Lão Hoàng đế thân thể đã nguy kịch, nếu muốn trở thành tân đế chính thống, thời gian để lại cho bọn họ đã chẳng còn bao nhiêu.
Khi bên ngoài sóng ngầm cuồn cuộn, ta cùng La Tri Đường vẫn an nhàn ngồi trong phủ, chậm rãi thưởng trà.
Tần Tiện tự nhiên chẳng thể nhàn nhã như thế.
Hắn tất bật qua lại giữa hai vị Hoàng tử, bôn ba khắp nơi, chẳng có lấy nửa khắc rảnh rỗi.
La Tri Đường uống đến chén thứ ba, rốt cuộc không nén được thấp thỏm trong lòng, vươn tay nắm lấy cổ tay ta, giọng khẽ run:

“Tỷ tỷ, tỷ nói... chuyện này liệu có thể thành công không?”
Nàng nay đã tiếp quản toàn bộ việc lớn nhỏ trong phủ, dáng vẻ đương gia chủ mẫu cũng coi như ra hình ra dáng. Thế nhưng chỉ có ta rõ, trong xương tuỷ nàng vẫn là tiểu cô nương năm nào, hỉ nộ đều lộ, yêu ghét phân minh.
Ta buông chén trà, hỏi ngược:

“Muội nói ai?”
Lòng bàn tay La Tri Đường khẽ siết, khẽ đáp:

“Là chúng ta.”
Ta đưa tay dắt tay nàng, nhẹ giọng an ủi:

“A Đường, sự đời biến ảo khôn lường, ai có thể đoán định được ngày sau? Chúng ta đã tận tâm tận lực, từ đây trở đi, chỉ có thể thuận theo thiên mệnh mà thôi.”
Giờ phút bài thành thế định, tâm ta ngược lại tĩnh lặng đến lạ kỳ.
Dẫu biết rằng, nếu thất bại, phụ mẫu ta tất phải lấy tính mạng mà tế trời.
Ấy là kết cục ta tuyệt chẳng muốn chứng kiến.
Nhưng thân này cũng chỉ là m.á.u thịt phàm thai, sao dám ngông cuồng đoán chắc thiên cơ? Vậy nên ta chấp nhận—chấp nhận rằng bản thân không còn đường lui.
Đã là như thế, chi bằng rộng lòng thêm chút, dũng cảm hơn phần nào.
Đêm xuống, Tần Tiện mới về phủ.
Hắn thần sắc mỏi mệt, song tinh thần lại phơi phới phấn chấn, bước vào liền nói:

“Ngày mai, là thời khắc quyết chiến.”
La Tri Đường vội hỏi:

“Chàng nắm chắc được mấy phần?”
Tần Tiện đưa mắt nhìn nàng, lại nhìn ta, bỗng nhiên bật cười:

“Mười phần.”
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

La Tri Đường kinh hô một tiếng, vẻ mặt rạng rỡ.
Ta lại khựng lại, bỗng nhớ đến yến tiệc mùa xuân của Trưởng Công chúa năm ấy, bản thân cũng từng nói: ‘Chắc chắn mười phần.’
Khóe môi ta khẽ cong.
Thế gian này, vốn đâu tồn tại chuyện gì vững như bàn thạch mười phần chắc chắn. Chẳng qua là người với người, đều vì muốn giữ nhau một mảnh yên ổn, nên mới lấy lời trấn an mà che chắn bất an trong lòng.
---------------
Hôm sau.
Trời vẫn sáng như mọi ngày, phố xá vẫn đông người qua lại, những tiếng rao hàng ồn ã vẫn lan khắp nẻo.
Sáng sớm, ta cùng Tần Tiện bị Tứ Hoàng tử triệu kiến.
Tứ Hoàng tử tựa hồ cả đêm chưa từng chợp mắt, sắc mặt u ám, đôi mắt lại sáng quắc mang theo điên cuồng khó giấu.
Cũng đúng thôi.
Trong mắt hắn, nghiệp lớn đã thành, chỉ đợi đêm nay cướp được ngai vàng, trở thành người chí tôn trên vạn người. Hắn sao có thể không mừng rỡ điên cuồng?
Tứ Hoàng tử lần nữa lặp lại kế hoạch cho đêm nay.
Tần Tiện xuất thân hàn môn, lại được đương kim Thánh Thượng ưu ái trọng dụng. Vậy nên Tứ Hoàng tử phái hắn canh giữ bên cạnh long sàng, chỉ chờ hắn phá vỡ tẩm cung, sẽ cùng nhau ép Thánh Thượng ban hạ chiếu thư truyền ngôi.
Mà ta... ở lại bên người hắn.
Hắn nói là để bảo hộ ta.
Nhưng người ở đây, nào có ai ngu ngốc? Ai cũng biết rõ, đây chẳng qua là một nước cờ chế ngự, lấy ta làm con tin, đề phòng Tần Tiện bất ngờ phản phúc.
Ta cùng Tần Tiện song song quỳ gối, lĩnh mệnh.
Tứ Hoàng tử đích thân nâng hai chúng ta dậy, lời mang ý ban ân:

“Hai ngươi ở bên bản vương đã hai năm, nếu lần này thành công, tất sẽ trọng thưởng.”
Ta cùng Tần Tiện cúi đầu hành lễ:

“Tạ ơn Tứ Hoàng tử.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chỉ là, lời ấy... làm sao có thể hoàn toàn tin được?
Được cá quên nơm, chim hết cung bẻ.
Nếu ta và Tần Tiện còn có đường sống, e rằng sẽ phụ cả tính nết bạc tình bạc nghĩa của Tứ Hoàng tử rồi.
Đêm nay, là cơ hội của Tứ Hoàng tử. Là cơ hội của Nhị Hoàng tử.
Và cũng là cơ hội... của một người khác.
Hãy chờ mà xem!
-------------------
Ánh chiều tà nơi chân trời lịm dần như ngọn đuốc cạn dầu. Bóng đêm kéo tới, nuốt chửng mọi thứ như vực sâu không đáy.
Đêm... rốt cuộc cũng tới.
Giữa tĩnh lặng, một tiếng còi hiệu vang lên. Như một giọt nước nhỏ vào dầu sôi, tức thì cả kinh thành bùng nổ. Vó ngựa, tiếng la hét, tiếng binh khí va chạm, ào ạt như thủy triều, đập tan mọi thứ yên bình.
Hoàng cung, mỗi một tấc đất đều vang tiếng c.h.é.m giết.
Đại địa âm trầm, lẳng lặng nuốt lấy từng giọt m.á.u đổ xuống.
Tứ Hoàng tử nắm được tình báo từ trước, tất nhiên nắm phần tiên cơ.
Cuộc đoạt vị của Nhị Hoàng tử chưa kịp khởi lửa đã hóa tàn tro. Trong loạn đao mưa máu, một thân tín của Tứ Hoàng tử lạnh lùng kết liễu hắn.
Cuộc cờ giữa Tứ Hoàng tử và Nhị Hoàng tử thắng bại đã phân. Tiếp đến—là ván cờ giữa Tứ Hoàng tử và Thánh Thượng.
Ta ngồi trong xe ngựa, theo Tứ Hoàng tử tiến cung.
Dọc đường, m.á.u tanh xộc thẳng vào mũi, từng tấm thân người đổ gục dưới chân ngựa, không kịp nhắm mắt.
Ta khẽ vén rèm nhìn ra ngoài, chỉ thấy xác người la liệt, thây phơi khắp nơi.
Một trận buồn nôn dâng lên.
Ta chẳng còn cố nén, nghiêng người nôn khan.
Tứ Hoàng tử ngồi cạnh liền cười khẽ, giọng nói đùa giỡn:

“Đúng là nữ tử, một chút m.á.u liền chẳng chịu nổi.”
Hắn nói nhẹ nhàng như gió thoảng, tựa hồ những người c.h.ế.t kia chỉ là lũ kiến hôi tầm thường.
Nhưng nghĩ lại... cũng chẳng có gì lạ.
Tứ Hoàng tử, từ bao giờ từng coi kẻ dưới là người?
Ta nôn oẹ càng lúc càng dữ dội.
Không chỉ bởi thây phơi khắp chốn, m.á.u chảy thành sông, mà càng vì vị Tứ Hoàng tử ngồi bên cạnh, chỉ cách ta nửa bước chân.
Hắn khiến lòng ta sinh ghét, một nỗi ghê tởm sâu tận xương tuỷ, còn hơn cả cảnh tượng t.h.i t.h.ể cụt đầu cụt tay kia gấp ngàn vạn lần.
Đợi khi lấy lại sức, Tứ Hoàng tử đúng lúc đưa tới một chén trà:

“Xưa nay tranh đoạt hoàng vị, nào tránh khỏi tinh phong huyết vũ. Chỉ kẻ có thể bình thản đối diện sinh tử, mới có tư cách thống lĩnh giang sơn.”
Hắn vừa là an ủi, lại vừa như khoe khoang chí nguyện lớn lao. Nhưng trong lời lẽ lại phảng phất vẻ cao cao tại thượng.
Phải, bởi người c.h.ế.t chẳng phải là hắn, nên hắn có thể nhẹ giọng luận bàn, làm như chẳng liên quan, làm như tất cả chỉ là chuyện vặt vãnh.
Ta vẫn cung kính, nét mặt không đổi, đáp lời nhẹ nhàng:

“Tứ Hoàng tử tâm huyết bấy lâu, tất sẽ được như sở nguyện.”
------------------------
Nhờ có Tần Tiện ứng nội hợp ngoại, ta và Tứ Hoàng tử thuận lợi tiến vào tẩm cung của lão Hoàng đế.
Trong điện, mùi dược thảo nồng nặc, bóng dáng già nua nằm thấp thoáng trong màn mỏng trên long sàng.
Tần Tiện đứng nơi cuối giường, ánh mắt thản nhiên nhìn về phía Tứ Hoàng tử.
Tứ Hoàng tử gật đầu tỏ vẻ hài lòng, nhấc chân đi về phía long sàng.
Ta im lặng dịch bước đến bên cạnh Tần Tiện.
Quyền thế sắp trong tay, Tứ Hoàng tử nhất thời chẳng còn lòng đâu bận tâm tới ta.
Vừa bước tới, hắn vừa cười nhạt:

“Phụ hoàng, nhi thần đến thăm người.”
“Người từng nói, nhi thần không hợp làm quân chủ. Nhưng hôm nay, người đến gặp lại chính là nhi thần.”
“Chỉ có nhi thần, mới đủ sức tiếp nhận trọng trách thiên hạ này.”
Hắn dần tiến lại, nghiêng người ngồi trên mép long sàng, nơi khoé mắt thấp thoáng nét đắc ý:

“Phụ hoàng, đừng kháng cự nữa. Nói cho nhi thần biết, ngọc tỷ hiện ở nơi nào, nhi thần sẽ cho người ra đi một cách thống khoái.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện