Tình hình cuộc chiến đang ngày một căng thẳng đến mức đã không thể điều hòa được nữa, muốn ngăn cản cuộc chiến xảy ra chỉ có thể nhờ vào Liên thành thương hội ra tay mà thôi tuy nhiên muốn mời bọn họ ra tay quả thật không hề dễ dàng, nguyên tắc của bọn họ là không xen vào tranh chấp của những người khác bên ngoài thương hội nên dù cho hai bên có đánh nhau đến long trời lỡ đất bọn họ cũng sẽ tuyệt không ngăn cản. Lần này thì xong rồi, Trần Ngọc ngán ngẫm lắc đầu xem ra Lâm thúc và những người khác lành ít dữ nhiều rồi tuy hắn cũng không rõ thực lực của vị thiếu chủ kia đến đâu nhưng qua thái độ của Hắc hùng thúc thúc cũng có thể đoán được, dù có muốn ngăn cản thì Trần Ngọc cũng không có đủ năng lực, việc hắn cần làm lúc này chỉ là cầu mong cho bọn họ có thể may mắn thoát được hiểm cảnh.

- “Lâm thúc, đúng là thúc rồi ta đến giúp thúc đây”, trong lúc hỗn loạn bất ngờ xuất hiện thêm một nam một nữ chen về phía đội ngũ đang bị vây kín bên trong, hai người đó chẳng phải ai xa lạ chính là Đại lực và Kim Hoa.

- “Tại sao hai người các ngươi lại xuất hiện ở đây, không phải ta đã bảo các ngươi đợi ở đó rồi hay sao”, Lâm Chính thật sự rất tức giận và lo lắng bởi sự xuất hiện của Đại lực, ngay cả Hắc hùng cũng không dám vọng động vậy mà hai tên nhóc con không biết sống chết lại dám xông vào chẳng những không giúp ích được gì còn khiến cho hắn phải phâm tâm.

- “Ta nghe mọi người nói có một nhóm thợ săn xung đột với người Kim Xà bang nên đến xem không ngờ đúng là thúc, không phải chỉ là đánh nhau thôi sao ta sẽ giúp thúc một tay”, Đại lực hừng hực khí thế tiến về phía trước.

Lâm Chính thật sự không thể nào yên tâm trước sự non nớt của Đại lực: “Đúng là ngu ngốc, hai ngươi còn không mau trở về nhà”

Lý Thuần Phong đưa ánh mắt khinh thường về phía hai người vừa xuất hiện:

- “nếu các ngươi đã đến rồi thì cứ ở lại đi, Giết”

Mệnh lệnh đã được phân phó nhân thủ của Kim Xà bang như ong vở tổ xông thẳng về phía đoàn xe ngựa, Hôi ưng và Lý Thuần Phong cũng nhanh chóng xông thẳng về phía Hắc hùng và Lâm Chính nhưng lần này đối thủ của Hắc hùng không phải là Hôi ưng nữa mà lại chính là Lý Thuần Phong. Lý Thuần Phong quả không hổ danh là thiên tài với bộ pháp kỳ diệu của mình hắn ta tựa như một cơn gió xuất hiện trước mặt của Hắc hùng rồi dùng tốc độ kinh hoàng tung ra một đấm cực mạnh vào chính diện. Hắc hùng lùi về sau một bước rồi dùng cự phủ chắn trước người ngăn cản đòn tấn công này.

Boong....., âm thanh va chạm vang lên, Lý Thuần Phong vẫn đứng yên tại chổ còn Hắc hùng bị đẩy lùi đến hơn một trượng, thất khiếu dường như có máu ứa ra nhưng hắn đã nhanh chóng nuốt lại. Mặc dù biết được thực lực của Lý Thuần Phong hơn hẳn mình nhưng ngay khi va chạm Hắc hùng mới thật sự biết được khoảng cách giữa họ xa đến đâu. Tay của hắn dường như không nhấc nổi thanh cự phủ lên nữa rồi.

A..a...a, hét lớn một tiếng như để tự cổ vũ bản thân Hắc hùng dùng hết tất cả sức lực của mình nhấc thanh cự phủ lên một lần nữa rồi tiến thẳng về vị trí của Lý Thuần Phong tung ra một nhát chém cực mạnh. Trước nhát chém của Hắc hùng, Lý Thuần Phong lại xem như không có chuyện gì xảy ra, trên gương mặt của hắn không hề có một chút lo lắng, khẻ lách mình sang một bên hắn đã hoàn toàn thoát ra được phạm vi của nhát chém nhưng hắn đã quá xem thường Hắc hùng tuy rằng thực lực hắn không bằng Lý Thuần Phong nhưng kinh nghiệm chiến đấu lại có thừa, một nhát chém tưởng rằng đơn giản bất ngờ lại đổi hướng. Thì ra nhát chém vừa rồi chỉ là kế nghi binh, nó chỉ là động tác tạo đà cho một đòn vung búa cực mạnh phía sau, chiếc cự phủ xoay thành một vòng tròn với gia tốc cực nhanh tiếp tục bổ thẳng về phía Lý Thuần Phong. Nhát chém lần này tính cả về lực lượng và tốc độ đều vượt trội hơn hẵn so với nhát chém ban đầu, trên khuôn mặt của Lý Thuần Phong đã thể hiện một chút ngưng trọng. tuy nhiên một búa này thật sự cũng chưa thể khiến hắn bó tay chịu trận.

“Hắc sơn quyền”,Hét lớn một tiếng, từ cơ thể của Lý Thuần Phong toát ra một luồng chân khí màu xám bao bọc lấy đầu quyền rồi chẳng chút e ngại đánh thẳng về phía cự phủ, hành động này của hắn khiến cho những người xung quanh phải toát cả mồ hôi, dùng cánh tay máu thịt trực diện va chạm với cự phủ sắc bén, kết cục chắc hẳn ai cũng đoán được nhưng không cự phủ trên tay của Hắc hùng bị đánh bật ngược lại, động tác vung rìu cũng bị đình trệ, thanh cự phủ suýt chút nữa đã tuột khỏi tay, không chỉ riêng Hắc hùng mà tất cả những người có mặc đều vô cùng ngạc nhiên với kết quả như vậy.

Hắc hùng vẫn chưa lấy lại bình tỉnh từ pha va chạm vừa rồi thì Lý Thuần Phong đã động thủ, vẫn là bộ pháp ấy nhưng được thi triển nhanh hơn hẳn có cảm giác như chỉ cần một cái chớp mắt Lý Thuần Phong đã lại tiếp cận đối thủ nhưng lúc này không phải chính diện mà là ngay sau lưng Hắc hùng. Quyền ảnh lạnh lẻo đã đến ngay sau lưng khiến cho trong lòng Hắc hùng dâng lên một cảm giác bất an, cự phủ mặc dù to lớn có thể che chắn cho hắn nhưng ở góc chết này hắn không cách nào phòng thủ kịp, cảm giác chết chóc đang dần bao phủ cơ thể hơn lúc nào hết Hắc hùng cảm thấy như mình đang đối mặt với những giây phút cuối cùng của cuộc đời.

Nếu lãnh trọn một đòn này Hắc hùng sẽ phải ngã xuống không thể nghi ngờ, trong giờ phút sinh tử Hắc hùng lại khiến cho mọi người ngạc nhiên thanh cự phủ một lần nữa tách làm hai phần che chắn ngang phía sau lưng, vì tách làm hai nên khối lượng cự phủ giảm xuống một nữa chính vì thế Hắc hùng mới kịp thời hoành ngang thanh cự phủ che đi vị trí bị tập kích.

Bịch, âm thanh va chạm trầm đục vang lên, cơ thể Hắc hùng một lần nữa bị đánh bay đi xa nhưng thương tổn hắn phải gánh chịu lúc này nặng gấp mấy lần so với lúc trước. Cơ thể của Hắc hùng đã đạt đến giới hạn, nội thương lúc trước đã không cách nào kiềm chế từ thất khiếu máu tươi tuôn ra như suối, đừng nói là chiến đấu tiếp tục bây giờ hắn ngay cả có còn sống được hay không đã là một nghi vấn lớn rồi. Tình thế của Lâm Chính cũng vô cùng tồi tệ, mặc dù côn pháp của hắn cũng rất nhanh nhưng lại không nhanh bằng trủy thủ trên tay của Hôi ưng, trên người của Lâm Chính lúc này xuất hiện hai vết thương sâu đến cả tấc, máu vẫn đang chảy rất nhiều, hắn có thể chiến đấu đến lúc này hoàn toàn chỉ dựa vào ý chí mà thôi.

Thế cục trận chiến đã định, 2 người dẫn đầu trong cuộc chiến đều đã nhận lấy thất bại ê chề, cho dù những người còn lại có vùng vẫy thế nào cũng tuyệt đối không thay đổi được kết quả. Xem ra hôm nay chính là tử kỳ của Hắc hùng và tất cả đội ngũ, chỉ vì sự xuất hiện của một người đã xoay chuyển hoàn toàn thế cục.

- “Một lũ rác rưởi mà cũng muốn mưu đồ chống đối với ta, thật là không biết tự lương sức, các ngươi phải trả giá cho những gì mình đã gây ra”, Lý Thuần Phong thị uy với tất cả những người có mặt, hắn ta muốn cho mọi người biết rằng chống đối với Kim Xà bang sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện