Editor: demcodon

Không chỉ vậy, Sư đoàn trưởng Dịch nghĩ đến cảnh đứa con gái có lòng tự trọng siêu mạnh của mình mở miệng rao hàng, trong lòng càng như cào ngứa, ước gì có thể tận mắt nhìn thấy điều đó. Hơn nữa y cũng có thể cảm giác được con gái tuyệt đối không có nói dối, giọng khàn này chính là bằng chứng.

Thảo nào hôm nay tức giận như vậy. Thì ra là đột phá cực hạn.

Có vẻ như trước đây y quá nhân nhượng với con Tình. Nếu sớm nghiêm khắc dạy dỗ thì chưa chắc không thể trở thành một cô gái tự lập mạnh mẽ, cũng sẽ không vì Từ Vân Liệt mà khóc lóc ầm ĩ như vậy.


“Vậy ngày mai con còn đi nữa không?” Sư đoàn trưởng Dịch hơi chờ mong hỏi.

Dịch Tình suy nghĩ rồi nói: “Con muốn đi. Dù sao con đã rút khỏi quân y, con cũng không trở về được. Nhưng Sở Từ quá đáng, khắp nơi nhằm vào con, còn ỷ mình là bà chủ cứ hỡ một chút lại uy hiếp kêu con cút đi, làm cho con không thể không nghe lời cô ta nói. Con đến bệnh viện của cô ta là muốn nhìn xem cô ta có phải có ba đầu sáu tay hay không, cũng không phải thực sự muốn bị cô ta sai bảo!”

“Vậy thì cách này cần phải tự con suy nghĩ. Hôm nay ba cũng đặc biệt đi tìm chú Thẩm của con hỏi thăm. Ông ấy cũng nói con bé Sở Từ này tính tình thẳng thắn, không thích những người nói chuyện lòng vòng. Cho nên con muốn con bé lịch sự với mình, chỉ sợ phải dùng thực lực của mình mới chinh phục được con bé, cũng làm cho con bé chấp nhận con.” Sư đoàn trưởng Dịch nói có tổ chức, lời nói trong ngoài cũng không dám khen ngợi Sở Từ quá mức.

“Cô ta quả thực là người nóng nảy, một câu không hợp đã tức giận, không chừa cho con chút mặt mũi nào.” Dịch Tình lẩm bẩm, lại nói: “Ba à, nếu là ba bị cô ta mắng một trận, trong lòng sẽ không tức giận sao? Nếu như có thể, ba sẽ ước gì có thể một bắn chết cô ta đúng không?”

Sư đoàn trưởng Dịch nghe vậy không nhịn được cười: “Còn tùy vào những gì con bé mắng có lý hay không. Tình à, làm người trên đời đều phải đứng trên chữ lý. Nếu có lý, nhận sai cũng không mất miếng thịt. Nhưng nếu con bé không có lý, con phải nghĩ cách giành lấy cái lý này về mình. Nếu không gặp một người thông minh, chẳng phải là lãng phí sao?”

Có vẻ sau ngày hôm nay tôi luyện, con gái của y đã tiến bộ hơn rất nhiều.

Đương nhiên, Sở Từ này thực sự tàn nhẫn, nhìn dáng vẻ xúc động của con gái, y cảm thấy rất đau lòng. Nhưng y không có cách nào, bây giờ chịu thiệt một chút, còn hơn sau này phạm sai lầm lớn mà hủy hoại cả đời.


“Dạ, ba, con đã biết.” Dịch Tình như suy tư nói.

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa. Dịch Tình đi ra ngoài thì nhìn thấy là một đứa cháu gái khác của nhà họ Bạch – Bạch Mẫn Hoa.

Mặc dù cô không thích Sở Từ, nhưng đối với cô em gái trong khu nhà ở này vẫn rất hài lòng. Bởi vậy cô cười chào hỏi: “Mẫn Hoa, em tìm chị có việc gì không?”

“Em nghe nói chị Tình đến chỗ chị của em làm việc phải không? Thế nào? Chị của em... cô ta có đối xử tốt với chị không?” Biểu cảm của Bạch Mẫn Hoa hơi kỳ quái nói.


Dịch Tình hơi sửng sốt, nhưng nhanh chóng cười nói: “Cô ta? Cô gái ngang ngược có thể làm gì chị. Em yên tâm đi, một ngày nào đó chị sẽ làm cho cô ta cúi đầu nhận lỗi!”

Bạch Mẫn Hoa ngẩn ra, nhìn vào trong nhà, trong lòng lập tức hơi kỳ quái. Sư đoàn trưởng Dịch đang ở đây, tại sao Dịch Tình lại không kiềm chế suy nghĩ trong lòng của mình mà lại nói ra những lời này trước mặt mình vậy? Trước đây cô không phải như thế. Dựa theo tình huống qua lại bình thường, lúc này Dịch Tình sẽ biểu hiện ra dáng vẻ uất ức lại không dám nói. Sau đó cô ta cũng nhân cơ hội giúp đỡ, làm cho Sở Từ giảm đi nhiều ấn tượng trong lòng Sư đoàn trưởng Dịch.

Bây giờ Dịch Tình trực tiếp nói như vậy, cô ta phải nói tiếp như thế nào đây? Nói tốt cho Sở Từ? Vậy không phải làm cho Dịch Tình tức giận sao? Nhưng nếu nói xấu Sở Từ thì sao? Nếu cô ta nói quá thẳng ra, sau đó lại truyền đến tai ông nội, cô ta nhất định càng làm cho ông nội thêm bất mãn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện