Mất đi manh mối, Đông Phùng Lưu rất nhanh trở về phòng, kiểm tra tình trạng vết thương của Nam Cường Thịnh, vô cùng may mắn là sau khi đến phòng bệnh, không hề có chuyện gì xảy ra.
Hơn nữa, hiện giờ Nam Cường Thịnh đã tỉnh lại, vai được băng bó.
Đường Tinh Khanh thì vẫn nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch như cũ.
Đông Phùng Lưu cho người canh giữ ở ngoài phòng bệnh, nói với Nam Cường Thịnh: “Đã xảy ra truyện gì?”
“Tôi ở đây trông coi Đường Tinh Khanh, kết quả nửa đêm tên sát thủ áo đen kia xông vào, chúng tôi đấu với nhau, hắn một mực muốn giết tôi bằng được, mỗi chiêu đều muốn lấy mạng, tôi đoán mục tiêu của hắn là tôi! Có điều, cũng có thể là vì tổ chức!
“Vậy sao?” Đông Phùng Lưu cau mày hỏi: “Nhưng Nam Cố Thần, tại sao anh lại ở đây chăm sóc Đường Tinh Khanh?”
Giọng điệu của anh rất lạnh lùng, dường như đang trách móc Nam Cường Thịnh vậy.
Nam Cường Thịnh cười trừ: “Ê, Lưu, tôi đã thành ra như vậy mà cậu còn bày cái bộ mặt thối tha đó với tôi.”
“Cậu im đi!” Đông Phùng Lưu mất bình tĩnh: “Vì thứ lẳng lơ này mà ngay cả bản thân cậu cũng suýt bị hại chết? Đường Tinh Khanh đáng để cậu phải liều mạng bảo vệ vậy sao?”
Không biết vì lý do gì, Đông Phùng Lưu lại rất giận dữ, chỉ vì Đường Tinh Khanh mà chất vấn Nam Cường Thịnh.
Đường Tinh Khanh bị Đông Phùng Lưu mắng trước mặt mọi người là “lẳng lơ”, không khỏi ngượng ngùng.
Nam Cường Thịnh cảm thấy sự bối rối của Đường Tinh Khanh, liền cười ha ha: “Cậu đùa gì vậy, tôi cứu vợ của cậu lẽ nào là không nên hay sao? Hơn nữa tôi cũng không sao mà?”
Đông Phùng Lưu nghiến răng: “Tôi có coi cô ta là vợ sao, chẳng phải cậu hiểu rõ hơn người khác hay sao? Hơn nữa, đây là chuyện gia đình tôi, tôi không cần cậu ở đây đóng vai người tốt.”
Nam Cùng Thần hơi không hài lòng, đứng dậy: “Tôi coi Đường Tinh Khanh là bạn của tôi, cho nên mới chăm sóc cô ấy, không được sao?”
Đông Phùng Lưu lại có chút ngạc nhiên, nheo mắt, anh rất ít khi thấy Nam Cường Thịnh tức giận, nhưng anh không ngờ rằng, bây giờ cậu ta lại vì Đường Tinh Khanh mà giận dữ!
Đông Phùng Lưu không nói lời nào, trong lòng là sự tức giận không nói thành lời và… đố kỵ!
Sao lại thế được! Đông Phùng Lưu nghĩ ngợi rồi liếc nhìn Nam Cường Thịnh nói: “Tùy cậu, có điều cậu bây giờ bị thương nặng, hãy chăm sóc cho bản thân, tôi đi trước.”
Nói xong, anh liền rời khỏi.
Lúc này, Lưu Nhi Hân đang ở bên ngoài phòng bệnh, lo lắng đi đi lại lại, mặc dù Tịch Song đồng ý sẽ giết tên sát thủ kia diệt khẩu, nhưng đã lâu vậy rồi mà vẫn chưa nhận được tin tức gì của bên kia truyền đến.
Làm sao đây, làm sao đây, nếu bị Đông Phùng Lưu phát hiện ra chân tướng sự việc, hậu quả sẽ không lường trước được!
Lưu Nhi Hân căng thẳng đến thất thần, ngay cả việc Đông Phùng Lưu đi ra từ phòng bệnh cũng không để ý.
“Mèo hoang nhỏ?” Đông Phùng Lưu gọi to Lưu Nhi Hân, cô ta cũng không nghe thấy.
Thấy vậy, Đông Phùng Lưu có chút không vui, đi đến vỗ vai cô ta, nhẫn nại hỏi: “Em sao vậy?”
“A…”
Đột nhiên bị vỗ vai, Lưu Nhi Hân có chút giật mình, là Đông Phùng Lưu, luôn trong tâm trạng thấp thỏm, cô liền sà vào lòng Đông Phùng Lưu, ôm cổ anh khóc lóc thảm thiết: “Lưu, anh không sao thật sự là quá tốt rồi, anh biết không, em vừa nãy thật sự rất lo lắng, lo lắng chết đi được… nếu anh có mệnh hệ gì, em phải làm sao.”
Thấy Lưu Nhi Hân dịu dàng lo lắng cho anh như vậy, Đông Phùng Lưu mềm lòng, vứt bỏ hết mọi chuyện không vui vừa nãy. Lại nghĩ đến người phụ nữ trong phòng bệnh, cô ta sao lại không lo lắng cho mình, tốt xấu gì thì mình cũng là người đã cứu cô ta mà.
Hừm, đồ đàn bà lẳng lơ, cả ngày chỉ nghĩ tới chuyện đi mồi chài người đàn ông khác, sao có thể nghĩ tới người chồng danh chính ngôn thuận này chứ.
Nghĩ tới đây, những khó chịu trong lòng Đông Phùng Lưu cuồn cuộn dâng lên, anh lạnh nhạt nhìn lướt qua bên trong phòng bệnh, thầm nghĩ người phụ nữ này đến lúc nào mới biết ngoan ngoãn nghe lời đây.
Đông Phùng Lưu và Lưu Nhi Hân rời đi, Nam Cường Thịnh chăm chú nhìn bóng lưng của Lưu Nhi Hân, tất cả hành động và lời nói của cô ta đều bị Nam Cường Thịnh nghe thấy.
Không biết tại sao, Nam Cường Thịnh luôn có cảm giác người phụ nữ này có chút kỳ lạ, biểu hiện của cô ta không giống như đamg lo lắng Đông Phùng Lưu gặp chuyện, ngược lại là đang lo lắng chuyện khác kia.
Như thể lo lắng ngày mai sẽ không có tương lai vậy, thứ cảm giác lo lắng bất an, sốt ruột lo âu, hoang mang sợ hãi.
Lăn lội trên thương trường nhiều năm như vậy, ánh mắt ích kỷ mưu lợi này Nam Cường Thịnh vừa nhìn có thể nhận ra được ngay.
Lưu Nhi Hân này, nhất định có vấn đề.
Mãi mà không nhận được tin tức từ phía Tịch Song, thái độ của Đông Phùng Lưu thì bình ổn, điều này càng khiến Lưu Nhi Hân sợ hãi gấp bội.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lưu Nhi Hân sau một đêm mất ngủ gọi điện cho Tịch Song, yêu cầu gặp mặt.
Vừa bước đến cửa chỗ hẹn, Lưu Nhi Hân bị chụp túi đen lên đầu từ phía sau, chưa kịp phản ứng đã bị bịt miệng khiến cho cô không kịp la hét.
Trong giây lát, chân tay bị người ta trói chặt, rồi đẩy vào trong một căn phòng.
Người đó trói tay cô vào ghế xong, sau đó mới đến chân.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Lưu Nhi Hân không kìm được run rẩy, là ai, là ai bắt cóc cô!
Điều càng kiến Lưu Nhi Hân ngạc nhiên chính là cô ta luôn cảm thấy căn phòng này còn có người khác, nhưng lại không nói gì.
Vài phút sau, cánh cửa dần mở ra, bao đen trùm trên đầu cô cũng được gỡ xuống.
Trong tích tắc, một cái tát mạnh mé, tàn nhẫn nương theo tiếng gió lạnh thấu xương giáng xuống.
“Bốp…” Khuôn mặt trắng nõn của Lưu Nhi Hân bỗng hằn năm ngón tay đỏ ửng.
Bên tai truyền đến giọng nói lạnh lẽo của Tịch Song: “Đồ rác rưởi nhà cô lại còn dám đến đây gặp tôi?”
“Tôi đã từng nói không được phép động vào một sợi tóc của Đường Tinh Khanh, cô lại dám làm trái ý tôi? Cô ăn phải gan hùm sao? Ha ha, Lưu Nhi Hân, là ai ở sau chống lưng cho cô vậy, hả?” Ánh mắt Tịch Song tràn đầy sát khí, nếu không phải Lưu Nhi Hân vẫn còn giá trị lợi dụng, anh ta sớm đã giết cô ta rồi.
Lưu Nhi Hân bị tát đến ngây người, đầu choáng váng, đôi mắt mờ đi.
Gần như không nghĩ ngợi gì, Lưu Nhi Hân quỳ xuống, khóc lóc thảm thiết trước mặt Tịch Song: “Tịch Song, cầu xin anh hãy cứu tôi! Chuyện sát thủ hôm qua, Đông Phùng Lưu và Nam Cường Thịnh hình như đã nghi ngờ tôi rồi. Tôi xin anh, hãy giúp tôi!”
"Hừ, cái loại người không biết nghe lời như cô, chết cũng không đáng tiếc.”
Tịch Song lùi lại một bước, tránh tiếp xúc với Lưu Nhi Hân, sắc mặt u ám của anh ta, lời nói vẫn lạnh lẽo khiến người khác sợ hãi: “Lưu Nhi Hân, nếu Đường Tinh Khanh có mệnh hệ gì thì hôm nay chính là ngày giỗ của cô!”
Nghe vậy, Lưu Nhi Hân run rẩy, bây giờ cô ta càng hận Đường Tinh Khanh, từ nhỏ đến lớn cô ta chưa từng phải chịu uất ức nào như vậy! Càng không nói là phải quỳ trước mặt người khác!
Ánh mắt chứa đầy sự hận thù tàn độc, lúc đầu nhìn Tịch Song, lại trở nên diễm lệ, giọng nói thê lương:
“Đường Tinh Khanh không sao, không hề hấn gì! Tịch Song, cầu xin anh, tôi biết tôi sai rồi, tôi không nên làm trái ý anh cho người đi giết cô ta! Cầu xin anh hãy cho tôi thêm một cơ hội! Xin anh mà…”
Hơn nữa, hiện giờ Nam Cường Thịnh đã tỉnh lại, vai được băng bó.
Đường Tinh Khanh thì vẫn nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch như cũ.
Đông Phùng Lưu cho người canh giữ ở ngoài phòng bệnh, nói với Nam Cường Thịnh: “Đã xảy ra truyện gì?”
“Tôi ở đây trông coi Đường Tinh Khanh, kết quả nửa đêm tên sát thủ áo đen kia xông vào, chúng tôi đấu với nhau, hắn một mực muốn giết tôi bằng được, mỗi chiêu đều muốn lấy mạng, tôi đoán mục tiêu của hắn là tôi! Có điều, cũng có thể là vì tổ chức!
“Vậy sao?” Đông Phùng Lưu cau mày hỏi: “Nhưng Nam Cố Thần, tại sao anh lại ở đây chăm sóc Đường Tinh Khanh?”
Giọng điệu của anh rất lạnh lùng, dường như đang trách móc Nam Cường Thịnh vậy.
Nam Cường Thịnh cười trừ: “Ê, Lưu, tôi đã thành ra như vậy mà cậu còn bày cái bộ mặt thối tha đó với tôi.”
“Cậu im đi!” Đông Phùng Lưu mất bình tĩnh: “Vì thứ lẳng lơ này mà ngay cả bản thân cậu cũng suýt bị hại chết? Đường Tinh Khanh đáng để cậu phải liều mạng bảo vệ vậy sao?”
Không biết vì lý do gì, Đông Phùng Lưu lại rất giận dữ, chỉ vì Đường Tinh Khanh mà chất vấn Nam Cường Thịnh.
Đường Tinh Khanh bị Đông Phùng Lưu mắng trước mặt mọi người là “lẳng lơ”, không khỏi ngượng ngùng.
Nam Cường Thịnh cảm thấy sự bối rối của Đường Tinh Khanh, liền cười ha ha: “Cậu đùa gì vậy, tôi cứu vợ của cậu lẽ nào là không nên hay sao? Hơn nữa tôi cũng không sao mà?”
Đông Phùng Lưu nghiến răng: “Tôi có coi cô ta là vợ sao, chẳng phải cậu hiểu rõ hơn người khác hay sao? Hơn nữa, đây là chuyện gia đình tôi, tôi không cần cậu ở đây đóng vai người tốt.”
Nam Cùng Thần hơi không hài lòng, đứng dậy: “Tôi coi Đường Tinh Khanh là bạn của tôi, cho nên mới chăm sóc cô ấy, không được sao?”
Đông Phùng Lưu lại có chút ngạc nhiên, nheo mắt, anh rất ít khi thấy Nam Cường Thịnh tức giận, nhưng anh không ngờ rằng, bây giờ cậu ta lại vì Đường Tinh Khanh mà giận dữ!
Đông Phùng Lưu không nói lời nào, trong lòng là sự tức giận không nói thành lời và… đố kỵ!
Sao lại thế được! Đông Phùng Lưu nghĩ ngợi rồi liếc nhìn Nam Cường Thịnh nói: “Tùy cậu, có điều cậu bây giờ bị thương nặng, hãy chăm sóc cho bản thân, tôi đi trước.”
Nói xong, anh liền rời khỏi.
Lúc này, Lưu Nhi Hân đang ở bên ngoài phòng bệnh, lo lắng đi đi lại lại, mặc dù Tịch Song đồng ý sẽ giết tên sát thủ kia diệt khẩu, nhưng đã lâu vậy rồi mà vẫn chưa nhận được tin tức gì của bên kia truyền đến.
Làm sao đây, làm sao đây, nếu bị Đông Phùng Lưu phát hiện ra chân tướng sự việc, hậu quả sẽ không lường trước được!
Lưu Nhi Hân căng thẳng đến thất thần, ngay cả việc Đông Phùng Lưu đi ra từ phòng bệnh cũng không để ý.
“Mèo hoang nhỏ?” Đông Phùng Lưu gọi to Lưu Nhi Hân, cô ta cũng không nghe thấy.
Thấy vậy, Đông Phùng Lưu có chút không vui, đi đến vỗ vai cô ta, nhẫn nại hỏi: “Em sao vậy?”
“A…”
Đột nhiên bị vỗ vai, Lưu Nhi Hân có chút giật mình, là Đông Phùng Lưu, luôn trong tâm trạng thấp thỏm, cô liền sà vào lòng Đông Phùng Lưu, ôm cổ anh khóc lóc thảm thiết: “Lưu, anh không sao thật sự là quá tốt rồi, anh biết không, em vừa nãy thật sự rất lo lắng, lo lắng chết đi được… nếu anh có mệnh hệ gì, em phải làm sao.”
Thấy Lưu Nhi Hân dịu dàng lo lắng cho anh như vậy, Đông Phùng Lưu mềm lòng, vứt bỏ hết mọi chuyện không vui vừa nãy. Lại nghĩ đến người phụ nữ trong phòng bệnh, cô ta sao lại không lo lắng cho mình, tốt xấu gì thì mình cũng là người đã cứu cô ta mà.
Hừm, đồ đàn bà lẳng lơ, cả ngày chỉ nghĩ tới chuyện đi mồi chài người đàn ông khác, sao có thể nghĩ tới người chồng danh chính ngôn thuận này chứ.
Nghĩ tới đây, những khó chịu trong lòng Đông Phùng Lưu cuồn cuộn dâng lên, anh lạnh nhạt nhìn lướt qua bên trong phòng bệnh, thầm nghĩ người phụ nữ này đến lúc nào mới biết ngoan ngoãn nghe lời đây.
Đông Phùng Lưu và Lưu Nhi Hân rời đi, Nam Cường Thịnh chăm chú nhìn bóng lưng của Lưu Nhi Hân, tất cả hành động và lời nói của cô ta đều bị Nam Cường Thịnh nghe thấy.
Không biết tại sao, Nam Cường Thịnh luôn có cảm giác người phụ nữ này có chút kỳ lạ, biểu hiện của cô ta không giống như đamg lo lắng Đông Phùng Lưu gặp chuyện, ngược lại là đang lo lắng chuyện khác kia.
Như thể lo lắng ngày mai sẽ không có tương lai vậy, thứ cảm giác lo lắng bất an, sốt ruột lo âu, hoang mang sợ hãi.
Lăn lội trên thương trường nhiều năm như vậy, ánh mắt ích kỷ mưu lợi này Nam Cường Thịnh vừa nhìn có thể nhận ra được ngay.
Lưu Nhi Hân này, nhất định có vấn đề.
Mãi mà không nhận được tin tức từ phía Tịch Song, thái độ của Đông Phùng Lưu thì bình ổn, điều này càng khiến Lưu Nhi Hân sợ hãi gấp bội.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lưu Nhi Hân sau một đêm mất ngủ gọi điện cho Tịch Song, yêu cầu gặp mặt.
Vừa bước đến cửa chỗ hẹn, Lưu Nhi Hân bị chụp túi đen lên đầu từ phía sau, chưa kịp phản ứng đã bị bịt miệng khiến cho cô không kịp la hét.
Trong giây lát, chân tay bị người ta trói chặt, rồi đẩy vào trong một căn phòng.
Người đó trói tay cô vào ghế xong, sau đó mới đến chân.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Lưu Nhi Hân không kìm được run rẩy, là ai, là ai bắt cóc cô!
Điều càng kiến Lưu Nhi Hân ngạc nhiên chính là cô ta luôn cảm thấy căn phòng này còn có người khác, nhưng lại không nói gì.
Vài phút sau, cánh cửa dần mở ra, bao đen trùm trên đầu cô cũng được gỡ xuống.
Trong tích tắc, một cái tát mạnh mé, tàn nhẫn nương theo tiếng gió lạnh thấu xương giáng xuống.
“Bốp…” Khuôn mặt trắng nõn của Lưu Nhi Hân bỗng hằn năm ngón tay đỏ ửng.
Bên tai truyền đến giọng nói lạnh lẽo của Tịch Song: “Đồ rác rưởi nhà cô lại còn dám đến đây gặp tôi?”
“Tôi đã từng nói không được phép động vào một sợi tóc của Đường Tinh Khanh, cô lại dám làm trái ý tôi? Cô ăn phải gan hùm sao? Ha ha, Lưu Nhi Hân, là ai ở sau chống lưng cho cô vậy, hả?” Ánh mắt Tịch Song tràn đầy sát khí, nếu không phải Lưu Nhi Hân vẫn còn giá trị lợi dụng, anh ta sớm đã giết cô ta rồi.
Lưu Nhi Hân bị tát đến ngây người, đầu choáng váng, đôi mắt mờ đi.
Gần như không nghĩ ngợi gì, Lưu Nhi Hân quỳ xuống, khóc lóc thảm thiết trước mặt Tịch Song: “Tịch Song, cầu xin anh hãy cứu tôi! Chuyện sát thủ hôm qua, Đông Phùng Lưu và Nam Cường Thịnh hình như đã nghi ngờ tôi rồi. Tôi xin anh, hãy giúp tôi!”
"Hừ, cái loại người không biết nghe lời như cô, chết cũng không đáng tiếc.”
Tịch Song lùi lại một bước, tránh tiếp xúc với Lưu Nhi Hân, sắc mặt u ám của anh ta, lời nói vẫn lạnh lẽo khiến người khác sợ hãi: “Lưu Nhi Hân, nếu Đường Tinh Khanh có mệnh hệ gì thì hôm nay chính là ngày giỗ của cô!”
Nghe vậy, Lưu Nhi Hân run rẩy, bây giờ cô ta càng hận Đường Tinh Khanh, từ nhỏ đến lớn cô ta chưa từng phải chịu uất ức nào như vậy! Càng không nói là phải quỳ trước mặt người khác!
Ánh mắt chứa đầy sự hận thù tàn độc, lúc đầu nhìn Tịch Song, lại trở nên diễm lệ, giọng nói thê lương:
“Đường Tinh Khanh không sao, không hề hấn gì! Tịch Song, cầu xin anh, tôi biết tôi sai rồi, tôi không nên làm trái ý anh cho người đi giết cô ta! Cầu xin anh hãy cho tôi thêm một cơ hội! Xin anh mà…”
Danh sách chương