Edit: Brown Bảo Bối

Beta: Mỡ

- ---------❤----------

Đau quá! Đau quá! Đau quá!

Hạ Vũ thử dùng pháp lực phong bế ngũ giác của mình nhưng cũng vô dụng!

Là đau đớn từ trong tinh thần chứ không phải thân thể, rõ ràng trên người ả không có bị thương, cũng không có ai trực tiếp hành hạ, nhưng lại có thể cảm nhận mỗi chỗ đau rất rõ ràng!

Bị quất roi, bị rút xương, bị gặm cắn đau đớn, thật sự quá rõ ràng, rõ ràng đến mức làm cho ả hoảng hốt, làm cho ả sợ hãi!

Giờ khắc này, Hạ Vũ hết sức sợ hãi, ả phân tích từng thứ, trong lòng đoán hẳn là ai đó đã hạ thuật nguyền rủa bí ẩn nào đó trên người ả!

Có thể không một tiếng động hạ thuật mình, thực lực nhất định rất mạnh, không những thế, còn phải có quan hệ thân thiết với mình, làm cho mình không chút phòng bị!

Sau khi suy xét, Hạ Vũ lập tức chĩa mũi nhọn về phía người yêu của mình, hạt giống hoài nghi đã gieo xuống đáy lòng ả.

Ả ích kỳ, trời sinh tính tình đa nghi, căn bản không cần phân bón hay tưới nước, thì rất nhanh thôi, hạt giống này cũng sẽ mọc rễ nảy mầm.

.........................

Mấy ngày sau.

"Chủ tử, Lâm Trạch đã chạy thoát. Vì để hắn nghĩ bản thân dựa vào sức mình tự thoát ra nên thuộc hạ cũng không phái người đuổi theo. Tin tức Lâm Trạch về tới Xích Dương tông đã được truyền đến."

"Sau khi trở về, Lâm Trạch liền hạ lệnh đuổi hết đệ tử Huyền Vũ tông đi, cắt đứt quan hệ giữa Xích Dương tông với Huyền Vũ tông, còn tuyên bố ra ngoài, không đội trời chung với Huyền Vũ tông!"

Ở Tu Chân Giới, Xích Dương tông xưa nay nổi tiếng với luyện khí, từ năm mươi năm trước, Lâm Trạch thăng đến Hóa Thần kỳ, quản lý Xích Dương tông tới nay, đệ tử Huyền Vũ tông có thể sử dụng pháp khí đều là do Xích Dương tông cung cấp, ngay cả linh thạch cũng không cần chi trả.

Nay, Lâm Trạch hận Hạ Vũ thấu xương, nhưng không lập tức xông tới Huyền Vũ tông giết hết đám người, không phải là không muốn giết.

Mà là vì tu vi không đủ, cộng thêm việc bị tra tấn trọng thương vẫn chưa khỏi, nếu liều mạng với Hạ Vũ, chắc chắn chả có lợi gì, sao Lâm Trạch có thể không nhẫn nhịn chứ.

Nhưng mà, một số việc nhỏ có thể làm cho Hạ Vũ ấm ức, Lâm Trạch tất nhiên sẽ không do dự làm ngay, cho nên vừa về tới tông môn, liền bắt đầu chỉnh đốn lại Xích Dương tông.

Ban đầu, bởi chuyện của Lâm Trạch và Hạ Vũ, Xích Dương tông và Huyền Vũ tông quan hệ tốt đến mức không phân biệt đâu là nhà mình, đệ tử của hai môn phái đều qua lại, khắp nơi có người kết thành phu thê!

Bây giờ, Lâm Trạch trở mặt, không những đánh đệ tử Huyền Vũ tông trọng thương, lại còn đuổi tất cả ra khỏi tông môn, vì vậy một ít đệ tử Xích Dương tông phẫn nộ bất an, thậm chí có một số người vì đạo lữ của mình phản kháng, chủ động rời khỏi Xích Dương tông!

Lâm Trạch làm cho cả Xích Dương tông đều hỗn loạn!

"Động tác của Lâm Trạch xem ra không chậm tí nào." Quân Vô Thanh uống một hớp trà, thờ ơ nói, "Có điều cũng ngu xuẩn như vậy. Còn chưa làm đối thủ bị thương đã làm cho mình bị thương trước rồi. Ngươi đi giúp hắn một tay, ổn định Xích Dương tông để hắn có đủ tinh lực đối phó với Hạ Vũ."

Quân Vô Thanh thật sự nghi ngờ, ngu xuẩn nhường này, đấu với Hạ Vũ sẽ xảy ra chuyện gì tiếp theo.

Tên thuộc hạ cúi đầu nhận lệnh, nói tiếp, "Bên Huyền Vũ tông cũng truyền tin tức nói, Hạ Vũ nghe được hành vi của Lâm Trạch, vô cùng giận dữ nhưng vẫn chưa có hành động gì. Còn để đệ tử trở về từ Xích Dương tông sang một bên không quan tâm, mặc cho bọn hắn tự sinh tự diệt. Mấy... tình nhân kia của ả ta cũng bị ả đuổi đi."

"Ha..." Quân Vô Thanh cười nhạo ra tiếng, đáy mắt tràn đầy khinh thường.

Hạ Vũ này cũng chỉ có vậy, đều ngu xuẩn như nhau.

Hai người ngu xuẩn bắt đầu tranh đấu, căn bản không cần anh làm gì nhiều, chỉ cần ở bên cạnh quạt thêm tí gió, châm thêm chút lửa, hai người này sẽ tự làm mình loạn, loạn đến mơ màng.

Trận đấu còn phấn khích hơn kịch bản mình tưởng tượng!

Quân Vô Thanh nhẫn nại nghe thuộc hạ báo xong chuyện khác mới cho hắn lui, đi tới thiên điện tìm Hạ Lương.

Không thấy một chút đã nhớ nàng, quả nhiên là trúng kịch độc.

.................

"Lương Lương, tiến độ nhiệm vụ bây giờ không tệ nha, đã hoàn thành 50% rồi. Lương Lương lần này làm quá tuyệt!" 9957 vui vẻ nói.

Thật ra, 9957 vui vẻ hơn là vì tiến độ nhiệm vụ khác!

Trung tâm hiển thị tiến độ cải tạo Lương Lương đã được 8%, lần này chỉ mấy ngày ngắn ngủn đã tăng tận 3%.

Tăng nhanh như tên lửa, làm cho cả người 9957 vui vẻ muốn bay lên luôn rồi!

Hạ Lương không biết mình ngày càng quan tâm đến Quân Vô Thanh, có lẽ qua một thời gian nữa sẽ đến giai đoạn "tình yêu nảy mầm".

Hạ Lương không để ý đến lời nói của 9957, cô đang xem danh sách thuộc tính của mình, số điểm vốn là 296, vì đủ loại chi phí, trong một thời gian ngắn chỉ còn có 75 điểm!

Thật đau lòng!

Nhìn số điểm ít đến đáng thương, đôi mi thanh tú của Hạ Lương nhíu chặt, môi mím lại, vô cùng phiền muộn.

Nếu nhiệm vụ này không thành công sẽ tổn hại cô, có thể nói là hủy thiên diệt địa, cực kỳ dữ dội, Hạ Lương tỏ vẻ mình không thể nào chấp nhận được!

Nhắm mắt lại nghĩ nghĩ, nhiệm vụ lúc này là làm mất mặt nữ phụ Hạ Vũ xuyên qua nghịch tập thành công, cứu vớt nữ chính, còn phải cản tiên ma đại chiến, ngăn không cho thế giới này sụp đổ!

Trước mắt, mọi chuyện tiến triển rất thuận lợi.

Bắt Lâm Trạch, vì "Bỉ Dực Song Phi*", tra tấn hắn chính là tra tấn Hạ Vũ, Quân Vô Thanh cũng đồng ý với cô là nên trừ bỏ Hạ Vũ.

(*) Sát cánh bên nhau.

Mà Quân Vô Thanh không hề tu ma, tiên ma đại chiến tất nhiên sẽ không xảy ra, vì vậy nguy cơ làm thế giới này sụp đổ cũng không xuất hiện.

Cô bám vào thân thể nữ chính, thoát khỏi tình trạng bị giam cầm, tránh xa Hạ Vũ, vết lăng trì đau đớn được chữa khỏi, còn được Quân Vô Thanh đối xử vô cùng tốt.

Có được tất cả, xu hướng tiến hành cũng thuận lợi, nhưng trong lòng Hạ Lương vẫn âm thầm lo lắng, giống như giai đoạn sau sẽ phát sinh ra việc gì đó, cản trở cô hoàn thành nhiệm vụ.

Hạ Lương suy nghĩ một lát, cô thật sự phát hiện ra một chỗ không tốt - tu vi của thân thể này!

Dù sao tư chất của thân thể này là tạp linh căn, cho dù dùng nhiều linh đan thần dược để giúp đỡ, cũng không thể đột phá ràng buộc, tới Kim Đan kỳ đã ngoài tu vi rồi!

Mà ở Tu Chân Giới, tu vi quyết định tuổi thọ, cô gần Trúc Cơ kỳ, cho dù dùng các loại linh dược, ăn thuốc trường thọ, cũng chỉ sống được 300 năm thôi!

Tu sĩ một khi tu luyện tới Đại Thừa kỳ, giống như Quân Vô Thanh, sẽ sống được mấy ngàn năm, khi độ kiếp thành công, chính thức phi thăng thành tiên, lúc đó có thể sống mãi!

Nếu không thể cướp tư chất Linh Lung với linh căn của nguyên chủ về, không biết có được tính là cứu vớt nguyên chủ không thành công hay không?

Hạ Lương hỏi 9957 vấn đề này, đáp án mơ hồ không rõ ràng bởi vì ngay cả 9957 cũng không có cách nào biết quy tắc, tất nhiên không thể nào đưa ra đề nghị chính xác.

Vẻ mặt Hạ Lương hơi buồn rầu, trong lòng khó tránh khỏi chút phiền muộn, khuôn mặt sa sầm, thần sắc nghiêm túc đứng đắn, giơ cổ tay trái của mình lên, vừa xem xét quang não vừa lăn qua lộn lại quằn quại trên giường, động tác hết sức buồn cười.

Quân Vô Thanh đi vào thiên điện đúng lúc thấy cảnh tượng đó.

Bộ dáng đứng đắn kết hợp với động tác trẻ con, hoàn toàn tương phản, làm Quân Vô Thanh cười khẽ một tiếng, cảm thấy nô tì của anh đúng là tốt, thật thú vị.

Chỉ cần mỗi ngày nhìn cô, không cần làm gì thì trái tim trống rỗng vắng vẻ cũng trở nên sôi động tươi mới, khiến anh dần dần cảm nhận được thế giới này tốt đẹp, sống là một chuyện hạnh phúc.

"Nàng đang làm gì thế? Chơi đùa à?" Quân Vô Thanh đi qua, bắt lấy cổ tay cô, đặt cô ở dưới thân, dùng chóp mũi mình động vào chóp mũi cô, hô hấp hai người lập tức quấn lại một chỗ, vừa thân mật vừa kiều diễm.

"Ngươi tránh ra một chút, ta không thở được." Hạ Lương bị anh đè cả người như nhũn ra, hô hấp khó khăn hơn, liền vươn tay đẩy anh.

"Không!" Quân Vô Thanh chơi xấu, chỉ dùng một bàn tay đã dễ dàng giơ hai tay Hạ Lương lên, giam cầm ở phía trên, sau đó để đầu vùi vào cổ cô, hơi hơi nghiêng đầu, cố ý phun hơi thở nóng rực bên vành tai cô, nhìn lỗ tai đỏ bừng, tâm tình cũng tốt hơn.

Động tác của anh làm cho sắc mặt Hạ Lương đỏ bừng, cả người tê dại, nhất là hai tay bị giam cầm, dáng vẻ yếu đuối làm cho cô cảm thấy mình như con cừu đang nằm trên thớt đợi làm thịt.

Quân Vô Thanh chống nâng người lên, nhìn cô từ trên cao xuống, ánh mắt u ám nhưng nóng bỏng đến mức Hạ Lương cảm thấy cả người mình đều bị thiêu cháy, chậm rãi cúi đầu, giọng khàn khàn nói, "Lương Lương, nàng nói xem, hôm nay ta ăn nàng thì thế nào?"

-15.3.2020-
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện