Editor: demcodon
Nghĩ như thế, Dịch Tình cảm thấy Từ Vân Liệt quả thực vất vả. Còn Sở Từ cũng rất đáng được thông cảm. Đương nhiên, mặc dù thông cảm với những gì đã xảy ra với Sở Từ từ nhỏ. Nhưng cô cũng hoàn toàn không thừa nhận hiện giờ Sở Từ xuất sắc hơn cô.
“Cô giả người tốt cái gì? Biết mấy người đó nghèo còn lấy tiền? Còn không phải cảm thấy người ở đây dễ lừa nên mới đến đây bán thuốc sao?” Dịch Tình không thích xem dáng vẻ Sở Từ dạy dỗ người khác, lập tức châm chọc. Mặc dù trong lòng cô cũng biết rõ thuốc của Sở Từ bán vô cùng rẻ. Nhưng dù sao đa số thuốc đều do Sở Từ tự mình bào chế, ai biết có thể dùng được hay không? Đối với cô gái này, Sở Từ cũng hết chỗ nói, lập tức cũng không nói thêm gì nữa mà nói sang chuyện khác: “Trong hai tháng sắp tới, công việc chính của cô là đi theo tôi khám bệnh trong các ngõ ngách khu này.”
Dịch Tình nghe vậy, sắc mặt lập tức suy sụp, đủ mọi màu sắc.
“Cô điên rồi hả? Hai tháng?!” Dịch Tình trừng to đôi mắt.
“Không làm thì cút đi! Tôi vốn dĩ cũng không trông cậy vào đại tiểu thư như cô.” Sở Từ khẽ khịt mũi, nói xong trực tiếp đi về.
Bị Sở Từ kích thích, Dịch Tình nghẹn trong lòng. Nhưng thân thể mỏi mệt lại nhắc nhở cô không thể nói lung tung. Bởi vậy nhịn một hồi chỉ có thể hầm hừ dậm chân.
* * *
Bệnh viện của Sở Từ có chỗ cho nhân viên ở, nhưng Sư đoàn trưởng Dịch không yên tâm về đứa con gái này. Cho nên ngày đầu tiên đã cử người đến chờ ở cửa bệnh viện, đích thân đưa Dịch Tình về.
Khoảnh khắc trở về nhà, mũi Dịch Tình chua xót, không khỏi muốn kể khổ rơi nước mắt. Nhưng mà nghĩ đến tính tình quái lạ của Sở Từ, cô càng thêm tức giận. Vốn định muốn đi đường vòng nói xấu Sở Từ, nhưng cuối cùng cô vẫn nhịn xuống, nghiến răng nói với ba mình: “Ba à, Sở Từ không phải con người, bắt con đi theo cô ta chạy cả ngày. Ba thử nghĩ xem, cô ta vốn dĩ là cô gái làm nông, sức lực mạnh. Nhưng lại kêu con xách hòm thuốc, còn không cho con nghỉ ngơi. Nhiều lần con kê thuốc, cô ta lại không chịu dùng. Cô ta rõ ràng là có ý kiến với con mà!”
Sư đoàn trưởng Dịch nghe vậy, trừng mắt nhìn: “Con lặp lại lần nữa!”
“Sở Từ chính là tiểu nhân! Dù sao con cũng từng làm bác sĩ quân y. Cô ta xem con như y tá mà sai bảo!” Dịch Tình hơi nhát gan mà cười nói.
Khóe miệng Sư đoàn trưởng Dịch co giật. Hôm nay có phải mặt trời mọc từ phía tây không? Cô con gái của y lại hầm hừ trách Sở Từ không tốt? Mà không có khóc sướt mướt giả vờ đáng thương?
Đương nhiên, con gái khóc như hoa lê dính hạt mưa rất đẹp. Nhưng y là quân nhân, nói thật ra là thỉnh thoảng nhìn một lần cũng có thể chấp nhận được. Nhưng thường xuyên nhìn thấy con gái như thế trong lòng cũng hiểu được.
Trước đây con Tình bị uất ức hoặc là không cam lòng thì phần lớn đều khóc trước. Chỉ khi thái độ của y thực sự kiên quyết mới có thể nổi giận. Nhưng dù có nổi giận cũng không phải dáng vẻ như hiện tại. Quả thực giống con nhím. Mặc dù lời nói không xuôi tai, nhưng ngay thẳng hơn rất nhiều.
“Con có mệt mỏi không? Mẹ con đã nấu cơm xong rồi. Con đi tắm rửa trước đi. Sau đó ra đây nói chuyện với ba.” Sư đoàn trưởng Dịch nhẹ nhàng nói.
Y nhìn ra được hôm nay con gái thực sự chịu uất ức và vất vả. Cho nên không có mắng.
Dịch Tình đã chuẩn bị sẵn sàng nghe ba bênh vực Sở Từ. Nhưng cô không ngờ rằng ba lại chưa nói gì, trong lời nói và biểu cảm kia lại còn chút đau lòng, lập tức làm cho tất cả cơn tức giận của cô đều biến mất trong tích tắc. Cô vội vàng làm theo lời ba nói.
Trên bàn ăn, cô nói rõ ràng những gì mình đã nhìn thấy và nghe thấy trong ngày hôm nay.
Chính Sư đoàn trưởng Dịch cũng không thể tin được là Sở Từ lại dẫn theo con gái mình đi làm du y. Y biết rõ con gái mình, tầm mắt của con Tình cao, chướng mắt những người nghèo đó. Từ nhỏ đã không thích tiếp xúc với những người dơ bẩn đó. Cho nên nó có thể nhịn chịu đựng cả ngày quả thực là không thể tưởng tượng được.