Chỉ là một thanh trủy thủ thôi mà đến đây đi, hành động tiếp theo của Hắc hùng còn khiến mọi người xung quanh bất ngờ hơn thanh cự phủ trên tay hắn đột nhiên tách thành hai, một phần đánh bay thanh trủy thủ một phần chém thẳng về phía Hôi ưng.
Hôi ưng vốn tự nhận mình điên cuồng nhưng trước đòn này của Hắc hùng hắn thật sự không thể nào ngờ tới, bây giờ dù có muốn tránh né cũng không thể nào thanh trủy thủ trên tay hắn va chạm với cự phủ một lần nữa, cánh tay của hắn gần như tê dại không còn cách nào giữ chặt được vũ khí thanh trủy thủ cuối cùng của hắn cũng đã rời tay mà đi nhưng uy lực của cự phủ thì vẫn còn, Hôi ưng đang phải đối mặt với những giây phút cuối cùng của cuộc đời mình, hắn vẫn thật sự không cam tâm.
Những tưởng rằng kết quả cuộc chiến đã định, những người xung quanh không đủ dũng khí chứng kiến cảnh tượng đều đã nhắm mắt lại nhưng âm thanh kim khí chém vào da thịt lại không vang lên mà thay vào đó là một âm thanh va chạm trầm đục vang lên.
Bịch, Hắc hùng vốn đang chiếm ưu thế và chuẩn bị kết liễu đối thủ đột nhiên bị đánh bay sang một bên, cơ thể cao to của hắn tưởng chừng như không có một chút trọng lượng nào đã bị thổi bay đi chỉ bằng một cú đấm. Người tung ra cú đấm ấy là một thiếu niên trẻ tuổi khoảng chừng 17, 18 tuổi trên người mặc một bộ trang phục màu trắng, gương mặt ánh lên sự tự tin khiến cho những người xung quanh cảm thấy ngưỡng mộ, hắn vẫn đứng nguyên tại chổ không thèm để ý đến Hắc hùng mà quay sang trò chuyện với Hôi ưng.
- “Hôi ưng, ngươi thật là quá bất cẩn may mắn cho ngươi là ta đến kịp lúc nếu không cái đầu của ngươi lúc này đã bị chẻ làm hai rồi”, thiếu niên này nhìn như rất tùy tiện ra tay nhưng có thể thấy ẩn giấu trong cơ thể ấy là một sực mạnh to lớn.
Hôi ưng đến bây giờ vẫn chưa thể nào đề tỉnh trước tình huống vừa xảy ra, hắn vừa mới đi dạo quanh một vòng quỷ môn quan, nếu như không phải nghe ai đó gọi tên mình có lẽ hắn tưởng rằng mình đã chết cũng nên.
- “Thiếu chủ, cảm ơn thiếu chủ đã ra tay cứu Hôi ưng một mạng ân nghĩa này Hôi ưng nguyện sẽ ghi nhớ, sau này ta tuyệt đối sẽ nhất nhất trung thành với thiếu chủ”, Hôi ưng đã trở về từ cái chết, niềm vui sướng của hắn sao có thể diễn tả thành lời được cơ chứ.
- “Thôi được rồi, không cần phải nói những lời sáo rỗng như vậy, ngươi có thể nói cho ta biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra hay không, bọn họ là ai, tại sao lại ra tay với chúng ta”, thì ra vị thiếu niên ấy chính là con của bang chủ Kim Xà bang Lý Thuần Phong, hắn chính là thiếu niên nổi tiếng nhất thành trấn này, 12 tuổi đã bước vào Tụ khí kỳ được Lôi kiếm sơn trang nhận làm đệ tử ngoại môn nhờ vậy mà danh vọng của Kim Xà bang được nâng lên, khiến cho cái tên Lý Vân Vũ bang chủ Kim Xà bang được nhiều người trong giang hồ biết đến.
- “Bẩm báo thiếu chủ, bọn người này không tuân theo quy tắc của Kim Xà bang đặt ra nên tại hạ định giáo huấn hắn thật không ngờ bọn chúng lại ra tay tập kích bất ngờ khiến cho ta không kịp đề phòng mới phải thất thủ, mong thiếu chủ hãy giúp chúng ta đòi lại công đạo”, Hôi ưng đem hết mọi tội lỗi đổ lên đầu đội ngũ của Lâm thúc còn lấy phần lý về mình khiến cho những người xung quanh không khỏi thấy hổ thẹn nhưng tất cả đều không ai dám ra mặt trong tiểu trấn này lời nói của Kim Xà bang chính là quy tắc.
- “Hay cho một đám càn rở dám ở trong địa bàn Kim Xà bang ta mà giở trò, lần này ta sẽ cho các ngươi thấy kết cục của việc dám chống lại chúng ta”, Lý phong dùng ánh mắt hừng hực khí thế nhìn về phía đám người Lâm thúc như thể đang phán xét những tên tội đồ không thể tha thứ.
Hắc hùng sau khi trúng đòn bất ngờ vừa rồi mặc dù còn khá đau đớn nhưng vẫn cố gắng đứng dậy, hắn hiện tại chính là thủ lĩnh của đội ngũ một khi hắn ngã xuống sẽ không ai có thể đảm nhận cục diện được nữa. Dùng thanh cự phủ làm điểm tựa, Hắc hùng vẫn đang từ từ đứng dậy, phủi sạch đi những bụi bẩn bám trên người, hắn nhìn thẳng về phía Lý Thuần Phong người vừa đả bại mình ít phút trước rồi lên tiếng:
- “Lý thiếu chủ, ta thật sự không hề có ý định chống lại Kim Xà bang chỉ vì Hôi ưng ra tay ép người nên ta mới đáp trả lại mà thôi, nếu thiếu chủ đã ra mặt thì mọi chuyện xem như được giải quyết, vật phẩm lần này chúng ta sẽ giao dịch với thiếu chủ, người thấy như vậy đã được chưa”
- “Hắc hùng huynh, việc này Lâm thúc thật sự không thể nào hiểu được quyết định của Hắc hùng nếu giao dịch với Kim Xà bang tức là phải chịu thiệt hại rất lớn về kinh tế”
- “Lâm Chính ngươi không cần nhiều lời, việc này cứ để ta quyết định”, Hắc hùng cắt ngang lời nói của Lâm thúc, những điều Lâm thúc nghĩ được hắn tất nhiên cũng nghĩ ra được nhưng thực lực của Lý Thuần Phong dù là hợp lực của cả 6 người bọn họ cũng chưa chắc có thể đả bại như vậy tốt nhất là nên xem như hiểu lầm, buông tay mà giao dịch còn hơn là phải chịu tổn hại về lực lượng mà chưa chắc đã đạt được lợi ích.
Hắc hùng mặc dù đã chịu giao dịch nhưng Lý Thuần Phong nào có thể cho qua chuyện này dễ dàng như vậy, khẻ nhìn về phía Hắc hùng rồi buông ra một nụ cười bấng quơ, Lý Thuần Phong đột nhiên đùng đùng nổi giận:
- “Hay cho một câu hiểu lầm là có thể giải quyết hết thảy nếu vừa rồi ta không đến kịp sợ rằng Hôi ưng đã trở thành một thi thể, muốn ta bỏ qua thì vật phẩm lần này không những các ngươi phải 2 tay dâng lên, còn ngươi nửa, tự phế 2 tay dập đầu tạ lỗi ta có thể xem xét mà bỏ qua”
- “Thật sự là hiếp người quá đáng, Hắc hùng ca xem ra lần này chúng ta không chiến không được rồi”, yêu cầu của Lý Thuần Phong quả thật rất quá đáng, cánh tay chính là sinh mệnh của người thợ săn nếu như bảo đoạn đi hai tay khác nào lấy mạng người đó. Còn thi thể và nội đan của Hoàng kim dã trư giá trị tuyệt đối cũng không nhỏ sao có thể 2 tay mà dâng lên cho người khác, mặc dù Hắc hùng thật sự không có tự tin đánh bại Lý Thuần Phong nhưng nếu bảo hắn ta vừa mất tiền vừa bỏ mạng thì có là kẻ khờ cũng sẽ không đồng ý.
- “Lý thiếu chủ nếu muốn chiến cứ đến đây muốn ta chịu nhục thì đừng hòng”, đôi mắt của Hắc hùng như đang bốc cháy, chiến ý trên người sôi sục, nếu như dù sao cũng phải chết hắn tuyệt đối không muốn phải chết trong nhục nhả.
Hôi ưng vốn tự nhận mình điên cuồng nhưng trước đòn này của Hắc hùng hắn thật sự không thể nào ngờ tới, bây giờ dù có muốn tránh né cũng không thể nào thanh trủy thủ trên tay hắn va chạm với cự phủ một lần nữa, cánh tay của hắn gần như tê dại không còn cách nào giữ chặt được vũ khí thanh trủy thủ cuối cùng của hắn cũng đã rời tay mà đi nhưng uy lực của cự phủ thì vẫn còn, Hôi ưng đang phải đối mặt với những giây phút cuối cùng của cuộc đời mình, hắn vẫn thật sự không cam tâm.
Những tưởng rằng kết quả cuộc chiến đã định, những người xung quanh không đủ dũng khí chứng kiến cảnh tượng đều đã nhắm mắt lại nhưng âm thanh kim khí chém vào da thịt lại không vang lên mà thay vào đó là một âm thanh va chạm trầm đục vang lên.
Bịch, Hắc hùng vốn đang chiếm ưu thế và chuẩn bị kết liễu đối thủ đột nhiên bị đánh bay sang một bên, cơ thể cao to của hắn tưởng chừng như không có một chút trọng lượng nào đã bị thổi bay đi chỉ bằng một cú đấm. Người tung ra cú đấm ấy là một thiếu niên trẻ tuổi khoảng chừng 17, 18 tuổi trên người mặc một bộ trang phục màu trắng, gương mặt ánh lên sự tự tin khiến cho những người xung quanh cảm thấy ngưỡng mộ, hắn vẫn đứng nguyên tại chổ không thèm để ý đến Hắc hùng mà quay sang trò chuyện với Hôi ưng.
- “Hôi ưng, ngươi thật là quá bất cẩn may mắn cho ngươi là ta đến kịp lúc nếu không cái đầu của ngươi lúc này đã bị chẻ làm hai rồi”, thiếu niên này nhìn như rất tùy tiện ra tay nhưng có thể thấy ẩn giấu trong cơ thể ấy là một sực mạnh to lớn.
Hôi ưng đến bây giờ vẫn chưa thể nào đề tỉnh trước tình huống vừa xảy ra, hắn vừa mới đi dạo quanh một vòng quỷ môn quan, nếu như không phải nghe ai đó gọi tên mình có lẽ hắn tưởng rằng mình đã chết cũng nên.
- “Thiếu chủ, cảm ơn thiếu chủ đã ra tay cứu Hôi ưng một mạng ân nghĩa này Hôi ưng nguyện sẽ ghi nhớ, sau này ta tuyệt đối sẽ nhất nhất trung thành với thiếu chủ”, Hôi ưng đã trở về từ cái chết, niềm vui sướng của hắn sao có thể diễn tả thành lời được cơ chứ.
- “Thôi được rồi, không cần phải nói những lời sáo rỗng như vậy, ngươi có thể nói cho ta biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra hay không, bọn họ là ai, tại sao lại ra tay với chúng ta”, thì ra vị thiếu niên ấy chính là con của bang chủ Kim Xà bang Lý Thuần Phong, hắn chính là thiếu niên nổi tiếng nhất thành trấn này, 12 tuổi đã bước vào Tụ khí kỳ được Lôi kiếm sơn trang nhận làm đệ tử ngoại môn nhờ vậy mà danh vọng của Kim Xà bang được nâng lên, khiến cho cái tên Lý Vân Vũ bang chủ Kim Xà bang được nhiều người trong giang hồ biết đến.
- “Bẩm báo thiếu chủ, bọn người này không tuân theo quy tắc của Kim Xà bang đặt ra nên tại hạ định giáo huấn hắn thật không ngờ bọn chúng lại ra tay tập kích bất ngờ khiến cho ta không kịp đề phòng mới phải thất thủ, mong thiếu chủ hãy giúp chúng ta đòi lại công đạo”, Hôi ưng đem hết mọi tội lỗi đổ lên đầu đội ngũ của Lâm thúc còn lấy phần lý về mình khiến cho những người xung quanh không khỏi thấy hổ thẹn nhưng tất cả đều không ai dám ra mặt trong tiểu trấn này lời nói của Kim Xà bang chính là quy tắc.
- “Hay cho một đám càn rở dám ở trong địa bàn Kim Xà bang ta mà giở trò, lần này ta sẽ cho các ngươi thấy kết cục của việc dám chống lại chúng ta”, Lý phong dùng ánh mắt hừng hực khí thế nhìn về phía đám người Lâm thúc như thể đang phán xét những tên tội đồ không thể tha thứ.
Hắc hùng sau khi trúng đòn bất ngờ vừa rồi mặc dù còn khá đau đớn nhưng vẫn cố gắng đứng dậy, hắn hiện tại chính là thủ lĩnh của đội ngũ một khi hắn ngã xuống sẽ không ai có thể đảm nhận cục diện được nữa. Dùng thanh cự phủ làm điểm tựa, Hắc hùng vẫn đang từ từ đứng dậy, phủi sạch đi những bụi bẩn bám trên người, hắn nhìn thẳng về phía Lý Thuần Phong người vừa đả bại mình ít phút trước rồi lên tiếng:
- “Lý thiếu chủ, ta thật sự không hề có ý định chống lại Kim Xà bang chỉ vì Hôi ưng ra tay ép người nên ta mới đáp trả lại mà thôi, nếu thiếu chủ đã ra mặt thì mọi chuyện xem như được giải quyết, vật phẩm lần này chúng ta sẽ giao dịch với thiếu chủ, người thấy như vậy đã được chưa”
- “Hắc hùng huynh, việc này Lâm thúc thật sự không thể nào hiểu được quyết định của Hắc hùng nếu giao dịch với Kim Xà bang tức là phải chịu thiệt hại rất lớn về kinh tế”
- “Lâm Chính ngươi không cần nhiều lời, việc này cứ để ta quyết định”, Hắc hùng cắt ngang lời nói của Lâm thúc, những điều Lâm thúc nghĩ được hắn tất nhiên cũng nghĩ ra được nhưng thực lực của Lý Thuần Phong dù là hợp lực của cả 6 người bọn họ cũng chưa chắc có thể đả bại như vậy tốt nhất là nên xem như hiểu lầm, buông tay mà giao dịch còn hơn là phải chịu tổn hại về lực lượng mà chưa chắc đã đạt được lợi ích.
Hắc hùng mặc dù đã chịu giao dịch nhưng Lý Thuần Phong nào có thể cho qua chuyện này dễ dàng như vậy, khẻ nhìn về phía Hắc hùng rồi buông ra một nụ cười bấng quơ, Lý Thuần Phong đột nhiên đùng đùng nổi giận:
- “Hay cho một câu hiểu lầm là có thể giải quyết hết thảy nếu vừa rồi ta không đến kịp sợ rằng Hôi ưng đã trở thành một thi thể, muốn ta bỏ qua thì vật phẩm lần này không những các ngươi phải 2 tay dâng lên, còn ngươi nửa, tự phế 2 tay dập đầu tạ lỗi ta có thể xem xét mà bỏ qua”
- “Thật sự là hiếp người quá đáng, Hắc hùng ca xem ra lần này chúng ta không chiến không được rồi”, yêu cầu của Lý Thuần Phong quả thật rất quá đáng, cánh tay chính là sinh mệnh của người thợ săn nếu như bảo đoạn đi hai tay khác nào lấy mạng người đó. Còn thi thể và nội đan của Hoàng kim dã trư giá trị tuyệt đối cũng không nhỏ sao có thể 2 tay mà dâng lên cho người khác, mặc dù Hắc hùng thật sự không có tự tin đánh bại Lý Thuần Phong nhưng nếu bảo hắn ta vừa mất tiền vừa bỏ mạng thì có là kẻ khờ cũng sẽ không đồng ý.
- “Lý thiếu chủ nếu muốn chiến cứ đến đây muốn ta chịu nhục thì đừng hòng”, đôi mắt của Hắc hùng như đang bốc cháy, chiến ý trên người sôi sục, nếu như dù sao cũng phải chết hắn tuyệt đối không muốn phải chết trong nhục nhả.
Danh sách chương