Thời điểm Ngôn Diệc Quân mở mắt ra, đèn kiểu cũ treo trên trần nhà sáng lên có chút chói mắt, ánh đèn tái nhợt bành trướng.

Ngoài cửa sổ ánh nắng nhàn nhạt chiếu vào, đã là ngày thứ hai, thôn trang nhỏ lần thứ hai rơi vào vắng lặng, chỉ có gió nhẹ thổi tiếng chuông gió xa xa truyền đến, cả ngôi làng phảng phất chỉ còn dư lại ba người bọn họ là người sống.

“Bác sĩ Ngôn, anh rốt cục tỉnh rồi!” Là giọng Bạch Giản: “Ôi, là tôi không tốt, không nghĩ tới hai người tự nhiên không cùng dắt tay nhau vào nhân duyên động.”

Nhân duyên động? Chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần từ trong giấc mộng, Ngôn Diệc Quân gõ gõ tay lên đầu, miễn cưỡng đứng dậy, y cau mày bốn phía nhìn quanh, bên người chỉ có Bạch Giản đang ưu sầu nhìn mình, ngũ quan đều sắp nhét chung một chỗ.

“Hồi Xuyên đâu?” Danh tự này theo bản năng bật thốt lên, trước khi hôn mê ký ức rốt cục rõ ràng kéo lại.

Đúng rồi, bọn họ vốn là đứng trước động cây đa, Đoạn Hồi Xuyên muốn một mình đi vào trong hốc cây nhìn, hắn vừa đi vào cửa động, tự nhiên không biết vì sao ngã xuống đất ngất đi!

Ngôn Diệc Quân kinh hãi vội vã đến nâng lên, không nghĩ tới động cây thực tại quái lạ, dường như có một sức hút quỷ dị lôi kéo y, sau đó ngay cả mình cũng một trận đầu váng mắt hoa, y không bước vào nữa, chỉ ở ngoài động miễn cưỡng lôi Đoạn Hồi Xuyên ra ngoài.

Sau đó, bất tỉnh nhân sự.

“Hồi Xuyên ở chỗ nào?” Ngôn Diệc Quân đứng dậy xuống giường, Bạch Giản đỡ lấy y, chỉ chỉ cách vách.

Đoạn Hồi Xuyên đang lẳng lặng nằm trên một cái giường trúc, Ngôn Diệc Quân ngồi xuống sát bên mạn giường, nắm chặt cổ tay hắn.

Vu lực ôn hòa chậm rãi truyền vào trong cơ thể hắn, dọc theo kinh mạch du tẩu đến toàn thân, y cẩn thận xem xét vu lực phản hồi, khí thế đối phương chất phác, vẫn chưa có gì không ổn.

Ngôn Diệc Quân thoáng an tâm mấy phần, lông mày nhăn lại vẫn chưa thả lỏng được, Hồi Xuyên vì sao hôn mê bất tỉnh? Đến cùng là chuyện ra sao?

Ánh mắt của y nghiêm nghị nhìn phía Bạch Giản, người sau có chút chột dạ rụt cổ một cái, cúi đầu, như trẻ con làm sai bị tóm: “Xin lỗi, là lỗi của tôi, hại lão bản thành như vậy…”

“Chuyện gì xảy ra? Có phải là cây đa kia có vấn đề?” Trong ngữ khí ôn hòa của Ngôn Diệc Quân lộ ra một luồng uy nghiêm.

Cơn gió lướt qua bên ngoài cũng bị y hời hợt chất vấn làm kinh sợ, không dám lỗ mãng.

Bạch Giản khúm núm nói: “Động giữa hai cây đa kia gọi nhân duyên động, rất là thần dị, lúc tình nhân cùng nhau đi qua hốc cây, có thể nhìn thấy hình ảnh ngọt ngào của hai người, cho nên tất cả mọi người nói hốc cây có thể làm cho tình nhân nhìn thấy thứ muốn thấy nhất của hai bên, tôi không có nói dối.”

Ngôn Diệc Quân đã ý thức được vấn đề ở chỗ nào, đỡ trán, hỏi: “Đơn độc đi vào thì như thế nào?”

Bạch Giản liếc mắt nhìn lão bản đã ngủ mê man cả đêm, nuốt xuống một ngụm nước bọt, nói: “Nếu như đi một mình, thì lại nhìn thấy vài thứ không muốn thấy nhất, cụ thể tùy theo từng người, thường thấy nhất chính là rơi vào ác mộng, thôn chúng tôi ngoại trừ trẻ con đi nhầm vào, cơ hồ sẽ không có người làm vậy, tôi nghĩ hai người nhất định sẽ cùng vào, cho nên… Quên nói cho hai người biết.”

Ngôn Diệc Quân vô ý nắm tay nam nhân thật chặt, cau mày nói: “Vậy hắn khi nào hồi tỉnh?”

“Cái này khó nói, nhiều nhất sẽ không vượt quá ba ngày. Lão bản lợi hại như vậy, một ngày có thể tỉnh rồi.” Bạch Giản ngượng ngùng nói.

Thứ không muốn nhìn thấy nhất… Hồi Xuyên đến tột cùng hội nhìn thấy cái gì?

Ngôn Diệc Quân quay đầu lại nhìn hắn, nam nhân hô hấp đều đặn, chỉ là lông mày trong giấc mộng thỉnh thoảng nhíu lên, đôi môi khẽ mở, không có cách nào nhận biết đang nói cái gì.

Nhìn thấy cái gì cũng được, chỉ cần đừng thấy những chuyện kia…

Đầu ngón tay xoa khuôn mặt đối phương, nhưng đám nếp nhăn giữa hai lông mày cũng vẫn bất bình không thoải mái.

Ngôn Diệc Quân yên lặng thở dài, kìm nén xuống sự bất an và sầu lo không thể nói ra, đáy mắt thâm hắc uẩn nhưỡng một cảm xúc không rõ ràng, xé ra liền phảng phất chỉ còn lại ưu tư.

“Bạch tiểu ca.” Ngôn Diệc Quân đứng lên đi ra ngoài, gật gật đầu ra hiệu cho Bạch Giản đi theo.

Bạch Giản thấp thỏm bất an đi theo phía sau y đến ban công, ánh nắng chếch qua mái hiên xiên xuống, Ngôn Diệc Quân đứng chỗ khuất sáng, chỉ chừa cho cậu một bóng lưng như núi cao sừng sững.

Trầm mặc lâu dài khiến Bạch Giản có chút căng thẳng, cậu cúi đầu nghiên cứu vết rỉ sét loang lổ trên lan can, rốt cục không nhịn được lên tiếng: “Bác sĩ Ngôn, có phải tôi đã làm hại lão bản hay không, nếu anh không vui, đánh tôi mắng tôi đều được, nhưng đừng động thủ!”

“Tôi không phải đang trách cậu cái này.” Ngôn Diệc Quân lắc lắc đầu, khớp xương ngón tay nhẹ nhàng sát qua chỗ tối trên lan can, cuối cùng đứng ở trong dương quang, để ngón tay lạnh lẽo từ từ có nhiệt độ.

“Vậy anh gọi tôi ra..” Bạch Giản nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn y.

“Kỳ thực cậu nhận ra được đi? Thôn này có chỗ dị thường.” Ngôn Diệc Quân xoay người, đi thẳng vào vấn đề, y đứng ngược sáng, nhưng Bạch Giản lại vẫn như cũ cảm thấy ánh mắt ngưng túc thâm trầm, thẳng tắp đi vào đáy mắt mình.

Trong một khoảng thời gian ngắn, bốn phía yên lặng như tờ, tất cả che giấu đều mất đi ý nghĩa, cậu như bị lột trần đứng trước mặt Ngôn Diệc Quân, bất kỳ bí mật nào trong mắt đối phương cũng thành chuyện cười.

Bạch Giản cơ hồ bị một loại áp lực nào đó ép tới thở không nổi, theo bản năng muốn tránh né. Một lúc lâu, cậu thở dài một cái: “Tôi cũng không nghĩ có thể giấu diếm được các anh, chỉ là, không biết nên mở miệng thế nào.”

“Từ lúc tôi sinh ra, nơi này đã có dáng vẻ như bây giờ, như một cái hộp bị bỏ lại ở đây, ban ngày hộp thoa màu sắc, không nhìn thấy bên trong, buổi tối mặt trời xuống núi, hộp trở nên trong suốt, nhưng mọi người vẫn như cũ ở trong hộp, hộp không mở ra, người cũng không ra được. Lâu dần, tập mãi thành quen nên quên đi chính mình đang ở trong hộp…”

“Hộp?” Ngôn Diệc Quân suy tư: “Cái thí dụ này, ngược lại cũng chuẩn xác. Vậy còn cậu? Cậu không ở trong hộp?”

Bạch Giản chậm rãi lắc đầu: “Tôi cũng không biết, mà tựa hồ tôi với những người khác không giống nhau lắm, người nhà của tôi phản đối tôi rời làng, bọn họ sợ sệt thế giới bên ngoài hộp, sợ tôi gặp phải nguy hiểm. Thế nhưng, tôi không muốn ở mãi trong hộp, tôi cũng muốn ở dưới mặt trời nhìn thấy người nhà.”

Như là bị một chữ nào đó làm xúc động, ánh mắt Ngôn Diệc Quân có chút hơi động dung, y sâu sắc nhìn Bạch Giản: “Cậu mời chúng tôi đến thôn làm khách, nhưng thật ra là muốn xin nhờ Hồi Xuyên tìm kiếm biện pháp giải quyết?”

Bạch Giản ủ rũ cúi đầu gật gật: “Kỳ thực tôi rời nhà trốn đi, vốn là muốn tìm thăm thế ngoại cao nhân, tôi ngẫu nhiên nhìn thấy quảng cáo văn phòng lão bản tìm người, ngay lập tức tới cửa. Tôi cho là lão bản lợi hại như vậy, nhất định có biện pháp giúp tôi, nhưng là không nghĩ tới, bởi vì tôi nhất thời sơ sẩy, hại lão bản…”

Cậu càng nói càng thương tâm, lông mày sụp xuống, phảng phất một giây sau muốn khóc lên, Ngôn Diệc Quân bất đắc dĩ nặn nặn mi tâm: “Chớ nói lung tung, hắn chỉ mê man thôi, cũng không phải bệnh trọng chứng gì.”

“Há, đúng…” Bạch Giản khịt khịt mũi: “Vậy anh trông lão bản, tôi xuống dưới lầu chuẩn bị chút thức ăn cho hai người.”

Ngôn Diệc Quân trở lại giường trúc ngồi xuống bên cạnh, Đoạn Hồi Xuyên ở trong mơ không bình phục vững vàng, con ngươi dưới mí mắt không ngừng chuyển động, chẳng biết bao lâu nữa sẽ thức tỉnh.

Y nắm chặt tay nam nhân tay, đầu ngón tay tinh tế miêu tả hoa văn trong lòng bàn tay, ấm áp, khô ráo, giống như nhiều năm trước đây, ôm ấp y như vậy…

Đối với vu tộc cùng Long tộc nắm giữ tuổi thọ dài dằng dặc mà nói, tu hành là một việc vĩnh viễn không có điểm dừng.

Long Uyên giới tế tháp là một nơi đặc thù, nơi này chỉ lấy thiên phú trác tuyệt, không hỏi xuất thân, không hỏi chủng tộc.

Lúc đó vu tộc phản loạn đã bị trấn áp, long đế không tiếp tục đuổi tận giết tuyệt, vu tộc tội dân còn lại chia năm xẻ bảy, lưu lạc bốn phía, có người tập trung vào tế tháp, có người không muốn khuất phục, vượt qua hư không, trốn tới nhân thế.

Ngôn Diệc Quân dùng thân phận Vu tộc nhân được đại tế ty thu làm đệ tử, tự nhiên bị người căm ghét.

Mà tế tháp là nơi thừa hành thực lực vi tôn, trong bóng tối không minh bạch chết mất mấy người, lại tìm không được một tia chứng cứ, dần dần, cũng không có người dám khinh thường nam nhân ít lời nhìn qua nhã nhặn này.

Tế tháp ngày tháng thoi đưa, chờ phục hồi tinh thần lại, thời gian dĩ nhiên đã trôi qua rất nhiều năm.

Đã từng là kẻ lạnh lùng ít nói Ngôn Diệc Quân, qua năm tháng điêu khắc đánh bóng, khí chất càng ngày càng tao nhã như ngọc, lòng dạ càng ngày càng ẩn giấu thâm trầm, dù cho sau lưng bị các đệ tử khác căm ghét chửi bới, nhìn thấy y ngay mặt, cũng phải cung cung kính kính xưng một tiếng sư huynh.

Chỉ có một người bất đồng, à không, là một con rồng. Tế tháp không hỏi xuất thân, Long tộc giữ kín miệng, chúng đệ tử đối với thân thế tiểu Kim long có rất nhiều suy đoán, mà cũng không ai biết nó đến tột cùng là thân phận gì.

Từ sau khi đại tế ty khâm điểm Ngôn Diệc Quân thay ông giáo dục tiểu Kim Long cao quý Hồi Xuyên này, y có thêm một cái đuôi nhỏ, cả ngày đi theo, nghịch ngợm gây sự, thời gian ngắn ngủi, đã nổi tiếng nhất tế tháp.

Gây họa đã thành việc thường như cơm bữa, đến chưa đủ ba ngày đã muốn nhảy lên mái nhà lật ngói. Bị khổ chủ tố cáo tới cửa, lại quay đầu nhảy bổ vào lồng ngực Ngôn Diệc Quân, vì có người sẽ thay nó bãi bình.

Cứ như thế, thành thói quen.

Thời gian thấm thoát, trong chớp mắt, con rồng nhỏ vóng vuốt ngắn hung ác ngày nào, bây giờ cũng đã có tư thái, tư thế oai hùng bộc phát thành một thiếu niên đẹp trai.

Thiên phú mạnh mẽ, thân phận cao quý, nhất thời hấp dẫn vô số thiếu nam thiếu nữ trong tế tháp, bàn luận nhân vật nổi tiếng trong tế tháp, hắn nhận đứng thứ hai, không người dám nhận đứng thứ nhất.

Mắt thấy lễ thành nhân Long tộc sắp đến, mỗi ngày người đến chỗ hắn thu thập như tre già măng mọc, quấy nhiễu làm Hồi Xuyên điện hạ thấy vô cùng phiền phức, trốn đến một gốc cây cây ngô đồng trong vườn hoa, lang thang một chân, tắm nắng.

Ngôn Diệc Quân dễ dàng tìm thấy hắn, một thân vải the thanh y đứng dưới tán cây, tóc đen buộc cao cùng vạt áo mềm mại tung bay ở trong gió, giống như một nét mực xanh đen, vẽ lên một nhánh trúc kiên cường.

Hồi Xuyên từ ngọn cây lặng lẽ ló ra nửa cái đầu, nhìn thấy y, móc trong lòng ra một nắm hạt sen, như hiến vật quý ném cho y: “Tử tâm sen, mới vừa hái, rất ngọt.”

Ngôn Diệc Quân cúi đầu nhìn mấy viên sen trong lòng bàn tay, trên hạt tựa hồ còn dính nước từ người nào đó, vừa tức giận vừa bất đắc dĩ: “Lão tế ti bảo ngươi thu tập hạt lôi đình với luyện Tử Liên lôi ấn, nghiêm chỉnh cả năm mới có mấy hạt, còn lén lút ăn?”

Hồi Xuyên lười biếng dựa vào cây khô một chút, cây ngay không sợ chết đứng: “Đằng nào chúng nó cũng quy tụ về cơ thể ta, sớm ăn vào bụng sớm siêu sinh. Ngươi không ăn sao? Vậy trả lại cho ta.”

Ngôn Diệc Quân mím môi, bất động thanh sắc cất hạt sen vào trong tay áo: “Còn không xuống dưới?”

Hồi Xuyên cúi đầu đo đạc một chút khoảng cách từ ngọn cây tới đất mặt, oan oan ức ức nhìn y: “Quá cao, vạn nhất trầy da làm sao bây giờ?”

“…” Ngôn Diệc Quân nhíu mày, nhìn ngọn cây cao không tới đầu tường, còn có người nào đó có vảy rồng đao thương bất nhập, cuối cùng là không thể làm gì khác hơn hướng hắn mở hai tay ra, giọng điệu mang theo một phần dung túng, hai phần sủng nịch cùng bảy phần ngọt ngào: “Nhảy xuống, sư huynh đỡ ngươi.”

Thiếu niên cười hì hì, từ ngọn cây nhảy xuống, cực kỳ thuần thục nhào vào lòng đối phương, như chim bay về tổ.

Ngôn Diệc Quân bị lực đạo từ cú vọt tới của hắn làm lùi về sau vài bước, ôm hắn chuyển một vòng, cánh tay ôm cẩn thận, như đang ôm trong ngực là trân bảo không thể gặp người.

“Lễ thành niên của ta, sư huynh chuẩn bị đưa ta lễ vật gì?” Hồi Xuyên nằm úp sấp ghé vào lỗ tai y, hơi thở ấm áp bướng bỉnh mà trêu chọc vành tai.

Ngôn Diệc Quân sau tai hiện ra một tia hồng nhạt, y cúi đầu nhìn thiếu niên vóc dáng cao đến vai mình, khẽ mỉm cười, không nhịn được hôn một cái mi tâm của hắn: “Ngươi muốn cái gì sư huynh đều cho ngươi…”

Sau đó thì sao?

Kí ức liên quan với thành niên phảng phất chẳng rõ ràng, cũng không biết là có phải vì y không muốn nhớ đến.

Lòng bàn tay truyền đến một động tĩnh yếu ớt, Ngôn Diệc Quân từ trong thất thần thức tỉnh, quay đầu nhìn về người đang trầm miên trên giường trúc, lông mày nhíu chặt lơ đãng giãn ra: “Anh tỉnh? Thấy ác mộng sao?”

Đoạn Hồi Xuyên mơ mơ màng màng mở mắt ra, chưa từ trong ác mộng triệt để tỉnh lại, nghe thấy câu hỏi, lầm bầm một câu: “Thật giống như trong mơ thấy, có người hôn tôi…”

Ngôn Diệc Quân: “…”

___________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Đoạn: Bạn trai của anh bị người chiếm tiện nghi rồi!

Ngôn:… Khụ
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện