đủ, ai cũng phê duyệt hết rồi!”

“Phê duyệt cũng vô ích, thiếu chữ ký của lão là toi công.”

Viên Thuyên uống nước trái cây, thản nhiên nói.

“Đáng ghét! Uổng công tớ dùng cả mỹ nhân kế! Kết quả lão già đó hỏi mặt tớ tái quá có bị bệnh không, lão không biết đó là phấn nền à? Đần độn!” Hạ Hiểu Lam nổi giận đùng đùng, cô gái xinh xắn từ bé đến lớn luôn được con trai vờn quanh, hôm nay bị một lão già từ chối thẳng thừng, cô không thể nào chấp nhận được.

“Lại thế nữa rồi, kiếp trước bảo đảm cậu bị chết đuối!” Mộc Tử uống coca, hừ lạnh.

“Hở? Là sao?” Hạ Hiểu Lam không hiểu.

“Sự tích hoa thủy tiên trong thần thoại Hy Lạp đó, chàng Narcissus tự yêu vẻ đẹp của mình, soi gương mỗi ngày, cuối cùng ngã xuống nước chết đuối.” Mộc Tử đắc ý phá ra cười, Hạ Hiểu Lam mới hiểu mình vừa bị mỉa mai.

Cứ tưởng Hạ Hiểu Lam sẽ thẹn quá thành giận rồi đánh mình như mọi khi, không ngờ Hạ Hiểu Lam chỉ nhìn hai người, cười thần bí.

“Cậu sao thế? Bị đả kích lên cơn động kinh hả?” Mộc Tử nhíu mày.

“Không phải đâu.” Hạ Hiểu Lam lắc đầu, “Kiếp trước tớ không chết đuối mà bị đâm chết.”

“Hả?” Mộc Tử nhìn Hạ Hiểu Lam như đứa tâm thần.

“Sao trước giờ không nghe cậu nói? Với lại cậu thành bà đồng giống A Thuyên từ bao giờ vậy?”

“Xì! Tớ không giống A Thuyên, tính ra thì giống cậu hơn đó.”

Hạ Hiểu Lam nghĩ đến điều gì, với lấy remote giảm âm lượng.

“Thật ra, lần trước A Tử kể nên tớ mới nhớ. Cậu bảo nhiều năm trước mơ thấy một cậu thiếu niên đúng không? Nghe thế tớ mới nhớ.”

“Nhớ ra chuyện của cậu hả?” Mộc Tử càng mù mờ.

“Ừm, hai cậu xem nè…” Hạ Hiểu Lam gật đầu, sau đó…

“Này! Con gái con đứa sao lại cởi áo…” Mộc Tử chưa nói hết, lời đã nghẹn trong cổ.


“Trời ạ.” Hạ Hiểu Lam cười với Mộc Tử và Viên Thuyên, nhưng Mộc Tử thì cười không nổi.

“Chuyện gì vậy, tớ nhớ là chưa từng thấy…” Trên ngực Hạ Hiểu Lam có một vết đỏ y như vết dao rạch ngang, Mộc Tử bước đến, ngập ngừng sờ lên.

“Lạ không? Không có sẹo, chỉ có một vết đỏ vậy thôi, hôm nay nó đậm màu hơn lúc trước.”

Thấy miệng Mộc Tử ngoác cả ra, Hạ Hiểu Lam cười đắc ý, mặc áo vào.

“Có từ bao giờ?” Viên Thuyên lên tiếng, nét mặt cực kỳ nghiêm trọng.

“Chậc! Đâu cần nghiêm túc vậy.” Hạ Hiểu Lam nhún vai, “Có từ lâu rồi, đúng hơn là bẩm sinh đã có. Nhưng bình thường nó mờ lắm, chỉ khi tớ đổ mồ hôi nó mới hiện ra, người ta gọi là vết bớt đó. Tớ không muốn đổ mồ hôi nên chưa bao giờ tham gia hoạt động thể thao, hai cậu nhớ giấy chứng nhận bệnh tim của tớ không? Ha ha, tớ nhờ bố làm giả đó, tớ không muốn nó hiện ra.”

Bố của Hạ Hiểu Lam là viện trưởng một bệnh viện lớn, người hoạt bát như Hạ Hiểu Lam làm sao mắc bệnh tim được, Mộc Tử vốn không tin, cô cứ tưởng Hạ Hiểu Lam lười học thể dục nên mới nghĩ ra lý do này.

“Mỗi lần nhìn vết bớt trong gương, tớ luôn nghĩ kiếp trước chắc chắn tớ bị đâm xuyên tim mà chết, dạo này ý nghĩ đó nảy lên rất thường xuyên. Người ta nói vết bớt là dấu hiệu để lại từ kiếp trước, nghe lãng mạn nhỉ?” Hạ Hiểu Lam cười nói.

Mộc Tử thở dài.

“Cậu luôn thích mấy thứ khác người, bộ cậu không thấy… giả thiết bị đâm chết rất đáng sợ sao? Dù là kiếp trước cũng ghê quá.”

“Hứ! Cậu không thấy giống mấy nhân vật nữ trong tiểu thuyết à? Biết đâu ngày nào đó tớ mất rồi biến thành nhân vật trong Ám Dạ Mị Ảnh*!” Hạ Hiểu Lam cười thích ý.

*Tiểu thuyết giả tưởng của tác giả Nhị Thập Bắc.

“Thôi, nói cái khác đi! Đề tài này không thú vị chút nào! Cậu đừng tùy tiện nguyền rủa bản thân!” Mộc Tử hơi giận.

“Cơ mà…” Hạ Hiểu Lam nhìn những hình ảnh đầy màu sắc trên màn hình, cười bảo, “Kể cũng kỳ, dạo này vết bớt càng lúc càng hiện rõ, hai cậu thấy đó, lúc này tớ đâu có đổ mồ hôi mà vết bớt vẫn hiện lên. Nó như vậy từ một tháng trước, đến khi tớ phát hiện thì màu đã sẫm như thế này. Chắc đó là điềm báo mà A Thuyên nói nhỉ? Không biết tại sao, từ nhỏ tớ đã luôn cho rằng mình sẽ mất sớm. Thế nên khi còn sống tớ muốn chơi thật nhiều, vậy thì thời khắc tử vong đến, tớ có thể bình thản thốt lên “thôi, cứ vậy đi, chơi đủ vốn rồi”“.

“Cậu, cậu đang nói gì vậy! Tớ cũng… mình thảo luận đề tài này làm gì? Hát đi! Mình hát đi!” Mộc Tử ớn lạnh, vội tăng âm lượng, phòng karaoke văng vẳng những giai điệu thịnh hành.

Hạ Hiểu Lam không nhắc lại chuyện vừa rồi, độc chiếm micro hát liên tục, Mộc Tử nhào đến giành micro, thời gian trôi rất nhanh, Hạ Hiểu Lam còn muốn hát thêm một tiếng nữa thì Viên Thuyên ngăn lại.

“Chẳng phải ngày mai cậu gặp bố sao? Mới nói mà quên nhanh thế? Hôm nay hát tới đây thôi, cậu về ngủ sớm đi.”

Uống cạn nước trái cây, Viên Thuyên lôi hai cô bạn ra khỏi phòng hát.

Hạ Hiểu Lam liều mạng vẫy tay với Viên Thuyên Mộc Tử, “Cảm ơn hai cậu đã đi cùng tớ! Chúng mình hãy luôn ở cùng nhau nhé!” Biểu cảm dưới ánh đèn tù mù của Hạ Hiểu Lam khiến Viên Thuyên hốt hoảng, “Hạ Hiểu Lam, về nhà rồi nhớ gọi điện cho tớ biết chưa?”

“Yên tâm! Mẹ Viên Thuyên!” Nhìn Hạ Hiểu Lam lên xe buýt, còn mạo hiểm thò đầu ra cửa sổ chào mình, nỗi bất an của Viên Thuyên càng nặng hơn.

“A Thuyên, cậu cũng thấy lạ đúng không?” Ý nghĩ rối bời bị một giọng nói cắt ngang, Viên Thuyên quay lại, thấy Mộc Tử lo lắng nhìn mình.

“Hôm nay Hiểu Lam nói nhiều thứ bất thường, cậu nghĩ chúng ta có nên…”

“Đừng nói bậy! Không có gì bất thường hết! Mọi thứ vẫn ổn, mình về thôi.”

Nhìn theo hướng Hạ Hiểu Lam biến mất, Viên Thuyên ép bản thân đừng cả nghĩ.

—o0o—

Cú mèo ngủ ngày thức đêm chính là kiểu người như Diệp Nam Sơn.

Khó khăn lắm mới chợp mắt được thì nghe tiếng nhạc chuông, Diệp Nam Sơn chưa kịp ngủ đã bật dậy.

Hắn nhăn mặt nhìn đồng hồ điện tử, con số 5:15 màu đỏ nổi bật trên màn đen.

Mấy ngày qua, đúng 5 giờ 15 phút sáng là hắn lại nghe tiếng chuông.

Với người có giờ sinh hoạt và nghỉ ngơi trái ngược với người bình thường, rạng sáng là lúc Diệp Nam Sơn chuẩn bị lên giường đánh một giấc, cũng là lúc vị hàng xóm có lối sống lành mạnh khoa học rời giường.

Diệp Nam Sơn vừa dọn vào căn hộ không lâu, hắn nhìn trúng nơi này do có hệ thống cách âm tốt, thích hợp làm phòng thu. Công việc của Diệp Nam Sơn làm phiền hàng xóm, sau lần thứ mười một bị đuổi đi, hắn tìm được căn hộ này. Dòng “Cách âm tốt” trên quảng cáo hấp dẫn hắn, nhất thời nóng đầu nên hắn dùng toàn bộ tiền tích góp mua đứt căn hộ.

Sự thật chứng minh, căn nhà lắp thiết bị cách âm đắt đỏ “tốt” đến mức hắn nghe rõ mồn một tiếng chuông báo thức nhà hàng xóm.

Đặt chuông báo thức cũng thôi đi, sao lại chọn bài nhạc rùng rợn như thế, chỉ nghe giọng nữ ma mị lặp đi lặp lại “Going home, going home”, ca khúc này vốn rất êm dịu nhưng không phải dòng nhạc hắn thích. Diệp Nam Sơn cứ thấy sờ sợ vì hàng xóm sáng nào cũng bị giai điệu này đánh thức.

Diệp Nam Sơn bị mất ngủ, vô tình tìm ra sở thích mới là quan sát hàng xóm của mình, không phải bằng ống nhòm, hắn chỉ nhắm mắt, quan sát bằng tai.

Khi nhắm mắt, thính giác sẽ nhạy bén hơn, có người thích dùng mắt quan sát sự việc quanh mình, Diệp Nam Sơn thì thích dùng tai để cảm nhận thế giới, thế nên hắn mới lựa chọn công việc tiếp xúc với âm nhạc.

Mỗi khi bị đánh thức lúc 5 giờ 15, Diệp Nam Sơn lại nhắm mắt nghe tiếng động cách vách.

Hàng xóm xung quanh sống cũng khá có quy luật, sau tiếng chuông báo thức là một loạt âm thanh rộn ràng, không biết nhà nào nuôi chó, ngày nào cũng nghe chó sủa ầm ĩ. Trong số hàng xóm hình như có hai ba cô nữ sinh, thỉnh thoảng sẽ nghe các cô ca hát, còn có một ông lão sáng nào cũng ho khù khụ.

Nghe tiếng ho như muốn ói cả phổi ra, nhiều lần Diệp Nam Sơn muốn qua nói cho đối phương đến bệnh viện khám đi, nhưng hắn không làm, thứ nhất là vô lễ, thứ hai là hắn không biết chính xác vị hàng xóm nào ho.

Đủ thứ tạp âm pha trộn tạo thành dòng nhạc thôi miên Diệp Nam Sơn.


Mỗi ngày, Diệp Nam Sơn phải chờ hàng xóm thức dậy đi làm, không gian yên tĩnh trở lại mới ngủ được, rồi rạng sáng hôm sau thức dậy chịu tra tấn.

Diệp Nam Sơn thấy mình không có quyền riêng tư, hắn có thể nghe nhất cử nhất động của hàng xóm, thì họ cũng có thể nghe hắn đang làm gì. Âm thanh rõ mồn một khiến hắn có ảo giác căn nhà vốn không có vách tường, hắn đang ở chung phòng với những người mà mình không thấy.

Cứ như trong phòng này không chỉ có mỗi mình Diệp Nam Sơn sinh hoạt.

Diệp Nam Sơn thở dài, đeo tai nghe bắt đầu làm việc.

Công việc của hắn là sáng tác nhạc, hắn viết nhạc cho rất nhiều ca sĩ, thế nên cũng được chú ý, tuy không quá nổi trội nhưng cũng gọi là có chút tiếng tăm.

Hiện nay có rất nhiều người làm ngành âm nhạc tự thiết lập phòng thu tại nhà như hắn. Diệp Nam Sơn chỉ cần dùng những thiết bị đơn giản và nhạc cụ để sáng tác, phần hậu kỳ giao cho bộ phận chuyên nghiệp là được.

Công việc hôm nay không suôn sẻ, ngón tay Diệp Nam Sơn ấn phím đàn trong vô thức, hồi lâu sau hắn mới nhận ra mình vừa đàn lại giai điệu nhạc chuông báo thức, bài Going Home của Libera.

Vậy là khả năng nghe tiếng Anh của hắn vẫn xài được, chỉ cần vài câu là có thể dò ra cả bài hát.

“Không được! Giai điệu nhẹ nhàng quá, bài này phải theo phong cách roch!” Diệp Nam Sơn nhấn mạnh một phím, tiếng rít quái dị của đàn điện phá vỡ không gian yên tĩnh, hắn chìm vào thế giới âm nhạc của mình.

Ầm ầm.

Không biết qua bao lâu, tiếng đập tường kéo Diệp Nam Sơn về hiện thực.

“Chậc, hàng xóm sắp đi ngủ à?” Diệp Nam Sơn thở dài, cực kỳ không tình nguyện vặn nhỏ âm lượng, lúc làm việc hắn thích đắm chìm trong âm nhạc, phải mở thật to mới có thể át hết tạp âm, giúp hắn tập trung sáng tác.

Mà rõ ràng hàng xóm của hắn không nghĩ vậy.

Cứ mỗi lần hắn thả hồn trong nền nhạc đinh tai nhức óc là hàng xóm lại đập tường.

Diệp Nam Sơn nhớ lần đầu nghe tiếng đập tường, hắn sợ đến mức toát mồ hôi lạnh.

Sợ bóng sợ gió một hồi, khi ấy hắn chỉ nghĩ lũ cò bất động sản đúng là dối trá. Nhưng mình mở nhạc to như vậy cũng là bất lịch sự, Diệp Nam Sơn chột dạ tự nhận mình xui xẻo, tuy rất tò mò với hàng xóm, song giờ sinh hoạt của hắn và đối phương chênh lệch quá lớn, Diệp Nam Sơn chưa gặp mặt người đó lần nào.

Hắn chỉ có thể dựa vào âm thanh để chắp vá nên hình tượng đối phương.

Diệp Nam Sơn chưa bao giờ thấy nếp sinh hoạt của mình có vấn đề, sự cố đêm nay là lần đầu tiên khiến hắn tiếp xúc với hàng xóm.

Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm ầm ầm!

Tiếng đập tường ngày càng lớn, Diệp Nam Sơn tức tối đứng phắt lên, cứ nghĩ người hàng xóm ngủ sớm này nhắc mình vặn nhỏ tiếng.

“Chỉnh tiếng nhỏ cỡ này rồi còn chưa vừa lòng sao!” Diệp Nam Sơn hùng hổ quát.

Nhưng nghe kỹ lại, Diệp Nam Sơn phát hiện lần đập tường này không giống lúc trước.

Trước kia hàng xóm gõ dứt khoát hai cái là thôi, nếu hắn không nghe thì gõ thêm hai cái nữa. Còn lần này hàng xóm đập dồn dập, thậm chí Diệp Nam Sơn nghe cả tiếng móng tay cào vách tường.

Diệp Nam Sơn ngập ngừng một lát, ba giây sau, hắn áp tai lên tường.

“Cứu… cứu tôi… cứu… tôi…”

Là giọng con gái! Cô ta đang cầu cứu?! Tim nổi trống, Diệp Nam Sơn chụp điện thoại.

Số cảnh sát là số mấy nhỉ? 110 hay 119?

“Alo! Đây là khu dân cư… đúng, tôi ở lầu bốn căn hộ Tương Dương, hình như hàng xóm của tôi gặp nguy hiểm, tôi nghe tiếng con gái kêu cứu. Đúng! Xin hãy đến mau.” Gác máy, Diệp Nam Sơn lập tức gọi cho quản lý.

Diệp Nam Sơn chạy ra hành lang, nhìn cửa phòng bên phải có người kêu cứu, hắn cắn răng đạp văng cửa. Đập vào mắt là một đôi nam nữ quần áo xộc xệch đang ôm ấp trên sofa, hai bên trợn mắt há mồm nhìn nhau. Diệp Nam Sơn biết mình vừa phá đám chuyện riêng tư người ta, chưa kịp giải thích thì quản lý dẫn đội cảnh sát ập vào. Tạm không nhắc đến đôi nam nữ chưa kịp mặc đồ lúng túng thế nào, cảnh sát lục soát theo hướng Diệp Nam Sơn chỉ nhưng không phát hiện ai kêu cứu cả.

“Việc này… không chừng là trò tình thú gì đó của hai người kia…” Trước khi đi, một cảnh sát lén rỉ tai Diệp Nam Sơn.

Cảnh sát trấn an hai vị hàng xóm, Diệp Nam Sơn cũng xin lỗi họ, sau đó bực dọc ra hành lang hút thuốc.

“Tôi không nghe lầm, rõ ràng có người đập tường kêu cứu mà.” Thấy quản lý nhìn mình ra chiều thông cảm, không hiểu sao Diệp Nam Sơn muốn giải thích.

“Chắc anh nghe lầm thật, căn hộ này cách âm rất tốt, theo lý thì anh không thể nghe bất cứ tiếng động gì từ cách vách đâu.”

“Nhưng…” Nhưng ngày nào tôi cũng nghe! Tiếng động còn rất lớn nữa! Diệp Nam Sơn muốn rống như vậy, song hắn gãi đầu, rầu rĩ về phòng.

Diệp Nam Sơn đóng cửa, lầm lũi vào trong nhà, bỗng dưng trừng to mắt.

Dấu chân?! Diệp Nam Sơn phát hiện một hàng dấu chân ướt nhẹp từ giữa nhà dẫn đến phòng làm việc.

Trái tim vừa mới đáp đất lại thót lên cổ, Diệp Nam Sơn chụp cây dù làm vũ khí, sợ nơm nớp đẩy cửa phòng.

Dấu chân mờ dần rồi biến mất ngay trước cửa sổ ở góc phòng, kính cửa sổ bị thủng một lỗ.


“Trời ạ!” Diệp Nam Sơn kêu thành tiếng, vội vàng nhấn 110 báo cảnh sát.

Ba phút sau, nhóm cảnh sát vừa nãy mới đi vòng về căn hộ.

“Anh Diệp, lại xảy ra chuyện gì nữa vậy?” Đối phương tỏ vẻ đành chịu, nhưng khi thấy cái lỗ trên kính cửa sổ thì sững sờ.

“Mới rồi ra khỏi phòng, khi về thì tôi thấy cửa bị thủng lỗ, còn có dấu chân nữa! A… giờ thì dấu chân bay hơi rồi, nhưng chắc chắn là có, dấu chân từ cửa dẫn đến cửa sổ…” Diệp Nam Sơn múa may diễn tả, đối phương nhíu mày.

“Anh thật sự nhìn thấy dấu chân à?”

“Đúng, thật trăm phần trăm, dấu chân không lớn, hình như là của con gái.”

“Anh nghi ngờ có kẻ trộm đột nhập từ bên ngoài?”

“Ờm… cũng không chắc…” Diệp Nam Sơn khẳng định hắn đã khóa cửa khi ra khỏi nhà.

“Tình trạng tấm kính nêu rõ kính bị đập vỡ từ trong nhà.”

Cảnh sát chỉ mảnh kính vỡ dưới sàn, vụn thủy tinh rất ít, cho thấy kính bị đập từ bên trong, cũng tức là thủ phạm là người trong nhà.

“Được rồi, theo anh kể thì không có tổn thất gì nữa đúng không? Với lại…” Nhìn cái lỗ không đủ cho một người chui qua, cảnh sát cũng khó xử.

Không có thiệt hại, cũng không có dấu vết thủ phạm để lại, thủ phạm không thể trốn qua đường cửa sổ, cũng không thể chạy trên hành lang tụ tập đầy cảnh sát, vụ này…

“Anh nhớ kỹ lại xem, liệu có món đồ nào rơi làm vỡ kính không, chúng tôi sẽ lập hồ sơ, anh Diệp đừng quá lo lắng, chúng tôi đã rà soát căn hộ, không có gì đáng nghi hết.”

“Cứ vậy nhé, nếu phát hiện tình tiết mới, anh hãy báo cho chúng tôi.”

Rõ ràng cảnh sát không để tâm vụ này, mau chóng rút về.

Diệp Nam Sơn trơ trọi giữa nhà, nhìn tấm kính vỡ mà lạnh người.

Hắn vò giấy nhét tạm vào lỗ hổng, chẳng còn tâm trạng làm việc nên hiếm khi lên giường sớm.

Hôm nay không nghe tiếng chó sủa, hắn không mở nhạc nên hàng xóm cũng không gõ tường, Diệp Nam Sơn đánh một giấc ngon lành.

Hôm sau trời âm u, Diệp Nam Sơn nhìn nền trời xám xịt, dù không muốn ra đường nhưng vẫn phải đi, hắn có “hàng” cần giao, cũng phải mua cửa kính mới.

Gió rét lùa qua lỗ hổng, quan trọng là mỗi khi nhìn nó, không hiểu sao Diệp Nam Sơn cứ thấy rờn rợn.

Diệp Nam Sơn trùm kín áo khoác ra ngoài, lúc đi ngang phòng quản lý, nhân viên quản lý ân cần hỏi thăm hắn.

Đêm qua báo cảnh sát hai lần, Diệp Nam Sơn biết mình nổi tiếng rồi.

“Hôm qua ngủ ngon không?” Quản lý cười hỏi, Diệp Nam Sơn có cảm giác nụ cười của ông ta mang vẻ châm chọc.

“Cũng được, hôm qua chó nhà hàng xóm không sủa.”

Diệp Nam Sơn thờ ơ trả lời, quản lý nghe vậy thì giật mình.

“Không thể nào? Anh Diệp nghe tiếng chó sủa à? Khoan nói hệ thống cách âm rất tốt, khu này có quy định cấm nuôi chó mà! Anh không biết à? Sao anh không cho tôi biết sớm, không được rồi, tôi phải hỏi cho ra lẽ!” Thái độ của quản lý như vừa tìm thấy kẻ thù, Diệp Nam Sơn cũng kinh ngạc.

Cấm nuôi chó? Nhưng mà rõ ràng hắn có nghe tiếng chó sủa mà? Diệp Nam Sơn còn nhận ra đó là chó hình thể lớn.

Suốt chặng đường sau đó, trong đầu Diệp Nam Sơn ùa ra một đống dấu chấm hỏi.

Giao tác phẩm rồi đặt cửa kính giao tới nhà, Diệp Nam Sơn thong dong bước đến trạm xe, vì vừa đi vừa cúi đầu nhắn tin nên hắn bất cẩn va trúng một thanh niên, hai người xin lỗi nhau, Diệp Nam Sơn đi tiếp.

Vừa về nhà thì kính cũng được giao đến, đối phương phục vụ tận tình, lắp kính mới xong còn giúp hắn tháo kính cũ đi. Thay kính xong, gió không lọt vào phòng nữa, song Diệp Nam Sơn thấy một góc trong lòng mình vẫn vù vù tiếng gió.






Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện