“Ngươi muốn cho trẫm thống khoái gì?”
Một giọng nói trong trẻo mà đanh thép đột nhiên vang vọng khắp tẩm cung.
Cửa hông mở ra, đương kim Thánh thượng bước vào, sau lưng là hàng dài cấm vệ tay cầm đao, khí thế bức người, vây chặt bốn phía.
Người của Tứ Hoàng tử lập tức rút đao nghênh chiến.
Tứ Hoàng tử như bị sét đánh, cả người bật dậy khỏi giường, ánh mắt dừng lại nơi long sàng với vẻ kinh hoàng cực độ.
Chỉ thấy Bát Hoàng tử xoay người ngồi dậy, mỉm cười vô hại:

“Tứ ca, đã lâu không gặp.”
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Sắc mặt Tứ Hoàng tử trong khoảnh khắc trắng bệch, hai mắt trợn lớn, khoé mắt như muốn nứt ra, thần sắc dữ tợn mà bất lực.
Thì ra, bàn cờ từ đầu tới cuối vốn chẳng phải do hắn bày, mà là ván cờ Thánh thượng cố tình sắp đặt, dẫn dụ cả hắn và Nhị Hoàng tử rơi vào.
Khớp ngón tay hắn siết chặt đến trắng bệch, run rẩy nhìn về phía ta cùng Tần Tiện, nghiến răng nghiến lợi:

“Các ngươi... dám bày mưu hãm hại Bổn Hoàng tử?!”
Hãm hại ư?
Vì cớ gì ngươi có thể mặc sức thao túng chúng ta, mà chúng ta lại không thể giật dây ngươi một lần?
Tứ Hoàng tử xưa nay bạc tình bạc nghĩa, chưa từng xem kẻ dưới là người. Chúng ta chỉ có một con đường sống, tất nhiên phải chọn bên có phần thắng cao nhất.
Chiêu giả bệnh này của Thánh thượng, cũng là do chúng ta góp lời mà nên.
Từ đầu chí cuối, hắn mới chính là cá nằm trên thớt, người người đều có thể cắt.
Lão Hoàng đế chỉ nhàn nhạt liếc hắn một cái, rồi quay đầu về phía ta cùng Tần Tiện, giọng nói uy nghiêm như rồng ngâm:

“Hộ giá có công, tất sẽ được trọng thưởng.”
Ta và Tần Tiện cùng quỳ xuống.
Tần Tiện nói:

“Hộ giá bảo vệ thánh thượng, vốn là bổn phận của vi thần.”
Tứ Hoàng tử hiểu đại thế đã mất, chân run như nhũn, ngã quỵ trên đất.
Hắn khóc nức nở:

“Phụ hoàng! Nhi thần bị mê hoặc! Xin phụ hoàng khai ân! Nhi thần không dám nữa!”
Ta suýt nữa bật cười.
Vừa rồi trên xe ngựa chẳng phải còn mạnh miệng nói “Không sợ sinh tử mới có thể thành đại sự” đó sao?
Giờ lại vội vàng vái lạy khóc lóc xin tha, đến cả khí tiết cũng chẳng còn.
Quả nhiên, trước mặt sinh tử, dù quyền cao chức trọng cũng sẽ mềm yếu, cũng sẽ biết sợ hãi mà bò rạp cầu xin.
Nếu đã như thế, thì hắn lấy tư cách gì mà trước đó làm ra vẻ thánh nhân, xem rẻ mạng sống của thiên hạ?
Lão Hoàng đế vung tay áo, lạnh nhạt:

“Dẫn đi!”
Tứ Hoàng tử bị kéo xuống.
Thánh thượng xoay người nhìn về phía chúng ta, giọng nói uy nghi như sấm vang:

“Nói đi, muốn trẫm ban thưởng điều gì?”
Tần Tiện liếc nhìn ta, ý bảo ta mở lời.
Cuối cùng cũng đi tới bước này.
Ta hít sâu một hơi, cúi đầu bái lạy:

“Tiểu nữ là nhi nữ duy nhất của Giang gia, song thân bị Tứ Hoàng tử vu oan hãm hại, chịu cảnh lao ngục suốt hai năm. Nay cầu xin Thánh thượng anh minh khai ân, minh xét lại án cũ, trả lại trong sạch cho Giang gia.”
Giọng nói của Thánh thượng rơi vào tai ta, ôn hoà mà như lời vàng ngọc:
“Trẫm chuẩn tấu.”
Chỉ ba chữ nhẹ tựa lông hồng, lại đủ hoá giải bao mối oan khuất, đủ khiến thiên quân vạn mã cũng không sánh được.
Niềm vui như thuỷ triều dâng tràn khắp cõi lòng, mà sau đó lại cuộn về một nỗi bi thương không tên.
------------------------
Ngày phụ mẫu ta được rước về Giang phủ, trời xanh thẳm, nắng vàng dịu nhẹ, không một gợn mây.
Khi sắp bước ra khỏi lao ngục, bởi đã lâu không thấy ánh mặt trời, phụ mẫu ta theo bản năng đưa tay che mắt.
Mẫu thân là người đầu tiên rơi lệ, rồi ba người chúng ta ôm chầm lấy nhau, khóc cười lẫn lộn.
Phụ thân vừa rơi lệ vừa vỗ nhẹ lưng ta, giọng nghẹn ngào: “Thải Nhi, là phụ thân xem thường con… Con thực sự làm được.”
Tần Tiện và La Tri Đường cũng bước tới gần.
La Tri Đường trước nay chưa từng gặp mặt phụ mẫu ta, lần giao thoa duy nhất chính là bát thuốc tuyệt tự năm ấy.
Nàng hôm nay trái ngược với vẻ hoạt bát thường ngày, chẳng biết nên đối mặt ra sao, đành trốn sau lưng Tần Tiện.
Tần Tiện cúi đầu hành lễ, trịnh trọng nói:

“Chúc mừng Giang đại nhân, Giang phu nhân, oan ức một đời, cuối cùng cũng được minh giải.”
Phụ mẫu ta lúc này mới đưa mắt nhìn sang hai người.
Mẫu thân nhìn La Tri Đường, dịu giọng hỏi:

“Ngươi là La Tri Đường phải không?”
La Tri Đường vốn tưởng rằng hai người sẽ vì chuyện xưa mà ghét bỏ nàng, đoạt hôn phu của nữ nhi họ. Nào ngờ mẫu thân lại ôn hoà đến thế, trong lòng nàng bất giác ngẩn ngơ.
Nàng nhỏ nhẹ đáp:

“Vâng… bái kiến Giang phu nhân, Giang đại nhân.”
Mẫu thân ta vươn tay nắm lấy tay nàng, đôi mắt ngân ngấn lệ:

“Thải Nhi đã nói hết với ta rồi. Ngươi là đứa trẻ ngoan. Trước kia là ta hồ đồ, hôm nay ta thay mặt Giang gia, xin lỗi ngươi một tiếng.”
Nói đoạn, mẫu thân định cúi người hành lễ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

La Tri Đường giật mình, vội vàng bước lên ngăn lại:

“Giang phu nhân vạn lần không nên như vậy! Giang gia có ơn với A Tiện, tỷ tỷ lại xem ta như ruột thịt, nào dám nhận đại lễ ấy!”
Nhìn dáng vẻ hốt hoảng của La Tri Đường, ta rốt cuộc cũng nín khóc, tiến lên mỉm cười hòa giải:

“Chuyện cũ đã qua, không cần nhắc lại. Về nhà trước đã.”
Thế là một đoàn người náo nhiệt cùng lên xe ngựa trở về Giang phủ.
Vượt chậu than, rải tiên lộ, đốt áo cũ, mở tiệc rượu mừng.
Giang phủ rốt cuộc lại khôi phục dáng vẻ tươi sáng như thuở nào.
Kiếp nạn lần này, xem như đã bình an vượt qua.
Thế nhưng… vẫn còn một việc phải làm.
----------------------------
Lại là một ngày nắng ấm, trời trong gió nhẹ.
“Các ngươi… muốn hoà ly?” Mẫu thân kinh hãi kêu lên.
Phụ thân im lặng, dường như sớm đã đoán trước.
Ta và Tần Tiện nhìn nhau, đồng thanh đáp:

“Vâng.”
Trong khoảnh khắc, không gian lặng ngắt.
Một lúc sau, phụ thân mở lời:

“Vậy thì… ly đi.”
Mẫu thân cũng gật đầu, miệng lẩm bẩm:

“Nên là như thế, nên là như thế…”
Thủ tục tại nha môn không mất bao lâu, công văn hoà ly được chuẩn thuận rất nhanh.
Công văn viết: Từ biệt đôi đường, mỗi bên an lạc.
Ngày Tần Tiện và La Tri Đường thành thân, cũng chính là ngày ta được tự do.
Ta tất nhiên có mặt dự hôn lễ. Người ngoài nhìn ba chúng ta hoà thuận, vui vẻ, đều không khỏi kinh ngạc, thì thầm to nhỏ chẳng biết bàn tán điều gì.
Nhưng… ai mà bận tâm bọn họ nói gì?
Tuy đã hoà ly, nhưng thế đạo hà khắc với nữ nhân, lời ra tiếng vào vẫn không ít.
Ta đã đoán trước được, nhưng chẳng rảnh mà để tâm.
Ta vội chuẩn bị cho kỳ khảo nữ quan — con đường riêng của ta.
Ta có tiền đồ của chính mình cần theo đuổi.
--------------------
Chế độ nữ quan là do Tân Thái tử lập ra.
Tân Thái tử chính là Bát Hoàng tử — người mà ta và Tần Tiện thật sự lựa chọn để kết minh.
Mẫu phi của Bát Hoàng tử xuất thân bình thường, không có gia thế hiển hách. Từ nhỏ theo quân đội chinh chiến, nhờ năng lực mà thăng lên tướng quân, nhiều năm trấn thủ biên cương, gần như không được nhắc tới trong hoàng cung.
Tần Tiện là quan trong triều, không thể tự tiện rời kinh.
Vì vậy ta giả bệnh, đóng cửa không tiếp khách, âm thầm nhờ tiêu cục hộ tống đến biên thuỳ mời người.
Ta vẫn nhớ lần đầu gặp hắn — hắn cưỡi ngựa tiến đến, vóc người cao lớn, làn da không trắng như các Hoàng tử khác mà mang sắc đồng rắn rỏi.
Mái tóc dài đen nhánh được buộc cao, càng tăng vẻ oai hùng.
Khuôn mặt hắn vương m.á.u tươi.
Bát Hoàng tử thấy ánh mắt ta, sợ dọa đến ta nên lấy khăn tay lau vết máu, dịu giọng giải thích:

“Phó tướng kia tàn sát nữ tử, hài nhi của địch quốc, ta xử quyết hắn tại chỗ.”
Ta cố ý hỏi:

“Chẳng phải đều là người địch quốc sao? Có gì khác biệt?”
Hắn đáp ngay:

“Đương nhiên không giống. Chiến tranh là để một ngày nào đó không còn phải đánh nữa. Nếu ngay cả nữ tử, trẻ nhỏ tay không tấc sắt cũng không tha, thì không phải là chiến sĩ, mà là cầm thú.”
Hoàng hôn rực rỡ khi ấy, ta nhìn vào ánh mắt trong suốt của thiếu niên.
Ta không dám chắc sau này hắn có thể là minh quân hay không.
Nhưng ít nhất, vào khoảnh khắc ấy, hắn là người thích hợp nhất.
Ngày yết bảng, ta đỗ đầu.
Thái tử đích thân đến chúc mừng.
Ta khom mình thi lễ, thản nhiên nói:

“Tạ ơn Thái tử.”
Thái tử khẽ nhíu mày, một lúc sau mới lên tiếng, giọng mang theo vài phần bất lực:

“Giang Thải, nàng không cần phải xa cách với ta đến thế.”
Hắn chưa từng dùng tôn xưng với ta, nhưng điều đó không có nghĩa là ta được phép vượt lễ nghi.
Ta điềm đạm đáp:

“Quân thần khác biệt.”
Ánh mắt hắn chăm chú nhìn ta, khẽ cười.
Nụ cười kia có phần giảo hoạt, lại như cơn gió đầu hạ, không thể giam cầm — tiêu sái mà tự do.
Hắn nói:

“Không vội. Giang Thải, tương lai của chúng ta… còn dài lắm.”

<Hoàn>
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện