"Vậy sao? Chỉ cần hai chúng tôi gặp gỡ nhau cô đã khẳng định muốn gọi tôi một tiếng chị dâu rồi sao? Nhưng rất tiếc, tôi nếu như nhớ không lầm thì cho dù là tôi có thật sự là bạn gái của anh Sơn đi chăng nữa thì cô cũng không có tư cách gọi hai tiếng chị dâu này đâu. Chứ chưa nói tới tôi đây lại chẳng phải là bạn gái của anh Sơn gì cho cam, vậy nên hai chữ chị dâu kia của cô tôi thực sự là nhận không có nổi. Còn về việc cô âm dương quái khí, bóng gió ở đây như ban nãy thì nói thật là rất buồn cười đó. Nói để cô biết một điều rằng, đó chính là tôi đây còn chưa có nhận lời yêu ai đâu, vậy nên cái ý tưởng bôi nhọ tôi kia cô nên cất đi để sau này mà dùng."
Một chiêu định thắng bại, chiêu đầu tiên Trần Thanh Trúc thắng lợi, đả kích như tát bôm bốp vào mặt của Trần Bích Ngọc vậy khiến cô ta cứng họng không thể nói thêm được gì. Vốn cô ta tưởng chỉ cần bóng gió rằng Trần Thanh Trúc lăng nhăng bắt cá hai tay, sẽ khiến cô mất mặt trước Lê Gia Hào, anh ấy sẽ khinh thường cô ta. Nhưng ngàn vạn lần cô ta không tính tới, Trần Thanh Trúc chẳng những không luống cuống giải thích, mà còn mắng đến nước miếng phun đầy mặt cô ta nữa chứ.
Tin Tin âm thầm giơ ngón tay cái lên với mẹ mình, " mẹ... mẹ thật uy vũ..."
Trần Thanh Trúc mắng người xong thì thản nhiển nâng cốc nước ngọt của mình lên uống, bộ dáng đắc ý, nhướng chân mày chọc tức Trần Bích Ngọc.
Không khí vốn đang trầm lắng xuống dần, thì Nguyễn Hàm Oanh bên này nũng nịu như cố ý lớn tiếng vậy, nói.
"Anh Minh... hôm nay là sinh nhật anh, mọi ngày đều là anh bóc tôm cua cho em ăn, hôm nay em sẽ vì anh mà bóc tôm phục vụ. Anh mau ăn đi này."
Vừa nói cô ta vừa nâng tay đưa đến một miếng thịt tôm đến bên miệng của Lương Minh. Lương Minh chẳng còn cách nào đành há miệng ăn. Tiếp đó Nguyễn Hàm Oanh bộ dáng đắc ý nhìn Lục Vĩ Thanh mà nói.
"Aizzz... thường ngày ăn tôm cua, anh Minh đều giúp em bóc vỏ cả. Chị... chị đã từng được ai bóc vỏ tôm cho chưa? Người ta nói đàn ông yêu hay không đều khác nhau ở điểm tỉ mỉ này đó..."
Lương Minh nghe xong câu này như nghẹn họng lại, hắn nhớ trước đây hắn đúng là đã từng chăm sóc Nguyễn Hàm Oanh như vậy, giúp cô lột vỏ tôm cài lần đi. Hắn nhìn Lục Vĩ Thanh chỉ là đang chăm chú lột vỏ tôm cho con gái nhỏ, chính mình lại chưa ăn gì, liền gắp lấy một con định lột cỏ cho cô thì lại nghe cô nhàn nhạt nói.
"Được cái tôi sinh ra cũng đủ chân đủ tay, lại cũng không phải là con nít lên ba lên những việc cơ bản như vậy vẫn tự mình làm được..."
Phốc...
Phụt... khụ khụ...5
Tất cả mọi người có mặt ai nấy đều là bị đả kích. Trần Thanh Trúc ho khan vài tiếng khẽ sờ sờ lỗ mũi mình một cái, thầm nhủ. "Chị Thanh... chị thật uy vũ. Đây là tính chất cà khịa cỡ bom nguyên tử luôn rồi. Nhưng mà mình sao lại thấy chột dạ vậy nhỉ?"
Tin Tin thâm ý liếc nhìn mẹ mình một cái, cố gắng mà nhịn cười, thầm giơ ngón tay cái tán thưởng với Lục Vĩ Thanh. Gì Thanh thật uy vũ mà... haha... gương mặt vàng trong làng cà khịa.
Lục Vĩ Thanh nhướng chân mày trào phúng cười một tiếng với Nguyễn Hàm Oanh. Cho cô giương oai này, được người khác bóc tôm cho thì hơn người ư, con mẹ nó thế thì cô chính là cụt tay, hoặc là một đứa nhỏ nên ba, chẳng thể tự mình làm mới cần người khác giúp mà thôi. Muốn đấu với tôi, tật nguyền với thiểu năng bại não như cô, không xứng đâu.
Lương Minh khẽ giật mình nhìn Lục Vĩ Thanh như không thể tin nổi, cô từ bao giờ miệng lưỡi lại sắc bén như vậy. Giường ngư cô đã thay đổi rồi. Trong lòng dâng lên một sự mất mát khó diễn tả.7
Lê Gia Hào quan sát tới biểu cảm sờ mũi ai oán của Trần Thanh Trúc thì cười nhẹ một tiếng, rất tự giác lấy lòng bóc một cái càng cua đưa tới bát của cô.
Trần Thanh Trúc nhìn anh, nói.
"Không cần... tôi là có tay..."
Lê Gia Hào cười cười, nói nhỏ đủ hai người nghe được.
"Không liên quan, là anh muốn làm, em cứ ăn, việc lột vỏ để anh lo..."
Nói rồi còn nở ra một nụ cười nam thần, mê lòng người vói cô. Trần Thanh Trúc đưa ánh mắt nhìn anh như mất hồn, thoáng chốc có phần ngẩn ngơ. Bất chợt lắc đầu một cái, thầm rủa một tiếng. Khốn kiếp... thính độc không thể ăn...
Lê Xuân Trường thấy hai người thân mật như vậy không bỏ lỡ cơ hội mà xen vào vun đắp.
"Chị dâu... đây là lần đầu tiên trong cuộc đời em thấy anh em lột vỏ tôm, cua cho người khác đó. Nhờ chị mà em mới được mở rộng tầm mắt đó."
Hà Tùng Bách ở bên cạnh cũng phụ họa.
"Đúng vậy đó... đây đúng là chuyện hiêma khó tin mà."
Trần Nhất Sơn cười nói theo.
"haha... đúng vậy nếu là người khác nói lại mà tôi không được tận mắt nhìn thì có đánh chết tôi cũng không có tin đâu."9
Trần Bích Ngọc thật không thể nhìn được nữa, tức giân nói.
"Cô ta là không có tay hay sao mà càn anh Hào làm vậy chứ, chẳng ra làm sao cả."
Bên trong giọng nói còn như chứa cả lệ khí vậy.
Lục Vĩ Thanh bên này chẳng để ý nhiều thuận miệng nói.
"Đó là Lê Tổng tự nguyện cô có ý kiến thì nhằm anh ấy mà nói, mắc mớ cái gì mà lại nói Trúc. Cô ấy cũng đâu phải tự mình làm nũng bắt này bắt nọ như ai kia đâu, mà có tay với không có tay ở đây. Đây chính là tình thú trong tình yêu cô không hiểu sao?"
(Còn tiếp)
Một chiêu định thắng bại, chiêu đầu tiên Trần Thanh Trúc thắng lợi, đả kích như tát bôm bốp vào mặt của Trần Bích Ngọc vậy khiến cô ta cứng họng không thể nói thêm được gì. Vốn cô ta tưởng chỉ cần bóng gió rằng Trần Thanh Trúc lăng nhăng bắt cá hai tay, sẽ khiến cô mất mặt trước Lê Gia Hào, anh ấy sẽ khinh thường cô ta. Nhưng ngàn vạn lần cô ta không tính tới, Trần Thanh Trúc chẳng những không luống cuống giải thích, mà còn mắng đến nước miếng phun đầy mặt cô ta nữa chứ.
Tin Tin âm thầm giơ ngón tay cái lên với mẹ mình, " mẹ... mẹ thật uy vũ..."
Trần Thanh Trúc mắng người xong thì thản nhiển nâng cốc nước ngọt của mình lên uống, bộ dáng đắc ý, nhướng chân mày chọc tức Trần Bích Ngọc.
Không khí vốn đang trầm lắng xuống dần, thì Nguyễn Hàm Oanh bên này nũng nịu như cố ý lớn tiếng vậy, nói.
"Anh Minh... hôm nay là sinh nhật anh, mọi ngày đều là anh bóc tôm cua cho em ăn, hôm nay em sẽ vì anh mà bóc tôm phục vụ. Anh mau ăn đi này."
Vừa nói cô ta vừa nâng tay đưa đến một miếng thịt tôm đến bên miệng của Lương Minh. Lương Minh chẳng còn cách nào đành há miệng ăn. Tiếp đó Nguyễn Hàm Oanh bộ dáng đắc ý nhìn Lục Vĩ Thanh mà nói.
"Aizzz... thường ngày ăn tôm cua, anh Minh đều giúp em bóc vỏ cả. Chị... chị đã từng được ai bóc vỏ tôm cho chưa? Người ta nói đàn ông yêu hay không đều khác nhau ở điểm tỉ mỉ này đó..."
Lương Minh nghe xong câu này như nghẹn họng lại, hắn nhớ trước đây hắn đúng là đã từng chăm sóc Nguyễn Hàm Oanh như vậy, giúp cô lột vỏ tôm cài lần đi. Hắn nhìn Lục Vĩ Thanh chỉ là đang chăm chú lột vỏ tôm cho con gái nhỏ, chính mình lại chưa ăn gì, liền gắp lấy một con định lột cỏ cho cô thì lại nghe cô nhàn nhạt nói.
"Được cái tôi sinh ra cũng đủ chân đủ tay, lại cũng không phải là con nít lên ba lên những việc cơ bản như vậy vẫn tự mình làm được..."
Phốc...
Phụt... khụ khụ...5
Tất cả mọi người có mặt ai nấy đều là bị đả kích. Trần Thanh Trúc ho khan vài tiếng khẽ sờ sờ lỗ mũi mình một cái, thầm nhủ. "Chị Thanh... chị thật uy vũ. Đây là tính chất cà khịa cỡ bom nguyên tử luôn rồi. Nhưng mà mình sao lại thấy chột dạ vậy nhỉ?"
Tin Tin thâm ý liếc nhìn mẹ mình một cái, cố gắng mà nhịn cười, thầm giơ ngón tay cái tán thưởng với Lục Vĩ Thanh. Gì Thanh thật uy vũ mà... haha... gương mặt vàng trong làng cà khịa.
Lục Vĩ Thanh nhướng chân mày trào phúng cười một tiếng với Nguyễn Hàm Oanh. Cho cô giương oai này, được người khác bóc tôm cho thì hơn người ư, con mẹ nó thế thì cô chính là cụt tay, hoặc là một đứa nhỏ nên ba, chẳng thể tự mình làm mới cần người khác giúp mà thôi. Muốn đấu với tôi, tật nguyền với thiểu năng bại não như cô, không xứng đâu.
Lương Minh khẽ giật mình nhìn Lục Vĩ Thanh như không thể tin nổi, cô từ bao giờ miệng lưỡi lại sắc bén như vậy. Giường ngư cô đã thay đổi rồi. Trong lòng dâng lên một sự mất mát khó diễn tả.7
Lê Gia Hào quan sát tới biểu cảm sờ mũi ai oán của Trần Thanh Trúc thì cười nhẹ một tiếng, rất tự giác lấy lòng bóc một cái càng cua đưa tới bát của cô.
Trần Thanh Trúc nhìn anh, nói.
"Không cần... tôi là có tay..."
Lê Gia Hào cười cười, nói nhỏ đủ hai người nghe được.
"Không liên quan, là anh muốn làm, em cứ ăn, việc lột vỏ để anh lo..."
Nói rồi còn nở ra một nụ cười nam thần, mê lòng người vói cô. Trần Thanh Trúc đưa ánh mắt nhìn anh như mất hồn, thoáng chốc có phần ngẩn ngơ. Bất chợt lắc đầu một cái, thầm rủa một tiếng. Khốn kiếp... thính độc không thể ăn...
Lê Xuân Trường thấy hai người thân mật như vậy không bỏ lỡ cơ hội mà xen vào vun đắp.
"Chị dâu... đây là lần đầu tiên trong cuộc đời em thấy anh em lột vỏ tôm, cua cho người khác đó. Nhờ chị mà em mới được mở rộng tầm mắt đó."
Hà Tùng Bách ở bên cạnh cũng phụ họa.
"Đúng vậy đó... đây đúng là chuyện hiêma khó tin mà."
Trần Nhất Sơn cười nói theo.
"haha... đúng vậy nếu là người khác nói lại mà tôi không được tận mắt nhìn thì có đánh chết tôi cũng không có tin đâu."9
Trần Bích Ngọc thật không thể nhìn được nữa, tức giân nói.
"Cô ta là không có tay hay sao mà càn anh Hào làm vậy chứ, chẳng ra làm sao cả."
Bên trong giọng nói còn như chứa cả lệ khí vậy.
Lục Vĩ Thanh bên này chẳng để ý nhiều thuận miệng nói.
"Đó là Lê Tổng tự nguyện cô có ý kiến thì nhằm anh ấy mà nói, mắc mớ cái gì mà lại nói Trúc. Cô ấy cũng đâu phải tự mình làm nũng bắt này bắt nọ như ai kia đâu, mà có tay với không có tay ở đây. Đây chính là tình thú trong tình yêu cô không hiểu sao?"
(Còn tiếp)
Danh sách chương