Thôi Vịnh tất nhiên không biết Thôi Cửu nương hỏi Phượng Tiêu cái gì, Phượng Tiêu lại trả lời như thế nào, vào giờ phút này, tất cả tinh thần của ông ta đều đặt lên biến cố.

Vốn tưởng rằng Thôi Bất Khứ cùng lắm là nói chuyện xưa ra ngay trước mặt mọi người, hoặc tìm cơ hội bái kiến quận trưởng, mời quận trưởng ra mặt chủ trì công đạo, cho dù đối phương muốn làm cái gì, Thôi gia đều có đối phó phương pháp với hắn, chỉ bằng vào một mình Thôi Bất Khứ, cuối cùng chỉ có thể lấy trứng chọi đá, không công mà về. Nếu hắn biết thức thời, Thôi Vịnh còn có thể mở một mặt lưới, hoặc là để cho hắn đi theo Thôi Bội học tập, hoặc là để cho hắn đến cửa hàng dưới danh nghĩa Thôi gia xử lý kinh doanh, đánh một gậy cho thêm một trái táo ngọt, đủ để cho Thôi Bất Khứ khuất phục.

Trên đời này, cha mẹ gia tộc là chỗ dựa lớn nhất, cùng lắm là lại thêm nhà vợ, nhưng mọi thứ Thôi Bất Khứ đều không có, thân thể không tốt, chỉ sợ cũng rất khó trông cậy vào nhà vợ, hắn có thể sống nhiều năm như vậy đã không dễ, Thôi gia nhượng bộ nửa bước, chịu để cho hắn ở lại, hết tình hết nghĩa lại không thiếu nợ.

Thôi Vịnh cũng tin rằng, Thôi Bất Khứ trở lại ầm ĩ một trận như vậy cũng chỉ là muốn lấy được chỗ tốt thôi, đối với hắn mà nói, đưa thân thế ra ánh sáng xấu nhiều hơn tốt, nếu Thôi Bất Khứ còn có chút đầu óc, sẽ không ngu xuẩn đến vậy.

Nhưng Thôi Vịnh làm sao cũng không nghĩ tới, đối phương kiếm tẩu thiên phong, lại chọn Thôi Đại Lang để xuống tay.

Nhìn sang những Tả Nguyệt Vệ kia, huyền y trường đao, khí thế hung hăng, nhưng chỉ cúi đầu với Thôi Bất Khứ, cho dù Thôi Vịnh có lừa mình dối người đi nữa cũng đã ý thức được một sự thật không thể thay đổi. 

Thôi Bất Khứ trước mắt, đã không phải là Thôi Bất Khứ ngày xưa nữa, không phải là người có thể để Thôi gia làm thịt, tùy ý xử trí nữa rồi.

Lần đầu tiên trong đời, Thôi Vịnh cảm nhận được mùi vị tâm loạn như ma.

Ông ta không thể hỏi trưởng tử trước mặt mọi người, như vậy chỉ có thể khiến cho Thôi Đại Lang nói ra nhiều chuyện không nên nói thôi.

“Cho dù Thôi Hành phạm tội, cũng phải do Huyện lệnh ra mặt thẩm tra, không phải là ngươi…” Thôi Vịnh cắn răng, cố gắng đè xuống tức giận trong lòng, đi nhanh đến giữa con trai trưởng và Thôi Bất Khứ, mặc dù như thế căn bản cũng chẳng làm được việc gì.

Thôi Bất Khứ lạnh lùng nói: “Vụ án quan trọng, đặc biệt giải quyết, đương nhiên không cần tuân theo thường lệ, đưa người đi!”

“Chậm đã!” Sắc mặt Thôi Đại xám ngoét, nhưng Thôi Vịnh vẫn muốn giãy giụa trước lúc hấp hối, “Ngươi phá án như vậy, nói bắt liền bắt, nói chứng cứ xác thật, nhưng chưa từng thấy chứng cứ, thật là làm người ta khó mà tin phục, Thôi gia ta từ cuối thời Hán đến nay đã mấy trăm năm, không phải bằng một sớm được thiên tử ân sủng, mà là khí phách thế gia, chuyện của quý tộc, hôm nay ngươi bắt trưởng tử của Thôi thị ta đi, thế gia thiên hạ cũng sẽ vì vậy mà lòng nguội lạnh, chúng ta cần phải báo lên trước mặt thiên tử, đòi lại công đạo!”

Ở đây có nhiều con em thế gia, môi hở răng lạnh, thỏ chết cáo khóc, nghe Thôi Vịnh nói vậy thì không khỏi có chút xúc động.

Không ít người lên tiếng cầu tha thứ, ngay cả Huyện lệnh cũng nói: “Hôm nay là buổi lễ long trọng, danh hiền đều đến, mặc dù có vụ án, không thể chờ đến khi tan hội sau đó mới làm sao?”

Mọi người nghe vậy thì rối rít gật đầu nói phải, còn có người mời Nguyên quận trưởng ra mặt, nhưng Nguyên quận trưởng là quan mới nhậm chức, vốn phải thuận theo ý dân, lại ngược lại với thân thiết lúc trước, không nói một lời, sống chết mặc bay.

Thôi Bất Khứ nhìn Thôi Vịnh, nhìn thấy được uy hiếp ẩn chứa trong mắt đối phương.

Thế gia vọng tộc, hôm nay hắn đã thấy được.

Nếu bây hắn dẫn Thôi Đại Lang đi, mấy ngày nữa sẽ có tấu sớ đếm không hết tội bay lên bàn của thiên tử.

Quan hệ mật thiết giữa các thế gia cũng không phải là nói đùa, Bác Lăng Thôi thị đúng là có bản lĩnh này.

Đáng tiếc, Thôi Vịnh gặp phải Thôi Bất Khứ.

Thôi Bất Khứ giơ tay lên, giật giật ngón tay, cũng không thèm nháy mắt, Tả Nguyệt Vệ chỉ nhìn thủ hiệu của hắn, căn bản không nghe người ngoài nói gì, liền cưỡng ép giải Thôi Hành đi.

“Thôi Hành thông đồng với ngoại quốc, chứng cứ xác thật, hiện nên giải về giao cho bốn bộ là Hình bộ, Đại Lý tự, Ngự Sử đài và Tả Nguyệt cục thẩm tra, nếu chư vị có dị nghị gì, có thể lên kinh thành khiếu nại. Nhưng nếu để ta tra được có ai liên quan nữa, chỉ sợ các ngươi tố cáo không thành, còn phải đi làm bạn với Thôi Hành đấy, đó mới là đồng sinh cộng tử, nghĩa khí ngút trời.”

Giọng của hắn thậm chí có thể gọi là êm ái, nhưng những ai bị ánh mắt kia quét qua đều không tự chủ được rời mắt đi, không dám đối mắt với hắn.

Thôi Vịnh thấy vậy thì tuyệt vọng trong lòng, biết hôm nay trừ Thôi thị, sợ là không còn ai dám ra mặt giằng co với Thôi Bất Khứ nữa.

“Cha cứu ta! Cha cứu ta!” Thôi Hành kêu la, nhưng cuối cùng giọng nói vẫn dần đi xa.

Huyết mạch tương liên, trong lòng đau đớn, Thôi Vịnh cuối cùng không nhịn được, kéo tấm thân già nua bước nhanh về phía trước, thiếu chút nữa lảo đảo ngã nhào, may mà Thôi Bội lanh tay lẹ mắt đỡ được.

“Ngươi, ngươi đây là dùng việc công để báo thù riêng!” Mắt Thôi Vịnh đầy tơ máu, nhìn Thôi Bất Khứ chằm chằm, gằn từng chữ một.

Thôi Bất Khứ nhướng mày: “Nực cười, ta có thể có thù riêng gì với Thôi gia?”

Thôi Vịnh bật thốt lên: “Ngươi rõ ràng là ghi hận mẹ ngươi chết, còn có ngươi từ nhỏ— “

“Cha!”

Giọng nói của Thôi Bội kéo thần trí Thôi Vịnh về, lời ông ta chưa nói ra cũng theo đó mà ngừng hẳn.

Môi Thôi Vịnh khẽ run.

Đúng vậy, ông ta có thể nói gì? Nói ra thân phận Dư thị hay là thân thế Thôi Bất Khứ? Cho dù là chuyện nào cũng chỉ khiến Thôi thị thêm hổ thẹn mà thôi.

Thôi Bất Khứ cười như không cười nhìn ông ta, thật giống như chắc chắn Thôi Vịnh không dám nói không dám hỏi.

Thôi Vịnh bị nụ cười này kích thích, chỉ cảm thấy lồng ngực đau đớn, không còn sức mà thở.

Tả Nguyệt cục, Tả Nguyệt chính sứ.

Ai có thể ngờ rằng Thôi Giai ở bên ngoài phiêu bạt nhiều năm, không những sống êm đẹp, còn có quyền lực cùng thân phận áp đảo người bình thường.

Cho dù hắn làm quan, nếu là huyện lệnh quận trưởng tầm thường, Thôi gia cũng không cần phải sợ hãi.

Nhưng đối phương lại một bước lên trời, bằng chừng ấy tuổi đã là người đứng đầu Tả Nguyệt cục.

Trưởng tôn Thôi Phỉ của Thôi thị lớn hơn hắn mấy tuổi, trước mắt vẫn chỉ là sĩ tử có chút danh tiếng mà thôi.

Thôi Vịnh không khỏi hối hận, hối hận nếu đêm qua thái độ của mình mềm hơn chút nữa, đáp ứng Thôi Bội, để cho Thôi Giai vào gia phả, có phải hôm nay sẽ không xảy chuyện như vậy hay không.

Nhưng mà trên đời không có nếu như, giống như năm đó Tôn đại phu nói dối Thôi Giai đã chết, không có ai nghĩ đến điểm khả nghi, không có ai đi tìm chân tướng, bởi vì khi đó, bọn họ đều không coi Thôi Giai ra gì.

So sánh với Thôi Vịnh, tâm tình của Thôi Bội phức tạp hơn, trong lòng có thẹn, không thể nói nên lời chỉ trích, rồi lại không thể trơ mắt nhìn huynh trưởng bị kéo đi, chỉ có thể uyển chuyển cầu tình: “Thôi… tôn sứ, chưa tới nửa tháng sau chính là sinh thần của phụ thân ta, có thể cầu ngài nương tay cho, hoãn lại nửa tháng rồi mới đến bắt người?”

Thôi Bất Khứ nhướng mày: “Tại sao ngươi không nói, chờ đến sinh thần sang năm, năm sau nữa đi?”

Lời này rõ ràng chính là ý cự tuyệt, lòng Thôi Bội tràn đầy khổ sở.

Phúc không tới hai lần, họa không đến một lần, trời cao giống như muốn cho Thôi gia trong một ngày này mưa gió bão bùng.

Thôi Đại Lang vừa bị giải đi, lại có nha sai do huyện thừa dẫn theo đến báo, nói là Bảo Ninh đường của Thôi gia xảy ra chuyện, Tôn đại phu kê sai toa thuốc hại mạng người, bây giờ đã bị giải đi, nhưng Bảo Ninh đường là tiệm thuốc trên danh nghĩa Thôi gia, lúc xảy ra án mạng, tất cả những người liên quan đều bị đưa về tra hỏi, trong này bao gồm cả Thôi Tam và tiểu nhị tiệm thuốc. 

Tiểu nhị đã bị dẫn đi, Thôi Tam vẫn còn ở Thôi gia, lúc này Huyện thừa mới dẫn người đến cửa.

(*)Huyện lệnh là người đứng đầu 1 huyện, Huyện thừa là chức quan ở dưới quan huyện, giúp việc cho quan huyện.

Huyện thừa biết, Bác Lăng Thôi thị gia thế lớn, hôm nay lại là hội văn, sợ rằng khó mà nói, vốn muốn chờ sau hội văn mới tìm huyện lệnh lặng lẽ nghĩ biện pháp, không nghĩ tới Thôi Bất Khứ dẫn đầu làm khó dễ, bắt thôi Đại Lang, huyện thừa linh động, cảm thấy cơ hội thật tốt, không muốn bỏ qua, vội vàng gọi người đến cửa.

Nhà dột lại gặp mưa suốt đêm, Thôi Vịnh thiếu chút nữa bạc đầu tại chỗ.

Ông ta cũng không thèm nhìn tới huyện lệnh mặt đầy khổ sở, ngón tay chỉ Thôi Bất Khứ, run giọng nói: “Được, tốt, coi như ngươi ác!”

Thôi Bất Khứ lười giải thích chuyện này không liên quan đến mình, quay đầu nhìn huyện lệnh: “Nếu có án, người nên bắt thì cứ bắt, nhưng mà ta cũng muốn đến nghe án này, không biết có được không?”

Nguyên quận trưởng từ nãy đến giờ chưa hề mở miệng cũng nói: “Ta cũng đi xem một chút.”

Hai tôn đại thần đều mở miệng, huyện lệnh nào còn dám cự tuyệt, vội nói: “Mời hai vị đi bên này!”

Hai người vừa đi, các vị khách còn sót lại trố mắt nhìn nhau, nào còn ai có tâm tư tiếp tục ngâm thơ đối đáp nữa, đều rối rít đứng dậy cáo từ.

Thôi Vịnh cũng không có lòng đi theo, ông ta được hạ nhân đỡ đến tới thư phòng ngồi một mình, để cho Thôi Bội cùng quản gia đi tiễn khách.

Nữ quyến Thôi gia nghe tin tức, cũng muốn tới cầu Thôi Vịnh đi cứu người, nhưng trong lòng Thôi Vịnh rất rõ ràng, chuyện của Thôi Tam thì thôi, nhưng chỉ sợ Thôi Đại Lang lần này khó thoát tai kiếp, ai cũng không cứu được.

Người duy nhất có thể cứu hắn thì chỉ mong thấy Thôi gia bị cười nhạo, làm sao sẽ đưa tay ra giúp?

Thôi Bội tiễn khách trở về rồi đẩy cửa vào, nhìn thấy Thôi Vịnh trong nháy mắt như già đi mấy tuổi, trong lòng không khỏi đau xót.

Khí thế của lão phụ nặng nề, ngẩng đầu lên hỏi hắn: “Ngươi nói xem nếu bây giờ ta tự mình đi cầu hắn, quỳ xuống, hắn sẽ hạ thủ lưu tình sao?”

Hắn là ai, không cần nói nhiều Thôi Bội cũng biết.

“Chỉ sợ không thể.” Yên lặng chốc lát, Thôi Bội nói thật.

Thôi Vịnh nhắm hai mắt: “Đều do ta, hoặc là không làm, hoặc là làm tuyệt đối, năm đó ta lại không dứt khoát, ngược lại để lại hậu hoạn.”

“Cha!” Thôi Bội kinh hãi, nghe ý này giống như Thôi Vịnh hối hận không phải vì ban đầu đối với Thôi Bất Khứ không tốt, mà là không kịp thời nhổ cỏ tận gốc.

Thôi Vịnh nhàn nhạt nói: “Thật ra thì ta coi trọng nhất là ngươi, ngươi thông minh tài trí hơn xa những huynh đệ khác, đáng tiếc có chỗ yếu duy nhất, chính là quá mức nhân từ nương tay.”

Thôi Bội yên lặng chốc lát: “Đại ca quả thật tư thông với Nam Triều?”

Thôi Vịnh cười khổ: “Đại Lang từ nhỏ chăm chỉ có thừa mà tư chất chưa đủ, là cha một mực không dám buông tay hoàn toàn, chính là sợ hắn không cách thể gánh nổi phần gánh nặng này, ai ngờ hắn vì thể hiện bản lĩnh của mình, lại bí quá hóa liều…”

Thôi Bội vội la lên: “Vừa rồi Thôi… Hắn cũng nói, chuyện của đại ca phải trải qua bốn bộ thẩm tra, còn có chỗ cứu vãn, nhưng Bảo Ninh đường xảy ra án mạng lại là lửa sém lông mày, Tôn đại phu cứu sống vô số người, làm sao lại kê sai toa thuốc giết lầm người được, trong này sợ rằng có điểm kì quái, cha mau nghĩ cách cứu người đi!”

Thôi Vịnh lạnh lùng nói: “Không cần ngươi bận tâm, năm đó nếu không phải Tôn Tề Dân hỗ trợ, sao hắn có thể giả chết chạy trốn? Nếu nghiệt chủng kia còn có chút lương tâm, tất nhiên sẽ nghĩ đủ cách giúp Tôn Tề Dân thoát tội!”

Thôi Bội ngơ ngẩn, chỉ cảm thấy người cha trước mắt lại có thêm mấy phần xa lạ.

“Tổ phụ! Ta có chuyện quan trọng cần nói!”

Tiếng đập cửa cắt đứt yên lặng của cha con hai người, giọng nói của Thôi Cửu nương từ ngoài cửa truyền vào.

Thôi Bội hít sâu một cái, đè hỗn loạn trong lòng xuống, xoay người mở cửa, thấp giọng nói: “Cửu nương, ngươi đi về nghỉ ngơi trước đi, nơi này…”

Thôi Cửu nương cắt đứt lời hắn, vội vàng nói: “Tứ thúc, ngươi nghe ta nói, người đi cùng Tả Nguyệt chính sứ kia mới thật sự là nhị phủ chủ Giải Kiếm phủ, Phượng Tiêu, ta nghe nói Giải Kiếm phủ cùng Tả Nguyệt cục mạnh ai người ấy làm, không phụ thuộc vào nhau, lại có quyền giám đốc lẫn nhau, nếu mời Phượng công tử ra mặt, nói không chừng có thể giúp một tay, cứu Đại bá và cha!”

Thôi Bội sửng sốt một chút: “Ngươi nói thật?”

Thôi Cửu nương gật đầu liên tục: “Lúc trước ta vào thành cùng bọn họ, Phượng công tử đúng là không giống như thuộc hạ của Thôi công tử, dọc đường hai người còn thường xuyên cãi vã, nói là bạn cũng không quá giống.”

Thôi Bội lại nhìn Thôi Vịnh.

Thôi Vịnh tất nhiên cũng nghe thấy hai người nói chuyện.

“Bây giờ y đã đi chưa?”

Thôi Cửu nương vội nói: “Ta khẩn cầu mãi y mới chịu ở lại chốc lát.”

Thôi Vịnh trầm ngâm: “Cửu nương đi, không, Tứ Lang đi cùng Cửu nương đi mời y lại đây.”

Quả nhiên Phượng Tiêu vẫn còn ở lại.

Y không rời đi theo Thôi Bất Khứ, ngược lại ở đi cùng Thôi Cửu nương du ngoạn trong vườn, ngắm hết màu sắc, cực kỳ thản nhiên tự đắc, khác biệt hoàn toàn với sự sốt ruột của người Thôi gia.

Thôi Cửu nương đi rồi về, còn dẫn theo Thôi Bội đến mời, cũng không ngoài dự đoán của y, ngược lại cười nói: “Ta còn cho là Thôi ông sẽ đích thân tới chứ.”

Thôi Bội trịnh trọng hành lễ: “Cha ta vừa rồi gặp đả kích liên tiếp, ngực khó chịu, ngay cả bước đi cũng có chút khó khăn, chỉ có thể mời Phượng công tử hạ mình đi trước, vạn lần chuộc tội.”

“Ngực khó chịu?” Phượng Tiêu nghiền ngẫm cười một tiếng, “Thân thể của Thôi Bất Khứ mắc bệnh tim và hen suyễn, vừa sinh ra ngực đã khó chịu rồi.”

Thôi Bội cười khổ: “Ngài đang bất bình vì Thôi… công tử sao? Xem ra cha ta cầu xin tha thứ vô vọng rồi.”

“Còn chưa mở miệng, ngươi làm sao biết vô vọng? Nói không chừng lệnh tôn có thể lấy ra được điều kiện khiến ta hài lòng thì sao.” Phượng Tiêu mở quạt, động tác dù nhỏ nhưng cũng có thể nhìn ra được nhiều năm ở địa vị cao. “Dẫn đường đi.”

Thôi Bội tâm tình phức tạo, đi được nửa đường, không nhịn được thấp giọng hỏi.

“Thôi Giai, những năm này có khỏe không?”

Phượng Tiêu: “Thôi Giai là ai?”

Thôi Bội ủ rũ: “Là ta lỡ lời, đúng là cái tên này không cần cũng được.”

Phượng Tiêu mỉm cười: “Mấy tên thuộc hạ của hắn, tùy tiện vớ lấy một người cũng đều coi hắn như châu như bảo, rất sợ hắn bị đụng đầu một xíu thôi, hận không thể lấn thân ra thay thế, ngươi nói hắn có tốt hay không?”

Giọng Thôi Bội chua chát: “Dĩ nhiên là cực tốt.”

Phượng Tiêu: “Nếu ngươi rời khỏi Thôi gia thì ít nhất vẫn có chút vốn để lấy làm tự hào, nhưng dù hắn không cần họ Thôi thì vẫn là Thôi Bất Khứ.”

Thôi Cửu nương không biết ẩn tình trong đó, nghe mà lơ mơ, mặt đầy vẻ mơ hồ.

Nhưng Thôi Bội không nói thêm gì nữa, cũng không tự rước lấy nữa.

Hắn nghĩ, cuối cùng cha vẫn sai hoàn toàn, không phải là sai khi không giết người diệt khẩu, mà là sai khi mặc cho đứa bé kia sinh ra, lại không có đối xử tử tế.

Nếu không, hôm nay lo gì không có người nối nghiệp?

Thôi Vịnh rốt cuộc chờ được Phượng Tiêu.

Với ông ta mà nói, một thời gian ngắn ngủi để cạn chén trà giống như đã qua nửa đời.

Cho Thôi Bội cùng Thôi Cửu nương lui đi, ông ta run lẩy bẩy đứng dậy, quỳ xuống trước mặt Phượng Tiêu.

“Cầu Phượng công tử, cứu mạng Thôi Hành.”

Phượng Tiêu nở nụ cười hứng thú: “Tại sao ta phải cứu hắn?”

Y không để cho Thôi Vịnh đứng dậy, Thôi Vịnh chỉ phải chịu đầu gối đau đớn, nằm rạp người làm đại lễ.

“Giải Kiếm phủ có quan hệ mật thiết với Thiên tử, chức quyền lớn, địa vị cao, không thấp hơn Tả Nguyệt cục, dõi mắt toàn bộ Bác Lăng, hôm nay chỉ có ngài mới có thể cứu một mạng Đại Lang, lão hủ biết, công tử chí thú cao nhã, tục vật không vào được mắt tiên, nguyện lấy đàn Dư Âm cùng bình ngọc mỡ dê(?) trong cung thời Hán, rất được Vũ đế yêu thích để dâng lên.”

Phượng Tiêu cười nói: “Trước đó không phải Thôi ông đã nói, ta làm thơ không thể đập vào mắt được, nếu ngươi đưa đàn Dư Âm cho ta, người khác biết còn cho rằng ta là cháu trai của ngươi sao?”

Thôi Vịnh dập đầu: “Lão hủ có mắt không thấy thái sơn, miệng nói lời cuồng ngôn, xin Phượng công tử thứ tội.”

Phượng Tiêu: “Nói như vậy, Thôi ông cảm thấy thơ ta làm, vẫn rất được?”

Cả đời ông ta chưa từng hạ thấp mình khép nép cầu người như thế, nhưng vì tính mạng của con, Thôi Vịnh đành phải tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn diện, nắm lỗ mũi nói lời trái lương tâm.

“Thơ công tử làm, mạnh mẽ thoát tục, có khí độ đại gia còn sót lại từ thời Ngụy Tấn, mở ra một thế hệ mới, nhìn như đại tục, thực chất lại là đại nhã, vừa rồi lão hủ người già hoa mắt nên chưa nhìn kĩ đã bật thốt lên rồi, đến nỗi bôi nhọ hiểu lầm dụng ý của công tử, ngày sau nhất định sẽ soạn văn, xứng danh vì công tử.”

Thôi Vịnh nghiêm mặt, khen đến ba hoa chích chòe, nghe mà mắc ói.

Nhưng Phượng Tiêu giống như là nghe rất thoải mái, giọng nói cũng trở nên vui vẻ: “Xem ra Thôi ông không chịu nhận người cháu này?”

Thôi Vịnh cười khổ: “Lão hủ có tài đức gì, công tử đại nhân đại lượng, ngần lần chớ so đo.”

Phượng Tiêu lắc đầu một cái: “Trưởng tử của Thôi thị chỉ có giá trị bằng một cái đàn với một cái bình ngọc thôi sao, không khỏi cũng quá rẻ chứ?”

Đây là muốn trả giá.

Thôi Vịnh cắn răng nghiến lợi, nhưng không thể không nhẫn: “Dưới trướng lão hủ có bốn đứa cháu gái, trong đó Cửu nương có dung mạo thượng thừa, tri thư thức lễ, nếu công tử không chê, có thể lấy Cửu nương.”

Phượng Tiêu: “Làm thê? Vậy ta không phải đã thành cháu rể của ngươi rồi sao?”

Thôi Vịnh nhắm hai mắt, trong lòng có một sự tuyệt vọng như bị ép vào đường cùng, nhưng đã nói đến đây thì căn bản cũng không thể hối hận được nữa.

“Làm thê, làm thiếp, tùy theo tâm ý của công tử.”

—-

Tác giả có lời muốn nói:

Phượng Tiêu: Thơ của ta thế nào?

Thôi Vịnh: Ta chưa từng thấy thơ nào thối như thế.

Phượng Tiêu: Cho thêm ngươi một cơ hội.

Thôi Vịnh: Mạnh mẽ thoát tục, có khí độ đại gia còn sót lại từ thời Ngụy Tấn, mở ra một thế hệ mới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện