Lúc Thôi Vịnh nói ra tên Dư Âm cầm, Phượng Tiêu liền hắt hơi một cái.
“Không đúng, rất không đúng.” Y xoa xoa lỗ mũi.
Tâm tình của Thôi Bất Khứ lại không tệ: “Từ đêm qua ngay ngươi đã nói không đúng, rốt cuộc không đúng chỗ nào?”
Phượng Tiêu hừ hừ: “Cái gì cũng không đúng.”
Thôi Bất Khứ cũng không hỏi nhiều: “Ta không nghĩ Thôi Vịnh sẽ chủ động lấy Dư Âm cầm ra làm phần thưởng, ngươi định cướp công khai, hay là âm thầm trộm?”
Phượng Tiêu nhìn cây đàn phía xa, lấy thị lực của y, không cần đến gần cũng có thể thấy rõ.
Thôi Vịnh dùng ngón tay thoáng lướt qua một chút, tiếng đàn rung động lòng người vang lên.
Quả nhiên là đàn tốt.
Một cây đàn thượng hạng, ở trong tay người tinh thông nhạc lí có thể tấu lên âm thanh của tự nhiên, mà ở trong tay người có thực lực thâm hậu, càng có thể phát huy ra được hiệu qua không thể tưởng tượng nổi.
Tuy nói đàn Dư Âm cũng không phải là đệ nhất thiên hạ, nhưng đối với Phượng Tiêu mà nói, không có cũng không sao, nhưng nếu đã gặp phải, lại gần trong gang tấc, không lấy được vào tay thì thật đáng tiếc.
Y suy nghĩ nên thu đàn vào tay như thế nào, nghe vậy liền nhướng mày nói: “Sao? Ta lại không thể dựa vào tài thơ văn để Thôi Vịnh cho không cái đàn à?”
Thôi Bất Khứ có chút kinh ngạc: “Không ngờ Phượng phủ chủ lại còn có tài học của mọi người ở đây, có thể cho ta nghe trước được không?”
Phượng Tiêu cười hừ hừ: “Một bài thơ của ta có giá một cái đàn Dư Âm, nói cho ngươi nghe trước, ngươi có thể cho ta cái gì?”
Thôi Bất Khứ yên lặng chốc lát: “Thôi mỗ hai bàn tay trắng, ngài cứ giữ bản lĩnh để lát dùng đi.”
Lúc này, lời nói của Thôi Vịnh đã lên càng nhiều tầng trời.
Mặc dù người ở đây có tám chín phần là không biết võ công, nhưng cũng không thể cản trở mọi người nghe thấy danh tiếng của Dư Âm cầm, cho dù chưa từng nghe thấy, có thể được Thôi Vịnh lấy ra làm phần thưởng, tất nhiên sẽ là danh cầm, ngay cả người vốn chỉ muốn đến xem náo nhiệt cũng bắt đầu có tính toán trong lòng.
Thôi Vịnh vuốt râu cười, một bên trò chuyện cùng quận trưởng, tầm mắt vô tình hay cố ý quét đến chỗ bọn Thôi Bất Khứ.
Thôi Bất Khứ cũng chú ý tới, Phượng Tiêu còn nhìn thấy sớm hơn.
“Ngươi nhìn ông ta sợ ngươi như chim sợ nỏ kìa. Ngươi định bao giờ cho ông ta thống khoái đây?” Phượng Tiêu trêu nói.
“Chờ một chút.” Ánh mắt của Thôi Bất Khứ lại chuyển sang người một người khác, hắn cất bước đi về phía Thôi Vịnh, cổ tay lại bị Phượng Tiêu nắm, chỉ đành phải không biết làm sao quay đầu lại, thành thật khai báo, “Vị quận trưởng mới nhậm chức này, cũng là một cố nhân năm đó.”
Cố nhân năm đó, Dư gia đã không còn lại người nào, người của Thôi gia, nên thấy cũng đã thấy rồi.
Trong chớp nhoáng, Phượng Tiêu nhớ lại câu nói kia của Thôi Bất Khứ, lại nhớ đến một người.
“…Sư huynh của Dư thị?”
Thôi Bất Khứ gật đầu: “Nguyên Tỉnh còn trẻ đã mất đi nơi nương tựa, cha Dư thị thương xót hắn có thiên phú, liền thu làm đệ tử, hết lòng dạy dỗ, nhưng một ngày đó Nguyên Tỉnh để lại thư ra đi, từ đây không biết tung tích, trên thực tế hắn chu du Nam Bắc, sau đó được tiến cử làm quan, đổi tên là Nguyên Tam Tư, lấy chữ làm tên, lên từ huyện lệnh, hôm nay thành quận trưởng Bác Lăng, có thể nói là áo gấm về làng.”
Có lẽ, Nguyên Tỉnh chẳng qua là đúng dịp bị điều đến chỗ này, có lẽ, năm đó hắn lặng lẽ trở lại thăm người thân, sau khi nghe nói về chuyện của Dư thị mới phẫn nộ đi lên con đường làm quan, hi vọng có thể giúp Dư thị hả giận. Những điều này cũng không quan trọng, có Thôi Bất Khứ ở đây, hi vọng của hắn ta đều sẽ được vẹn toàn, nhưng nếu cố nhân duy nhất vắng mặt năm đó cũng xuất hiện, như vậy hắn muốn đi gặp một chút, hỏi một chút chuyện có liên quan đến mẹ đẻ cũng rất bình thường.
Phượng Tiêu buông tay ra, giống như đuổi chó đuổi mèo mà phất tay một cái: “Đi đi, bổn tọa cũng phải đi làm thơ đây.”
Thôi Bất Khứ rất hoài nghi với những lời này của y, còn nhìn y một lúc lâu mới xoay người rời đi.
Phượng Tiêu phe phẩy cây quạt, cười tủm tỉm đi về phía đám người tụ tập.
“Tháng năm hoa lựu như lửa đỏ…”
Một tên sĩ tử trẻ tuổi mặc bạch y cất cao giọng ngâm vịnh, bên cạnh có người viết thoăn thoắt, ghi lại hết ca phú của mọi người.
Được đề cử ra phê bình chính là mấy vị danh sĩ bản xứ, một vị lão giả trong đó từng là ngự bá trung đại phu tiền triều, là một trong những người đứng đầu ở phương bắc.
Tuy lấy hoa lựa làm tên, nhưng thi từ ca phú cũng không giới hạn trong hoa lựu, tài tuấn hội tụ, món ngon mỹ vị, không có một cái gì lại không thể lấy làm đề tài được, nếu có người sáng tạo cũng chưa chắc không thể viết bài câu thơ tứ tuyệt ai oán thảm thiết, chỉ cần đủ xuất chúng, cũng không phải là không thể thành danh.
Mọi người dùng thủ đoạn toàn thân, vắt hết óc trầm tư suy nghĩ, cũng có người đã viết xong tác phẩm rồi đọc lại trong lòng, chỉ để hôm nay được danh sĩ coi trọng, nếu những người đó được lưu danh bên ngoài, đương nhiên càng phải biểu hiện xuất sắc mới không phụ kì vọng rất lớn này.
Sĩ tử trẻ tuổi đọc xong bài thơ của mình, hơi có vẻ khẩn trương mong đợi chờ tiền bối bình luận, mấy lão giả cũng không bỏ quên mặt mũi của người ta, chỉ cười nói: “Trong sáng động lòng người, có thể nói là trên trung bình.”
Sĩ tử vừa nghe cũng biết đây có ý nói thơ mình làm bình thường không có gì lạ, đừng nói đến vào hạng ba, có lẽ còn chẳng được vào hàng mười, trong lòng hắn có chút sa sút, cũng không dám lỗ mãng, vội vàng khách khí chắp tay ngồi xuống, nhường sân cho người sau.
Loại chuyện làm thơ viết phú này, thật sự phải có mấy phần thiên phú, nếu dùng những từ ngữ trau chuốt hoa lệ đắp vào, mỗi người cõng thêm mấy cuốn sách, tuy không học được cái thần cũng có thể viết ra chút hình dạng, duy chỉ có tác phẩm khiến người ta phải vỗ bàn khen hay lại chỉ có thể gặp không thể cầu, từ thời Ngụy Tấn tới nay, cũng chỉ có lẻ tẻ vài người như Tam Tào và Tạ Linh Vận.
Ở trong hội lớn như vậy, có người đi ra khỏi đám đông, giọng nói truyền vào trong tai từng người ở đây.
“Mỗ bất tài, đối với đàn Dư Âm vừa thấy đã cảm mến, cũng có làm thơ dâng lên, nếu là phù hợp với điều kiện Thôi ông nói, xin Thôi ông không nên keo kiệt.”
Người nói chuyện chính là Phượng Tiêu, rất nhiều người chỉ cảm thấy trước mắt sáng lên, khuôn mặt rực rỡ như phượng hoàng của đối phương đã xuất hiện, nhất thời xuân quang sáng chói, cả vườn rực rỡ.
Thôi Vịnh khẽ cau mày.
Ông ta mới vừa mới nhìn thấy Thôi Bất Khứ đi sang nói chuyện cùng tân quận trưởng, lại không thể cứng rắn cản lại, chỉ có thể để cho Thôi Đại Lang đi qua xem, nếu đối phương nói cái gì không nên nói, chết kéo sống túm cũng phải chặn miệng đưa xuống, ghê gớm lắm thì sau chuyện này cáo lỗi với quận trưởng là được, lại không nghĩ rằng mới vừa đề phòng Thôi Bất Khứ bên kia, Phượng Tiêu lại nhảy ra rồi.
Chỉ bằng vào hai người bọn họ thì chẳng làm được cái gì, dù là ngay trước mặt của mọi người nói ra chuyện cũ, Thôi Vịnh cũng tự có phương pháp đối phó, nhưng đi ngược lại với tính toán thế này mới khiến Thôi Vịnh cảm thấy khó khống chế.
Người người đều đặc biệt có lòng bao dung với mỹ nhân, lão giả tóc trắng từng đảm nhiệm chức ngự bá trung đại phu cũng không ngoại lệ, liền cười đùa nói: “Nếu vị tiểu hữu có thể làm ra được tác phẩm kinh diễm, cho dù Thôi ông keo kiệt, ta cũng sẽ đoạt đàn lại tặng cho ngươi.”
Phượng Tiêu cười tủm tỉm nói: “Vậy thì đa tạ, ta làm một bài ngũ tuyệt.”
Lão giả gật đầu: “Rửa tai lắng nghe.”
Người ngoài cũng đều vểnh tai lên, muốn nghe xem vị thanh niên tuấn mỹ này có thể làm được điều khiến quỷ thần khiếp sợ gì đây.
Vì vậy Phượng Tiêu hé mở môi mỏng, chậm rãi ngâm: “Tháng năm hoa lựu đỏ, chuyện lớn ở Bác Lăng. Chúng hiền vì danh lợi, ta tới vì Dư Âm.”
Yên tĩnh.
Xấu hổ yên tĩnh.
Yên tĩnh vì ngay cả chim xuân cũng quên luôn cả hót.
Tất cả mọi người đều duy trì vẻ mặt trước khi nghe thơ, nụ cười đờ đẫn trên mặt vẫn chưa kịp thu về.
Trời thấy còn thương, từ khi Thôi thị mở hội văn đến nay, bọn họ chưa từng nghe thấy bài thơ ngũ tuyệt nào kinh khủng như thế.
Cái này đã không thể gọi là ngũ tuyệt nữa rồi, nhiều lắm thì cũng chỉ được coi là văn thơ bình dân, là loại tài nghệ tương đối bình thường.
Kinh là kinh ngạc, còn diễm thì chẳng có tí gì.
Tên ngu mục này ở đâu ra? Lại mang theo cái bài thơ nhục nhã kia đến để bêu xấu hội văn sao? Ngay cả lão giả vừa nãy có ấn tượng cực tốt với Phượng Tiêu cũng phải kìm chế hết sức, miễn cưỡng cười: “Bài thơ này của tiểu hữu, ừ, tạm được, sẽ còn tiến bộ, ngày thường còn phải luyện tập thêm mới được.”
Thôi Vịnh thiếu chút nữa cười đến rụng răng, lòng nói Thôi Bất Khứ tìm tới người giúp, chính là loại người thùng rỗng kêu to này sao?
Nhưng Phượng Tiêu lại chẳng thấy khó chịu tí nào, mặt đầy vẻ vô tội nói: “Không phải Thôi ông vừa nói, đứng nhất sẽ được tặng đàn Dư Âm sao, sao bây giờ ta làm được rồi mà ngươi lại nuốt lời?”
Thôi Vịnh nhàn nhạt nói: “Chỉ với cái bài thơ không tính là thơ này của ngươi, nếu hôm nay lão hủ đưa đàn Dư Âm cho ngươi, sợ là người khác còn nghĩ ngươi là cháu trai ta chưa từng gặp mặt mất.”
Mọi người cười ầm lên, đều nói Thôi ông hài hước.
Phượng Tiêu lơ đễnh: “Văn không đệ nhất, võ không đệ nhị, cái gọi là thơ hay, mỗi người một ý, ai cũng không phục được ai, nhưng cái gọi là thơ dởm thì ai ai cũng có thể thấy được, vừa ngươi nói đứng nhất, lại không nói là hay nhất hay kém nhất, ta cũng không thể bị coi là không làm đúng quy tắc.”
Thôi Vịnh nhếch mép một cái: “Vị công tử này chớ có càn quấy, mau đi thôi.”
Ánh mắt của tất cả mọi người nhìn Phượng Tiêu đều có chút kì quái, không phải cảm thấy đầu óc y có vấn đề, thì cũng cho rằng y đang cố ý lừa bịp thiên hạ, kiếm tẩu thiên phong(*) để gây sự chú ý.
(*) Kiếm tẩu thiên phong: ý nói không theo quy tắc bình thường để đạt được mục đích.
Duy chỉ có Phượng Tiêu hoàn toàn không để ở trong lòng, vẫn mang nụ cười dịu dàng như cũ, Thôi Vịnh đuổi y đi, y cũng phe phẩy cây quạt đi luôn, chỉ có những nữ tử không để ý đến thơ văn của y mới vây quanh, hỏi đông hỏi tây, khiến không ít nam nhân sinh lòng ghen tị.
Quận trưởng Nguyên Tam Tư mới nhậm chức nhìn người trẻ tuổi có vẻ bệnh tật trước mắt, phất tay một cái, cho hạ nhân lui xuống.
“Ngươi có lời muốn nói với ta?”
Một người bình dân thì không thể đối mặt với quận trưởng tùy ý nói chuyện được.
Nhưng hội văn hôm nay, người tham gia phần lớn là văn nhân, quận trưởng vừa đến đây nên tất nhiên cũng không thể tùy tiện đánh giá.
Còn có chuyện quan trọng nhất, hắn vừa thấy Thôi Bất Khứ lại cảm thấy quen thuộc khó hiểu, loáng thoáng có thể nhớ lại cố nhân ngày xưa.
Thôi Bất Khứ gật đầu: “Chưa tới chốc lát sẽ có một trận náo nhiệt, quận trưởng không cần nhúng tay, chỉ cần đứng bên cạnh xem là được, sau chuyện này ta còn có chuyện khác thương lượng với ngươi, xin an tâm một chút chớ nóng vội, không cần vội vã rời đi.”
Nguyên Tam Tư rất nghi ngờ, không để ý so đo sự vô lễ của hắn: “Náo nhiệt gì?”
Thôi Bất Khứ nhìn Thôi Đại Lang đang đi tới một cái, nhấc khóe miệng cười: “Náo nhiệt Thôi gia lén lút thông đồng với Nam Triều.”
Ở trong mắt Thôi Đại, Thôi Bất Khứ đứng ở trước mặt quận trưởng, vẻ mặt thái độ cử chỉ đều có có một cảm giác không thể nói thành lời.
Đối phương không quan không có chức, càng không có gia thế dựa vào, nhưng nói chuyện cùng quận trưởng lại rất đúng mức, thậm chí còn có chút ý tứ như đang nói với cấp dưới, thật đúng là không biết trời cao đất dày.
Nhưng hắn ta vừa đến gần, liền nghe thấy câu “Thôi gia lén lút thông đồng với Nam Triều” kia, sắc mặt liền trắng bệch.
“Ngươi nói bậy nói bạ cái gì!” Thôi Đại Lang quát lên theo bản năng.
Nguyên Tam Tư cũng rất kinh ngạc, ánh mắt dao động giữa hai người, hắn rất thông minh, trước khi chưa thăm dò được chuyện này sẽ không tùy tiện mở miệng.
Nhưng quan tâm sẽ bị loạn, Thôi Đại Lang cũng không được bình tĩnh như Nguyên Tam Tư.
Thôi Bất Khứ khẽ mỉm cười: “Có phải nói bậy nói bạ không thì cứ hỏi chính ngươi. Chuyện này là một mình ngươi gây nên, hay là Thôi Vịnh sai ngươi làm, những người khác trong Thôi gia cũng tham gia, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, bây giờ ngươi còn có cơ hội, nhưng đợi lát nữa thì cũng chưa thể nói được gì.”
Thôi Đại Lang miễn cưỡng ổn định lại, thành khẩn nói: “A Giai, ta biết ngươi bởi vì chuyện còn nhỏ mà trong lòng ghi hận Thôi gia, nhưng Thôi gia làm nhiều như vậy, không chỉ là vì danh dự của mẹ ngươi, cũng vì bảo vệ ngươi, nếu công bố thân thế của ngươi với mọi người, ngươi có thể chịu đựng những lời đồn đãi vớ vẩn, chỉ chỉ chỏ chỏ sao?”
Nguyên Tam Tư không nhịn được chen miệng: “Ngươi nói gì? Danh dự, thân thế gì?”
Thôi Bất Khứ nhếch mép, hiếm thấy hòa khí nói: “Chắc các ngươi còn chưa biết tên cũ của vị tân quận trưởng này nhỉ? Hắn vốn tên là Nguyên Tỉnh, là đệ tử do ông ngoại ta thu nhận, cũng là vị sư huynh của Dư thị tuổi còn nhỏ mà đã rời nhà, bặt vô âm tín kia.”
Hắn dứt lời, không ngạc nhiên chút nào nhìn hai người lộ ra vẻ mặt khiếp đảm.
Nguyên Tam Tư vì Dư thị trong miệng hắn, mà Thôi Đại Lang, dĩ nhiên là bởi vì thân phận của Nguyên Tam Tư.
Vốn tưởng rằng chuyện cũ người xưa đã được chôn dưới đất vàng, cuộc đời này sẽ không thể thấy ánh mặt trời nữa, ai lại ngờ một ngày gặp lại cố nhân, người đã chết lại còn sống, mà người đã mất tích lại thay hình đổi dạng trở về.
Hồi lâu không nói, sắc mặt Thôi Đại Lang thẫn thờ, thực chất trong lòng đã sớm có sóng gió kinh hoàng.
Thôi Bất Khứ lại không cho hắn ta cơ hội thở dốc suy tư, lại cười nói: “Nếu ngươi đã bỏ qua cơ hội thẳng thắn cuối cùng, thì đừng có trách ta ra tay vô tình.”
Không chờ Thôi Đại tiêu hóa những lời này, liền nghe thấy Thôi Bất Khứ cất cao giọng nói: “Tất cả ra đi!”
Ai ra đi?
Đi ra từ đâu?
Thôi Đại Lang ngây ra chốc lát mới nhìn lại theo tiếng gọi, lại thấy một đám huyền y thị vệ bỗng nhiên nhảy ra từ trong vườn, im hơi lặng tiếng đến trước mặt Thôi Bất Khứ, quỳ một chân xuống.
Thôi Bất Khứ lạnh lùng nói: “Chuyện làm thế nào rồi?”
“Tôn sứ, đều xong cả rồi.” Người dẫn đầu cúi đầu nói, hai ngày nay hắn phụng mật lệnh của Thôi Bất Khứ đến Nghiệp thành gần nhất điều rất nhiều Tả Nguyệt Vệ đến, chỉ để giờ phút này một lưới bắt hết Thôi gia.
Thôi Bất Khứ dẫn theo hai tên Tả Nguyệt Vệ, một tên đi điều người đến, một tên khác đêm qua đã âm thầm lẻn vào Thôi gia tìm chứng cứ, bởi vì Thôi Bất Khứ nói rõ thân phận cho nên trên dưới Thôi gia đều đang bàng hoàng, không rảnh để ý mới khiến Tả Nguyệt Vệ dễ dàng hơn, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.
“Bao vây cái vườn này lại, bắt Thôi Đại, để hắn dẫn các ngươi đến thư phòng, phòng ngủ của Thôi gia lục soát.” Thôi Bất Khứ hài lòng nói.
Cho đến khi hai cánh tay của Thôi Đại Lang bị túm về sau, đau đớn mới khiến hắn ta nhận ra đây không phải là mơ.
“Buông ra ta! Buông ra ta! Thôi Giai, ngươi là nghiệt tử đại nghịch bất đạo!”
Động tĩnh của Tả Nguyệt Vệ và tiếng kêu la của Thôi Đại cuối cùng cũng dẫn đến sự chú ý của mọi người, Thôi Vịnh nhận được tin vội vàng chạy đến, cả kinh thất sắc: “Mau thả hắn ra, các ngươi muốn làm gì!”
Thôi Bất Khứ thờ ơ lấy ra một tấm lệnh bài, xoay mấy vòng giữa ngón tay rồi mới ném cho Tả Nguyệt Vệ, để đối phương nói ra trước mặt Nguyên Tam Tư và Thôi Vịnh.
“Tôn sứ là Tả Nguyệt chính sứ do Bệ hạ đích thân phong, phụng lệnh điều tra án Thôi gia tư thông với Nam Triều, đã điều tra rõ, từ bốn năm trước, Thôi Đại Lang, Thôi Hành đã âm thầm tài trợ cho Lâm Xuyên Học Cung của Nam Triều, ba năm trước, đệ tử của Lâm Xuyên Học Cung là Nhạc Cô ám sát đương kim thiên tử không thành, lúc chạy trốn ngang qua Bác Lăng được Thôi Hành giúp đỡ che giấu mấy ngày, một năm trước, phương Bắc đại hạn, nạn dân vô số, triều đình mở kho phát lương thực, ủy nhiệm quan viên giúp nạn thiên tai, Thôi Hành và Nhạc Cô âm thầm đồng mưu mượn cơ hội triều đình cứu nạn, để mặc cho dân chạy nạn tự sinh tự diệt, lại cùng Nhạc Cô và người Lục Lâm cướp lương về phía nam, khiến cho nạn dân không có lương thực để ăn, vũ trang khởi nghĩa.”
Mỗi một câu hắn nói ra, sắc mặt Thôi Đại Lang lại trắng thêm một phần.
Thôi Vịnh lại là khó có thể tin nhìn về phía con trai trưởng.
Thôi gia mấy đời kinh doanh, cho dù đổi triều đại cũng không thể thay đổi được căn cơ của bọn họ, bởi vì bất kể là thiên tử triều đại nào nắm giang sơn đều cần nhân tài, mà Thôi thị nhân tài lớp lớp xuất hiện, đúng là tình hình bên trong thế gia vọng tộc.
Nam Bắc phân chia, gió mây rung chuyển, cũng có không ít anh hùng xuất hiện ầm ầm, muốn lấy sức một mình khuấy động thiên hạ, rất nhiều thế gia đều có lập trường của mình, đến đời của Thôi Vịnh, ông ta thấy Tùy đế hùng tài đại lược, cũng mơ hồ nghiêng về phía Bắc Triều, nhưng trong mấy đứa con trai dưới gối, chỉ có mỗi Thôi Bội có hy vọng ra làm quan, liền ra sức bồi dưỡng từ trưởng tôn(cháu trai trưởng), ai ngờ con trai trưởng lại âm thầm làm ra loại chuyện như thế này!
Sắc mặt hay phản ứng của Thôi Hành đều cho thấy rõ Thôi Bất Khứ không vu oan cho hắn ta.
Mọi người kinh ngạc khó hiểu, lại khiếp sợ cái oai của Tả Nguyệt Vệ, nhất thời không dám lên tiếng.
Mà Thôi Bất Khứ được Tả Nguyệt Vệ vây quanh, lại có một sự uy nghi khó hiểu khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Thôi Bội vốn nhìn thấy đại ca đi về phía Thôi Bất Khứ, rất sợ hắn làm khó người kia, muốn đi giải vây giúp, nhưng bất thình lình gặp một màn này, nhất thời ngây dại.
Thôi Cửu nương ban đầu đứng bên cạnh Phượng Tiêu cùng y nói chuyện, lúc này cũng hoang mang chuyển hướng sang Phượng Tiêu.
“Hắn là Tả Nguyệt chính sứ, vậy ngươi là ai?”
(Chồng hắn chứ ai…)
“Không đúng, rất không đúng.” Y xoa xoa lỗ mũi.
Tâm tình của Thôi Bất Khứ lại không tệ: “Từ đêm qua ngay ngươi đã nói không đúng, rốt cuộc không đúng chỗ nào?”
Phượng Tiêu hừ hừ: “Cái gì cũng không đúng.”
Thôi Bất Khứ cũng không hỏi nhiều: “Ta không nghĩ Thôi Vịnh sẽ chủ động lấy Dư Âm cầm ra làm phần thưởng, ngươi định cướp công khai, hay là âm thầm trộm?”
Phượng Tiêu nhìn cây đàn phía xa, lấy thị lực của y, không cần đến gần cũng có thể thấy rõ.
Thôi Vịnh dùng ngón tay thoáng lướt qua một chút, tiếng đàn rung động lòng người vang lên.
Quả nhiên là đàn tốt.
Một cây đàn thượng hạng, ở trong tay người tinh thông nhạc lí có thể tấu lên âm thanh của tự nhiên, mà ở trong tay người có thực lực thâm hậu, càng có thể phát huy ra được hiệu qua không thể tưởng tượng nổi.
Tuy nói đàn Dư Âm cũng không phải là đệ nhất thiên hạ, nhưng đối với Phượng Tiêu mà nói, không có cũng không sao, nhưng nếu đã gặp phải, lại gần trong gang tấc, không lấy được vào tay thì thật đáng tiếc.
Y suy nghĩ nên thu đàn vào tay như thế nào, nghe vậy liền nhướng mày nói: “Sao? Ta lại không thể dựa vào tài thơ văn để Thôi Vịnh cho không cái đàn à?”
Thôi Bất Khứ có chút kinh ngạc: “Không ngờ Phượng phủ chủ lại còn có tài học của mọi người ở đây, có thể cho ta nghe trước được không?”
Phượng Tiêu cười hừ hừ: “Một bài thơ của ta có giá một cái đàn Dư Âm, nói cho ngươi nghe trước, ngươi có thể cho ta cái gì?”
Thôi Bất Khứ yên lặng chốc lát: “Thôi mỗ hai bàn tay trắng, ngài cứ giữ bản lĩnh để lát dùng đi.”
Lúc này, lời nói của Thôi Vịnh đã lên càng nhiều tầng trời.
Mặc dù người ở đây có tám chín phần là không biết võ công, nhưng cũng không thể cản trở mọi người nghe thấy danh tiếng của Dư Âm cầm, cho dù chưa từng nghe thấy, có thể được Thôi Vịnh lấy ra làm phần thưởng, tất nhiên sẽ là danh cầm, ngay cả người vốn chỉ muốn đến xem náo nhiệt cũng bắt đầu có tính toán trong lòng.
Thôi Vịnh vuốt râu cười, một bên trò chuyện cùng quận trưởng, tầm mắt vô tình hay cố ý quét đến chỗ bọn Thôi Bất Khứ.
Thôi Bất Khứ cũng chú ý tới, Phượng Tiêu còn nhìn thấy sớm hơn.
“Ngươi nhìn ông ta sợ ngươi như chim sợ nỏ kìa. Ngươi định bao giờ cho ông ta thống khoái đây?” Phượng Tiêu trêu nói.
“Chờ một chút.” Ánh mắt của Thôi Bất Khứ lại chuyển sang người một người khác, hắn cất bước đi về phía Thôi Vịnh, cổ tay lại bị Phượng Tiêu nắm, chỉ đành phải không biết làm sao quay đầu lại, thành thật khai báo, “Vị quận trưởng mới nhậm chức này, cũng là một cố nhân năm đó.”
Cố nhân năm đó, Dư gia đã không còn lại người nào, người của Thôi gia, nên thấy cũng đã thấy rồi.
Trong chớp nhoáng, Phượng Tiêu nhớ lại câu nói kia của Thôi Bất Khứ, lại nhớ đến một người.
“…Sư huynh của Dư thị?”
Thôi Bất Khứ gật đầu: “Nguyên Tỉnh còn trẻ đã mất đi nơi nương tựa, cha Dư thị thương xót hắn có thiên phú, liền thu làm đệ tử, hết lòng dạy dỗ, nhưng một ngày đó Nguyên Tỉnh để lại thư ra đi, từ đây không biết tung tích, trên thực tế hắn chu du Nam Bắc, sau đó được tiến cử làm quan, đổi tên là Nguyên Tam Tư, lấy chữ làm tên, lên từ huyện lệnh, hôm nay thành quận trưởng Bác Lăng, có thể nói là áo gấm về làng.”
Có lẽ, Nguyên Tỉnh chẳng qua là đúng dịp bị điều đến chỗ này, có lẽ, năm đó hắn lặng lẽ trở lại thăm người thân, sau khi nghe nói về chuyện của Dư thị mới phẫn nộ đi lên con đường làm quan, hi vọng có thể giúp Dư thị hả giận. Những điều này cũng không quan trọng, có Thôi Bất Khứ ở đây, hi vọng của hắn ta đều sẽ được vẹn toàn, nhưng nếu cố nhân duy nhất vắng mặt năm đó cũng xuất hiện, như vậy hắn muốn đi gặp một chút, hỏi một chút chuyện có liên quan đến mẹ đẻ cũng rất bình thường.
Phượng Tiêu buông tay ra, giống như đuổi chó đuổi mèo mà phất tay một cái: “Đi đi, bổn tọa cũng phải đi làm thơ đây.”
Thôi Bất Khứ rất hoài nghi với những lời này của y, còn nhìn y một lúc lâu mới xoay người rời đi.
Phượng Tiêu phe phẩy cây quạt, cười tủm tỉm đi về phía đám người tụ tập.
“Tháng năm hoa lựu như lửa đỏ…”
Một tên sĩ tử trẻ tuổi mặc bạch y cất cao giọng ngâm vịnh, bên cạnh có người viết thoăn thoắt, ghi lại hết ca phú của mọi người.
Được đề cử ra phê bình chính là mấy vị danh sĩ bản xứ, một vị lão giả trong đó từng là ngự bá trung đại phu tiền triều, là một trong những người đứng đầu ở phương bắc.
Tuy lấy hoa lựa làm tên, nhưng thi từ ca phú cũng không giới hạn trong hoa lựu, tài tuấn hội tụ, món ngon mỹ vị, không có một cái gì lại không thể lấy làm đề tài được, nếu có người sáng tạo cũng chưa chắc không thể viết bài câu thơ tứ tuyệt ai oán thảm thiết, chỉ cần đủ xuất chúng, cũng không phải là không thể thành danh.
Mọi người dùng thủ đoạn toàn thân, vắt hết óc trầm tư suy nghĩ, cũng có người đã viết xong tác phẩm rồi đọc lại trong lòng, chỉ để hôm nay được danh sĩ coi trọng, nếu những người đó được lưu danh bên ngoài, đương nhiên càng phải biểu hiện xuất sắc mới không phụ kì vọng rất lớn này.
Sĩ tử trẻ tuổi đọc xong bài thơ của mình, hơi có vẻ khẩn trương mong đợi chờ tiền bối bình luận, mấy lão giả cũng không bỏ quên mặt mũi của người ta, chỉ cười nói: “Trong sáng động lòng người, có thể nói là trên trung bình.”
Sĩ tử vừa nghe cũng biết đây có ý nói thơ mình làm bình thường không có gì lạ, đừng nói đến vào hạng ba, có lẽ còn chẳng được vào hàng mười, trong lòng hắn có chút sa sút, cũng không dám lỗ mãng, vội vàng khách khí chắp tay ngồi xuống, nhường sân cho người sau.
Loại chuyện làm thơ viết phú này, thật sự phải có mấy phần thiên phú, nếu dùng những từ ngữ trau chuốt hoa lệ đắp vào, mỗi người cõng thêm mấy cuốn sách, tuy không học được cái thần cũng có thể viết ra chút hình dạng, duy chỉ có tác phẩm khiến người ta phải vỗ bàn khen hay lại chỉ có thể gặp không thể cầu, từ thời Ngụy Tấn tới nay, cũng chỉ có lẻ tẻ vài người như Tam Tào và Tạ Linh Vận.
Ở trong hội lớn như vậy, có người đi ra khỏi đám đông, giọng nói truyền vào trong tai từng người ở đây.
“Mỗ bất tài, đối với đàn Dư Âm vừa thấy đã cảm mến, cũng có làm thơ dâng lên, nếu là phù hợp với điều kiện Thôi ông nói, xin Thôi ông không nên keo kiệt.”
Người nói chuyện chính là Phượng Tiêu, rất nhiều người chỉ cảm thấy trước mắt sáng lên, khuôn mặt rực rỡ như phượng hoàng của đối phương đã xuất hiện, nhất thời xuân quang sáng chói, cả vườn rực rỡ.
Thôi Vịnh khẽ cau mày.
Ông ta mới vừa mới nhìn thấy Thôi Bất Khứ đi sang nói chuyện cùng tân quận trưởng, lại không thể cứng rắn cản lại, chỉ có thể để cho Thôi Đại Lang đi qua xem, nếu đối phương nói cái gì không nên nói, chết kéo sống túm cũng phải chặn miệng đưa xuống, ghê gớm lắm thì sau chuyện này cáo lỗi với quận trưởng là được, lại không nghĩ rằng mới vừa đề phòng Thôi Bất Khứ bên kia, Phượng Tiêu lại nhảy ra rồi.
Chỉ bằng vào hai người bọn họ thì chẳng làm được cái gì, dù là ngay trước mặt của mọi người nói ra chuyện cũ, Thôi Vịnh cũng tự có phương pháp đối phó, nhưng đi ngược lại với tính toán thế này mới khiến Thôi Vịnh cảm thấy khó khống chế.
Người người đều đặc biệt có lòng bao dung với mỹ nhân, lão giả tóc trắng từng đảm nhiệm chức ngự bá trung đại phu cũng không ngoại lệ, liền cười đùa nói: “Nếu vị tiểu hữu có thể làm ra được tác phẩm kinh diễm, cho dù Thôi ông keo kiệt, ta cũng sẽ đoạt đàn lại tặng cho ngươi.”
Phượng Tiêu cười tủm tỉm nói: “Vậy thì đa tạ, ta làm một bài ngũ tuyệt.”
Lão giả gật đầu: “Rửa tai lắng nghe.”
Người ngoài cũng đều vểnh tai lên, muốn nghe xem vị thanh niên tuấn mỹ này có thể làm được điều khiến quỷ thần khiếp sợ gì đây.
Vì vậy Phượng Tiêu hé mở môi mỏng, chậm rãi ngâm: “Tháng năm hoa lựu đỏ, chuyện lớn ở Bác Lăng. Chúng hiền vì danh lợi, ta tới vì Dư Âm.”
Yên tĩnh.
Xấu hổ yên tĩnh.
Yên tĩnh vì ngay cả chim xuân cũng quên luôn cả hót.
Tất cả mọi người đều duy trì vẻ mặt trước khi nghe thơ, nụ cười đờ đẫn trên mặt vẫn chưa kịp thu về.
Trời thấy còn thương, từ khi Thôi thị mở hội văn đến nay, bọn họ chưa từng nghe thấy bài thơ ngũ tuyệt nào kinh khủng như thế.
Cái này đã không thể gọi là ngũ tuyệt nữa rồi, nhiều lắm thì cũng chỉ được coi là văn thơ bình dân, là loại tài nghệ tương đối bình thường.
Kinh là kinh ngạc, còn diễm thì chẳng có tí gì.
Tên ngu mục này ở đâu ra? Lại mang theo cái bài thơ nhục nhã kia đến để bêu xấu hội văn sao? Ngay cả lão giả vừa nãy có ấn tượng cực tốt với Phượng Tiêu cũng phải kìm chế hết sức, miễn cưỡng cười: “Bài thơ này của tiểu hữu, ừ, tạm được, sẽ còn tiến bộ, ngày thường còn phải luyện tập thêm mới được.”
Thôi Vịnh thiếu chút nữa cười đến rụng răng, lòng nói Thôi Bất Khứ tìm tới người giúp, chính là loại người thùng rỗng kêu to này sao?
Nhưng Phượng Tiêu lại chẳng thấy khó chịu tí nào, mặt đầy vẻ vô tội nói: “Không phải Thôi ông vừa nói, đứng nhất sẽ được tặng đàn Dư Âm sao, sao bây giờ ta làm được rồi mà ngươi lại nuốt lời?”
Thôi Vịnh nhàn nhạt nói: “Chỉ với cái bài thơ không tính là thơ này của ngươi, nếu hôm nay lão hủ đưa đàn Dư Âm cho ngươi, sợ là người khác còn nghĩ ngươi là cháu trai ta chưa từng gặp mặt mất.”
Mọi người cười ầm lên, đều nói Thôi ông hài hước.
Phượng Tiêu lơ đễnh: “Văn không đệ nhất, võ không đệ nhị, cái gọi là thơ hay, mỗi người một ý, ai cũng không phục được ai, nhưng cái gọi là thơ dởm thì ai ai cũng có thể thấy được, vừa ngươi nói đứng nhất, lại không nói là hay nhất hay kém nhất, ta cũng không thể bị coi là không làm đúng quy tắc.”
Thôi Vịnh nhếch mép một cái: “Vị công tử này chớ có càn quấy, mau đi thôi.”
Ánh mắt của tất cả mọi người nhìn Phượng Tiêu đều có chút kì quái, không phải cảm thấy đầu óc y có vấn đề, thì cũng cho rằng y đang cố ý lừa bịp thiên hạ, kiếm tẩu thiên phong(*) để gây sự chú ý.
(*) Kiếm tẩu thiên phong: ý nói không theo quy tắc bình thường để đạt được mục đích.
Duy chỉ có Phượng Tiêu hoàn toàn không để ở trong lòng, vẫn mang nụ cười dịu dàng như cũ, Thôi Vịnh đuổi y đi, y cũng phe phẩy cây quạt đi luôn, chỉ có những nữ tử không để ý đến thơ văn của y mới vây quanh, hỏi đông hỏi tây, khiến không ít nam nhân sinh lòng ghen tị.
Quận trưởng Nguyên Tam Tư mới nhậm chức nhìn người trẻ tuổi có vẻ bệnh tật trước mắt, phất tay một cái, cho hạ nhân lui xuống.
“Ngươi có lời muốn nói với ta?”
Một người bình dân thì không thể đối mặt với quận trưởng tùy ý nói chuyện được.
Nhưng hội văn hôm nay, người tham gia phần lớn là văn nhân, quận trưởng vừa đến đây nên tất nhiên cũng không thể tùy tiện đánh giá.
Còn có chuyện quan trọng nhất, hắn vừa thấy Thôi Bất Khứ lại cảm thấy quen thuộc khó hiểu, loáng thoáng có thể nhớ lại cố nhân ngày xưa.
Thôi Bất Khứ gật đầu: “Chưa tới chốc lát sẽ có một trận náo nhiệt, quận trưởng không cần nhúng tay, chỉ cần đứng bên cạnh xem là được, sau chuyện này ta còn có chuyện khác thương lượng với ngươi, xin an tâm một chút chớ nóng vội, không cần vội vã rời đi.”
Nguyên Tam Tư rất nghi ngờ, không để ý so đo sự vô lễ của hắn: “Náo nhiệt gì?”
Thôi Bất Khứ nhìn Thôi Đại Lang đang đi tới một cái, nhấc khóe miệng cười: “Náo nhiệt Thôi gia lén lút thông đồng với Nam Triều.”
Ở trong mắt Thôi Đại, Thôi Bất Khứ đứng ở trước mặt quận trưởng, vẻ mặt thái độ cử chỉ đều có có một cảm giác không thể nói thành lời.
Đối phương không quan không có chức, càng không có gia thế dựa vào, nhưng nói chuyện cùng quận trưởng lại rất đúng mức, thậm chí còn có chút ý tứ như đang nói với cấp dưới, thật đúng là không biết trời cao đất dày.
Nhưng hắn ta vừa đến gần, liền nghe thấy câu “Thôi gia lén lút thông đồng với Nam Triều” kia, sắc mặt liền trắng bệch.
“Ngươi nói bậy nói bạ cái gì!” Thôi Đại Lang quát lên theo bản năng.
Nguyên Tam Tư cũng rất kinh ngạc, ánh mắt dao động giữa hai người, hắn rất thông minh, trước khi chưa thăm dò được chuyện này sẽ không tùy tiện mở miệng.
Nhưng quan tâm sẽ bị loạn, Thôi Đại Lang cũng không được bình tĩnh như Nguyên Tam Tư.
Thôi Bất Khứ khẽ mỉm cười: “Có phải nói bậy nói bạ không thì cứ hỏi chính ngươi. Chuyện này là một mình ngươi gây nên, hay là Thôi Vịnh sai ngươi làm, những người khác trong Thôi gia cũng tham gia, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, bây giờ ngươi còn có cơ hội, nhưng đợi lát nữa thì cũng chưa thể nói được gì.”
Thôi Đại Lang miễn cưỡng ổn định lại, thành khẩn nói: “A Giai, ta biết ngươi bởi vì chuyện còn nhỏ mà trong lòng ghi hận Thôi gia, nhưng Thôi gia làm nhiều như vậy, không chỉ là vì danh dự của mẹ ngươi, cũng vì bảo vệ ngươi, nếu công bố thân thế của ngươi với mọi người, ngươi có thể chịu đựng những lời đồn đãi vớ vẩn, chỉ chỉ chỏ chỏ sao?”
Nguyên Tam Tư không nhịn được chen miệng: “Ngươi nói gì? Danh dự, thân thế gì?”
Thôi Bất Khứ nhếch mép, hiếm thấy hòa khí nói: “Chắc các ngươi còn chưa biết tên cũ của vị tân quận trưởng này nhỉ? Hắn vốn tên là Nguyên Tỉnh, là đệ tử do ông ngoại ta thu nhận, cũng là vị sư huynh của Dư thị tuổi còn nhỏ mà đã rời nhà, bặt vô âm tín kia.”
Hắn dứt lời, không ngạc nhiên chút nào nhìn hai người lộ ra vẻ mặt khiếp đảm.
Nguyên Tam Tư vì Dư thị trong miệng hắn, mà Thôi Đại Lang, dĩ nhiên là bởi vì thân phận của Nguyên Tam Tư.
Vốn tưởng rằng chuyện cũ người xưa đã được chôn dưới đất vàng, cuộc đời này sẽ không thể thấy ánh mặt trời nữa, ai lại ngờ một ngày gặp lại cố nhân, người đã chết lại còn sống, mà người đã mất tích lại thay hình đổi dạng trở về.
Hồi lâu không nói, sắc mặt Thôi Đại Lang thẫn thờ, thực chất trong lòng đã sớm có sóng gió kinh hoàng.
Thôi Bất Khứ lại không cho hắn ta cơ hội thở dốc suy tư, lại cười nói: “Nếu ngươi đã bỏ qua cơ hội thẳng thắn cuối cùng, thì đừng có trách ta ra tay vô tình.”
Không chờ Thôi Đại tiêu hóa những lời này, liền nghe thấy Thôi Bất Khứ cất cao giọng nói: “Tất cả ra đi!”
Ai ra đi?
Đi ra từ đâu?
Thôi Đại Lang ngây ra chốc lát mới nhìn lại theo tiếng gọi, lại thấy một đám huyền y thị vệ bỗng nhiên nhảy ra từ trong vườn, im hơi lặng tiếng đến trước mặt Thôi Bất Khứ, quỳ một chân xuống.
Thôi Bất Khứ lạnh lùng nói: “Chuyện làm thế nào rồi?”
“Tôn sứ, đều xong cả rồi.” Người dẫn đầu cúi đầu nói, hai ngày nay hắn phụng mật lệnh của Thôi Bất Khứ đến Nghiệp thành gần nhất điều rất nhiều Tả Nguyệt Vệ đến, chỉ để giờ phút này một lưới bắt hết Thôi gia.
Thôi Bất Khứ dẫn theo hai tên Tả Nguyệt Vệ, một tên đi điều người đến, một tên khác đêm qua đã âm thầm lẻn vào Thôi gia tìm chứng cứ, bởi vì Thôi Bất Khứ nói rõ thân phận cho nên trên dưới Thôi gia đều đang bàng hoàng, không rảnh để ý mới khiến Tả Nguyệt Vệ dễ dàng hơn, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.
“Bao vây cái vườn này lại, bắt Thôi Đại, để hắn dẫn các ngươi đến thư phòng, phòng ngủ của Thôi gia lục soát.” Thôi Bất Khứ hài lòng nói.
Cho đến khi hai cánh tay của Thôi Đại Lang bị túm về sau, đau đớn mới khiến hắn ta nhận ra đây không phải là mơ.
“Buông ra ta! Buông ra ta! Thôi Giai, ngươi là nghiệt tử đại nghịch bất đạo!”
Động tĩnh của Tả Nguyệt Vệ và tiếng kêu la của Thôi Đại cuối cùng cũng dẫn đến sự chú ý của mọi người, Thôi Vịnh nhận được tin vội vàng chạy đến, cả kinh thất sắc: “Mau thả hắn ra, các ngươi muốn làm gì!”
Thôi Bất Khứ thờ ơ lấy ra một tấm lệnh bài, xoay mấy vòng giữa ngón tay rồi mới ném cho Tả Nguyệt Vệ, để đối phương nói ra trước mặt Nguyên Tam Tư và Thôi Vịnh.
“Tôn sứ là Tả Nguyệt chính sứ do Bệ hạ đích thân phong, phụng lệnh điều tra án Thôi gia tư thông với Nam Triều, đã điều tra rõ, từ bốn năm trước, Thôi Đại Lang, Thôi Hành đã âm thầm tài trợ cho Lâm Xuyên Học Cung của Nam Triều, ba năm trước, đệ tử của Lâm Xuyên Học Cung là Nhạc Cô ám sát đương kim thiên tử không thành, lúc chạy trốn ngang qua Bác Lăng được Thôi Hành giúp đỡ che giấu mấy ngày, một năm trước, phương Bắc đại hạn, nạn dân vô số, triều đình mở kho phát lương thực, ủy nhiệm quan viên giúp nạn thiên tai, Thôi Hành và Nhạc Cô âm thầm đồng mưu mượn cơ hội triều đình cứu nạn, để mặc cho dân chạy nạn tự sinh tự diệt, lại cùng Nhạc Cô và người Lục Lâm cướp lương về phía nam, khiến cho nạn dân không có lương thực để ăn, vũ trang khởi nghĩa.”
Mỗi một câu hắn nói ra, sắc mặt Thôi Đại Lang lại trắng thêm một phần.
Thôi Vịnh lại là khó có thể tin nhìn về phía con trai trưởng.
Thôi gia mấy đời kinh doanh, cho dù đổi triều đại cũng không thể thay đổi được căn cơ của bọn họ, bởi vì bất kể là thiên tử triều đại nào nắm giang sơn đều cần nhân tài, mà Thôi thị nhân tài lớp lớp xuất hiện, đúng là tình hình bên trong thế gia vọng tộc.
Nam Bắc phân chia, gió mây rung chuyển, cũng có không ít anh hùng xuất hiện ầm ầm, muốn lấy sức một mình khuấy động thiên hạ, rất nhiều thế gia đều có lập trường của mình, đến đời của Thôi Vịnh, ông ta thấy Tùy đế hùng tài đại lược, cũng mơ hồ nghiêng về phía Bắc Triều, nhưng trong mấy đứa con trai dưới gối, chỉ có mỗi Thôi Bội có hy vọng ra làm quan, liền ra sức bồi dưỡng từ trưởng tôn(cháu trai trưởng), ai ngờ con trai trưởng lại âm thầm làm ra loại chuyện như thế này!
Sắc mặt hay phản ứng của Thôi Hành đều cho thấy rõ Thôi Bất Khứ không vu oan cho hắn ta.
Mọi người kinh ngạc khó hiểu, lại khiếp sợ cái oai của Tả Nguyệt Vệ, nhất thời không dám lên tiếng.
Mà Thôi Bất Khứ được Tả Nguyệt Vệ vây quanh, lại có một sự uy nghi khó hiểu khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Thôi Bội vốn nhìn thấy đại ca đi về phía Thôi Bất Khứ, rất sợ hắn làm khó người kia, muốn đi giải vây giúp, nhưng bất thình lình gặp một màn này, nhất thời ngây dại.
Thôi Cửu nương ban đầu đứng bên cạnh Phượng Tiêu cùng y nói chuyện, lúc này cũng hoang mang chuyển hướng sang Phượng Tiêu.
“Hắn là Tả Nguyệt chính sứ, vậy ngươi là ai?”
(Chồng hắn chứ ai…)
Danh sách chương