“Chậu hoa này giống hoa năm ngoái tớ tặng cậu ghê.”

Mộc Tử ngồi xổm trên thềm đá xanh trong đình, nhìn chậu hoa cao bằng nửa người.

Hôm qua Mộc Tử qua nhà Viên Thuyên ngủ nhờ, nhà cô không có người, hơn nữa Mộc Tử sợ cậu thiếu niên trong mơ, thế là quyết định đến chùa Phổ Đà gần nhà Viên Thuyên để cúng bái.

Vái xong, Mộc Tử không vội đi, hai người dậy sớm cùng đi học, trước khi đến trường, Mộc Tử cố ý vào chùa nhìn ngó, không ngờ nhìn thấy gốc hoa được chăm trong đình.

“Là nó đó.” Viên Thuyên đứng bên cạnh Mộc Tử, thản nhiên nói.

Sinh nhật năm ngoái, Mộc Tử đã tặng Viên Thuyên một chậu hoa nhỏ, cô đặt nó trong nhà, cây ngày càng lớn, cái chậu không chứa nổi, thế nên Viên Thuyên chôn nó trong đình chùa Phổ Đà. Cây sinh trưởng khỏe mạnh, nhưng hôm nay tưới nước, Viên Thuyên chợt thấy có vài chiếc lá đã ngả vàng.

Như người vào độ trung niên thường già đi rất nhanh, chiếc lá đầu tiên úa màu, không lâu sau, toàn bộ lá đều ngả vàng, cây không còn sống được lâu.

Đó là dấu hiệu sinh mệnh khô héo của thực vật.

Viên Thuyên nhìn lá vàng đến phát ngốc.

“Con nhìn gì thế?” Một thầy tu áo xám đến sau lưng Viên Thuyên từ bao giờ, cô quay đầu lại, chỉ cái cây, “Con nghĩ cái cây này sắp chết héo rồi.”

Viên Thuyên bứt một chiếc lá vàng, chậm rãi đứng lên, “Lá ngả vàng là dấu hiệu cho thấy cây không sống được bao lâu nữa. Bất kỳ sự việc nào phát sinh cũng có dấu hiệu, trên thế giới không có gì là ngẫu nhiên, tất cả đều là đương nhiên.”

“Đương nhiên à?” Thầy tu áo xám nhìn Viên Thuyên, rồi chuyển mắt sang cây hoa.

“Bố… à không, phương trượng Trí Minh, con đi đây, hôm khác con đến.”

Viên Thuyên chắp tay vái một vái, chào tạm biệt thầy tu.

“Nó sắp chết héo sao?” Ngồi trên xe, Mộc Tử nghĩ đến cây hoa, “Tớ thích lắm mới mua tặng cậu đó.”

“Hết cách rồi, loại hoa này lá ngả vàng là không sống được.”

“Ôi, biết nó sắp chết héo, còn phải nhìn nó chết, không dễ chịu chút nào.”

Mộc Tử thở dài.


“Cảm giác như nhìn nó tự tìm đến cái chết vậy.”

“Thế thì chuẩn bị tâm lý trước đi, đến lúc đó sẽ không thấy buồn.”

Viên Thuyên ngẩn ra, mắt nhìn phía trước.

“Được hả? Tớ nghĩ làm vậy còn buồn hơn… Ê! Hiểu Lam, bọn tớ ở đây!” Mộc Tử chỉ kịp cảm khái một câu liền kêu réo Hạ Hiểu Lam vừa mới lên xe, quên béng phần sau định nói gì.

“Mộc Tử, sao cậu ở trên xe? Nhà cậu ở trạm kế mà?” Hạ Hiểu Lam bước nhanh đến phía Mộc Tử, mỉm cười thì thầm hai câu với nam sinh bên cạnh, cậu ta đỏ mặt nhường chỗ cho Hiểu Lam. Thấy cảnh này, Mộc Tử nhún vai.

“Tớ với A Thuyên vào chùa thăm bố cậu ấy.”

“Không thể nào, cậu tin Phật rồi à?” Hạ Hiểu Lam bất ngờ.

“Thà tin là có, cậu thì sao? Ái chà, tóc bị vểnh kìa, không giống phong cách của Hạ đại tiểu thư gì hết!” Mộc Tử nói, buồn cười nhìn Hạ Hiểu Lam lập tức móc gương ra soi.

Hạ Hiểu Lam thoạt nhìn không quá để ý tóc tai trang phục, thực tế thì mỗi một động tác, từng lời ăn tiếng nói, thậm chí đến nếp gấp quần áo đều được chăm chút tỉ mỉ, chỉ là biểu hiện quá tự nhiên nên người ta không thấy gượng gạo.

“Cậu đúng là bánh bèo trời sinh.”

Mộc Tử nói, giọng điệu châm chọc.

“Hứ, vẫn hơn con đàn ông như cậu.”

Hạ Hiểu Lam kiêu ngạo liếc Mộc Tử.

“Cơ mà hôm nay cậu thật sự không ổn đó, vành mắt đen thui kìa.” Viên Thuyên rời mắt khỏi cửa sổ, chuyển sang quan sát Hạ Hiểu Lam.

“Đừng nhắc nữa! Tango nhà tớ không biết bị gì mà sủa đêm sủa ngày. Hàng xóm bắt đầu phàn nàn rồi, nhưng tớ không bắt nó im được.”

Tango là chó săn của Hạ Hiểu Lam, Viên Thuyên đã gặp mấy lần, nó rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, “Tango sủa mãi không dừng à? Vậy cậu nhớ chú ý, chó thường không sủa vô lý, chắc có chuột chui vô nhà cậu rồi.”

Viên Thuyên cười tủm tỉm, dọa Hạ Hiểu Lam.

“Không thể nào! Gớm quá! Tớ về tìm xem…” Hạ Hiểu Lam đang nói thì ngáp, vội che miệng.

Người mất ngủ không chỉ có mỗi Hạ Hiểu Lam, Đoàn Lâm giơ tay che cái ngáp thứ n trong một buổi sáng.

“Thầy bị mất ngủ ạ? Trông thầy đâu có giống cú đêm.” Có lẽ do Đoàn Lâm trẻ tuổi nên các học sinh không câu nệ, Đoàn Lâm xua tay, “Không, chỉ là thiếu ngủ thôi. Nhà hàng xóm ồn quá.”

Trước kia ở ký túc xá trường, mỗi ngày chỉ mất mười phút đi bộ.

Vào học rồi, Đoàn Lâm chưa kịp điều chỉnh thói lười khi nghỉ hè, cậu đã quay lại ở phòng trọ cùng Mộc Tử. Hơn năm giờ sáng dậy, đi xe buýt của trường, dù gì Đoàn Lâm cũng đâu có tiền sắm xe riêng như những giáo viên khác.

Nếu ngủ đủ giấc thì dậy sớm cũng không quá vất vả, nhưng mấu chốt là… hình như hàng xóm của cậu vừa đổi người.

Theo lý, Đoàn Lâm chưa thấy mặt hàng xóm lần nào nên dù đổi người cậu cũng không biết, nhưng lần này động tĩnh quá lớn.

Nhạc rock dập đùng đùng khiến Đoàn Lâm dù chết cũng phải giật mình sống lại, muốn ngủ mà sợ giây tiếp theo bị nhạc dập tỉnh, kết quả là vành mắt đen như gấu trúc.

“Hàng xóm làm ồn hả? Vầy nè, lần sau có bị quấy rầy, thầy đập tường đi, cách này hiệu quả lắm đó!” Nghe cậu nói thế, đám học sinh nhốn nháo ra đề nghị.

“Thầy đập vài lần, hàng xóm mặt dày cách mấy cũng biết à.”

Đoàn Lâm gật đầu, chột dạ nghĩ, thật ra cậu đã đập tường rồi đó chứ.

Đoàn Lâm ho khan một tiếng, “Tất cả chú ý, Tề Lan yêu cầu các học sinh phải tham gia câu lạc bộ, bây giờ thầy giới thiệu lần lượt, mọi người được tự do lựa chọn. Nội quy nêu rõ là hoạt động ngoại khóa cũng được tính vào điểm hạnh kiểm và được xét thành tích cuối kỳ. Mọi người suy nghĩ thật kỹ và chọn câu lạc bộ phù hợp với mình nhé, có vấn đề gì mọi người hãy đặt câu hỏi.”

Đoàn Lâm chỉ hỏi cho có lệ, nào ngờ vừa dứt lời đã có một nữ sinh giơ tay, Đoàn Lâm ngẩn ra, đó là một trong bốn nữ sinh của lớp, tên Viên Thuyên, nữ sinh thoạt nhìn trầm lặng thế mà là người đầu tiên đặt câu hỏi.

“Thầy ơi, nếu em không có hứng thú với bất kỳ câu lạc bộ nào thì phải làm sao ạ?”

“Hả?” Đoàn Lâm sững lại, song cũng không quá kinh ngạc.

Trước kia Tề Lan là trường nam sinh, hoàn toàn không có câu lạc bộ nào thích hợp với nữ sinh.

Đối mặt vấn đề của Viên Thuyên, Đoàn Lâm cũng không có cách giải quyết.

“Thưa thầy, tụi em có thể tự thành lập câu lạc bộ riêng được không ạ?”


“Trên nguyên tắc thì được, song phải làm theo trình tự, cụ thể ra sao, sau khi tan học thầy sẽ hỏi giúp em, tiết sau bạn học Viên đến văn phòng gặp thầy nhé.”

“Cảm ơn thầy ạ.”

“Cậu dám tự thành lập câu lạc bộ thật hả?” Hết tiết, Mộc Tử và Viên Thuyên cùng đến phòng giáo viên.

“Cậu không thấy mấy cái ngoại khóa này lãng phí thời gian sao? Nếu tự lập câu lạc bộ riêng thì mình có thể tự do sắp xếp thời gian hoạt động, được ở nhà trá hình.” Viên Thuyên nhún vai, tiết lộ mục đích thật.

“Ồ? Sao tớ không nghĩ ra nhỉ? Hay quá.”

“Với lại tớ không làm hội trưởng đâu, để Hiểu Lam đi hỏi thăm vụ quy trình, chắc chắn cậu ấy sẽ tình nguyện làm, cậu ấy còn ghét mấy hoạt động hội nhóm hơn chúng mình nữa.”

Quy trình xin thành lập câu lạc bộ khá rườm rà, đầu tiên phải viết đơn xin lập câu lạc bộ, sau đó tìm giáo viên hướng dẫn, cuối cùng nộp cho trưởng phòng học vụ xét duyệt mới được.

“Trưởng phòng học vụ là giáo viên chủ nhiệm lớp C – thầy Mã Nam, các em hãy nhắn thầy ấy một tiếng. Trước hết các em hãy lập danh sách thành viên, học sinh mới của Tề Lan tương đối ít nên số lượng thành viên tham gia cũng ít, song ít nhất cũng phải được ba người.”

Ba người? Mộc Tử và Viên Thuyên nhìn nhau, mắt đầy ý cười, hay quá! Họ vừa đủ ba người!

“Không thành vấn đề, cơ mà câu lạc bộ bắt buộc có một giáo viên hướng dẫn, nên là… em muốn hỏi thầy Đoàn có làm giáo viên hướng dẫn cho câu lạc bộ nào khác chưa, nếu chưa thì thầy làm giáo viên hướng dẫn cho tụi em được không ạ?” Viên Thuyên hỏi.

Đoàn Lâm là giáo viên mới, nhìn trầm tính nhưng rất thân thiện, cũng không quản lý nhiều sự vụ, là người thích hợp nhất cho vị trí giáo viên hướng dẫn.

“Hả? Việc này… câu lạc bộ của các em…” Nếu lập câu lạc bộ nấu ăn, tuy có lộc ăn, nhưng nghe Viên Thuyên hỏi, Đoàn Lâm muốn biết rõ rồi mới ra quyết định.

“Không, tụi em không làm gì phức tạp hết, chỉ muốn lập một câu lạc bộ nghiên cứu, thảo luận về ý nghĩa của sinh mệnh thôi.”

Thấy Đoàn Lâm do dự, Viên Thuyên mỉm cười chối ngay.

“Ý nghĩa của sinh mệnh?”

“Dạ, ví dụ như bói toán, tôn giáo, tâm linh, thế giới sau khi chết… là nội dung thảo luận của câu lạc bộ.”

Viên Thuyên trả lời cực kỳ trôi chảy.

Mộc Tử âm thầm phỉ nhổ.

Viên Thuyên nói đến là lưu loát, nghe phát biết ngay là sở thích của cô nàng.

“Thầy nghĩ có thể chấp nhận được, cần thầy giúp gì cứ nói.”

Đoàn Lâm gật đầu.

—o0o—

Mỗi ngày, đúng năm giờ là Mã Nam rời nhà, đi bộ thêm hai mươi phút đến trạm xe, 6 giờ 15 lên xe buýt của trường. Lần nào lên xe lão cũng gặp Đoàn Lâm, ngồi kế cậu là Mộc Tử, hai người lúc nào cũng như hình với bóng.

Mã Nam có cảm giác có điều gì không đúng, nhưng nhớ đến tờ danh sách, Mã Nam vô thức nhìn Đoàn Lâm thêm vài lần.

Lão khẳng định trước đó Đoàn Lâm không hề làm gì để lão chú ý, vậy thì tại sao lão lại mơ thấy tên cậu?

“Chào buổi sáng, thầy Mã.”

Công tâm mà nói, Đoàn Lâm là một thanh niên tầm thường nhưng rất lễ phép, chăm chỉ.

Từ ngày khai giảng đến bây giờ, ngày nào lên xe Mã Nam cũng thấy Đoàn Lâm, chứng tỏ cậu là người sống có quy luật.

Đoàn Lâm thấy lão sẽ chủ động bắt chuyện, hai người quen biết từ học kỳ trước nên thân thiết hơn so với những giáo viên khác.

Vị trí của Tề Lan quá khuất nẻo, xe dằn xóc mười phút liền mới đến trường, Mã Nam vào văn phòng, cởi áo khoác, dọn bàn trà, vừa xong thì đến giờ lên lớp.

Mã Nam là trưởng phòng học vụ, công việc bộn bề, nếu không vì thiếu giáo viên thì lão sẽ không kiêm thêm giáo viên chủ nhiệm lớp C.

Môn của lão đa số đều là tiết đầu, dạy học xong lão sẽ dành thời gian phê văn kiện, chuyện lớn chuyện nhỏ của trường đều phải qua tay lão đóng dấu ký tên, vừa bắt đầu học kỳ mới nên bận bù đầu bù cổ.

Quay đi quay lại, mặt trời đã bắt đầu ngả về Tây, Mã Nam mệt phờ, bèn kéo cửa chớp, định chợp mắt một lát. Căn phòng mờ tối, Mã Nam bỗng nhớ cảnh tượng trong giấc mơ lão thấy lúc nằm phòng y tế cũng tương tự thế này, Mã Nam liền mở cửa sổ, nắng vàng rọi xuống mặt bàn. Mã Nam nắm tóc, hít thở sâu, chợt nghe tiếng gõ cửa.

“Vào đi.”

Mã Nam thuận miệng nói, lão không để ý ai vào, đến khi ngẩng mặt lên, thấy rõ người đến, Mã Nam thấy cổ họng khô như ngói.

“Chào thầy Mã, em đến nộp danh sách thành lập câu lạc bộ mới ạ.” Nắng chiếu xuống thiếu nữ tóc ngắn đáng yêu, cô bé mỉm cười tươi tắn, song Mã Nam lại thấy lạnh người.


“Những điều kiện khác tụi em đã đáp ứng đầy đủ, chỉ còn thiếu chữ ký của thầy.”

Cô bé đặt một tờ giấy lên bàn của Mã Nam, nhoẻn cười nhìn lão.

Mã Nam hoàn toàn không để ý nụ cười lấy lòng, cũng không thể trưng ra vẻ mặt ôn hòa, hai người nhìn nhau, lâu đến mức cô bé bắt đầu hoang mang, Mã Nam mới gượng gạo rời mắt, cầm lấy tờ danh sách.

Dòng chữ Đơn xin thành lập câu lạc bộ trường trung học Tề Lan đập vào mắt, bên dưới là bản kê danh sách, lúc đọc nội dung, Mã Nam dường như không thở nổi! Lão nhìn chằm chặp từng cái tên và số điện thoại như muốn khắc vào đá, bàn tay cầm danh sách run bần bật.

Người làm đơn: Hội trưởng – Hạ Hiểu Lam.

Giáo viên hướng dẫn: Đoàn Lâm.

Trưởng ban học vụ: …

Thành viên câu lạc bộ: Viên Thuyên, Mộc Tử.

Danh sách này y hệt như trong giấc mơ.

Mã Nam run sợ, dạ dày sôi trào, nỗi khủng hoảng vô hình ập xuống.

Đây chính là tờ danh sách Mã Nam mơ thấy, đến thứ tự đề tên cũng giống hệt, chỉ trừ mục trưởng ban học vụ còn để trống, đó chính là vị trí lão điền tên vào.

Hóa ra là vậy, giấc mơ của lão là hình ảnh báo trước cho việc này sao? Người không rõ mặt kia chính là nữ sinh này sao? Mã Nam nhìn tờ đơn, mày nhíu chặt.

Lão không hiểu, giấc mơ chỉ đơn giản là báo trước về tờ đơn này thôi à? Lão không cho là vậy, lão không mê tín, nhưng người có tuổi rất dễ tin vào điềm báo.

Mã Nam nghĩ giấc mơ ấy chính là điềm báo.

Thế nhưng…

“Tạm thời không thể ký.”

Thả tờ danh sách xuống, Mã Nam đan tay, ngẩng đầu nhìn ánh mắt kinh ngạc của Hạ Hiểu Lam.

“Tên câu lạc bộ chung chung quá, cụ thể là làm gì?”

“Dạ? Cụ thể là nghiên cứu về tôn giáo, các sự kiện thần bí, các nền văn hóa cổ xưa. Mấy thứ này rất phức tạp, tụi em đặt là Câu lạc bộ nghiên cứu sinh mệnh.”

“Chỉ có ba thành viên thôi à? Ít quá.”

“Vâng, nhưng quy định của Tề Lan chỉ cần ba người là đủ lập câu lạc bộ rồi mà thầy!” Mã Nam không có lý do phản bác Hạ Hiểu Lam, nhưng lão không thể ký tên! Tuy Mã Nam không hiểu ý nghĩa của giấc mơ, song nó đã xảy ra ngoài đời thật, lão thà rằng tin vào giấc mơ, cũng tin vào nỗi sợ ấy. Mã Nam nhớ rất rõ, trong mơ, lão bức thiết muốn ngăn cản bản thân ký tên vào danh sách.

“Thầy sẽ xem lại, nói chung, thầy không thể ký tờ đơn này.”

Không cho Hạ Hiểu Lam có cơ hội tranh luận, Mã Nam nhìn đồng hồ, nói, “Xe buýt trường sắp đến rồi, em về dọn sách vở đi, thầy cũng phải tan tầm.”

Hạ Hiểu Lâm ngây người, môi nhếch lên, ánh mắt bất mãn thấy rõ, song biểu cảm đó thoáng qua rất nhanh, cô hấp háy đôi mắt to tròn, trưng vẻ khẩn cầu, định nói gì thì…

“Sắc mặt em tái quá, khó chịu ở đâu à? Cần thầy đưa em đến phòng y tế không?” Hạ Hiểu Lam nghệt mặt, gằn giọng cảm ơn rồi bỏ đi.

Nghe tiếng bước chân xa dần, bấy giờ Mã Nam mới sụp vai, nhìn tờ đơn trên bàn như con rắn độc, cuối cùng dứt khoát xé bỏ ném vào thùng rác.

Lão không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lão chỉ biết một điều là tuyệt đối không được ký tên vào danh sách.






Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện