Nghe vậy, Triệu Mẫn thất sắc, buông ra tay áo của Phạm Dao, loạng choạng lùi bước về sau, cả người cơ hồ rệu rạo không còn sức lực, ngồi bệt xuống mặt đất, đôi mắt đỏ bừng ngấn lệ, như là muốn khóc thật lớn, trút bỏ hết thảy ủy khuất trong tâm.
Suy cho cùng, nàng vẫn là một thiếu nữ tâm cao khí ngạo mà thôi, nào có phải Triệu Mẫn của bốn năm sau, khiến cả giang hồ phải điên đảo vì mình.
Ngô Chính không để ý đến Triệu Mẫn, chỉ chăm chú nhìn lấy Phạm Dao, trầm trọng nói:
“Đến cả ngươi cũng phải e ngại, hẳn là rất lợi hại?”
Trên thế gian này, khi nói về một tổ chức nào đó “không đơn giản”, thì chỉ có hai nguyên do. Một là nói về nội tình thâm hậu, ẩn tàng những nhân vật quan trọng, mang tính quyết định. Hai chính là nói về bố cục triển khai, vì một mục đích kinh thiên động địa nào đó, đến thời điểm hiện tại vẫn rất thuận lợi, không ngoài ý muốn.
Nguyên do thứ hai có chút bất khả thi, thế nên Ngô Chính vẫn là quy về nguyên do thứ nhất, Phạm Dao hẳn là muốn nói đến những nhân vật ẩn tàng trong Nhữ Dương Vương phủ, khiến hắn phải kiêng kỵ.
Phạm Dao không trả lời lại, chỉ khẽ gật đầu khẳng định.
Bấy lâu nay hắn ẩn mình dưới trướng Nhữ Dương Vương, tất nhiên có được không ít những thông tin quan trọng, kể cả những chuyện Ngô Chính làm từ trước đến nay cho Minh giáo, hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay, cho nên mới quyết định tin tưởng vào Ngô Chính, mà lật ngửa bàn cờ trước mặt Triệu Mẫn.
“Ta muốn truy sát Thành Côn, ngươi biết tung tích của hắn ở đâu chứ?”
Ngô Chính âm trầm nói.
Là vì Thành Côn mới khiến Đông Phương Bạch và hắn thất lạc nhau, đến tận bây giờ còn không có tin tức của nàng. Tìm được Thành Côn sẽ có năm thành cơ hội tìm được Đông Phương Bạch, hiển nhiên Ngô Chính không thể dễ dàng từ bỏ.
“Thành Côn được Thiếu Lâm tự bảo hộ, không dễ dàng truy sát, tạm thời không nên có ý định này.”
Pham Dao lắc đầu nói.
“Ngươi yên tâm, Trương Chân Nhân đứng về phía ta, Thiếu Lâm tự muốn nhúng tay, còn phải suy nghĩ thật kỹ.”
Ngô Chính phản bác nói.
Pham Dao nghe thế không khỏi phải trầm mặc nghiền ngẫm, nửa ngày mới gật đầu nói:
“Ta chỉ biết, Thành Côn chạy sang tây vực, không biết mục đích của hắn là gì. Tin tức Triệu Mẫn gặp bất trắc giờ này hẳn là đã truyền về Nhữ Dương Vương phủ, có thể sẽ có cao thủ đến truy lùng ngươi.”
“Ta cầu còn không được.”
Ngô Chính bình thản đáp.
Điểm sát lục rất quý hiếm, đến bao nhiêu Ngô Chính sẽ nhận bấy nhiêu, hà cớ phải chê khen lẫn tránh.
Lúc này Ngô Chính nhìn qua Triệu Mẫn, đang cúi đầu nhỏ xuống từng giọt lệ, thút thít trong miệng, không dám phát ra lớn tiếng, để hắn cũng được mở rộng tầm mắt một phen.
“Tiểu ma đầu Triệu Mẫn cũng biết khóc!?”
Ngô Chính trong tâm cảm khái.
“Ngươi định làm gì với quận chúa?”
Phạm Dao mở miệng dò hỏi.
Dù sao chụng đụng một khoảng thời gian rất lâu, còn dạy võ cho nàng, bây giờ trông thấy cảnh này, để Phạm Dao có chút không đành lòng. Tuy nhiên hắn không phải là loại người biết nhân từ, nếu cần thiết thậm chí còn có thể xuống tay giết chết hài tử, lão giả, huống hồ là Triệu Mẫn. Tất nhiên, đó là khi thực sự “cần thiết” hắn mới làm vậy.
“Ta muốn dùng nàng trong lúc tìm kiếm tung tích Thành Côn, có thể nhân tiện dẫn dụ cao thủ đắc lực dưới trướng Nhữ Dương Vương đến tìm ta.”
Ngô Chính nhàn nhạt đáp.
“Ngươi tự tin vào thực lực của mình như vậy?”
Phạm Dao hơi chau mày nói.
Mặc dù hắn biết Ngô Chính trước nay sở tác sở vi đều rất liều lĩnh, nhưng vẫn là quá xem thường độ bán mạng của Ngô Chính. Không nghi ngờ, quyết định của Ngô Chính lần này có phần lỗ mãng.
“Thân phận của ngươi vẫn chưa hoàn toàn lộ tẩy, không cần phải đồng hành cùng ta. Giúp ta đi tìm tung tích của Thành Côn, nếu có tin tức của hắn thì đến báo cho ta là được.”
Ngô Chính nói.
Phạm Dao hơi nghĩ ngợi, một hồi lại nói:
“Được, nhưng làm thế nào để tìm được ngươi.”
“Đơn giản, ta chỉ quanh quẩn gần đây chờ đợi người của Nhữ Dương Vương phủ đến, hơn nữa cũng không cố ý che giấu khí tức, lấy tu vi của ngươi tìm được ta còn không dễ dàng?”
Ngô Chính nhún vai nói.
“Quyết định như vậy!”
Phạm Dao không thể nhìn thấu được tu vi của Ngô Chính, còn tưởng rằng tu vi của hắn rất cao, cả việc có thể một mình giết chết Huyền Minh nhị lão cũng chứng minh điều này, cho nên Phạm Dao rất tin tưởng vào thực lực của Ngô Chính.
Nhữ Dương Vương chắc chắn sẽ không phái toàn bộ chủ lực đến truy sát, bởi vì còn phải tọa trấn tại phủ, tùy thời đề phòng chuyện bất trắc xảy ra. Thế nên Ngô Chính có cơ hội rất lớn để bào mòn, suy yếu nhân lực chủ chốt của Nhữ Dương Vương, gián tiếp cũng trợ giúp Minh giáo giảm tải áp lực.
Tuy là rất nguy hiểm, nhưng lại nhất cử lưỡng tiện, Phạm Dao tất nhiên không thể chối từ.
-------*-*-------
Một tuần vô sự trôi qua.
Tại thôn làng vô danh phụ cận biên cương tây vực.
Ngô Chính nhàn nhã ngồi bên chiếc bàn, phía trước một tiểu điếm được hắn hào phóng mua lại, trên tay cầm một chiếc quạt rơm, phe phẩy ngọn gió phả vào mặt, giữa cái khí hậu nóng gắt oi bức của buổi trưa nơi đây.
Đối diện hắn, là một thiếu nữ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, hương diễm đoạt mục, khi sương tái tuyết, hấp dẫn bao ánh mắt tham lam của đám người phàm phu tục tử.
Chỉ là thần sắc của nàng tựa hồ rất không vui, ánh mắt mười phần ai oán, nhìn chằm chằm lấy Ngô Chính như thể muốn ăn tươi nuốt sống hắn bằng được.
“Có phải ta rất anh tuấn!? Ngươi suốt ngày nhìn ta như vậy không thấy chán ư?”
Ngô Chính hài hước cười nói.
Triệu Mẫn bĩu môi khinh thường, không thèm trả lời, quay ngoắt mặt sang chỗ khác.
Từ hướng nàng nhìn tới, là một gian nhà lân cư, lúc này cánh cửa mở ra, một tên nam hài khoảng ba bốn tuổi, cùng lúc nhìn qua, liền nhe răng cười với nàng, lộ ra hàm răng trắng bóc, nổi bật trên làn da đen ngâm như than của nam hài, trông rất lập dị buồn cười.
Triệu Mẫn thấy thế liền nở nụ cười chết người của mình đáp trả lại, để đám thanh niên đang nhòm ngó bên đường kia ngây ngất không thôi.
“Hài tử, mau vào nhà đi con, bọn họ không phải là người tốt đâu.”
Một người phụ nhân từ trong nhà đi ra, trông thấy nam hài, liền kéo tay hối thúc vào nhà, dường như là rất sợ hãi đối với hai người Triệu Mẫn.
Trước khi bị lôi vào trong, nam hài còn thò đầu ra, ánh mắt thiên chân vô tà, hiếu kỳ nhìn lấy Triệu Mẫn và Ngô Chính.
Sở dĩ những người lân cư sợ hãi như vậy, chính là vì sự kiện lần trước, Ngô Chính dùng tốc độ một trăm thước trên giây, phi thân chặn đường hai người Phạm Dao, khiến người dân sau đó bàn tán xôn xao, đồng thời cho rằng Ngô Chính là người xấu, cưỡng bắt Triệu Mẫn về hiếp đáp, cho nên mới ai nấy đều vì an toàn bản thân mà xa lánh hai người.
Đương nhiên là ngoại trừ một số nam nhân sớm đã bị Triệu Mẫn hớp hồn, không thể cưỡng lại được, mỗi ngày đều tụm lại với nhau một chỗ, đứng bên kia đường chỉ để nhìn ngắm nữ thần trong lòng mình.
Suy cho cùng, nàng vẫn là một thiếu nữ tâm cao khí ngạo mà thôi, nào có phải Triệu Mẫn của bốn năm sau, khiến cả giang hồ phải điên đảo vì mình.
Ngô Chính không để ý đến Triệu Mẫn, chỉ chăm chú nhìn lấy Phạm Dao, trầm trọng nói:
“Đến cả ngươi cũng phải e ngại, hẳn là rất lợi hại?”
Trên thế gian này, khi nói về một tổ chức nào đó “không đơn giản”, thì chỉ có hai nguyên do. Một là nói về nội tình thâm hậu, ẩn tàng những nhân vật quan trọng, mang tính quyết định. Hai chính là nói về bố cục triển khai, vì một mục đích kinh thiên động địa nào đó, đến thời điểm hiện tại vẫn rất thuận lợi, không ngoài ý muốn.
Nguyên do thứ hai có chút bất khả thi, thế nên Ngô Chính vẫn là quy về nguyên do thứ nhất, Phạm Dao hẳn là muốn nói đến những nhân vật ẩn tàng trong Nhữ Dương Vương phủ, khiến hắn phải kiêng kỵ.
Phạm Dao không trả lời lại, chỉ khẽ gật đầu khẳng định.
Bấy lâu nay hắn ẩn mình dưới trướng Nhữ Dương Vương, tất nhiên có được không ít những thông tin quan trọng, kể cả những chuyện Ngô Chính làm từ trước đến nay cho Minh giáo, hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay, cho nên mới quyết định tin tưởng vào Ngô Chính, mà lật ngửa bàn cờ trước mặt Triệu Mẫn.
“Ta muốn truy sát Thành Côn, ngươi biết tung tích của hắn ở đâu chứ?”
Ngô Chính âm trầm nói.
Là vì Thành Côn mới khiến Đông Phương Bạch và hắn thất lạc nhau, đến tận bây giờ còn không có tin tức của nàng. Tìm được Thành Côn sẽ có năm thành cơ hội tìm được Đông Phương Bạch, hiển nhiên Ngô Chính không thể dễ dàng từ bỏ.
“Thành Côn được Thiếu Lâm tự bảo hộ, không dễ dàng truy sát, tạm thời không nên có ý định này.”
Pham Dao lắc đầu nói.
“Ngươi yên tâm, Trương Chân Nhân đứng về phía ta, Thiếu Lâm tự muốn nhúng tay, còn phải suy nghĩ thật kỹ.”
Ngô Chính phản bác nói.
Pham Dao nghe thế không khỏi phải trầm mặc nghiền ngẫm, nửa ngày mới gật đầu nói:
“Ta chỉ biết, Thành Côn chạy sang tây vực, không biết mục đích của hắn là gì. Tin tức Triệu Mẫn gặp bất trắc giờ này hẳn là đã truyền về Nhữ Dương Vương phủ, có thể sẽ có cao thủ đến truy lùng ngươi.”
“Ta cầu còn không được.”
Ngô Chính bình thản đáp.
Điểm sát lục rất quý hiếm, đến bao nhiêu Ngô Chính sẽ nhận bấy nhiêu, hà cớ phải chê khen lẫn tránh.
Lúc này Ngô Chính nhìn qua Triệu Mẫn, đang cúi đầu nhỏ xuống từng giọt lệ, thút thít trong miệng, không dám phát ra lớn tiếng, để hắn cũng được mở rộng tầm mắt một phen.
“Tiểu ma đầu Triệu Mẫn cũng biết khóc!?”
Ngô Chính trong tâm cảm khái.
“Ngươi định làm gì với quận chúa?”
Phạm Dao mở miệng dò hỏi.
Dù sao chụng đụng một khoảng thời gian rất lâu, còn dạy võ cho nàng, bây giờ trông thấy cảnh này, để Phạm Dao có chút không đành lòng. Tuy nhiên hắn không phải là loại người biết nhân từ, nếu cần thiết thậm chí còn có thể xuống tay giết chết hài tử, lão giả, huống hồ là Triệu Mẫn. Tất nhiên, đó là khi thực sự “cần thiết” hắn mới làm vậy.
“Ta muốn dùng nàng trong lúc tìm kiếm tung tích Thành Côn, có thể nhân tiện dẫn dụ cao thủ đắc lực dưới trướng Nhữ Dương Vương đến tìm ta.”
Ngô Chính nhàn nhạt đáp.
“Ngươi tự tin vào thực lực của mình như vậy?”
Phạm Dao hơi chau mày nói.
Mặc dù hắn biết Ngô Chính trước nay sở tác sở vi đều rất liều lĩnh, nhưng vẫn là quá xem thường độ bán mạng của Ngô Chính. Không nghi ngờ, quyết định của Ngô Chính lần này có phần lỗ mãng.
“Thân phận của ngươi vẫn chưa hoàn toàn lộ tẩy, không cần phải đồng hành cùng ta. Giúp ta đi tìm tung tích của Thành Côn, nếu có tin tức của hắn thì đến báo cho ta là được.”
Ngô Chính nói.
Phạm Dao hơi nghĩ ngợi, một hồi lại nói:
“Được, nhưng làm thế nào để tìm được ngươi.”
“Đơn giản, ta chỉ quanh quẩn gần đây chờ đợi người của Nhữ Dương Vương phủ đến, hơn nữa cũng không cố ý che giấu khí tức, lấy tu vi của ngươi tìm được ta còn không dễ dàng?”
Ngô Chính nhún vai nói.
“Quyết định như vậy!”
Phạm Dao không thể nhìn thấu được tu vi của Ngô Chính, còn tưởng rằng tu vi của hắn rất cao, cả việc có thể một mình giết chết Huyền Minh nhị lão cũng chứng minh điều này, cho nên Phạm Dao rất tin tưởng vào thực lực của Ngô Chính.
Nhữ Dương Vương chắc chắn sẽ không phái toàn bộ chủ lực đến truy sát, bởi vì còn phải tọa trấn tại phủ, tùy thời đề phòng chuyện bất trắc xảy ra. Thế nên Ngô Chính có cơ hội rất lớn để bào mòn, suy yếu nhân lực chủ chốt của Nhữ Dương Vương, gián tiếp cũng trợ giúp Minh giáo giảm tải áp lực.
Tuy là rất nguy hiểm, nhưng lại nhất cử lưỡng tiện, Phạm Dao tất nhiên không thể chối từ.
-------*-*-------
Một tuần vô sự trôi qua.
Tại thôn làng vô danh phụ cận biên cương tây vực.
Ngô Chính nhàn nhã ngồi bên chiếc bàn, phía trước một tiểu điếm được hắn hào phóng mua lại, trên tay cầm một chiếc quạt rơm, phe phẩy ngọn gió phả vào mặt, giữa cái khí hậu nóng gắt oi bức của buổi trưa nơi đây.
Đối diện hắn, là một thiếu nữ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, hương diễm đoạt mục, khi sương tái tuyết, hấp dẫn bao ánh mắt tham lam của đám người phàm phu tục tử.
Chỉ là thần sắc của nàng tựa hồ rất không vui, ánh mắt mười phần ai oán, nhìn chằm chằm lấy Ngô Chính như thể muốn ăn tươi nuốt sống hắn bằng được.
“Có phải ta rất anh tuấn!? Ngươi suốt ngày nhìn ta như vậy không thấy chán ư?”
Ngô Chính hài hước cười nói.
Triệu Mẫn bĩu môi khinh thường, không thèm trả lời, quay ngoắt mặt sang chỗ khác.
Từ hướng nàng nhìn tới, là một gian nhà lân cư, lúc này cánh cửa mở ra, một tên nam hài khoảng ba bốn tuổi, cùng lúc nhìn qua, liền nhe răng cười với nàng, lộ ra hàm răng trắng bóc, nổi bật trên làn da đen ngâm như than của nam hài, trông rất lập dị buồn cười.
Triệu Mẫn thấy thế liền nở nụ cười chết người của mình đáp trả lại, để đám thanh niên đang nhòm ngó bên đường kia ngây ngất không thôi.
“Hài tử, mau vào nhà đi con, bọn họ không phải là người tốt đâu.”
Một người phụ nhân từ trong nhà đi ra, trông thấy nam hài, liền kéo tay hối thúc vào nhà, dường như là rất sợ hãi đối với hai người Triệu Mẫn.
Trước khi bị lôi vào trong, nam hài còn thò đầu ra, ánh mắt thiên chân vô tà, hiếu kỳ nhìn lấy Triệu Mẫn và Ngô Chính.
Sở dĩ những người lân cư sợ hãi như vậy, chính là vì sự kiện lần trước, Ngô Chính dùng tốc độ một trăm thước trên giây, phi thân chặn đường hai người Phạm Dao, khiến người dân sau đó bàn tán xôn xao, đồng thời cho rằng Ngô Chính là người xấu, cưỡng bắt Triệu Mẫn về hiếp đáp, cho nên mới ai nấy đều vì an toàn bản thân mà xa lánh hai người.
Đương nhiên là ngoại trừ một số nam nhân sớm đã bị Triệu Mẫn hớp hồn, không thể cưỡng lại được, mỗi ngày đều tụm lại với nhau một chỗ, đứng bên kia đường chỉ để nhìn ngắm nữ thần trong lòng mình.
Danh sách chương