Trải qua một trận khôi hài, hai người cũng chẳng còn hào hứng du ngoạn nữa, trực tiếp về chỗ ở.
Tống Thanh Thư dựa vào ngực Trương Vô Kỵ, cảm thấy hôm nay hắn an tĩnh lạ thường, có chút lo lắng, vừa định mở miệng liền bị hắn ôm vào lòng.
"Ngủ đi."
Nửa đêm, Tống Thanh Thư bị một trận động tĩnh làm bừng tỉnh, mở mắt ra đã thấy Trương Vô Kỵ đầu đầy mồ hôi lạnh, mặt nhăn mày nhó.
"Vô Kỵ! Vô Kỵ!" Tống Thanh Thư hoảng sợ, vội vàng đẩy hắn, ra sức lay mấy lần, thấy Trương Vô Kỵ từ từ mở mắt, nhẹ nhàng thở ra: "Vô Kỵ, ngươi làm sao vậy? Gặp ác mộng à?"
Trương Vô Kỵ tròng mắt cứng đờ xoay hai vòng mới khôi phục được một tia thần thái, thở ra thật dài, tựa như vừa từ trong cơn ác mộng tỉnh lại, nói khẽ: "Ta nhớ tới mấy chuyện của kiếp trước."
"Ngươi lại mơ thấy cái gì rồi?"
"Quên rồi, chỉ cảm thấy lạnh."
"Ngươi làm ta giật hết cả mình." Tống Thanh Thư nói, "Không còn gì nữa sao? Đang yên đang lành sao ngươi lại mơ tới những chuyện đó? Có phải bởi vì gặp người của Minh Giáo làm ngươi nhớ lại không?"
Trương Vô Kỵ đầu ngón tay quấn lấy một lọn tóc của Tống Thanh Thư, thở dài: "Trương Trung nói với ta, ta giống như ngươi đều là tướng chết yểu, sống không quá 30."
Tống Thanh Thư biến sắc mặt.
"Ta cảm thấy, hắn nói là thật.
Ngủ một giấc xong quay ngược lại thời gian thật sự rất kỳ quái, dù sao ta mỗi ngày đều ngủ, không hề có gì khác biệt, nhưng nếu ta đã chết thì lại khác." Trương Vô Kỵ nói: "Ta đây coi như là mượn xác hoàn hồn, hoặc là Trang Chu mộng điệp, một giấc chiêm bao mơ hết cả đời sao?"
"Ngươi chết như thế nào?" Tống Thanh Thư chỉ quan tâm cái này.
"Ta uống rượu xong thì ngủ, cứ như vậy, thân thể ta rất tốt, say cũng không nặng, không thể nào là bởi vì say rượu.
Còn nếu là đột tử, vậy trước khi chết ta sẽ cảm thấy tim đau quặn ngạt thở, nhưng ta hoàn toàn không có đau đớn.
Cho nên ta đoán, ta hẳn là bị hạ độc chết."
"Là ai?"
"Rượu là Dương Tiêu tặng cho ta."
Tống Thanh Thư vừa định nói gì, đã bị Trương Vô Kỵ bác bỏ: "Không phải hắn, một ngày trước hắn còn gửi thư cho Triệu Mẫn muốn ta trở về, sẽ không hạ độc ta."
"Có lẽ chỉ là hắn cố tình đánh lạc hướng..." Tống Thanh Thư không thích Dương Tiêu, bởi vậy suy đoán.
"Ta đã chết rồi, cần gì phải làm như vậy." Trương Vô Kỵ lắc đầu bác bỏ, nói ra suy đoán của mình: "Nếu ta đoán không sai, ra tay với ta, hẳn là Chu Nguyên Chương."
Tống Thanh Thư cả kinh, trong trí nhớ của y, Chu Nguyên Chương là một hán tử hào sảng trọng nghĩa, sao lại dùng loại mánh khoé âm hiểm như vậy? Nhưng Trương Vô Kỵ nói chắc như đinh đóng cột, y không thể không tin: "Hắn tại sao lại làm vậy với người?"
