Đương nhiên là ngoại trừ một số nam nhân sớm đã bị Triệu Mẫn hớp hồn, không thể cưỡng lại được, mỗi ngày đều tụm lại với nhau một chỗ, đứng bên kia đường chỉ để nhìn ngắm nữ thần trong lòng mình.

Trông thấy mọi người xa lánh, để Triệu Mẫn không khỏi có chút buồn tuổi. Trong mấy ngày này, Ngô Chính để mặc cho nàng tự tung tự tác, miễn không cách hắn xa quá mười thước là được. Tuy nhiên, không được người hầu kẻ hạ, trong lòng Triệu Mẫn tất nhiên vô cùng buồn bực, cảm thấy rất không thoải mái. 

Mỗi ngày, nhìn ngắm những tiểu hài tử chơi đùa với nhau vào giờ hạ ngọ, bất ngờ lại trở thành niềm vui giản dị của nàng. Rơi vào trong mắt, lại để Ngô Chính không khỏi phải thay đổi cách nhìn của mình. 

Trong nguyên tác, Kim Dung tiền bối xây dựng Triệu Mẫn và Đông Phương Bạch có phần rất tương tự với nhau. Đó là tính cách bất chấp mọi giá để đạt được mục đích, trong mọi việc bao quát cả chuyện thế sự và tình cảm.

Sự khác biệt là Triệu Mẫn tâm trí vẫn còn chỗ trống cho những niềm vui giản dị khác, biết cách thích nghi với những mất mát. Còn Đông Phương Bạch thì cơ hồ tất cả sự sống của nàng đều đặt hết lên Ngô Chính, nếu là mất đi có khi... chung quy là không thể tưởng tượng được sự điên cuồng này đâu.

Nghĩ ngợi buâng quơ, bỗng nhiên Ngô Chính nhãn quang lấp lóe, thần sắc trở nên nghiêm nghị, tựa hồ là phát hiện điều gì.

“Triệu Mẫn, vào trong nhà đi.”

Ngô Chính nói.

“Không thích!”

Triệu Mẫn không thèm nhìn hắn, phũ phàng đáp.

“Ngươi tựa hồ rất thích nhìn thấy thủ hạ của mình chết?”

Ngô Chính thâm ý nói.

Nghe thế, Triệu Mẫn kinh nghi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thần sắc bình thản một cách bất bình thản trên gương mặt hắn, đó chính là vẻ mặt thản nhiên đến rùng rợn khi ra tay hạ sát Trượng Lộc Khách, nàng vẫn còn nhớ kỹ như in trong đầu, tức khắc liền minh bạch Ngô Chính không phải là đang đùa giỡn với nàng.

“Ta thích nhìn thấy ngươi chết hơn.”

Nói là thế, nhưng Triệu Mẫn vẫn rất ngoan ngoãn, lủi thủi đi vào nhà.

“Thích nhìn nam nhân tuấn tú như ta chết!? Nha đầu này sở thích có hơi kỳ dị, không hợp lẽ thường chút nào.”

Ngô Chính lắc đầu than thở.

Rầm! Tiếng đóng cửa thật mạnh vang lại.

Tựa hồ lời nói của Ngô Chính rơi vào tai Triệu Mẫn chẳng khác nào là tự luyến, để nàng rất kịch liệt không đồng tình.

“Nha đầu này...”

Trông thấy cảnh này, Ngô Chính mới bùi ngùi nhận ra, trình độ quản giáo tiểu hài tử của mình là kém đến nhường nào.

Vào lúc này...

Từ đầu thôn bỗng nhiên truyền tới tiếng la hét sợ hãi của người dân, tiếng đồ đạc bị đổ vỡ, còn cả tiếng “lộc cộc” liên miên không dứt, tiếng vó ngựa hung hăng phi nhanh. 

Hết thảy trộn lẫn với nhau, tức khắc liền để người nghe không cần nhìn thấy, cũng có thể liên tưởng đến hình ảnh, một đoàn người phi ngựa thật nhanh trong thôn, phá vỡ hết mọi vật cản, kể cả vật sống lẫn vật chết, một đám người thường dân vì tính mạng của mình, mà khẩn trương tránh sang một bên, còn có những người thiếu may mắn bị ngựa dẫm qua, tạo thành một khung cảnh tương đối hoảng loạn.

“Tiêu tốn thật nhiều thời gian của ta a.”

Nội tâm Ngô Chính có hơi phấn khởi.

Vốn dĩ từ hai hôm trước Ngô Chính đã cảm ứng được có cao thủ đến đây, nhưng là người này cố tình che giấu hành tung, hẳn là chỉ muốn thăm dò, sau đó báo tin trở về, gọi thêm đồng minh đến viếng thăm Ngô Chính.

Thật may là Ngô Chính rất biết cách kiên nhẫn buông tha cho hắn, bằng không chắc sẽ phải đợi lâu hơn vài ngày nữa mất.

“Hô...”

Đoàn người cưỡi ngựa cuối cùng đã đến nơi, dừng lại phía trước khu nhà của Ngô Chính, những người này đều mặc thường phục tùy ý không có gì đặc biệt, nhưng là bên hông giắt theo đao kiếm, thần sắc lăng lệ bất thiện, còn cố tình phát ra khí thế, cuồn cuộn mênh mông, khoa trương thanh thế của mình, khiến những cư dân nơi này đầu thụt vào cổ, giò vác lên lưng mà tẩu thật nhanh, không muốn bị liên lụy.

“Danh tính: Hồ Thường Nghị, tu vi: tông sư sơ kỳ.”

“Danh tính: Tường Vỹ, tu vi: tông sư sơ kỳ.”

“Danh tính: Phiêu Hồng Vân, tu vi: tông sư sơ kỳ.”

Đoàn người bao gồm gần mười người, nhưng Ngô Chính chỉ tập trung vận dụng Thuật Thăm Dò lên ba người dẫn đoàn.

Trong đó, Hồ Thường Nghị tuổi tác trung niên, thân thể cường tráng, chân chính gọi là vai u bắp thịt, gương mặt lại có phần hiền lành. Tường Vỹ thì hơi kỳ dị, tóc dài che đi một bên mắt, rất phù hợp với hình tượng lão nhân thần bí. Phiêu Hồng Vân là một thiếu phụ, nhưng vẫn rất hấp dẫn ánh nhìn, vải hoa bó sát trên người, lộ ra đường cong rất mê hoặc.

Điểm chung của ba người này, đều là người hán, cam chịu làm tay sai cho Nhữ Dương Vương. Ngoài ra, lão nhân Tường Vỹ trông qua tựa hồ là võ công cao nhất trong ba người. Nhưng hai người kia ở độ tuổi trung niên, có thể đạt đến cấp bậc này, xem ra cũng là kỳ tài võ học hiếm có trên đời.

“Nhữ Dương Vương phủ ẩn tàng thật sâu a, đây cũng chưa phải là toàn bộ nhân lực cao tầng!? Như vậy thì thật đáng sợ, thảo nào Phạm Dao lại ngần ngại, nặng nề nhắc nhở ta như thế.”

Nội tâm Ngô Chính cảm khái khôn nguôi. 

Dường như tin tức Huyền Minh nhị lão hai vị tông sư võ giả, tử bại dưới tay Ngô Chính, khiến Nhữ Dương Vương lần này phải cử đến ba vị tông sư võ giả viếng thăm Ngô Chính, quả thực là rất xem trọng hắn.

“Ngươi, là Quỷ Sát Kiếm Ma hung danh gần đây trên giang hồ?”

Lão nhân Tường Vỹ dẫn đầu đoàn người, tiếp cận Ngô Chính hỏi thăm, thần sắc tỏ ra rất lãnh đạm, không phát ra khí thế chèn ép Ngô Chính như mấy người phía sau.

“Là ta, có chuyện gì hay chăng!?”

Ngô Chính nhướn mày ngạc nhiên hỏi lại.

“Ngươi cũng là tông sư cảnh giới?”

Lão nhân Tường Vỹ lại hỏi.

Bởi vì Ngô Chính có Thuật Ẩn Giấu cho nên không có bất kỳ người nào trên thế gian này có thể nhìn thấu được hắn, nhất thời cũng khiến đoàn người Tường Vỹ có phần hơi e ngại.

Tri kỉ tri bỉ, Tường Vỹ mỗi thời khắc đều tranh thủ thăm dò Ngô Chính, không dám ỷ lại ưu thế số đông mà lơ là khinh suất.

“Đã biết, hà cớ gì còn phải hỏi?”

Ngô Chính nhàn nhạt đáp.

Nghe qua lời xác thực, đoàn người Tường Vỹ ai nấy cũng khó mà giấu nổi vẻ kinh ngạc trên nét mặt. Từ bề ngoài của Ngô Chính, có thể đoán được tuổi tác không quá đôi mươi. Ấy vậy mà cảnh giới võ học của hắn lại cao thâm khó lường đến nhường này.

“Như vậy ngươi hẳn là biết quy tắc, tại sao vẫn làm trái?”

Tường Vỹ chau mày trầm giọng nói.

“Quy tắc!? Là ai đặt ra? Thế giới này không phải vẫn là nhược nhục cường thực đấy ư?”

Ngô Chính thản nhiên phản bác nói.

Trong tâm trí của Ngô Chính quán niệm, lịch sử được viết lại bởi kẻ thắng, quy tắc được định đoạt bởi kẻ mạnh, cường giả vi tôn mới thực sự là quy tắc chân chính trên thế giới này, chỉ cần Ngô Chính đủ cường đại, thậm chí còn có thể xóa bỏ toàn bộ lịch sử trước đây, huống hồ chỉ là một vài cái quy tắc ngớ ngẫn này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện