Thời không đan xen hỗn loạn và mệt mỏi chưa rút đi, Đoạn Hồi Xuyên vẩy vẩy đại não ảm đạm, miễn cưỡng từ trên giường trúc bò lên, bên người là gương mặt thân thiết của Ngôn Diệc Quân.
Ký ức kia nháy mắt trở lại, nỗi lòng như thủy triều mãnh liệt chập trùng, ánh mắt Đoạn Hồi Xuyên rơi lên khuôn mặt Ngôn Diệc Quân, là chăm chú cùng ôn tồn trước nay chưa từng có, thời điểm nhà tan người mất bất lực, thời điểm cô tịch giam cầm tuyệt vọng, còn có bi thương sau khi báo được đại thù, những dáng dấp đối phương từng sở hữu như hợp lại vào giây khắc này, cuối cùng hóa thành một thân ảnh cái độc nhất vô nhị.
“Làm sao vậy? Tại sao lại nhìn em như vậy?” Môi Ngôn Diệc Quân mấp máy rồi mím lại, trong ánh mắt thương tiếc của đối phương không tự chủ ngồi thẳng lưng, lòng bàn tay ra mồ hôi, hẳn là, bị hắn nhìn thấy cái gì không nên nhìn thấy…
Thu hết dáng vẻ thấp thỏm cực lực che giấu và căng thẳng của đối phương vào đáy mắt, Đoạn Hồi Xuyên muốn nói lại thôi, những chuyện thật giả đó như giấc mộng, hắn chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh, nghe không thấy thanh âm, không thể nào biết được Ngôn Diệc Quân xoắn xuýt gì với quá khứ đen tối nữa không, y đã từng bước một đi ra bóng tối, bây giờ trầm ổn đứng ở dưới ánh mặt trời.
Duy nhất có thể đoán được, Ngôn Diệc Quân tất nhiên không phải nhân loại bình thường, bằng không cũng không thể trong nháy mắt, tàn sát người của một thôn.
Nhưng vết sẹo ngày trước, từ lâu sâu sắc in vào tâm Ngôn Diệc Quân, hắn đứng xem vẫn còn cảm thấy giật mình, dù như thế nào cũng không nên lỗ mãng vạch trần, vì thế hắn quyết định chôn bí mật này chôn ở trong lòng mình, đợi đến có một ngày, Ngôn Diệc Quân nguyện ý chủ động nói với hắn.
Đoạn Hồi Xuyên há miệng, liếm liếm môi khô khốc, nghiêng đầu một cái, trốn trong hõm vai đối phương, nửa oán giận nửa như kể chuyện cười: “Em đã cho là mình nằm trên đùi anh tỉnh lại, không nghĩ tới cư nhiên chỉ có đãi ngộ giường trúc.”
“…” Ngôn Diệc Quân quả thực không biết nên bày ra biểu tình gì, dở khóc dở cười, tiểu tử này, những năm này đến tột cùng trải qua cái gì, làm sao lại luyện thành cái đức hạnh này? Suy nghĩ kỹ một chút, cái tên này tựa hồ từ nhỏ đã chưa bao giờ đứng đắn.
“Xem ra em không sao, uổng công anh và Bạch Giản vẫn luôn lo lắng cho em.” Ngôn Diệc Quân muốn gõ trán hắn một cái tàn nhẫn, chung quy không nỡ, không thể làm gì khác hơn là bóp bóp gương mặt thịt mềm.
Nghe chuyện Bạch Giản trình bày và phân tích thôn làng trong “hộp” này, Đoạn Hồi Xuyên vuốt cằm, “A” một tiếng dài, nói: “Chuyện này… Có lẽ là đồ vật trong hốc cây kia tạo thành.”
“Trong hốc cây có đồ vật?”
Đoạn Hồi Xuyên cào cào tóc rối, nhún vai: “Nếu không sao em nhất định phải đi vào trong nhìn?”
Nhân duyên động…
Ngôn Diệc Quân mơ hồ đoán được mấy phần, làm như không có chuyện gì xảy ra hỏi: “Vậy em xem ra cái gì?”
“Nói chung” Đoạn Hồi Xuyên chần chờ nháy mắt, như chém đinh chặt sắt nói: “Lấy đồ vật bên trong ra, là có thể mở ‘hộp’ ra, để thời không trùng lặp trở về đúng quỹ đạo.”
“Lão bản! Anh rốt cục tỉnh rồi!” Bạch Giản đặt thức ăn một bên, xông lại thật nhanh, vui mừng nắm chặt song quyền: “Tôi còn tưởng rằng anh —— “
“Im miệng!” Đoạn Hồi Xuyên chỉ vào mũi của cậu, khóe miệng run rẩy không thôi, trước khi mồm nói từ xui xẻo ăn thêm đòn, lệnh cưỡng chế cậu nhanh chóng im tiếng. Hết cách rồi, cái tên này thực sự quá có thiên phú xui xẻo, quả thực bẫy người.
Bạch Giản không thể làm gì khác hơn là ngượng ngùng nuốt “vẫn chưa tỉnh lại” trở vào, chân chó bưng tới cơm nước nóng hổi, chuộc tội mình lỡ lời: “Các anh đói bụng không, tranh thủ nóng ăn đi.”
Ngửi được mùi thơm xông vào mũi, Đoạn Hồi Xuyên mới bừng tỉnh phát hiện thực sự là đói bụng đến đau, không thể chờ đợi được nữa gắp một viên dài dài rán dầu vàng ươm, cắn một cái, mềm xốp giòn giòn, hắn thuận miệng hỏi: “Đây là cái gì?”
Bạch Giản ân cần nói: “Thanh tàm chiên dầu.”
“…” Đoạn Hồi Xuyên đang nghiền ngẫm cứng tay lại, đũa của hắn khó khăn dịch đến một khay khác: “Đây cũng vậy?”
“Trứng sâu chiên dầu.”
“…” Đoạn Hồi Xuyên một lời khó nói hết mà nhìn cậu, trong nháy mắt không còn khẩu vị: “Tôi có thể không ăn sâu không?”
Bạch Giản đầy mặt nghi hoặc: “Ăn ngon mà. Bác sĩ Ngôn cũng không ăn sao?”
Ngôn Diệc Quân khẽ mỉm cười, tựa hồ cảm thấy bộ dáng tiểu bá vương Đoạn Hồi Xuyên chỉ coi trời bằng vung này ăn quả đắng rất là thú vị: “Tôi không kén ăn.”
Đoạn Hồi Xuyên như là bị câu nói này làm xúc động, bỗng nhiên nắm chặt tay Ngôn Diệc Quân, nghiêm túc nói: “Em sẽ không để cho anh ăn sâu.”
“?” Ngôn Diệc Quân không khỏi nháy mắt mấy cái, nhất thời không thể phản ứng lại ý tứ của hắn, người kia đã đứng dậy, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi về phía nhà bếp.
“Xong rồi!” Bạch Giản kêu rên một tiếng: “Lão bản nghĩ không ra, muốn luộc nước dùng mì sợi rồi!”
Ngôn Diệc Quân: “…” Khó ăn như vậy sao?
Cơm nước no nê xong mấy người một lần nữa trở lại chỗ hai cây đa mang tính biểu tượng trong thôn. Tán cây che kín bầu trời bao phủ xuống, oi bức sang thu mang đến một chút hơi lạnh.
“Lão bản, thật sự không thành vấn đề sao?” Bạch Giản siết góc áo, thấp thỏm bất an nhìn hắn: “Nếu như bọn họ ban ngày không trở về, buổi tối cũng biến mất, vậy phải làm như thế nào?”
Đoạn Hồi Xuyên xoa xoa thái dương, bất đắc dĩ thở dài: “Cậu đã hỏi ba lần rồi, cõi đời này nào có chuyện gì không có sơ hở? Muốn hoàn toàn không bất chấp nguy hiểm là không thể, nếu cậu muốn thay đổi hiện trạng, nhất định phải có dũng khí gánh chịu hậu quả!”
Bạch Giản hít một hơi thật sâu, lời nói này rốt cục làm cho cậu quyết định, tên đã rời cung thì không thể rút lại, khi cậu quyết ý mang lão bản đến thôn, đã phải ngờ tới điểm này. Cậu dùng lực gật gật đầu, nắm chặt nắm đấm: “Tôi biết rồi.”
“Đưa tay cho em.” Đoạn Hồi Xuyên mở lòng bàn tay về phía Ngôn Diệc Quân, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Em cũng không muốn bị ngất nữa.”
Ngôn Diệc Quân rũ mắt cái tay đưa đến trước mặt này, không chút do dự, mười ngón liên kết.
Bất kể là quá khứ đen tối, hay là tương lai chênh vênh, lập trường cũng được, chủng tộc cũng được, vào giờ phút này, không người nào có thể ngăn cản y nắm chặt hắn.
Lưỡng người sóng vai dắt tay, cùng đi vào nhân duyên động.
Đoạn Hồi Xuyên lập tức cảm giác được có một luồng khí tràng quỷ dị tràn ngập quanh thân, từ bên ngoài nhìn, bọn họ tựa hồ chỉ là đưa thân vào một cái hốc đa bình thường, từ trong nhìn, nơi này giống như một không gian tương đối độc lập, không gian đã bị khóa lại, chìa khóa thì ẩn núp trong ngóc ngách nào đó.
Hắn biết đó là cái gì, nhẫn trên cổ, đã bắt đầu hưng phấn run rẩy, đó là do phát hiện cộng hưởng đồng nguyên.
Trời tối?
Bốn phía đang bị hắc ám vây nhốt, Đoạn Hồi Xuyên nghi hoặc quay đầu nhìn Ngôn Diệc Quân, ngay sau đó, một trận rên rỉ ám muội đồng thời vang lên bên tai hai người, bọn họ bỗng nhiên phát hiện không thấy hốc cây, mà lại về tới phòng ngủ tàng hai sự vụ sở.
Phòng ngủ tắt đèn, quần áo rải rác, giường kêu ken két vang vọng, còn có lùm chăn không ngừng đung đưa, nhắc nhở bọn họ trước mắt đang phát sinh ra sự tình xấu hổ gì.
Hai gò má Ngôn Diệc Quân dần dần nhiễm phải một tầng son sắc, ánh mắt thẹn thùng không biết nhìn vào đâu, chợt đan xen với tầm mắt kinh ngạc của Đoạn Hồi Xuyên, lại tránh đi, rơi vào ca-ra-vat bất lực lay động bên mạn giường, ho nhẹ một tiếng: “Đầu óc em bên trong đang suy nghĩ cái gì đâu?”
Đoạn Hồi Xuyên mặt vô tội: “Em không phải em không có…”
Hắn giả vờ giả vịt điều tra chung quanh, tâm lý cực kì vui mừng nở hoa, không nghĩ tới viên kim cương còn có công dụng hiểu ý như thế, đây chẳng phải là…
Hắn đưa lưng về phía Ngôn Diệc Quân, con ngươi xoay vòng vòng, không biết đang suy nghĩ ý đồ xấu gì.
Hình ảnh bốn phiá như bị thấm ướt mực nước, không gian mơ hồ phai màu, mấy hình ảnh ngắn vụt lóe qua, cuối cùng cố định hình ảnh tại một gian phòng giải phẫu sạch sẽ, ánh đèn sáng ngời chiếu sáng mỗi một ngóc ngách, cũng chiếu sáng hai nam nhân bên bàn phẫu thuật.
Một người mặc áo sơ mi trắng thuần, bên ngoài mặc thêm blouse trắng, ống nghe treo ở cổ, ôm Đoạn Hồi Xuyên mặc đồ bệnh nhân trên bàn hôn nồng nhiệt, mắt thấy cúc áo sơ mi sắp bị mở ra ——
Ngôn Diệc Quân ửng đỏ mắt yếu ớt nhìn sang, Đoạn Hồi Xuyên cướp lời trước trả đũa, nghiêm trang khinh bỉ nói: “Không nghĩ tới thì ra anh là như vậy đấy bác sĩ Ngôn, đầy đầu toàn là chế phục play, làm cho em quá thất vọng rồi!”
“…” Ngôn Diệc Quân cơ hồ bị hắn cãi chày cãi cối đến tức cười, nhẫn nhịn, vẫn không nhịn được mắng hắn một cái: “Đồ tiểu bại hoại em có tin anh hay không…”
“Xuỵt —— im lặng!” Đoạn Hồi Xuyên giơ ngón trỏ lên chặn lại đôi môi, khuôn mặt nghiêm túc, Ngôn Diệc Quân biết rõ là hắn mượn cớ nói sang chuyện khác, nhướng nhướng mày, cuối cùng đành nuốt câu sau về trong bụng.
Hắn lấy nhẫn xuống vê trong tay, hào quang màu tím nhạt dịu dàng ở đầu ngón tay tỏa ra, cuộn tròn đẩy ra từng vòng gợn sóng.
Ảo cảnh thân mật vào đúng lúc này tan rã, như mảnh gương vỡ tan nát, mảnh vỡ bay lả tả tung toé như tuyết, ánh sáng lộng lẫy, chẳng khác nào một hồi mưa sao băng tráng lệ, vừa giống như một màn pháo hoa lễ hội long trọng.
Trong vùng trời óng ánh mảnh vỡ, có một viên đá sáng ngời nhất, bị dẫn dắt dưới ánh sáng của nhẫn, chậm rãi bay về phía Đoạn Hồi Xuyên, cuối cùng hóa thành một hạt kim cương nhỏ, vô cùng phù hợp lún vào trong rãnh.
Ngôn Diệc Quân mở to hai mắt, tim đập như nổi trống, yên lặng nhìn tình cảnh này, tầm mắt vững vàng khóa trên mặt nhẫn tạo hình quái dị kia, chính là nó, thánh vật Long tộc!
Bốn viên Chúc Đảo Thạch đã hiện thế ba viên, chỉ còn lại duy nhất một miếng, nó sắp khôi phục hoàn chỉnh sức mạnh!
Đoạn Hồi Xuyên giơ nhẫn lên trước mắt, nhiệt độ nóng rực phả vào mặt, hắn mơ hồ nhận biết được bên trong có thứ gì đó buông lỏng, nó kìm nén cám dỗ tiến vào trong nhẫn, va chạm, reo hò, đáp lời nhịp tim đập của hắn, nỗ lực nhen lửa dòng máu của hắn, thậm chí thiêu xương cốt của hắn!
Thời điểm chúng nó hợp lại, chắc chắn sơn hà rung chuyển, thiên địa biến sắc!
Con ngươi Đoạn Hồi Xuyên đen kịt, hào quang màu vàng kim nhạt thoáng hiện qua, Ngôn Diệc Quân thất thần nhìn hắn, dường như khoảng cách số mệnh đã gần trong gang tấc.
Không biết qua bao lâu, e rằng ở bên ngoài nhìn thì chỉ có mấy giây ngắn ngủi, chấn động dưới chân đánh thức hai người, Đoạn Hồi Xuyên lấy lại tinh thần, vội vàng kéo Ngôn Diệc Quân chạy ra khỏi hốc cây ——
Xanh biếc lá cây rì rào rụng xuống, liên tiếp như mưa, Đoạn Hồi Xuyên ba người chạy ra xa chút, không hẹn mà cùng ngừng thở, dưới sự chứng kiến của ba đôi mắt, đôi cây cao to tráng kiện ôm ấp lẫn nhau kia, một gốc cây bắt đầu chậm rãi tiêu tan!
Răng rắc một tiếng vang giòn, đáy lòng mỗi người vang lên, như hình ảnh trong gương vỡ vụn. Cành cây già nua lưu luyến không rời mà lay động, như muốn phất tay chia tay người bạn già trước khi từ trần.
“Sau này không còn nhân duyên động.” Đoạn Hồi Xuyên lẩm bẩm thở dài, nghĩ đến một số hình ảnh nhìn thấy trong động, rất có vài phần tiếc nuối.
Bạch Giản lại không tâm tư quản nhân duyên động, cậu sốt sắng quan sát chung quanh, nhưng là ngoại trừ thiếu một cây đa, làng tựa hồ vẫn như trước.
“Chuyện gì xảy ra rồi? Mọi người ở đâu?” Bạch Giản gấp đến độ sắp khóc.
Đoạn Hồi Xuyên an ủi cậu: “Đừng nóng vội, chờ một chút.”
—— mãi một lúc mới có vài tiếng chó sủa, từ một đầu khác của làng xa xa truyền đến.
Bên trong nhà sàn, dần dần có động tĩnh, một cửa sổ trúc lặng yên mở ra, người ở bên trong tựa hồ không kịp thích ứng với việc đột nhiên xuất hiện biến hóa, phải cẩn thận đẩy cửa ra cửa sổ, vươn tay ra, chạm đến dương quang, như chạm đến một cái mộng cảnh xa không thể với tới.
“Bọn họ ra rồi! Bọn họ ra rồi!” Bạch Giản hoan hô một tiếng, muốn chạy ngay về, mới vừa chạy vài bước, đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu lại, mặt áy náy: “Lão bản, trong thôn nghèo, không có cách nào trả được giá ủy thác của anh, tôi, tôi sẽ làm không công cho anh!”
Đoạn Hồi Xuyên hơi kinh ngạc mà nhướng nhướng mày, nhẹ nhàng câu lên khóe môi, cùng Ngôn Diệc Quân nhìn nhau nở nụ cười: “Tôi đã sớm lấy được thù lao rồi.”
Ánh nắng từ chân trời đổ nghiêng xuống, màu sắc ấm áp trải trên đường mòn đá xanh, phản chiếu ra hai người nắm lấy nhau tay.
Đợi Bạch Giản hứng thú bừng bừng chạy đi, Đoạn Hồi Xuyên ghé vào tai Ngôn Diệc Quân, nhỏ giọng thì thầm: “Kỳ thực, nếu như anh có ham muốn đặc thù gì, em bảo đảm sẽ không cười nhạo anh.”
“…”
Ngôn Diệc Quân hơi dừng lại một chút, tự tiếu phi tiếu trầm thấp nói một câu gì đó.
Đoạn Hồi Xuyên không thể tin trừng lớn hai mắt, sau tai dựng lên một mảnh ửng đỏ: “Anh, anh ——!”
______________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Đoán xem con tê tê nói cái gì? =_,=
Theo zhihu:
Ngày xửa ngày xưa, có một con thỏ trắng nhỏ, một ngày nọ đào được một củ cà rốt to. Nó vui vẻ mang cà rốt về nhà, một con tê tê nửa chừng chặn đường và tóm lấy củ cà rốt của con thỏ trắng nhỏ. Con thỏ trắng nhỏ tức giận và hỏi con tê tê bạn đang làm gì vậy! Con tê tê nói một câu, con thỏ trắng nhỏ đã tự sát ngay lập tức. Đoán xem tê tê đã nói gì..
Tóm tắt câu trả lời:
Ký ức kia nháy mắt trở lại, nỗi lòng như thủy triều mãnh liệt chập trùng, ánh mắt Đoạn Hồi Xuyên rơi lên khuôn mặt Ngôn Diệc Quân, là chăm chú cùng ôn tồn trước nay chưa từng có, thời điểm nhà tan người mất bất lực, thời điểm cô tịch giam cầm tuyệt vọng, còn có bi thương sau khi báo được đại thù, những dáng dấp đối phương từng sở hữu như hợp lại vào giây khắc này, cuối cùng hóa thành một thân ảnh cái độc nhất vô nhị.
“Làm sao vậy? Tại sao lại nhìn em như vậy?” Môi Ngôn Diệc Quân mấp máy rồi mím lại, trong ánh mắt thương tiếc của đối phương không tự chủ ngồi thẳng lưng, lòng bàn tay ra mồ hôi, hẳn là, bị hắn nhìn thấy cái gì không nên nhìn thấy…
Thu hết dáng vẻ thấp thỏm cực lực che giấu và căng thẳng của đối phương vào đáy mắt, Đoạn Hồi Xuyên muốn nói lại thôi, những chuyện thật giả đó như giấc mộng, hắn chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh, nghe không thấy thanh âm, không thể nào biết được Ngôn Diệc Quân xoắn xuýt gì với quá khứ đen tối nữa không, y đã từng bước một đi ra bóng tối, bây giờ trầm ổn đứng ở dưới ánh mặt trời.
Duy nhất có thể đoán được, Ngôn Diệc Quân tất nhiên không phải nhân loại bình thường, bằng không cũng không thể trong nháy mắt, tàn sát người của một thôn.
Nhưng vết sẹo ngày trước, từ lâu sâu sắc in vào tâm Ngôn Diệc Quân, hắn đứng xem vẫn còn cảm thấy giật mình, dù như thế nào cũng không nên lỗ mãng vạch trần, vì thế hắn quyết định chôn bí mật này chôn ở trong lòng mình, đợi đến có một ngày, Ngôn Diệc Quân nguyện ý chủ động nói với hắn.
Đoạn Hồi Xuyên há miệng, liếm liếm môi khô khốc, nghiêng đầu một cái, trốn trong hõm vai đối phương, nửa oán giận nửa như kể chuyện cười: “Em đã cho là mình nằm trên đùi anh tỉnh lại, không nghĩ tới cư nhiên chỉ có đãi ngộ giường trúc.”
“…” Ngôn Diệc Quân quả thực không biết nên bày ra biểu tình gì, dở khóc dở cười, tiểu tử này, những năm này đến tột cùng trải qua cái gì, làm sao lại luyện thành cái đức hạnh này? Suy nghĩ kỹ một chút, cái tên này tựa hồ từ nhỏ đã chưa bao giờ đứng đắn.
“Xem ra em không sao, uổng công anh và Bạch Giản vẫn luôn lo lắng cho em.” Ngôn Diệc Quân muốn gõ trán hắn một cái tàn nhẫn, chung quy không nỡ, không thể làm gì khác hơn là bóp bóp gương mặt thịt mềm.
Nghe chuyện Bạch Giản trình bày và phân tích thôn làng trong “hộp” này, Đoạn Hồi Xuyên vuốt cằm, “A” một tiếng dài, nói: “Chuyện này… Có lẽ là đồ vật trong hốc cây kia tạo thành.”
“Trong hốc cây có đồ vật?”
Đoạn Hồi Xuyên cào cào tóc rối, nhún vai: “Nếu không sao em nhất định phải đi vào trong nhìn?”
Nhân duyên động…
Ngôn Diệc Quân mơ hồ đoán được mấy phần, làm như không có chuyện gì xảy ra hỏi: “Vậy em xem ra cái gì?”
“Nói chung” Đoạn Hồi Xuyên chần chờ nháy mắt, như chém đinh chặt sắt nói: “Lấy đồ vật bên trong ra, là có thể mở ‘hộp’ ra, để thời không trùng lặp trở về đúng quỹ đạo.”
“Lão bản! Anh rốt cục tỉnh rồi!” Bạch Giản đặt thức ăn một bên, xông lại thật nhanh, vui mừng nắm chặt song quyền: “Tôi còn tưởng rằng anh —— “
“Im miệng!” Đoạn Hồi Xuyên chỉ vào mũi của cậu, khóe miệng run rẩy không thôi, trước khi mồm nói từ xui xẻo ăn thêm đòn, lệnh cưỡng chế cậu nhanh chóng im tiếng. Hết cách rồi, cái tên này thực sự quá có thiên phú xui xẻo, quả thực bẫy người.
Bạch Giản không thể làm gì khác hơn là ngượng ngùng nuốt “vẫn chưa tỉnh lại” trở vào, chân chó bưng tới cơm nước nóng hổi, chuộc tội mình lỡ lời: “Các anh đói bụng không, tranh thủ nóng ăn đi.”
Ngửi được mùi thơm xông vào mũi, Đoạn Hồi Xuyên mới bừng tỉnh phát hiện thực sự là đói bụng đến đau, không thể chờ đợi được nữa gắp một viên dài dài rán dầu vàng ươm, cắn một cái, mềm xốp giòn giòn, hắn thuận miệng hỏi: “Đây là cái gì?”
Bạch Giản ân cần nói: “Thanh tàm chiên dầu.”
“…” Đoạn Hồi Xuyên đang nghiền ngẫm cứng tay lại, đũa của hắn khó khăn dịch đến một khay khác: “Đây cũng vậy?”
“Trứng sâu chiên dầu.”
“…” Đoạn Hồi Xuyên một lời khó nói hết mà nhìn cậu, trong nháy mắt không còn khẩu vị: “Tôi có thể không ăn sâu không?”
Bạch Giản đầy mặt nghi hoặc: “Ăn ngon mà. Bác sĩ Ngôn cũng không ăn sao?”
Ngôn Diệc Quân khẽ mỉm cười, tựa hồ cảm thấy bộ dáng tiểu bá vương Đoạn Hồi Xuyên chỉ coi trời bằng vung này ăn quả đắng rất là thú vị: “Tôi không kén ăn.”
Đoạn Hồi Xuyên như là bị câu nói này làm xúc động, bỗng nhiên nắm chặt tay Ngôn Diệc Quân, nghiêm túc nói: “Em sẽ không để cho anh ăn sâu.”
“?” Ngôn Diệc Quân không khỏi nháy mắt mấy cái, nhất thời không thể phản ứng lại ý tứ của hắn, người kia đã đứng dậy, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi về phía nhà bếp.
“Xong rồi!” Bạch Giản kêu rên một tiếng: “Lão bản nghĩ không ra, muốn luộc nước dùng mì sợi rồi!”
Ngôn Diệc Quân: “…” Khó ăn như vậy sao?
Cơm nước no nê xong mấy người một lần nữa trở lại chỗ hai cây đa mang tính biểu tượng trong thôn. Tán cây che kín bầu trời bao phủ xuống, oi bức sang thu mang đến một chút hơi lạnh.
“Lão bản, thật sự không thành vấn đề sao?” Bạch Giản siết góc áo, thấp thỏm bất an nhìn hắn: “Nếu như bọn họ ban ngày không trở về, buổi tối cũng biến mất, vậy phải làm như thế nào?”
Đoạn Hồi Xuyên xoa xoa thái dương, bất đắc dĩ thở dài: “Cậu đã hỏi ba lần rồi, cõi đời này nào có chuyện gì không có sơ hở? Muốn hoàn toàn không bất chấp nguy hiểm là không thể, nếu cậu muốn thay đổi hiện trạng, nhất định phải có dũng khí gánh chịu hậu quả!”
Bạch Giản hít một hơi thật sâu, lời nói này rốt cục làm cho cậu quyết định, tên đã rời cung thì không thể rút lại, khi cậu quyết ý mang lão bản đến thôn, đã phải ngờ tới điểm này. Cậu dùng lực gật gật đầu, nắm chặt nắm đấm: “Tôi biết rồi.”
“Đưa tay cho em.” Đoạn Hồi Xuyên mở lòng bàn tay về phía Ngôn Diệc Quân, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Em cũng không muốn bị ngất nữa.”
Ngôn Diệc Quân rũ mắt cái tay đưa đến trước mặt này, không chút do dự, mười ngón liên kết.
Bất kể là quá khứ đen tối, hay là tương lai chênh vênh, lập trường cũng được, chủng tộc cũng được, vào giờ phút này, không người nào có thể ngăn cản y nắm chặt hắn.
Lưỡng người sóng vai dắt tay, cùng đi vào nhân duyên động.
Đoạn Hồi Xuyên lập tức cảm giác được có một luồng khí tràng quỷ dị tràn ngập quanh thân, từ bên ngoài nhìn, bọn họ tựa hồ chỉ là đưa thân vào một cái hốc đa bình thường, từ trong nhìn, nơi này giống như một không gian tương đối độc lập, không gian đã bị khóa lại, chìa khóa thì ẩn núp trong ngóc ngách nào đó.
Hắn biết đó là cái gì, nhẫn trên cổ, đã bắt đầu hưng phấn run rẩy, đó là do phát hiện cộng hưởng đồng nguyên.
Trời tối?
Bốn phía đang bị hắc ám vây nhốt, Đoạn Hồi Xuyên nghi hoặc quay đầu nhìn Ngôn Diệc Quân, ngay sau đó, một trận rên rỉ ám muội đồng thời vang lên bên tai hai người, bọn họ bỗng nhiên phát hiện không thấy hốc cây, mà lại về tới phòng ngủ tàng hai sự vụ sở.
Phòng ngủ tắt đèn, quần áo rải rác, giường kêu ken két vang vọng, còn có lùm chăn không ngừng đung đưa, nhắc nhở bọn họ trước mắt đang phát sinh ra sự tình xấu hổ gì.
Hai gò má Ngôn Diệc Quân dần dần nhiễm phải một tầng son sắc, ánh mắt thẹn thùng không biết nhìn vào đâu, chợt đan xen với tầm mắt kinh ngạc của Đoạn Hồi Xuyên, lại tránh đi, rơi vào ca-ra-vat bất lực lay động bên mạn giường, ho nhẹ một tiếng: “Đầu óc em bên trong đang suy nghĩ cái gì đâu?”
Đoạn Hồi Xuyên mặt vô tội: “Em không phải em không có…”
Hắn giả vờ giả vịt điều tra chung quanh, tâm lý cực kì vui mừng nở hoa, không nghĩ tới viên kim cương còn có công dụng hiểu ý như thế, đây chẳng phải là…
Hắn đưa lưng về phía Ngôn Diệc Quân, con ngươi xoay vòng vòng, không biết đang suy nghĩ ý đồ xấu gì.
Hình ảnh bốn phiá như bị thấm ướt mực nước, không gian mơ hồ phai màu, mấy hình ảnh ngắn vụt lóe qua, cuối cùng cố định hình ảnh tại một gian phòng giải phẫu sạch sẽ, ánh đèn sáng ngời chiếu sáng mỗi một ngóc ngách, cũng chiếu sáng hai nam nhân bên bàn phẫu thuật.
Một người mặc áo sơ mi trắng thuần, bên ngoài mặc thêm blouse trắng, ống nghe treo ở cổ, ôm Đoạn Hồi Xuyên mặc đồ bệnh nhân trên bàn hôn nồng nhiệt, mắt thấy cúc áo sơ mi sắp bị mở ra ——
Ngôn Diệc Quân ửng đỏ mắt yếu ớt nhìn sang, Đoạn Hồi Xuyên cướp lời trước trả đũa, nghiêm trang khinh bỉ nói: “Không nghĩ tới thì ra anh là như vậy đấy bác sĩ Ngôn, đầy đầu toàn là chế phục play, làm cho em quá thất vọng rồi!”
“…” Ngôn Diệc Quân cơ hồ bị hắn cãi chày cãi cối đến tức cười, nhẫn nhịn, vẫn không nhịn được mắng hắn một cái: “Đồ tiểu bại hoại em có tin anh hay không…”
“Xuỵt —— im lặng!” Đoạn Hồi Xuyên giơ ngón trỏ lên chặn lại đôi môi, khuôn mặt nghiêm túc, Ngôn Diệc Quân biết rõ là hắn mượn cớ nói sang chuyện khác, nhướng nhướng mày, cuối cùng đành nuốt câu sau về trong bụng.
Hắn lấy nhẫn xuống vê trong tay, hào quang màu tím nhạt dịu dàng ở đầu ngón tay tỏa ra, cuộn tròn đẩy ra từng vòng gợn sóng.
Ảo cảnh thân mật vào đúng lúc này tan rã, như mảnh gương vỡ tan nát, mảnh vỡ bay lả tả tung toé như tuyết, ánh sáng lộng lẫy, chẳng khác nào một hồi mưa sao băng tráng lệ, vừa giống như một màn pháo hoa lễ hội long trọng.
Trong vùng trời óng ánh mảnh vỡ, có một viên đá sáng ngời nhất, bị dẫn dắt dưới ánh sáng của nhẫn, chậm rãi bay về phía Đoạn Hồi Xuyên, cuối cùng hóa thành một hạt kim cương nhỏ, vô cùng phù hợp lún vào trong rãnh.
Ngôn Diệc Quân mở to hai mắt, tim đập như nổi trống, yên lặng nhìn tình cảnh này, tầm mắt vững vàng khóa trên mặt nhẫn tạo hình quái dị kia, chính là nó, thánh vật Long tộc!
Bốn viên Chúc Đảo Thạch đã hiện thế ba viên, chỉ còn lại duy nhất một miếng, nó sắp khôi phục hoàn chỉnh sức mạnh!
Đoạn Hồi Xuyên giơ nhẫn lên trước mắt, nhiệt độ nóng rực phả vào mặt, hắn mơ hồ nhận biết được bên trong có thứ gì đó buông lỏng, nó kìm nén cám dỗ tiến vào trong nhẫn, va chạm, reo hò, đáp lời nhịp tim đập của hắn, nỗ lực nhen lửa dòng máu của hắn, thậm chí thiêu xương cốt của hắn!
Thời điểm chúng nó hợp lại, chắc chắn sơn hà rung chuyển, thiên địa biến sắc!
Con ngươi Đoạn Hồi Xuyên đen kịt, hào quang màu vàng kim nhạt thoáng hiện qua, Ngôn Diệc Quân thất thần nhìn hắn, dường như khoảng cách số mệnh đã gần trong gang tấc.
Không biết qua bao lâu, e rằng ở bên ngoài nhìn thì chỉ có mấy giây ngắn ngủi, chấn động dưới chân đánh thức hai người, Đoạn Hồi Xuyên lấy lại tinh thần, vội vàng kéo Ngôn Diệc Quân chạy ra khỏi hốc cây ——
Xanh biếc lá cây rì rào rụng xuống, liên tiếp như mưa, Đoạn Hồi Xuyên ba người chạy ra xa chút, không hẹn mà cùng ngừng thở, dưới sự chứng kiến của ba đôi mắt, đôi cây cao to tráng kiện ôm ấp lẫn nhau kia, một gốc cây bắt đầu chậm rãi tiêu tan!
Răng rắc một tiếng vang giòn, đáy lòng mỗi người vang lên, như hình ảnh trong gương vỡ vụn. Cành cây già nua lưu luyến không rời mà lay động, như muốn phất tay chia tay người bạn già trước khi từ trần.
“Sau này không còn nhân duyên động.” Đoạn Hồi Xuyên lẩm bẩm thở dài, nghĩ đến một số hình ảnh nhìn thấy trong động, rất có vài phần tiếc nuối.
Bạch Giản lại không tâm tư quản nhân duyên động, cậu sốt sắng quan sát chung quanh, nhưng là ngoại trừ thiếu một cây đa, làng tựa hồ vẫn như trước.
“Chuyện gì xảy ra rồi? Mọi người ở đâu?” Bạch Giản gấp đến độ sắp khóc.
Đoạn Hồi Xuyên an ủi cậu: “Đừng nóng vội, chờ một chút.”
—— mãi một lúc mới có vài tiếng chó sủa, từ một đầu khác của làng xa xa truyền đến.
Bên trong nhà sàn, dần dần có động tĩnh, một cửa sổ trúc lặng yên mở ra, người ở bên trong tựa hồ không kịp thích ứng với việc đột nhiên xuất hiện biến hóa, phải cẩn thận đẩy cửa ra cửa sổ, vươn tay ra, chạm đến dương quang, như chạm đến một cái mộng cảnh xa không thể với tới.
“Bọn họ ra rồi! Bọn họ ra rồi!” Bạch Giản hoan hô một tiếng, muốn chạy ngay về, mới vừa chạy vài bước, đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu lại, mặt áy náy: “Lão bản, trong thôn nghèo, không có cách nào trả được giá ủy thác của anh, tôi, tôi sẽ làm không công cho anh!”
Đoạn Hồi Xuyên hơi kinh ngạc mà nhướng nhướng mày, nhẹ nhàng câu lên khóe môi, cùng Ngôn Diệc Quân nhìn nhau nở nụ cười: “Tôi đã sớm lấy được thù lao rồi.”
Ánh nắng từ chân trời đổ nghiêng xuống, màu sắc ấm áp trải trên đường mòn đá xanh, phản chiếu ra hai người nắm lấy nhau tay.
Đợi Bạch Giản hứng thú bừng bừng chạy đi, Đoạn Hồi Xuyên ghé vào tai Ngôn Diệc Quân, nhỏ giọng thì thầm: “Kỳ thực, nếu như anh có ham muốn đặc thù gì, em bảo đảm sẽ không cười nhạo anh.”
“…”
Ngôn Diệc Quân hơi dừng lại một chút, tự tiếu phi tiếu trầm thấp nói một câu gì đó.
Đoạn Hồi Xuyên không thể tin trừng lớn hai mắt, sau tai dựng lên một mảnh ửng đỏ: “Anh, anh ——!”
______________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Đoán xem con tê tê nói cái gì? =_,=
Theo zhihu:
Ngày xửa ngày xưa, có một con thỏ trắng nhỏ, một ngày nọ đào được một củ cà rốt to. Nó vui vẻ mang cà rốt về nhà, một con tê tê nửa chừng chặn đường và tóm lấy củ cà rốt của con thỏ trắng nhỏ. Con thỏ trắng nhỏ tức giận và hỏi con tê tê bạn đang làm gì vậy! Con tê tê nói một câu, con thỏ trắng nhỏ đã tự sát ngay lập tức. Đoán xem tê tê đã nói gì..
Tóm tắt câu trả lời:
- JJ của tê tê giống như cà rốt.
- Con thỏ trắng nhỏ ngậm đồ ăn bằng miệng và không sử dụng chân.
- Câu đó là: Đừng lấy “người bạn tốt” của tôi! You know …
Danh sách chương