"Những chuyện này trước kia ta chưa từng nói với ngươi...!Thanh Thư, ai rồi cũng sẽ thay đổi, Chu Nguyên Chương sau này đển cả một Hàn Lâm Nhi không có thực quyền cũng không dung được, sao có thể để ta sống?" Trương Vô Kỵ trước đó chưa nghĩ tới, bây giờ đã được chỉ điểm, mạch suy nghĩ liền thông suốt: "Khi đó nghĩa quân phản Nguyên của chúng ta đã chiếm đại thế, người Mông Cổ bại lui đã thành kết cục định sẵn, mọi người liền dồn tinh lực vào chuyện khác.
Dù sao chỉ đuổi đi người Mông Cổ là không đủ, còn phải bình định thiên hạ mới được.
Lúc ấy ba thế lực lớn nhất là Trần Hữu Lượng, Trương Sĩ Thành và Minh Giáo chúng ta.
Ta làm giáo chủ Minh Giáo, sớm đã ẩn lui sơn lâm, tất cả giáo vụ đều giao cho Dương Tiêu thay mặt quản lý."
Tống Thanh Thư thở dài: "Vô Kỵ, ta hiểu.
Dương Tiêu võ công lợi hại, nhưng đánh trận kỳ thật không liên quan đến võ công có lợi hại hay không, mà Chu...Nguyên Chương lại rất giỏi hành quân đánh trận."
Trương Vô Kỵ gật đầu: "Ngươi nói không sai, trong đội ngũ của chúng ta, người chân chính phục tùng được nhân tâm thật ra là Chu Nguyên Chương, người chân chính mang binh đánh giặc cũng là Chu Nguyên Chương, mà ta...!coi như là một linh vật đi."
Tống Thanh Thư bổ sung: "Nhưng sau này nếu đoạt được thiên hạ, ngồi lên Hoàng vị vẫn cái linh vật ngươi đây."
"Hắn cũng không phải người cam tâm tình nguyện thay người khác làm áo cưới." Thở dài một hơi, Trương Vô Kỵ tiếp tục nói: "Kỳ thật hắn vẫn luôn chèn ép cao tầng Minh Giáo ta, mà vi Bức Vương cũng vậy, Dương Tiêu cũng thế, đều không giỏi xử lý việc này, bởi vậy đến khi ta chết, hắn đã chiếm thượng phong."
Đã chiếm thượng phong, đương nhiên có thể động thủ.
Trương Vô Kỵ biết, sau cái chết của Hàn Lâm Nhi, mọi người dần đề phòng Chu Nguyên Chương, nếu là thứ bọn họ đưa, dù chỉ dính ngoài miệng cũng sẽ kiểm tra cẩn thận.
Thay vì đấu trí đấu dũng với Trương Vô Kỵ, không bằng mượn đao giết người, bỏ thuốc độc vào rượu Dương Tiêu đưa cho Trương Vô Kỵ, lúc Trương Vô Kỵ lấy dùng tất nhiên sẽ không nghi ngờ, cho dù hắn là Hoa Đà tại thế, muốn nhận ra có độc cũng phải lưu ý mới được.
Cứ như vậy, Trương Vô Kỵ bất tri bất giác uống rượu độc, mơ hồ đến Tây Thiên.
"Ta vốn không hề có ý định tranh đoạt với hắn." Trương Vô Kỵ rất khó chịu, "Hắn tội gì mà phải...?"
Tống Thanh Thư ôm lấy Trương Vô Kỵ, không biết làm sao an ủi hắn, hồi lâu mới nói: "Có đôi khi...!bọn họ quan tâm không phải là ngươi có muốn hay không, mà là ngươi có thể hay không."
"Ngươi nói không sai, là ta nhận ra quá muộn." Trương Vô Kỵ tâm tình hết sức phức tạp.
Hắn lúc đầu cho rằng mình đã có thể coi là người thắng nhân sinh, không ngờ lại chết không minh bạch như thế.
Nơi hắn ẩn cư hẻo lánh, Triệu Mẫn lại đi rồi, chờ đến khi mọi người phát hiện hắn đã chết sợ là chỉ còn lại một bộ xương cốt, coi như phơi thây hoang dã, bảo hắn làm sao chịu nổi?
"Ngươi nói Trương Trung kia bảo ngươi sống không lâu? Vậy kiếp trước hắn có từng nói với ngươi không?"
"Kỳ thật hắn có nói với ta Chu Nguyên Chương là tướng mạo Cửu Ngũ Chí Tôn, đại khái là muốn nhắc nhở ta, đáng tiếc ta không nghe." Trương Vô Kỵ nói: "Ta có ân cứu mạng với họ, dù biết rõ ta chết không yên lành, bọn họ cũng sẽ nghĩa chẳng từ nan mà đi theo ta! Thế nên cũng sẽ không nhiều lời với ta."
"Vậy ngươi muốn báo thù?" Tống Thanh Thư lộ ra thần sắc thống hận, giờ đây y không còn một chút thiện cảm nào với Chu Nguyên Chương nữa: "Giết Chu Nguyên Chương, sau đó chính ngươi làm Hoàng đế?"
"Giết Chu Nguyên Chương, ai giết Thát Tử đây?" Trương Vô Kỵ lắc đầu.
Hắn vốn không tin quỷ thần, nhưng trải qua chuyện này hắn cũng tin trong cõi u minh tự có ý trời, Trương Trung nói Chu Nguyên Chương có tướng đế vương, như vậy trời sinh ra Chu Nguyên Chương chính là để xua đuổi Thát Lỗ, khôi phục Trung Hoa.
Nếu Chu Nguyên Chương chết, sứ mệnh này không ai hoàn thành, thiên hạ không biết còn hỗn loạn bao lâu, lại càng không biết phải có bao nhiêu dân chúng vô tội gặp nạn.
"Ta quả thực có thiên phú luyện võ, nhưng ta biết ta không có tài tướng soái, càng không có khả năng trị quốc, có thể làm một vị giáo chủ giáo phái giang hồ, lại làm không được Hoàng đế.
Chu Nguyên Chương dù có thù sát thân với ta, nhưng hắn thật sự có tài an bang trị quốc bình thiên hạ, nếu không có Chu Nguyên Chương, không biết loạn thế này tới khi nào mới có thể chấm dứt, bởi vậy ta sẽ không giết hắn."
Trương Vô Kỵ dừng một chút, cúi đầu, lúc này trong phòng tối đen, hắn chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ của Tống Thanh Thư, thần sắc trở nên cực kì dịu dàng: "Thanh Thư, kỳ thật từ lúc mới sống lại ta đã nghĩ xem lần này ta muốn làm cái gì.
Ta nghĩ tới làm một danh y giống như Hồ tiên sinh, ở lại Võ Đang giống như thái sư phụ, hoặc là ẩn cư như kiếp trước, nhưng ta chưa hề nghĩ tới làm hoàng đế.
Trước kia không có, bây giờ cũng vậy."
"Nhưng như vậy thật sự không công bằng!" Tống Thanh Thư lại bất bình thay cho Trương Vô Kỵ: "Nếu không mượn thế của ngươi, Chu Nguyên Chương làm sao có thể sáng lập cơ nghiệp? Đem ngươi thành đá kê chân, dùng xong còn lấy mạng ngươi, quá hời cho hắn!".
Xin ủng hộ chúng tôi tại == ТRUМT RUYEN.
мE ==
"Ta cũng không để ý những chuyện đó.
Nếu nói làm đá kê chân, một mình ta so với ngàn vạn lê dân, nhẹ không đáng nói, làm cũng không sao." Trương Vô Kỵ rất rộng lượng.
"Chẳng qua, nếu hắn lại muốn lấy mạng của ta, thì tuyệt đối không có khả năng.
Chỉ cần ta sống, hắn sẽ ăn không ngon ngủ không yên, nghĩ vậy thôi cũng rất thoải mái rồi."
Tống Thanh Thư nghe xong, cảm thấy Trương Vô Kỵ nói rất có lý, nhịn không được cười lên một tiếng: "Vậy ngươi nhất định phải cẩn thận, đừng để giẫm vào vết xe đổ."
"Tất nhiên rồi." Trương Vô Kỵ gật đầu, quyết định từ giờ trở đi phải bắt đầu chuẩn bị, bỗng nhiên nhớ đến cái gì: "Chỉ tiếc, với biểu hiện này của Chu Nguyên Chương, kết cục của Từ Đạt, Thang Hòa bọn họ xem ra cũng sẽ không quá tốt."
"Hừ!" Tống Thanh Thư cảm thấy độc chết Trương Vô Kỵ không phải là chuyện chỉ một mình Chu Nguyên Chương mà có thể làm được, xem chừng mấy huynh đệ tốt kia cũng có tham dự, cảm thấy cho dù bọn họ cuối cùng cũng bị Chu Nguyên Chương vắt chanh bỏ vỏ, cũng là thiên đạo luân hồi, không có chút nào đồng tình.
Trương Vô Kỵ vuốt ve mái tóc dài mềm mại như lụa của trong ngực, trong lòng cực kỳ bình tĩnh vui mừng, nhất thời chỉ cảm thấy vạn sự đều đủ, sẽ không có gì có thể khiến hắn lo lắng không cam tâm, nói ra lời tự đáy lòng: "Thanh Thư, ta có thể gặp được ngươi, là phúc đức ba đời của ta."
Tống Thanh Thư nghe hắn thổ lộ, tâm tình kích động, cũng nói: "Vô Kỵ, có thể bên ngươi là chuyện mà ta sung sướng nhất, chúng ta nhất định phải luôn luôn bên nhau."
Trương Vô Kỵ trong lòng rung động, buột miệng thốt ra: "Được, Thanh Thư, chúng ta trên trời dưới đất, vĩnh viễn không chia lìa."
Tống Thanh Thư biết đây là lời thề định tình của Trương Thúy Sơn và Ân Tố Tố, bây giờ Trương Vô Kỵ trịnh trọng hứa hẹn với y, chẳng biết tại sao sống mũi lại cay cay, trong lòng chua xót xen lẫn vui sướng, đáp: "Trên trời dưới đất, vĩnh viễn không chia lìa.".
Tống Thanh Thư dựa vào ngực Trương Vô Kỵ, cảm thấy hôm nay hắn an tĩnh lạ thường, có chút lo lắng, vừa định mở miệng liền bị hắn ôm vào lòng.
"Ngủ đi."
Nửa đêm, Tống Thanh Thư bị một trận động tĩnh làm bừng tỉnh, mở mắt ra đã thấy Trương Vô Kỵ đầu đầy mồ hôi lạnh, mặt nhăn mày nhó.
"Vô Kỵ! Vô Kỵ!" Tống Thanh Thư hoảng sợ, vội vàng đẩy hắn, ra sức lay mấy lần, thấy Trương Vô Kỵ từ từ mở mắt, nhẹ nhàng thở ra: "Vô Kỵ, ngươi làm sao vậy? Gặp ác mộng à?"
Trương Vô Kỵ tròng mắt cứng đờ xoay hai vòng mới khôi phục được một tia thần thái, thở ra thật dài, tựa như vừa từ trong cơn ác mộng tỉnh lại, nói khẽ: "Ta nhớ tới mấy chuyện của kiếp trước."
"Ngươi lại mơ thấy cái gì rồi?"
"Quên rồi, chỉ cảm thấy lạnh."
"Ngươi làm ta giật hết cả mình." Tống Thanh Thư nói, "Không còn gì nữa sao? Đang yên đang lành sao ngươi lại mơ tới những chuyện đó? Có phải bởi vì gặp người của Minh Giáo làm ngươi nhớ lại không?"
Trương Vô Kỵ đầu ngón tay quấn lấy một lọn tóc của Tống Thanh Thư, thở dài: "Trương Trung nói với ta, ta giống như ngươi đều là tướng chết yểu, sống không quá 30."
Tống Thanh Thư biến sắc mặt.
"Ta cảm thấy, hắn nói là thật.
Ngủ một giấc xong quay ngược lại thời gian thật sự rất kỳ quái, dù sao ta mỗi ngày đều ngủ, không hề có gì khác biệt, nhưng nếu ta đã chết thì lại khác." Trương Vô Kỵ nói: "Ta đây coi như là mượn xác hoàn hồn, hoặc là Trang Chu mộng điệp, một giấc chiêm bao mơ hết cả đời sao?"
"Ngươi chết như thế nào?" Tống Thanh Thư chỉ quan tâm cái này.
"Ta uống rượu xong thì ngủ, cứ như vậy, thân thể ta rất tốt, say cũng không nặng, không thể nào là bởi vì say rượu.
Còn nếu là đột tử, vậy trước khi chết ta sẽ cảm thấy tim đau quặn ngạt thở, nhưng ta hoàn toàn không có đau đớn.
Cho nên ta đoán, ta hẳn là bị hạ độc chết."
"Là ai?"
"Rượu là Dương Tiêu tặng cho ta."
Tống Thanh Thư vừa định nói gì, đã bị Trương Vô Kỵ bác bỏ: "Không phải hắn, một ngày trước hắn còn gửi thư cho Triệu Mẫn muốn ta trở về, sẽ không hạ độc ta."
"Có lẽ chỉ là hắn cố tình đánh lạc hướng..." Tống Thanh Thư không thích Dương Tiêu, bởi vậy suy đoán.
"Ta đã chết rồi, cần gì phải làm như vậy." Trương Vô Kỵ lắc đầu bác bỏ, nói ra suy đoán của mình: "Nếu ta đoán không sai, ra tay với ta, hẳn là Chu Nguyên Chương."
Tống Thanh Thư cả kinh, trong trí nhớ của y, Chu Nguyên Chương là một hán tử hào sảng trọng nghĩa, sao lại dùng loại mánh khoé âm hiểm như vậy? Nhưng Trương Vô Kỵ nói chắc như đinh đóng cột, y không thể không tin: "Hắn tại sao lại làm vậy với người?"
"Những chuyện này trước kia ta chưa từng nói với ngươi...!Thanh Thư, ai rồi cũng sẽ thay đổi, Chu Nguyên Chương sau này đển cả một Hàn Lâm Nhi không có thực quyền cũng không dung được, sao có thể để ta sống?" Trương Vô Kỵ trước đó chưa nghĩ tới, bây giờ đã được chỉ điểm, mạch suy nghĩ liền thông suốt: "Khi đó nghĩa quân phản Nguyên của chúng ta đã chiếm đại thế, người Mông Cổ bại lui đã thành kết cục định sẵn, mọi người liền dồn tinh lực vào chuyện khác.
Dù sao chỉ đuổi đi người Mông Cổ là không đủ, còn phải bình định thiên hạ mới được.
Lúc ấy ba thế lực lớn nhất là Trần Hữu Lượng, Trương Sĩ Thành và Minh Giáo chúng ta.
Ta làm giáo chủ Minh Giáo, sớm đã ẩn lui sơn lâm, tất cả giáo vụ đều giao cho Dương Tiêu thay mặt quản lý."
Tống Thanh Thư thở dài: "Vô Kỵ, ta hiểu.
Dương Tiêu võ công lợi hại, nhưng đánh trận kỳ thật không liên quan đến võ công có lợi hại hay không, mà Chu...Nguyên Chương lại rất giỏi hành quân đánh trận."
Trương Vô Kỵ gật đầu: "Ngươi nói không sai, trong đội ngũ của chúng ta, người chân chính phục tùng được nhân tâm thật ra là Chu Nguyên Chương, người chân chính mang binh đánh giặc cũng là Chu Nguyên Chương, mà ta...!coi như là một linh vật đi."
Tống Thanh Thư bổ sung: "Nhưng sau này nếu đoạt được thiên hạ, ngồi lên Hoàng vị vẫn cái linh vật ngươi đây."
"Hắn cũng không phải người cam tâm tình nguyện thay người khác làm áo cưới." Thở dài một hơi, Trương Vô Kỵ tiếp tục nói: "Kỳ thật hắn vẫn luôn chèn ép cao tầng Minh Giáo ta, mà vi Bức Vương cũng vậy, Dương Tiêu cũng thế, đều không giỏi xử lý việc này, bởi vậy đến khi ta chết, hắn đã chiếm thượng phong."
Đã chiếm thượng phong, đương nhiên có thể động thủ.
Trương Vô Kỵ biết, sau cái chết của Hàn Lâm Nhi, mọi người dần đề phòng Chu Nguyên Chương, nếu là thứ bọn họ đưa, dù chỉ dính ngoài miệng cũng sẽ kiểm tra cẩn thận.
Thay vì đấu trí đấu dũng với Trương Vô Kỵ, không bằng mượn đao giết người, bỏ thuốc độc vào rượu Dương Tiêu đưa cho Trương Vô Kỵ, lúc Trương Vô Kỵ lấy dùng tất nhiên sẽ không nghi ngờ, cho dù hắn là Hoa Đà tại thế, muốn nhận ra có độc cũng phải lưu ý mới được.
Cứ như vậy, Trương Vô Kỵ bất tri bất giác uống rượu độc, mơ hồ đến Tây Thiên.
"Ta vốn không hề có ý định tranh đoạt với hắn." Trương Vô Kỵ rất khó chịu, "Hắn tội gì mà phải...?"
Tống Thanh Thư ôm lấy Trương Vô Kỵ, không biết làm sao an ủi hắn, hồi lâu mới nói: "Có đôi khi...!bọn họ quan tâm không phải là ngươi có muốn hay không, mà là ngươi có thể hay không."
"Ngươi nói không sai, là ta nhận ra quá muộn." Trương Vô Kỵ tâm tình hết sức phức tạp.
Hắn lúc đầu cho rằng mình đã có thể coi là người thắng nhân sinh, không ngờ lại chết không minh bạch như thế.
Nơi hắn ẩn cư hẻo lánh, Triệu Mẫn lại đi rồi, chờ đến khi mọi người phát hiện hắn đã chết sợ là chỉ còn lại một bộ xương cốt, coi như phơi thây hoang dã, bảo hắn làm sao chịu nổi?
"Ngươi nói Trương Trung kia bảo ngươi sống không lâu? Vậy kiếp trước hắn có từng nói với ngươi không?"
"Kỳ thật hắn có nói với ta Chu Nguyên Chương là tướng mạo Cửu Ngũ Chí Tôn, đại khái là muốn nhắc nhở ta, đáng tiếc ta không nghe." Trương Vô Kỵ nói: "Ta có ân cứu mạng với họ, dù biết rõ ta chết không yên lành, bọn họ cũng sẽ nghĩa chẳng từ nan mà đi theo ta! Thế nên cũng sẽ không nhiều lời với ta."
"Vậy ngươi muốn báo thù?" Tống Thanh Thư lộ ra thần sắc thống hận, giờ đây y không còn một chút thiện cảm nào với Chu Nguyên Chương nữa: "Giết Chu Nguyên Chương, sau đó chính ngươi làm Hoàng đế?"
"Giết Chu Nguyên Chương, ai giết Thát Tử đây?" Trương Vô Kỵ lắc đầu.
Hắn vốn không tin quỷ thần, nhưng trải qua chuyện này hắn cũng tin trong cõi u minh tự có ý trời, Trương Trung nói Chu Nguyên Chương có tướng đế vương, như vậy trời sinh ra Chu Nguyên Chương chính là để xua đuổi Thát Lỗ, khôi phục Trung Hoa.
Nếu Chu Nguyên Chương chết, sứ mệnh này không ai hoàn thành, thiên hạ không biết còn hỗn loạn bao lâu, lại càng không biết phải có bao nhiêu dân chúng vô tội gặp nạn.
"Ta quả thực có thiên phú luyện võ, nhưng ta biết ta không có tài tướng soái, càng không có khả năng trị quốc, có thể làm một vị giáo chủ giáo phái giang hồ, lại làm không được Hoàng đế.
Chu Nguyên Chương dù có thù sát thân với ta, nhưng hắn thật sự có tài an bang trị quốc bình thiên hạ, nếu không có Chu Nguyên Chương, không biết loạn thế này tới khi nào mới có thể chấm dứt, bởi vậy ta sẽ không giết hắn."
Trương Vô Kỵ dừng một chút, cúi đầu, lúc này trong phòng tối đen, hắn chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ của Tống Thanh Thư, thần sắc trở nên cực kì dịu dàng: "Thanh Thư, kỳ thật từ lúc mới sống lại ta đã nghĩ xem lần này ta muốn làm cái gì.
Ta nghĩ tới làm một danh y giống như Hồ tiên sinh, ở lại Võ Đang giống như thái sư phụ, hoặc là ẩn cư như kiếp trước, nhưng ta chưa hề nghĩ tới làm hoàng đế.
Trước kia không có, bây giờ cũng vậy."
"Nhưng như vậy thật sự không công bằng!" Tống Thanh Thư lại bất bình thay cho Trương Vô Kỵ: "Nếu không mượn thế của ngươi, Chu Nguyên Chương làm sao có thể sáng lập cơ nghiệp? Đem ngươi thành đá kê chân, dùng xong còn lấy mạng ngươi, quá hời cho hắn!".
Xin ủng hộ chúng tôi tại == ТRUМT RUYEN.
мE ==
"Ta cũng không để ý những chuyện đó.
Nếu nói làm đá kê chân, một mình ta so với ngàn vạn lê dân, nhẹ không đáng nói, làm cũng không sao." Trương Vô Kỵ rất rộng lượng.
"Chẳng qua, nếu hắn lại muốn lấy mạng của ta, thì tuyệt đối không có khả năng.
Chỉ cần ta sống, hắn sẽ ăn không ngon ngủ không yên, nghĩ vậy thôi cũng rất thoải mái rồi."
Tống Thanh Thư nghe xong, cảm thấy Trương Vô Kỵ nói rất có lý, nhịn không được cười lên một tiếng: "Vậy ngươi nhất định phải cẩn thận, đừng để giẫm vào vết xe đổ."
"Tất nhiên rồi." Trương Vô Kỵ gật đầu, quyết định từ giờ trở đi phải bắt đầu chuẩn bị, bỗng nhiên nhớ đến cái gì: "Chỉ tiếc, với biểu hiện này của Chu Nguyên Chương, kết cục của Từ Đạt, Thang Hòa bọn họ xem ra cũng sẽ không quá tốt."
"Hừ!" Tống Thanh Thư cảm thấy độc chết Trương Vô Kỵ không phải là chuyện chỉ một mình Chu Nguyên Chương mà có thể làm được, xem chừng mấy huynh đệ tốt kia cũng có tham dự, cảm thấy cho dù bọn họ cuối cùng cũng bị Chu Nguyên Chương vắt chanh bỏ vỏ, cũng là thiên đạo luân hồi, không có chút nào đồng tình.
Trương Vô Kỵ vuốt ve mái tóc dài mềm mại như lụa của trong ngực, trong lòng cực kỳ bình tĩnh vui mừng, nhất thời chỉ cảm thấy vạn sự đều đủ, sẽ không có gì có thể khiến hắn lo lắng không cam tâm, nói ra lời tự đáy lòng: "Thanh Thư, ta có thể gặp được ngươi, là phúc đức ba đời của ta."
Tống Thanh Thư nghe hắn thổ lộ, tâm tình kích động, cũng nói: "Vô Kỵ, có thể bên ngươi là chuyện mà ta sung sướng nhất, chúng ta nhất định phải luôn luôn bên nhau."
Trương Vô Kỵ trong lòng rung động, buột miệng thốt ra: "Được, Thanh Thư, chúng ta trên trời dưới đất, vĩnh viễn không chia lìa."
Tống Thanh Thư biết đây là lời thề định tình của Trương Thúy Sơn và Ân Tố Tố, bây giờ Trương Vô Kỵ trịnh trọng hứa hẹn với y, chẳng biết tại sao sống mũi lại cay cay, trong lòng chua xót xen lẫn vui sướng, đáp: "Trên trời dưới đất, vĩnh viễn không chia lìa.".
Danh sách chương