“Xem ra cậu rất đau.”
Đông Phùng Lưu nhìn lướt qua anh bạn tốt Nam Cường Thịnh đang nằm dưới đất, tức giận trong lòng bỗng chốc bùng cháy, cơn thịnh lộ đó dường như có thể đốt cháy cả phòng bệnh này.
Mặc dù bình thường thái độ của Đông Phùng Lưu lạnh lùng với Nam Cường Thịnh, còn thường xuyên mỉa mai anh, nhưng trong thâm tâm anh đối xử rất chân thành với Nam Cường Thịnh.
Nếu không, Nam Cường Thịnh sao có thể biết được những chuyện của bố ruột Đường Tinh Khanh?
Đông Phùng Lưu rất kỵ kẻ khác động vào đồ của anh, ví dụ như bạn bè!
Đôi chân của tên sát thủ áo đen bắt đầu run rẩy, nhưng cho dù là đối mặt với vua của thành phố này, thì ý chí cầu sinh cửa hắn lại không cho phép hắn chịu thua người này ngay bây giờ.
Huống hồ, từ hơi thở của Đông Phùng Lưu, gã biết, anh không đời nào buông tha cho mình.
Nghĩ vậy tên sát thì áo đen liền lật người nằm nhoài trên đất, nhặt lên con dao nhọn, nhào về phía cổ của Đông Phùng Lưu.
Nhưng đông Phùng Lưu lại cười khẩy, duỗi thẳng đôi tay đang nắm chắc dao nhọn của tên sát thủ, sau đó bẻ mạnh.
“Rắc rắc….”
Các đốt xương dường như đều bị Đông Phùng Lưu bẻ gãy, phát ra âm thanh răng rắc.
“A…”
Còn tên sát thủ áo đen cũng vì thế mà mặt mũi lộ ra vẻ đau đớn, thậm chí vì đau quá mà sắc mặt trắng bệnh, nơi yết hầu cũng phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Nhưng trong lúc Đông Phùng Lưu cho rằng hắn sẽ khuất phục, tên sát thủ bỗng nhiên rút ra một chiếc dao găm, đâm về phía cánh tay Đông Phùng Lưu!
Đông Phùng Lưu lúc này mới buông tay, nhìn thấy tên sát thủ áo đen đột ngột quay người lao về phía Đường Tinh Khanh.
“Cẩn thận!” Đông Phùng Lưu theo phản xạ hét to, nhào qua phía Đường Tinh Khanh.
Đường Tinh Khanh cảm thấy bản thân như đang nằm mơ vậy.
Đông Phùng Lưu… đang quan tâm tới cô sao?
Nhưng khi Đông Phùng Lưu lao về phía Đường Tinh Khanh, tên sát thủ áo đen đó lại cười lạnh một tiếng, quay người, nhanh như chớp lướt qua anh, chạy ra khỏi phòng!
“A…” Sau cảnh cửa truyền đến tiếng kêu của Lưu Nhi Hân.
“Đáng chết!” Đông Phùng Lưu lúc này mới nhận ra tên sát thủ áo đen kia làm vậy chỉ là đánh lạc hướng, lập tức lao ra khỏi phòng, túm chặt Lưu Nhi Hân, người cùng anh đến bệnh viện.
“Nhi Hân, em chăm sóc cho Đường Tinh Khanh, anh ra ngoài một lúc.” Đông Phùng Lưu nhìn Lưu Nhi Hân sợ hãi, dịu dàng nói, rồi chạy theo hướng tên sát thủ áo đen kia đã bỏ chạy.
Đợi khi Đông Phùng Lưu rời đi, Lưu Nhi Hân nhìn Nam Cường Thịnhbị thương nặng hôn mê bất tỉnh và Đường Tinh Khanh vẫn chưa bị giết chết, lẩm bẩm trong miệng.
Cái tên sái thủ kia là đồ bỏ đi sao? Đến một bà bầu cũng giết không nổi!
Bây giờ Đông Phùng Lưu chắc chắn là đã đuổi theo tên sát thủ kia, nếu để anh ta biết được đó là người do cô ta thuê đến, hậu quả sẽ không thể lường trước được.
Cô ta nên làm thế nào đây, đáng chết mà!
Nghĩ một lúc, Lưu Nhi Hân hoảng loạn chạy lại một góc xa, rút ra điện thoại, lo lắng gọi cho Tịch Song.
Điện thoại vừa kết nối, Lưu Nhi Hân vội vàng nói: “Không hay rồi, kế hoạch thuê người đến giết Đường Tinh Khanh của tôi thất bại rồi, bây giờ Đông Phùng Lưu đang đuổi theo hắn, Tịch Song, tôi cầu xin anh hãy giúp tôi, nếu bị Đông Phùng Lưu phát hiện… mọi kế hoạch đều đi tong hết!”
“Cái gì? Cô lại dám giấu tôi âm thầm sai người đi giết Đường Tinh Khanh sao?” Tịch Song vô cùng giận giữ, giọng điệu càng nói càng lạnh lẽo.
Lưu Nhi Hân bị dọa đến tay run rẩy, nhưng vẫn cố gắng giữ điện thoại, nói: “Cô ta, cô ta không sao! Nhưng bây giờ Đông Phùng Lưu đã đuổi theo tên sát thủ kia rồi, nếu để anh ta biết tôi thuê người ra tay, vậy tất cả kế hoạch chắc chắn sẽ bại lộ, xin anh hãy giúp tôi!”
“Lưu Nhi Hân, cái đồ ăn hại nhà cô, suýt nữa làm hỏng truyện của tôi!” Tịch Song rõ ràng đã bị việc Lưu Nhi Hân tự ý hành động làm cho tức giận.
Cô ta suýt nữa đảo loạn kế hoạch, lại xém chút giết chết Đường Tinh Khanh của anh ta?
“Đúng, tôi là đồ ăn hại, Tịch Song, tôi cầu xin anh hãy giúp tôi… nếu không, nếu không có tôi, Đông Phùng Lưu làm sao ly hôn với Đường Tinh Khanh? Đúng không, anh vẫn có thể lợi dụng tôi, nếu tôi bị vạch trần, kế hoạch của anh cũng sẽ thất bại!”
Lưu Nhi Hân khóc lóc, ánh mắt lại lóe lên tia ác độc, cho dù trong lòng rất khó chịu, nhưng vì vị trí vợ tương lai của Đông Phùng Lưu, lúc này, cô ta buộc phải nhận lỗi.
Còn về Đường Tinh Khanh? Chỉ cần cô ta còn sống một ngày, thì cô ta còn lâu mới từ bỏ ý nghĩ hại chết Đường Tinh Khanh!
“Tôi sẽ cho người giải quyết tên sát thủ kia, nhưng Lưu Nhi Hân, sau này để tôi biết được cô có ý xấu gì với Đường Tinh Khanh, cẩn thận cái mạng của cô đó!” Nói rồi Tịch Song tắt máy, trực tiếp phái thuộc hạ đi xử lý truyện này.
Nghe Tịch Song nói như vậy, Lưu Nhi Hân mới yên tâm.
Cô ta đứng nhìn phòng bệnh từ xa ánh mắt tồi sầm.
Đường Tinh Khanh, lần này coi như cô vẫn còn may mắn!
…
Buổi đêm ở bệnh viện vốn dĩ yên tĩnh lại bị đám người ẩu đả làm lộn xộn.
Lúc này Đông Phùng Lưu đã gọi điện sai người truy tìm tên sát thủ kia, sau đó chạy thục mạng đuổi theo hắn.
Dám động vào bạn tốt của anh, anh sẽ để cho tên sát thủ phải hối hận khi sống trên cái thế giới này! Muốn trốn à? Chỉ cần Đông Phùng Lưu anh còn ở đây, cho dù là chân trời góc bể cùng đừng mong thoát khỏi.!
Rất nhanh, thuộc hạ của Đông Phùng Lưu đã tập hợp đầy đủ, chuẩn bị bao vây tên sát thủ đang cố giãy chết kia.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng thét chói tai xé thủng màn đêm.
“Pằng…..”
Là tiếng súng.
Tiếng súng trong đêm khuya tĩnh lặng vô cùng vang dội, cùng với âm thanh ấy, tên sát thủ chạy trốn phía trước đột nhiên khựng lại, sau đó ngã xuống đất.
Đôi mắt của Đông Phùng Lưu lạnh lẽo, tên sát thủ đó… chết rồi sao?
Đàn em kiểm tra tên sát thủ đang nằm dưới đất, đến khi xác nhận không còn nguy hiểm, Đông Phùng Lưu mới đi tới.
Gã ta đã chết thật rồi, Đông Phùng Lưu gần như đã lục soát toàn bộ người hắn, nhưng không tìm thấy bất kỳ thông tin gì chứng minh thân phận hắn.
Nói cách khác, manh mối mất từ đây.
Đông Phùng Lưu chau mày im lặng, anh thật sự không hiểu, nếu mục đích đối phương phái sát thủ đến là để đối phó với thế lực của anh và Nam Cường Thịnh, phát súng vừa nãy hoàn toàn có thể bắn thẳng vào anh, mà không cần phải ta tay với tên sát thủ kia để diệt khẩu.
Vậy có nghĩa, mục đích của sát thủ không phải là Đông Phùng Lưu anh? Nếu đã không phải là anh, vậy rất có khả năng là Nam Cường Thịnh!
Đông Phùng Lưu thở dài, nói với thuộc hạ: “Chụp ảnh mặt hắn, tận lực tìm kiếm thông tin liên quan đến thân phận của hắn và người đứng đằng sau!”
“Vâng!” thuộc hạ của hắn hô.
Lúc này, trong bóng tối cách đó không xa, một người áo đen chạy đến bên cạnh gã đàn ông, cung kính nói: “Sếp, nhiệm vụ đã hoàn thành!”
Người đàn ông đó tất nhiên là Tịch Song, thấy tên sát thủ đó đã bị giải quyết, anh ta gật đầu, nhếch miệng.
“Đông Phùng Lưu, sẽ rất nhanh thôi, Đường Tinh Khanh sẽ là của tôi.” Tịch Song cười lạnh lùng, nhìn ánh mắt u ám lạ thường của Đông Phùng Lưu nơi xa.
Đông Phùng Lưu nhìn lướt qua anh bạn tốt Nam Cường Thịnh đang nằm dưới đất, tức giận trong lòng bỗng chốc bùng cháy, cơn thịnh lộ đó dường như có thể đốt cháy cả phòng bệnh này.
Mặc dù bình thường thái độ của Đông Phùng Lưu lạnh lùng với Nam Cường Thịnh, còn thường xuyên mỉa mai anh, nhưng trong thâm tâm anh đối xử rất chân thành với Nam Cường Thịnh.
Nếu không, Nam Cường Thịnh sao có thể biết được những chuyện của bố ruột Đường Tinh Khanh?
Đông Phùng Lưu rất kỵ kẻ khác động vào đồ của anh, ví dụ như bạn bè!
Đôi chân của tên sát thủ áo đen bắt đầu run rẩy, nhưng cho dù là đối mặt với vua của thành phố này, thì ý chí cầu sinh cửa hắn lại không cho phép hắn chịu thua người này ngay bây giờ.
Huống hồ, từ hơi thở của Đông Phùng Lưu, gã biết, anh không đời nào buông tha cho mình.
Nghĩ vậy tên sát thì áo đen liền lật người nằm nhoài trên đất, nhặt lên con dao nhọn, nhào về phía cổ của Đông Phùng Lưu.
Nhưng đông Phùng Lưu lại cười khẩy, duỗi thẳng đôi tay đang nắm chắc dao nhọn của tên sát thủ, sau đó bẻ mạnh.
“Rắc rắc….”
Các đốt xương dường như đều bị Đông Phùng Lưu bẻ gãy, phát ra âm thanh răng rắc.
“A…”
Còn tên sát thủ áo đen cũng vì thế mà mặt mũi lộ ra vẻ đau đớn, thậm chí vì đau quá mà sắc mặt trắng bệnh, nơi yết hầu cũng phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Nhưng trong lúc Đông Phùng Lưu cho rằng hắn sẽ khuất phục, tên sát thủ bỗng nhiên rút ra một chiếc dao găm, đâm về phía cánh tay Đông Phùng Lưu!
Đông Phùng Lưu lúc này mới buông tay, nhìn thấy tên sát thủ áo đen đột ngột quay người lao về phía Đường Tinh Khanh.
“Cẩn thận!” Đông Phùng Lưu theo phản xạ hét to, nhào qua phía Đường Tinh Khanh.
Đường Tinh Khanh cảm thấy bản thân như đang nằm mơ vậy.
Đông Phùng Lưu… đang quan tâm tới cô sao?
Nhưng khi Đông Phùng Lưu lao về phía Đường Tinh Khanh, tên sát thủ áo đen đó lại cười lạnh một tiếng, quay người, nhanh như chớp lướt qua anh, chạy ra khỏi phòng!
“A…” Sau cảnh cửa truyền đến tiếng kêu của Lưu Nhi Hân.
“Đáng chết!” Đông Phùng Lưu lúc này mới nhận ra tên sát thủ áo đen kia làm vậy chỉ là đánh lạc hướng, lập tức lao ra khỏi phòng, túm chặt Lưu Nhi Hân, người cùng anh đến bệnh viện.
“Nhi Hân, em chăm sóc cho Đường Tinh Khanh, anh ra ngoài một lúc.” Đông Phùng Lưu nhìn Lưu Nhi Hân sợ hãi, dịu dàng nói, rồi chạy theo hướng tên sát thủ áo đen kia đã bỏ chạy.
Đợi khi Đông Phùng Lưu rời đi, Lưu Nhi Hân nhìn Nam Cường Thịnhbị thương nặng hôn mê bất tỉnh và Đường Tinh Khanh vẫn chưa bị giết chết, lẩm bẩm trong miệng.
Cái tên sái thủ kia là đồ bỏ đi sao? Đến một bà bầu cũng giết không nổi!
Bây giờ Đông Phùng Lưu chắc chắn là đã đuổi theo tên sát thủ kia, nếu để anh ta biết được đó là người do cô ta thuê đến, hậu quả sẽ không thể lường trước được.
Cô ta nên làm thế nào đây, đáng chết mà!
Nghĩ một lúc, Lưu Nhi Hân hoảng loạn chạy lại một góc xa, rút ra điện thoại, lo lắng gọi cho Tịch Song.
Điện thoại vừa kết nối, Lưu Nhi Hân vội vàng nói: “Không hay rồi, kế hoạch thuê người đến giết Đường Tinh Khanh của tôi thất bại rồi, bây giờ Đông Phùng Lưu đang đuổi theo hắn, Tịch Song, tôi cầu xin anh hãy giúp tôi, nếu bị Đông Phùng Lưu phát hiện… mọi kế hoạch đều đi tong hết!”
“Cái gì? Cô lại dám giấu tôi âm thầm sai người đi giết Đường Tinh Khanh sao?” Tịch Song vô cùng giận giữ, giọng điệu càng nói càng lạnh lẽo.
Lưu Nhi Hân bị dọa đến tay run rẩy, nhưng vẫn cố gắng giữ điện thoại, nói: “Cô ta, cô ta không sao! Nhưng bây giờ Đông Phùng Lưu đã đuổi theo tên sát thủ kia rồi, nếu để anh ta biết tôi thuê người ra tay, vậy tất cả kế hoạch chắc chắn sẽ bại lộ, xin anh hãy giúp tôi!”
“Lưu Nhi Hân, cái đồ ăn hại nhà cô, suýt nữa làm hỏng truyện của tôi!” Tịch Song rõ ràng đã bị việc Lưu Nhi Hân tự ý hành động làm cho tức giận.
Cô ta suýt nữa đảo loạn kế hoạch, lại xém chút giết chết Đường Tinh Khanh của anh ta?
“Đúng, tôi là đồ ăn hại, Tịch Song, tôi cầu xin anh hãy giúp tôi… nếu không, nếu không có tôi, Đông Phùng Lưu làm sao ly hôn với Đường Tinh Khanh? Đúng không, anh vẫn có thể lợi dụng tôi, nếu tôi bị vạch trần, kế hoạch của anh cũng sẽ thất bại!”
Lưu Nhi Hân khóc lóc, ánh mắt lại lóe lên tia ác độc, cho dù trong lòng rất khó chịu, nhưng vì vị trí vợ tương lai của Đông Phùng Lưu, lúc này, cô ta buộc phải nhận lỗi.
Còn về Đường Tinh Khanh? Chỉ cần cô ta còn sống một ngày, thì cô ta còn lâu mới từ bỏ ý nghĩ hại chết Đường Tinh Khanh!
“Tôi sẽ cho người giải quyết tên sát thủ kia, nhưng Lưu Nhi Hân, sau này để tôi biết được cô có ý xấu gì với Đường Tinh Khanh, cẩn thận cái mạng của cô đó!” Nói rồi Tịch Song tắt máy, trực tiếp phái thuộc hạ đi xử lý truyện này.
Nghe Tịch Song nói như vậy, Lưu Nhi Hân mới yên tâm.
Cô ta đứng nhìn phòng bệnh từ xa ánh mắt tồi sầm.
Đường Tinh Khanh, lần này coi như cô vẫn còn may mắn!
…
Buổi đêm ở bệnh viện vốn dĩ yên tĩnh lại bị đám người ẩu đả làm lộn xộn.
Lúc này Đông Phùng Lưu đã gọi điện sai người truy tìm tên sát thủ kia, sau đó chạy thục mạng đuổi theo hắn.
Dám động vào bạn tốt của anh, anh sẽ để cho tên sát thủ phải hối hận khi sống trên cái thế giới này! Muốn trốn à? Chỉ cần Đông Phùng Lưu anh còn ở đây, cho dù là chân trời góc bể cùng đừng mong thoát khỏi.!
Rất nhanh, thuộc hạ của Đông Phùng Lưu đã tập hợp đầy đủ, chuẩn bị bao vây tên sát thủ đang cố giãy chết kia.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng thét chói tai xé thủng màn đêm.
“Pằng…..”
Là tiếng súng.
Tiếng súng trong đêm khuya tĩnh lặng vô cùng vang dội, cùng với âm thanh ấy, tên sát thủ chạy trốn phía trước đột nhiên khựng lại, sau đó ngã xuống đất.
Đôi mắt của Đông Phùng Lưu lạnh lẽo, tên sát thủ đó… chết rồi sao?
Đàn em kiểm tra tên sát thủ đang nằm dưới đất, đến khi xác nhận không còn nguy hiểm, Đông Phùng Lưu mới đi tới.
Gã ta đã chết thật rồi, Đông Phùng Lưu gần như đã lục soát toàn bộ người hắn, nhưng không tìm thấy bất kỳ thông tin gì chứng minh thân phận hắn.
Nói cách khác, manh mối mất từ đây.
Đông Phùng Lưu chau mày im lặng, anh thật sự không hiểu, nếu mục đích đối phương phái sát thủ đến là để đối phó với thế lực của anh và Nam Cường Thịnh, phát súng vừa nãy hoàn toàn có thể bắn thẳng vào anh, mà không cần phải ta tay với tên sát thủ kia để diệt khẩu.
Vậy có nghĩa, mục đích của sát thủ không phải là Đông Phùng Lưu anh? Nếu đã không phải là anh, vậy rất có khả năng là Nam Cường Thịnh!
Đông Phùng Lưu thở dài, nói với thuộc hạ: “Chụp ảnh mặt hắn, tận lực tìm kiếm thông tin liên quan đến thân phận của hắn và người đứng đằng sau!”
“Vâng!” thuộc hạ của hắn hô.
Lúc này, trong bóng tối cách đó không xa, một người áo đen chạy đến bên cạnh gã đàn ông, cung kính nói: “Sếp, nhiệm vụ đã hoàn thành!”
Người đàn ông đó tất nhiên là Tịch Song, thấy tên sát thủ đó đã bị giải quyết, anh ta gật đầu, nhếch miệng.
“Đông Phùng Lưu, sẽ rất nhanh thôi, Đường Tinh Khanh sẽ là của tôi.” Tịch Song cười lạnh lùng, nhìn ánh mắt u ám lạ thường của Đông Phùng Lưu nơi xa.
Danh sách chương