Convertor: Vespertine – Editor: An Devy
Phó Thanh Hành giảo bước đến trước mặt cô sau đó kéo cô vào lòng.
“Anh sai rồi, là do anh, được không?” Cầm lấy túi của cô, mở miệng khép nép dỗ dành.
“Có người…” Nguyễn Nhuyễn đẩy anh ra, Phó Thanh Hành đứng thẳng người, gương mặt vui vẻ.
“Phó tiên sinh.”
“Chào cậu.” Phó Thanh Hành mỉm cười, gật đầu.
Lúc vào thang máy cũng không có nhiều người, cô gái nhỏ đứng nép vào trong góc không nhìn anh, mắt cô chăm chú nhìn vào hoa văn trên thang máy.
“Còn tức giận sao?” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên trong không gian kín.
Người con gái có tật giật mình ngẩng đầu nhìn anh, còn có người mà… Không vui trừng mắt nhìn anh.
Phó Thanh Hành khẽ cười, “Tính tình thư ký nhỏ sao ngày càng khó chiều vậy?”
“Vậy anh dám sa thải em?” Cô nghiêng đầu, đôi mắt nhìn anh đầy thách thức.
Người đó liếm môi, cười sâu hơn “Không dám, thư ký nhỏ, đừng tức giận, anh mua cho em cái gì ngon.” Tay cô xoa xoa mặt mình, nhìn anh, cắn môi, e thẹn đỏ mặt.
“Vậy… Được thôi!” Ngoan ngoãn lại gần anh.
Thang máy đi đến tầng 12, sau khi nói, “Tạm biệt Phó tiên sinh” thì ba nhân viên chạy trối chết như có ma đuổi.
“Cái anh này… Nói lung tung gì vậy.” Nguyễn Nhuyễn lẩm bẩm.
“Phó tiên sinh, khi nào khao em?” Thấy không có ai, cô gái nhỏ ngón mũi chân ôm cổ anh.
Người đàn ông nhướng mày, “Bảo bảo muốn hửm?”
“Có hay không?”
“Thư ký nhỏ phải một câu Phó tiên sinh, hai câu Phó tiên sinh thì người làm sếp mới có thể nói được.” Phó Thanh Hành cười hôn anh.
Vừa đúng lúc thang máy đến nơi, cô buông anh ra, “Hừ!”
“Chào sếp!”
“Chào cậu.”
Sau đó, người đàn ông đưa cô đến văn phòng. Phòng anh vẫn dùng hai tông màu chủ đạo trắng và đen. Bên trong có một chiếc bàn làm việc lớn màu đen, đằng sau là cửa sổ kính lớn trong suốt chạm từ trần đến chân sàn, một bộ sofa và bàn uống trà giữa phòng. Kệ sách cạnh bàn làm việc đặt rất nhiều sách. Người con gái nhìn toàn bộ khung cảnh bên trong…. Thầm nghĩ, cũng đơn giản hệt như ai đó.
Được một lúc, Lý Duy cùng một cô trợ lý gõ cửa đi vào.
“Phó tiên sinh, đây là đồ anh muốn.” Cô trợ lý đặt ấm và tách trà lên bàn, Nguyễn Nhuyễn nói lời cảm ơn.
“Thư ký nhỏ, anh khát nước.” Cô gái nhỏ vừa định uống thì nghe được lời nói của anh, sặc nước ho khụ khụ.
Nhìn thấy Lý Duy mím môi nhịn cười, Nguyễn Nhuyễn nghiến răng, cầm một tách trà đến.
“Phó tiên sinh ~ Há miệng uống nào ~” Giọng nói của cô vốn dĩ đã ngọt như đường, nhưng khi cất lên lại thêm phần nịnh nọt và dễ thương.
Người nào đó cười, nhận lấy cốc trà uống cạn.
“Sở Mộ đâu?”
“Sở tổng ở trong văn phòng.” Lý Do ho nhẹ một tiếng.
“Đây là thư ký mới. Trong lúc họp, tôi có việc gì cần, cô cậu bảo với cô ấy, để cô ấy mang cho tôi.” Phó Thanh Hành hắng giọng, nghiêm túc nói hươu nói vượn.
Người con gái ngồi trên sofa ngượng đến mức không thể nhìn lên, cô muốn tìm một lỗ để chui xuống…
“Được. Vậy Phó tiên sinh, xưng hô với cô ấy thế nào?”
“Thư ký Nguyễn.”
“Tôi hiểu rồi.” Lý Duy bặm môi bước ra khỏi phòng làm việc.
Sau khi không còn ai, Nguyễn Nhuyễn lập tức đứng lên, “Phó Thanh Hành!!! Anh… Anh!!! Hừ!!!”
Phó Thanh Hành cho rằng bộ dạng giương nanh múa vuốt này của cô vô cùng đáng yêu.
Anh cười, “Anh làm sao, trợ lý nhỏ?”
“Hừ!!! Ai thắng ai thua, anh chờ xem!!!”
Phó Thanh Hành giảo bước đến trước mặt cô sau đó kéo cô vào lòng.
“Anh sai rồi, là do anh, được không?” Cầm lấy túi của cô, mở miệng khép nép dỗ dành.
“Có người…” Nguyễn Nhuyễn đẩy anh ra, Phó Thanh Hành đứng thẳng người, gương mặt vui vẻ.
“Phó tiên sinh.”
“Chào cậu.” Phó Thanh Hành mỉm cười, gật đầu.
Lúc vào thang máy cũng không có nhiều người, cô gái nhỏ đứng nép vào trong góc không nhìn anh, mắt cô chăm chú nhìn vào hoa văn trên thang máy.
“Còn tức giận sao?” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên trong không gian kín.
Người con gái có tật giật mình ngẩng đầu nhìn anh, còn có người mà… Không vui trừng mắt nhìn anh.
Phó Thanh Hành khẽ cười, “Tính tình thư ký nhỏ sao ngày càng khó chiều vậy?”
“Vậy anh dám sa thải em?” Cô nghiêng đầu, đôi mắt nhìn anh đầy thách thức.
Người đó liếm môi, cười sâu hơn “Không dám, thư ký nhỏ, đừng tức giận, anh mua cho em cái gì ngon.” Tay cô xoa xoa mặt mình, nhìn anh, cắn môi, e thẹn đỏ mặt.
“Vậy… Được thôi!” Ngoan ngoãn lại gần anh.
Thang máy đi đến tầng 12, sau khi nói, “Tạm biệt Phó tiên sinh” thì ba nhân viên chạy trối chết như có ma đuổi.
“Cái anh này… Nói lung tung gì vậy.” Nguyễn Nhuyễn lẩm bẩm.
“Phó tiên sinh, khi nào khao em?” Thấy không có ai, cô gái nhỏ ngón mũi chân ôm cổ anh.
Người đàn ông nhướng mày, “Bảo bảo muốn hửm?”
“Có hay không?”
“Thư ký nhỏ phải một câu Phó tiên sinh, hai câu Phó tiên sinh thì người làm sếp mới có thể nói được.” Phó Thanh Hành cười hôn anh.
Vừa đúng lúc thang máy đến nơi, cô buông anh ra, “Hừ!”
“Chào sếp!”
“Chào cậu.”
Sau đó, người đàn ông đưa cô đến văn phòng. Phòng anh vẫn dùng hai tông màu chủ đạo trắng và đen. Bên trong có một chiếc bàn làm việc lớn màu đen, đằng sau là cửa sổ kính lớn trong suốt chạm từ trần đến chân sàn, một bộ sofa và bàn uống trà giữa phòng. Kệ sách cạnh bàn làm việc đặt rất nhiều sách. Người con gái nhìn toàn bộ khung cảnh bên trong…. Thầm nghĩ, cũng đơn giản hệt như ai đó.
Được một lúc, Lý Duy cùng một cô trợ lý gõ cửa đi vào.
“Phó tiên sinh, đây là đồ anh muốn.” Cô trợ lý đặt ấm và tách trà lên bàn, Nguyễn Nhuyễn nói lời cảm ơn.
“Thư ký nhỏ, anh khát nước.” Cô gái nhỏ vừa định uống thì nghe được lời nói của anh, sặc nước ho khụ khụ.
Nhìn thấy Lý Duy mím môi nhịn cười, Nguyễn Nhuyễn nghiến răng, cầm một tách trà đến.
“Phó tiên sinh ~ Há miệng uống nào ~” Giọng nói của cô vốn dĩ đã ngọt như đường, nhưng khi cất lên lại thêm phần nịnh nọt và dễ thương.
Người nào đó cười, nhận lấy cốc trà uống cạn.
“Sở Mộ đâu?”
“Sở tổng ở trong văn phòng.” Lý Do ho nhẹ một tiếng.
“Đây là thư ký mới. Trong lúc họp, tôi có việc gì cần, cô cậu bảo với cô ấy, để cô ấy mang cho tôi.” Phó Thanh Hành hắng giọng, nghiêm túc nói hươu nói vượn.
Người con gái ngồi trên sofa ngượng đến mức không thể nhìn lên, cô muốn tìm một lỗ để chui xuống…
“Được. Vậy Phó tiên sinh, xưng hô với cô ấy thế nào?”
“Thư ký Nguyễn.”
“Tôi hiểu rồi.” Lý Duy bặm môi bước ra khỏi phòng làm việc.
Sau khi không còn ai, Nguyễn Nhuyễn lập tức đứng lên, “Phó Thanh Hành!!! Anh… Anh!!! Hừ!!!”
Phó Thanh Hành cho rằng bộ dạng giương nanh múa vuốt này của cô vô cùng đáng yêu.
Anh cười, “Anh làm sao, trợ lý nhỏ?”
“Hừ!!! Ai thắng ai thua, anh chờ xem!!!”
Danh sách chương