Convertor: Vespertine – Editor: An Devy
Sở Mộ gõ cửa đi vào, “Khanh khanh, tôi sửa lại rồi, cậu xem giúp đi.”
“Ơ kìa!!!” Sở Mộ giật mình khi thấy cô gái nhỏ.
“Chào buổi sáng, Sở tổng.” Nguyễn Nhuyễn phá lên cười.
“Em… làm gì ở đây?” Đối phương ngơ ngác.
Người từ nãy giờ vẫn chưa nói gì đột nhiên cười nói, “Đưa tôi xem.”, sau đó nhận lấy folder của Sở Mộ, còn người đàn ông kia dựa vào bàn nhìn anh.
“Tiểu Nhuyễn Nhuyễn, chơi gì đấy?”
“Sở tổng, hôm nay em là trợ lý của Phó tiên sinh.”
“Hở??? Nhân vật sắm vai??? Hiểu rồi…” Sở Mộ giơ ngón trỏ, quay đầu ẩn ý nhìn Phó Thanh Hành.
“Phó tiên sinh, thế nào rồi?”
“Không tồi, đủ xóa tan nghi ngờ của tôi.”
“Nghi ngờ gì?”
“Tôi nghĩ có người nào đó giúp cậu làm bài kiểm tra đại học.”
“Mọe nó! Vậy mở họp được chưa?” Sở Mộ nhìn anh.
“Ừ, cậu báo mọi người đi.”
“À này, thư ký nhỏ của cậu khá hợp mắt tôi đấy, tôi mượn hai ngày nhé?”
Ngay lập tức nhận phải ánh nhìn viên đạn của người nào đó, Sở Mộ vội chuồn, “Thôi, tạm biệt cuộc đời.”
Người con gái tới gần anh, “Phó tiên sinh.”
“Hử?”
Cô nắm lấy tay anh, đưa vào trong váy, bàn tay sờ phải một lớp ren khiến anh nhướng mày thích thú.
“Mềm không…” Nguyễn Nhuyễn nháy mắt.
Những ngón tay của anh chạm vào âm hộ mềm mại qua lớp ren, khi anh muốn thực hiện bước tiếp theo, cô gái nhỏ đã rút tay lại.
“Đi họp thôi!!!” Cô nàng làm mặt quỷ.
“Thư ký nhỏ, mua khi nào? Hửm?” Anh nắm lấy cổ tay cô và nhỏ giọng nói.
“Ngày hôm qua nha… Phó tiên sinh, vì anh chuẩn bị đó.”
“Thật không? Để Phó tiên sinh nhìn xem?”
“Không cần!!! Anh nhanh đi họp!!!”
“Nhìn trước đã…” Anh không giữ chặt nên nhân cơ hội đó cô gái nhỏ đã chạy mất.
“Cô bé, em chờ đấy!”
“Phó tiên sinh, anh nói gì cơ?” Ai đó giả nai, chớp mắt ngây thơ hỏi.
Đúng lúc này có tiếng gõ cửa, Phó Thanh Hành cười nhẹ, “Có việc gì thì tìm thư ký bên ngoài, trong phòng anh có phòng nghỉ. Có việc gì thì nhắn tin cho anh.”
“Được rồi, anh đi đi.” Cô gật lấy gật để như gà mổ thóc.
Sau khi anh đi, cô nhàn rỗi nhìn quanh văn phòng anh, vuốt chỗ này, sờ chỗ kia… Chợt anh mắt sáng lên, cô ngồi vào ghế làm việc của anh.
Đưa di động xuống dưới chụp một kiểu ảnh, cười hài lòng rồi chuẩn bị một lúc nữa sẽ gửi cho người đàn ông xấu xa nào đó.
Ngồi một lúc lại thấy chán, cô lướt lướt Weibo một tí rồi mở Wechat gửi ảnh cho anh.
Kẹo bông gòn [Phó tiên sinh, thư ký nhỏ muốn được ‘cho ăn’.]
Kẹo bông gòn [Hình ảnh]
Làn da trắng như tuyết, chiếc quần lót ren đen ôm trọn vùng bí ẩn của phụ nữ, sự cám dỗ nửa kín nửa hở…
Fu [Không ngoan ngoãn?]
Kẹo bông gòn [Nào có ~ Phó tiên sinh, người ta rõ ràng ‘nhớ’ anh… Ngồi vào ghế của anh mà tiểu huyệt cứ chảy nước…]
Nguyễn Nhuyễn cắn răng, cô cũng nói được lời gợi tình nhá.
Fu [Chụp anh nhìn thử?]
Cô nhìn thấy câu trả lời của người đàn ông, hiển nhiên là anh không có phản ứng, nhưng điều đó lại khiến cô xấu hổ đỏ mặt.
Kẹo bông gòn [Không được, Phó tiên sinh, anh đang họp sao?]
Fu [Biết rõ còn hỏi?]
Kẹo bông gòn [Cô thư ký nhỏ có thể trộm nằm dưới gầm bàn, ngậm lấy đại gà của Phó tiên sinh không?]
Gương mặt cô nóng phừng phừng, ném điện thoại sang bên, ôm má lắc đầu, quá sắc tình!
Sở Mộ gõ cửa đi vào, “Khanh khanh, tôi sửa lại rồi, cậu xem giúp đi.”
“Ơ kìa!!!” Sở Mộ giật mình khi thấy cô gái nhỏ.
“Chào buổi sáng, Sở tổng.” Nguyễn Nhuyễn phá lên cười.
“Em… làm gì ở đây?” Đối phương ngơ ngác.
Người từ nãy giờ vẫn chưa nói gì đột nhiên cười nói, “Đưa tôi xem.”, sau đó nhận lấy folder của Sở Mộ, còn người đàn ông kia dựa vào bàn nhìn anh.
“Tiểu Nhuyễn Nhuyễn, chơi gì đấy?”
“Sở tổng, hôm nay em là trợ lý của Phó tiên sinh.”
“Hở??? Nhân vật sắm vai??? Hiểu rồi…” Sở Mộ giơ ngón trỏ, quay đầu ẩn ý nhìn Phó Thanh Hành.
“Phó tiên sinh, thế nào rồi?”
“Không tồi, đủ xóa tan nghi ngờ của tôi.”
“Nghi ngờ gì?”
“Tôi nghĩ có người nào đó giúp cậu làm bài kiểm tra đại học.”
“Mọe nó! Vậy mở họp được chưa?” Sở Mộ nhìn anh.
“Ừ, cậu báo mọi người đi.”
“À này, thư ký nhỏ của cậu khá hợp mắt tôi đấy, tôi mượn hai ngày nhé?”
Ngay lập tức nhận phải ánh nhìn viên đạn của người nào đó, Sở Mộ vội chuồn, “Thôi, tạm biệt cuộc đời.”
Người con gái tới gần anh, “Phó tiên sinh.”
“Hử?”
Cô nắm lấy tay anh, đưa vào trong váy, bàn tay sờ phải một lớp ren khiến anh nhướng mày thích thú.
“Mềm không…” Nguyễn Nhuyễn nháy mắt.
Những ngón tay của anh chạm vào âm hộ mềm mại qua lớp ren, khi anh muốn thực hiện bước tiếp theo, cô gái nhỏ đã rút tay lại.
“Đi họp thôi!!!” Cô nàng làm mặt quỷ.
“Thư ký nhỏ, mua khi nào? Hửm?” Anh nắm lấy cổ tay cô và nhỏ giọng nói.
“Ngày hôm qua nha… Phó tiên sinh, vì anh chuẩn bị đó.”
“Thật không? Để Phó tiên sinh nhìn xem?”
“Không cần!!! Anh nhanh đi họp!!!”
“Nhìn trước đã…” Anh không giữ chặt nên nhân cơ hội đó cô gái nhỏ đã chạy mất.
“Cô bé, em chờ đấy!”
“Phó tiên sinh, anh nói gì cơ?” Ai đó giả nai, chớp mắt ngây thơ hỏi.
Đúng lúc này có tiếng gõ cửa, Phó Thanh Hành cười nhẹ, “Có việc gì thì tìm thư ký bên ngoài, trong phòng anh có phòng nghỉ. Có việc gì thì nhắn tin cho anh.”
“Được rồi, anh đi đi.” Cô gật lấy gật để như gà mổ thóc.
Sau khi anh đi, cô nhàn rỗi nhìn quanh văn phòng anh, vuốt chỗ này, sờ chỗ kia… Chợt anh mắt sáng lên, cô ngồi vào ghế làm việc của anh.
Đưa di động xuống dưới chụp một kiểu ảnh, cười hài lòng rồi chuẩn bị một lúc nữa sẽ gửi cho người đàn ông xấu xa nào đó.
Ngồi một lúc lại thấy chán, cô lướt lướt Weibo một tí rồi mở Wechat gửi ảnh cho anh.
Kẹo bông gòn [Phó tiên sinh, thư ký nhỏ muốn được ‘cho ăn’.]
Kẹo bông gòn [Hình ảnh]
Làn da trắng như tuyết, chiếc quần lót ren đen ôm trọn vùng bí ẩn của phụ nữ, sự cám dỗ nửa kín nửa hở…
Fu [Không ngoan ngoãn?]
Kẹo bông gòn [Nào có ~ Phó tiên sinh, người ta rõ ràng ‘nhớ’ anh… Ngồi vào ghế của anh mà tiểu huyệt cứ chảy nước…]
Nguyễn Nhuyễn cắn răng, cô cũng nói được lời gợi tình nhá.
Fu [Chụp anh nhìn thử?]
Cô nhìn thấy câu trả lời của người đàn ông, hiển nhiên là anh không có phản ứng, nhưng điều đó lại khiến cô xấu hổ đỏ mặt.
Kẹo bông gòn [Không được, Phó tiên sinh, anh đang họp sao?]
Fu [Biết rõ còn hỏi?]
Kẹo bông gòn [Cô thư ký nhỏ có thể trộm nằm dưới gầm bàn, ngậm lấy đại gà của Phó tiên sinh không?]
Gương mặt cô nóng phừng phừng, ném điện thoại sang bên, ôm má lắc đầu, quá sắc tình!
Danh sách chương