Hai người ở lại Tô Châu thêm mấy ngày liền lên đường.
Tống Thanh Thư cảm thấy Trương Vô Kỵ hình như thay đổi sắp xếp, không định về Võ Đang, hỏi: "Chúng ta tiếp theo đi đâu?"
"Đi Côn Luân." Trương Vô Kỵ giải thích cho y: "Nơi đó có thứ tốt, vừa lúc có thể dùng được, bây giờ đi lấy vẫn kịp."
Thứ tốt này chính là cặp kim ngân huyết xà từng cắn bị thương Ngũ di nương của Hà Thái Xung, bị linh chi lan thu hút mà sống trong Côn Luân.

Hiện tại Ngũ di nương kia đã hóa thành một sợi hương hồn, nhưng linh chi lan là kỳ hoa bằng hữu Hà Thái Xung tặng, hẳn vẫn còn trồng trong vườn, lại thêm Hà Thái Xung dùng hoa thanh đà la để luyện độc, cặp huyết xà kia quả là chuột sa chĩnh gạo, làm ổ định cư tại Côn Luân, muốn đuổi cũng không đuổi được.
Kim ngân huyết xà lấy chất độc làm thức ăn, một khi ngửi được mùi kịch độc sẽ kêu lên, kiếp trước chính chúng nó nhắc nhở Trương Vô Kỵ trong rượu hổ phách mật lê có độc, cứu hắn một mạng.

Nếu không phải lúc Trương Vô Kỵ ở trong sơn cốc, cặp huyết xà này không có chất độc ăn mà chết đói, vậy trước khi Trương Vô Kỵ chết, bọn chúng sẽ phát hiện trong rượu có độc mà nhắc nhở Trương Vô Kỵ.
Chỉ tiếc tất cả đều có ý trời an bài, Trương Vô Kỵ chung quy thoát không khỏi một kiếp này.
Sau khi sống lại, lúc đưa Dương Bất Hối đến Côn Luân Trương Vô Kỵ cũng nhớ tới đôi huyết xà kia, chỉ là vợ chồng Hà Thái Xung và Ban Thục Nhàn tâm địa còn độc hơn cả kim ngân huyết xà, bởi vậy hắn mới từ bỏ.
Mà bây giờ hắn đã thần công đại thành, tất nhiên không sợ gì cả.
Một đường đi về phía tây, ngang qua không ít nơi, dọc đường đi phong cảnh càng ngày càng quen thuộc.
Trở lại chốn cũ, hài lòng du sơn ngoạn thủy, nhớ tới khoảng thời gian khi ấy chật vật bụng ăn không no, lại có một phen cảm ngộ.

Mà lúc đó bọn họ nâng đỡ lẫn nhau, dẫn vì tri giao, giờ đây đã tâm ý tương thông, tâm cảnh càng bất đồng với ngày xưa.

Hồi tưởng lại lúc vất vả, đùa giỡn nhau một phen, tình cảm càng sâu sắc hơn không ít.
Mấy tháng sau, hai người đến Côn Luân.

Cũng không có nhiều trình tự gì, Trương Vô Kỵ và Tống Thanh Thư trực tiếp lên núi Côn Luân tự giới thiệu.

Cao đồ của Võ Đang vân du bốn phương đi ngang qua Côn Luân, đến đây bái phỏng tá túc, không cần lý do đã được coi là khách quý, vào ở thượng phòng.
Chỉ là bầu không khí của Côn Luân hình như có gì đó kỳ quái, kẻ tới người đi vội vàng, tâm sự nặng nề, giống như có một tòa núi cao đè nặng, làm bọn họ thở không nổi, ngay cả lời cũng không dám nói nhiều một câu.
Tiếp đón bọn họ là người quen, chính là Chiêm Xuân từng được Trương Vô Kỵ và Tống Thanh Thư cứu một mạng.
Tống Thanh Thư nhịn không được hỏi: "Chiêm Xuân sư tỷ, Côn Luân xảy ra chuyện gì sao?"
Chiêm Xuân sắc mặt không tốt, đáy mắt thâm đen, có thể thấy được chuyện phát sinh ở Côn Luân mấy ngày nay làm nàng rất áp lực.

Nhìn xung quanh một vòng, Chiêm Xuân cười khổ một tiếng: "Tống sư đệ, chuyện này nói ra thì rất dài."
Mấy năm trước, Ngũ di nương của Hà Thái Xung cuối cùng bệnh nặng không qua khỏi, hương tiêu ngọc vẫn.

Hà Thái Xung tất nhiên là cực kỳ bi thương, tinh thần sa sút một thời gian, cũng ngoan ngoãn hơn không ít, không còn ham thích nơi nơi trêu hoa ghẹo nguyệt như trước.

Bởi vậy dù chết một người, Ban Thục Nhàn lại mở mày mở mặt, đi đường như mang gió xuân.
Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang, Hà Thái Xung vốn là kẻ bạc tình bạc nghĩa, thương tâm cho Ngũ di nương chưa tới một năm đã tìm được niềm vui mới.
Tân hoan này khác hẳn Ngũ di nương.

Nàng là nữ tử giang hồ, trên tay có vài phần công phu, tên Đỗ Thúy Ngọc, lúc Hà Thái Xung ra ngoài thăm bạn thì quen biết.


Đỗ Thúy Ngọc dung nhan kiều diễm, tính tình cũng nóng bỏng, hai người vừa ý nhau xong không muốn về Côn Luân ở để phải nhìn sắc mặt của Ban Thục Nhàn mà sống.

Hà Thái Xung mua một tiểu viện dưới chân núi cho nàng, một năm mười hai tháng thì mười tháng ở dưới chân núi cùng nàng phu xướng phụ tùy.
Lần này quả thực chọc giận Ban Thục Nhàn.

Ba người huyên náo gà bay chó sủa, giày vò nhau hơn một năm, Hà Thái Xung phu cương bất chấn nhận sai, ngoan ngoãn mang theo Đỗ Thúy Ngọc về Côn Luân.
Lúc ấy mọi người đều nghĩ chuyện này đã xong, không ngờ Đỗ Thúy Ngọc lên núi ở được mấy tháng bỗng nhiên sinh bệnh.
Toàn thân sưng vù, ý thức không rõ ràng, thân không nhấc nổi, mắt không mở ra được, triệu chứng giống hệt Ngũ di nương trước khi chết.
Lần này thì hỏng.

Ngũ di nương còn có thể xem như đột nhiên mắc bệnh hiểm nghèo, nhưng Đỗ Thúy Ngọc không liên quan gì đến Ngũ di nương, trước đó vẫn luôn tung tăng nhảy nhót, vừa lên núi liền phát bệnh, không thể một câu bệnh hiểm nghèo là có thể giải thích, tám phần là trúng độc.
Mà toàn bộ Côn Luân, có khả năng hạ độc nàng ta chỉ có Ban Thục Nhàn.
Hà Thái Xung báo thù cho ái thiếp, cầm kiếm đi tìm Ban Thục Nhàn lý luận, nhưng Ban Thục Nhàn sao có thể nhận? Hai người ra tay đánh nhau xong, chiến tranh lạnh đến bây giờ.
Chiêm Xuân nói xong, thần sắc rất có chút khó xử.

Sư phụ không biết xấu hổ, nàng làm đồ đệ cũng cảm thấy không còn mặt mũi gặp người: "Chuyện này các đệ nghe xong rồi thì thôi, đừng đề cập đến nữa."
Trương Vô Kỵ như có điều suy nghĩ: "Có thể cho đệ gặp vị di nương kia một chút không?"
"Đệ gặp...!A! Đúng!" Chiêm Xuân sửng sốt một chút, sau đó bỗng nhiên tỉnh ngộ.


Trương Vô Kỵ có thể giải độc hoa thanh đà la của nàng, có lẽ cũng có thể chữa bệnh cho Đỗ Thúy Ngọc.

Hà Thái Xung và Ban Thục Nhàn dù đồng sàng dị mộng, nhưng bọn họ đã là lợi ích chung, bất luận giày vò thế nào cũng sẽ không thật sự phản bội, bây giờ chiến tranh lạnh chỉ là vì không có chỗ xuống nước thôi.

Nếu Trương Vô Kỵ có thể chữa khỏi cho Đỗ Thúy Ngọc, bọn họ sẽ không làm ầm ĩ nữa, những đệ tử như mình cũng có thể thả lỏng một hơi, không cần lo lắng một bước vô ý liền bị sư trưởng giận cá chém thớt.

"Ta mang các đệ đi gặp Đỗ di nương!"
Trước khi gặp Đỗ di nương đương nhiên phải báo cho Hà Thái Xung một tiếng.
Hà Thái Xung nghe Chiêm Xuân nói xong, sắc mặt âm trầm trở nên tốt hơn một chút: "Đi theo ta!"
Mấy người đến một chỗ viện tử, Đỗ Thúy Ngọc là nữ tử, trừ Trương Vô Kỵ và Hà Thái Xung, nam tử khác không tiện bước vào khuê phòng của nàng, vậy nên Tống Thanh Thư chỉ có thể ở bên ngoài chờ.
Trương Vô Kỵ vào cửa, chỉ thấy một người nằm trên giường, nhìn khung xương thì là dáng người cao gầy thon thả, nhưng toàn thân sưng vù làm nàng ước chừng sưng lên gấp đôi, đã là thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít.
Hà Thái Xung nói, trên mặt lộ ra một chút đau buồn: "Bây giờ Thúy Ngọc bệnh đến người không ra người quỷ không ra quỷ, thật sự là moi sống tim ta! Kẻ...! Mấy kẻ lang băm đó! Không một tên nào ra hồn! Đều là phế vật! Phế vật!"
Cho dù dưới cơn thịnh nộ, Hà Thái Xung cũng nhớ kỹ giữ gìn thể diện của Côn Luân, không trực tiếp chỉ thẳng Ban Thục Nhàn mà mắng.
"Yên tâm đi, ta có cách chữa cho cô ấy!" Trương Vô Kỵ cẩn thận nhìn bộ dáng Đỗ Thúy Ngọc một phen, nói: "Ta đoán được là độc gì rồi, nhưng phải tìm nguồn giải độc, xin cho ta đường đột."
Hà Thái Xung không ngờ tên tiểu tử này thật sự tìm được cách giải độc, vui mừng quá đỗi, liên tục nói: "Ngươi cứ tìm đi!"
Trương Vô Kỵ làm bộ làm tịch đi ra hoa viên dạo một vòng, quay lại nói: "Cô ấy không phải là sinh bệnh, mà là bị một loại rắn độc cắn, loài rắn độc này lấy chất độc làm thức ăn, nhưng chỗ ở của vị di nương này không trồng thứ gì có độc, không biết từ đâu ra."
"Vậy ngươi không tìm được sao?" Hà Thái Xung sắc mặt suy sụp định nổi giận, lại cố gắng ức chế xuống, nói: "Ta có trồng hoa thanh đà la, có thể là nó dẫn tới không?"
Qua mấy năm, hang của kim ngân huyết xà chưa chắc còn trong phòng của Ngũ di nương, bởi vậy Trương Vô Kỵ đồng ý đi xem xét.

Tống Thanh Thư thấy Trương Vô Kỵ cuối cùng đã ra, ném cho hắn một ánh mắt thăm hỏi, Trương Vô Kỵ hướng khẽ gật đầu, ra hiệu cho y cùng đi theo.
Đến nơi trồng hoa thanh đà la, Trương Vô Kỵ quét mắt liền thấy cách đó không xa có mấy bông hoa lan đỏ rực như lửa nở rộ, thì ra linh chi lan được dời đến chỗ này, vậy kim ngân huyết xà chắc chắn ở xung quanh đây.


Trương Vô Kỵ cho người tìm kiếm những chỗ râm mát vắng vẻ, không bao lâu liền có người phát hiện một cái lỗ nhỏ dưới gốc cây bách trong hoa viên.
"Cắt một ít thân của cây hoa lan màu đỏ kia với lá và hoa thanh đà la, dùng tám quả trứng gà, một bát máu gà đổ vào giã nát thành hồ cho ta.

Đây đều là chất độc, nhất định phải cẩn thận, đừng để dính vào người." Trương Vô Kỵ vừa mới nói xong đã thấy Tống Thanh Thư vẻ mặt nóng lòng muốn thử, vội giữ chặt không cho y chạm mấy thứ này, "Sau đó hơ khô lá của hoa lan kia, lại lấy cho ta một cây gậy trúc, hai cái ống trúc dài một thước, dùng bông và cam thảo bịt mũi lại."
"Hoa lan đó..." Hà Thái Xung nghi hoặc khó hiểu.
Trương Vô Kỵ đáp: "Hoa lan này tên là linh chi lan, độc tính cực kỳ mạnh, chính là nó dẫn rắn độc tới."
Mọi người lập tức tỉnh ngộ, Hà Thái Xung càng là nhớ tới mình từng đem linh chi lan này tặng cho Ngũ di nương, thì ra giai nhân bởi vậy mà chết, không khỏi căm hận: "Người đâu! Lấy hùng hoàng đến đây cho ta! Ta phải hun súc sinh này ra băm thành trăm mảnh mới giải mối hận trong lòng ta!"
Trương Vô Kỵ đi chuyến này mục đích chính là vì huyết xà, sao có thể để Hà Thái Xung làm bậy được: "Rắn độc này không thể giết, phải dùng chúng nó để giải độc cho Đỗ di nương."
Thấy đã chuẩn bị ổn thoả, Trương Vô Kỵ đổ thuốc xuống đất thành một vòng tròn, chừa lại một lỗ nhỏ, cầm lá linh chi lan dặn: "Lát nữa chớ có lên tiếng, kẻo chúng nó sợ quá chạy mất." Nói xong liền đặt lá linh chi lan ở cửa hang đốt.
Không bao lâu sau, hai con rắn hình dáng kỳ dị nhô đầu ra, quấn quýt vào nhau, bò vào trong vòng thuốc.
Trương Vô Kỵ nhắm ngay cơ hội, dùng gậy trúc bắt hai con rắn kia bỏ vào ống trúc cất đi, nói: "Được rồi, chúng ta đi xem Đỗ di nương đi."
Mọi người vừa ra ngoài đã thấy một nữ nhân trung niên khí thế hùng hổ đi tới, chưa đến gần đã nghe tiếng bà ta hùng hồn lạnh lùng chế giễu: "Các vị đây là đang làm gì?"
Chiêm Xuân cúi đầu gọi: "Sư mẫu!"
Hà Thái Xung bước nhanh tới, chắp tay vái: "Phu nhân, là ta hiểu lầm bà! Ta thực sự áy náy, mong phu nhân đại nhân đại lượng, đừng so đo với ta!"
Ban Thục Nhàn lãnh đạm hừ cười một tiếng.

Bà vốn biết xảy ra chuyện gì nên mới tới, bây giờ thấy Hà Thái Xung chịu thua, trong lòng sung sướng, trên mặt lại không hiện: "Vậy còn chờ gì nữa? Mau mau đi cứu Đỗ Thúy Ngọc kia đi! Đỡ cho ông lại ngứa mắt ta, không biết còn tưởng ta đây làm chuyện tội ác tày trời gì rồi!"
Hà Thái Xung gật gật.
Tống Thanh Thư nhìn hai vợ chồng này cạnh khóe, nghĩ đến chuyện kiếp trước Trương Vô Kỵ trải qua mà hắn từng kể với y, cảm giác khác thường, kéo góc áo Trương Vô Kỵ, dùng khẩu hình nói: "Không phải Ban Thục Nhàn."
Trương Vô Kỵ cũng phát hiện ra, không có hung thủ nào lẽ thẳng khí hùng đến vậy, chớp chớp mắt với Tống Thanh Thư, ý bảo yên lặng theo dõi kỳ biến..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện