Edit: ZL
Beta: Mỡ
- ---------❤----------
Thời điểm hai người ra khỏi hồ thuốc đã là hơn một canh giờ sau rồi.
Quân Vô Thanh đích thân thay cho Hạ Lương một bộ quần áo sạch sẽ, chỉnh lại tóc cho cô, để cô ngồi trên nhuyễn tháp, còn mình thì ngồi xổm xuống, định giúp cô mang giày vào.
Nhưng mà hôm nay, sau khi Quân Vô Thanh cầm chân Hạ Lương thì đột nhiên sững sờ, bất động rất lâu.
Hạ Lương cảm thấy hơi khó chịu khi tay của Quân Vô Thanh cứ mãi vuốt ve như thế, ngưa ngứa, tê dại làm chân cô căng cứng, hơi giãy giụa, rồi mở miệng hỏi, "Sao vậy?"
Quân Vô Thanh định thần lại, nắn nắn một chút, nhìn ngón chân trắng nõn mượt mà của cô, trong lòng yêu thích không nói nên lời, nói, "Ta cảm thấy hình ảnh này rất quen thuộc, giống như đã làm rất nhiều lần rồi."
Đích thân chăm sóc cô, mặc quần áo, mang giày, tất cả đều tự nhiên đến thế, hơn nữa, trong lòng còn dâng lên cảm giác mất đi tìm lại được, cực kỳ vui sướng.
"Mấy ngày trước ngươi cũng làm." Hạ Lương nghĩ nghĩ, nói.
"Không, không phải vậy, giống như là đã làm cả đời rồi." Quân Vô Thanh thở dài một tiếng, nâng cô lên, cùng lúc trêu đùa nói, "Ta là chủ tử của nàng, đáng lẽ nàng phải hầu hạ ta mới đúng, tại sao chúng ta bây giờ lại trái ngược như vậy. Nàng nói xem, có phải là nàng hạ mê hồn dược cho ta không?"
"Không có." Hạ Lương nghiêm túc lắc đầu, "Ta sẽ không hại ngươi."
"Ha ha..." Quân Vô Thanh nhìn bộ dạng nghiêm túc biện bạch của cô, miệng ráng nhịn cười, nhưng vẫn khẳng định, "Nàng có."
Để ta si mê nàng như điên, còn không phải hạ mê hồn dược cho ta sao!
Lời "vu khống" của hắn làm Hạ Lương vô cùng bất mãn muốn tranh luận, nhưng Quân Vô Thanh hoàn toàn không cho cô cơ hội đó, dắt tay cô, lạnh lùng nói, "Đi thôi, chúng ta đi gặp Lâm Trạch."
Hoàn toàn khôi phục lại bộ dáng Tiên Quân lạnh lùng, cao quý, đứng đắn, cấm dục.
...................
Vừa bước vào địa lao, Hạ Lương liền nghe được tiếng kêu rên đau đớn, âm thanh thảm thiết, cuối cùng la lên, giọng đã vặn vẹo rồi! Không giống một người đang bình thường có thể phát ra nữa!
Trước đó Quân Vô Thanh nói muốn chăm sóc Lâm Trạch thật tốt, những người này đương nhiên không dám lười biếng, vô cùng hăng hái dùng đủ các loại dụng cụ tra tấn đặc biệt trên thân thể và tinh thần Lâm Trạch, hung hăng lăn qua lăn lại!
Hạ Lương xuất hiện là lúc Lâm Trạch bị giày vò chỉ còn nửa cái mạng, chỉ có thể quỳ rạp trên mặt đất, thở dốc như con chó!
Tuy vậy, lúc nhìn thấy Hạ Lương, sắc mặt hắn liền thay đổi, không biết lấy sức lực ở đâu, đột nhiên đứng lên, hai mắt đỏ ngầu, giống như bị điên nhào về phía trước, phẫn nộ la hét, "Hạ Lương, tại sao lại là nàng?! Không lẽ tất cả đều là nàng làm?! Là nàng để người ta trói ta lại, giam giữ ta, tra tấn ta?!"
Hạ Lương nhíu mày, đang suy nghĩ nên nói thế nào, nhưng thần kinh Lâm Trạch lúc này đã kéo căng đến đỉnh điểm, thấy cô nhíu chặt mày, vẻ mặt bình tĩnh, liền nổi lên oán hận trong lòng!
"Hạ Lương, nàng yêu hắn sao?! Nàng vì Quân Vô Thanh nên muốn đẩy ta vào chỗ chết! Thì ra trước kia ở Huyền Vũ tông đều là hai người tự biên tự diễn!"
"Lừa gạt chúng ta, sau đó bắt lại rồi giết. Như vậy nàng có thế thoát khỏi chúng ta, vui vẻ ở chung với Quân Vô Thanh! Có phải không?!"
Lâm Trạch tức giận gào to, thấy Hạ Lương thân mật đi vào cùng Quân Vô Thanh, hắn tự cho là mình thông minh suy diễn tất cả, tình tiết này còn phấn khích hơn cả bản gốc mà Quân Vô Thanh tưởng tượng!
Hạ Lương mấp máy môi, định nói gì đó, nhưng lại bị Quân Vô Thanh ngăn cản!
Để Lâm Trạch hiểu lầm, sau đó cố ý thả ra, làm cho hắn nghĩ mình tự mình có thể chạy thoát ra ngoài.
Với tính cách của nam nhân này, sau khi ra ngoài, tất nhiên sẽ tìm Hạ Lương báo thù!
Quân Vô Thanh híp mắt, tưởng tượng đến lúc hai con chó Lâm Trạch cùng Hạ Vũ, chó cắn chó tạo ra một trò hề!
Làm cho kẻ địch tự mình hại mình thú vị hơn tự mình ra tay!
Nghĩ như vậy, Quân Vô Thanh giễu cợt một tiếng, lộ ra nụ cười đắc ý, nói, "Chỉ với mấy người các ngươi mà cũng đòi so sánh với bản tôn sao! Để bản tôn vui vẻ, Lương Lương còn đáp ứng với bản tôn sẽ giết hết cả đám các ngươi, nếu không thì ngươi nghĩ tại sao mình lại xuất hiện ở đây chứ."
Lâm Trạch nghe vậy, lộ ra vẻ mặt "quả nhiên là thế", nhìn về phía Hạ Lương, ánh mắt như hận không thể xé xác cô!
Bị người yêu của mình phản bội, lúc này không chỉ đơn giản là cho đội nón xanh, thậm chí còn muốn giết mình vì một tên đàn ông khác!
Bị phản bội đau đớn thế này, có thể nói lúc trước Lâm Trạch yêu "Hạ Lương" (thật ra là Hạ Vũ) bao nhiêu, bây giờ hận ả ta bấy nhiêu.
Vì yêu mà hận, yêu càng nhiều, hận càng sâu!
"Hạ Lương, con tiện nhân này, ngươi sẽ không có kết cục tốt đâu! Nếu hôm nay ngươi không giết được ta, sau này ta nhất định sẽ tìm ngươi báo thù!" Hai mắt Lâm Trạch đỏ ngầu, hung ác kêu gào nói, "Quân Vô Thanh, ngươi cũng sẽ hối hận! Con đàn bà này là người ai cũng có thể làm chồng, kỹ nữ dơ bẩn..."
"Chát!"
Một tiếng vang lớn, làm Lâm Trạch đang mạnh mẽ ngã nhào xuống đất!
Ánh mắt Quân Vô Thanh hung ác nham hiểm, đáy lòng vô cùng tức giận, mặc dù biết người Lâm Trạch mắng chửi không phải là bảo bối của mình, nhưng nghe cái tên phát ra từ miệng hắn, không nhịn được tàn bạo trong lòng!
Dù là một cái tên cũng không được!
"Làm cho miệng hắn sạch sẽ một chút!" Quân Vô Thanh lạnh lùng nói.
Giây tiếp theo, cằm Lâm Trạch bị bóp chặt, ép mở miệng, sau đó nhét vào một khối băng cực lạnh!
"A~ Đừng!" Lâm Trạch liền đau đớn lăn lộn trên mặt đất, bộ mặt vặn vẹo, nổi gân xanh, đôi mắt vì phẫn nộ cùng đau đớn mà mở ra thật to, tròng mắt nhìn như muốn rớt ra ngoài!
Ở Huyền Vũ tông xa vạn dặm, Hạ Vũ cũng đau đớn lăn lộn trên giường, tay ả đưa vào miệng, giống như trong đó có thứ gì cần phải lấy ra gấp, động tác vặn vẹo quỷ dị!
Nhưng bên trong miệng ả không có gì cả, sạch sẽ!
Hạ Vũ lại không cảm thấy như vậy, bắt đầu từ chiều hôm qua, trên người ả thỉnh thoảng lại cảm thấy đau đớn dữ dội, nhất là hai canh giờ trước, ả đau đến chết đi sống lại!
Nhưng bất kể ả dùng cách nào cũng không tìm ra nguyên nhân.
Kết quả như vậy làm cho Hạ Vũ cực kỳ sợ hãi!
Đau đớn dữ dội vừa biến mất chưa được bao lâu, Hạ Vũ tưởng đã hết rồi!
Nhưng làm sao biết được lại xuất hiện lần nữa!
Ả cảm thấy mình bị người ta nắm nát cằm, bị nhét vào một thứ lạnh băng, thấu tận xương tủy, sắp làm cái lưỡi lạnh ngắt của ả đứt lìa, rớt ra ngoài! -12.3.2020-
Beta: Mỡ
- ---------❤----------
Thời điểm hai người ra khỏi hồ thuốc đã là hơn một canh giờ sau rồi.
Quân Vô Thanh đích thân thay cho Hạ Lương một bộ quần áo sạch sẽ, chỉnh lại tóc cho cô, để cô ngồi trên nhuyễn tháp, còn mình thì ngồi xổm xuống, định giúp cô mang giày vào.
Nhưng mà hôm nay, sau khi Quân Vô Thanh cầm chân Hạ Lương thì đột nhiên sững sờ, bất động rất lâu.
Hạ Lương cảm thấy hơi khó chịu khi tay của Quân Vô Thanh cứ mãi vuốt ve như thế, ngưa ngứa, tê dại làm chân cô căng cứng, hơi giãy giụa, rồi mở miệng hỏi, "Sao vậy?"
Quân Vô Thanh định thần lại, nắn nắn một chút, nhìn ngón chân trắng nõn mượt mà của cô, trong lòng yêu thích không nói nên lời, nói, "Ta cảm thấy hình ảnh này rất quen thuộc, giống như đã làm rất nhiều lần rồi."
Đích thân chăm sóc cô, mặc quần áo, mang giày, tất cả đều tự nhiên đến thế, hơn nữa, trong lòng còn dâng lên cảm giác mất đi tìm lại được, cực kỳ vui sướng.
"Mấy ngày trước ngươi cũng làm." Hạ Lương nghĩ nghĩ, nói.
"Không, không phải vậy, giống như là đã làm cả đời rồi." Quân Vô Thanh thở dài một tiếng, nâng cô lên, cùng lúc trêu đùa nói, "Ta là chủ tử của nàng, đáng lẽ nàng phải hầu hạ ta mới đúng, tại sao chúng ta bây giờ lại trái ngược như vậy. Nàng nói xem, có phải là nàng hạ mê hồn dược cho ta không?"
"Không có." Hạ Lương nghiêm túc lắc đầu, "Ta sẽ không hại ngươi."
"Ha ha..." Quân Vô Thanh nhìn bộ dạng nghiêm túc biện bạch của cô, miệng ráng nhịn cười, nhưng vẫn khẳng định, "Nàng có."
Để ta si mê nàng như điên, còn không phải hạ mê hồn dược cho ta sao!
Lời "vu khống" của hắn làm Hạ Lương vô cùng bất mãn muốn tranh luận, nhưng Quân Vô Thanh hoàn toàn không cho cô cơ hội đó, dắt tay cô, lạnh lùng nói, "Đi thôi, chúng ta đi gặp Lâm Trạch."
Hoàn toàn khôi phục lại bộ dáng Tiên Quân lạnh lùng, cao quý, đứng đắn, cấm dục.
...................
Vừa bước vào địa lao, Hạ Lương liền nghe được tiếng kêu rên đau đớn, âm thanh thảm thiết, cuối cùng la lên, giọng đã vặn vẹo rồi! Không giống một người đang bình thường có thể phát ra nữa!
Trước đó Quân Vô Thanh nói muốn chăm sóc Lâm Trạch thật tốt, những người này đương nhiên không dám lười biếng, vô cùng hăng hái dùng đủ các loại dụng cụ tra tấn đặc biệt trên thân thể và tinh thần Lâm Trạch, hung hăng lăn qua lăn lại!
Hạ Lương xuất hiện là lúc Lâm Trạch bị giày vò chỉ còn nửa cái mạng, chỉ có thể quỳ rạp trên mặt đất, thở dốc như con chó!
Tuy vậy, lúc nhìn thấy Hạ Lương, sắc mặt hắn liền thay đổi, không biết lấy sức lực ở đâu, đột nhiên đứng lên, hai mắt đỏ ngầu, giống như bị điên nhào về phía trước, phẫn nộ la hét, "Hạ Lương, tại sao lại là nàng?! Không lẽ tất cả đều là nàng làm?! Là nàng để người ta trói ta lại, giam giữ ta, tra tấn ta?!"
Hạ Lương nhíu mày, đang suy nghĩ nên nói thế nào, nhưng thần kinh Lâm Trạch lúc này đã kéo căng đến đỉnh điểm, thấy cô nhíu chặt mày, vẻ mặt bình tĩnh, liền nổi lên oán hận trong lòng!
"Hạ Lương, nàng yêu hắn sao?! Nàng vì Quân Vô Thanh nên muốn đẩy ta vào chỗ chết! Thì ra trước kia ở Huyền Vũ tông đều là hai người tự biên tự diễn!"
"Lừa gạt chúng ta, sau đó bắt lại rồi giết. Như vậy nàng có thế thoát khỏi chúng ta, vui vẻ ở chung với Quân Vô Thanh! Có phải không?!"
Lâm Trạch tức giận gào to, thấy Hạ Lương thân mật đi vào cùng Quân Vô Thanh, hắn tự cho là mình thông minh suy diễn tất cả, tình tiết này còn phấn khích hơn cả bản gốc mà Quân Vô Thanh tưởng tượng!
Hạ Lương mấp máy môi, định nói gì đó, nhưng lại bị Quân Vô Thanh ngăn cản!
Để Lâm Trạch hiểu lầm, sau đó cố ý thả ra, làm cho hắn nghĩ mình tự mình có thể chạy thoát ra ngoài.
Với tính cách của nam nhân này, sau khi ra ngoài, tất nhiên sẽ tìm Hạ Lương báo thù!
Quân Vô Thanh híp mắt, tưởng tượng đến lúc hai con chó Lâm Trạch cùng Hạ Vũ, chó cắn chó tạo ra một trò hề!
Làm cho kẻ địch tự mình hại mình thú vị hơn tự mình ra tay!
Nghĩ như vậy, Quân Vô Thanh giễu cợt một tiếng, lộ ra nụ cười đắc ý, nói, "Chỉ với mấy người các ngươi mà cũng đòi so sánh với bản tôn sao! Để bản tôn vui vẻ, Lương Lương còn đáp ứng với bản tôn sẽ giết hết cả đám các ngươi, nếu không thì ngươi nghĩ tại sao mình lại xuất hiện ở đây chứ."
Lâm Trạch nghe vậy, lộ ra vẻ mặt "quả nhiên là thế", nhìn về phía Hạ Lương, ánh mắt như hận không thể xé xác cô!
Bị người yêu của mình phản bội, lúc này không chỉ đơn giản là cho đội nón xanh, thậm chí còn muốn giết mình vì một tên đàn ông khác!
Bị phản bội đau đớn thế này, có thể nói lúc trước Lâm Trạch yêu "Hạ Lương" (thật ra là Hạ Vũ) bao nhiêu, bây giờ hận ả ta bấy nhiêu.
Vì yêu mà hận, yêu càng nhiều, hận càng sâu!
"Hạ Lương, con tiện nhân này, ngươi sẽ không có kết cục tốt đâu! Nếu hôm nay ngươi không giết được ta, sau này ta nhất định sẽ tìm ngươi báo thù!" Hai mắt Lâm Trạch đỏ ngầu, hung ác kêu gào nói, "Quân Vô Thanh, ngươi cũng sẽ hối hận! Con đàn bà này là người ai cũng có thể làm chồng, kỹ nữ dơ bẩn..."
"Chát!"
Một tiếng vang lớn, làm Lâm Trạch đang mạnh mẽ ngã nhào xuống đất!
Ánh mắt Quân Vô Thanh hung ác nham hiểm, đáy lòng vô cùng tức giận, mặc dù biết người Lâm Trạch mắng chửi không phải là bảo bối của mình, nhưng nghe cái tên phát ra từ miệng hắn, không nhịn được tàn bạo trong lòng!
Dù là một cái tên cũng không được!
"Làm cho miệng hắn sạch sẽ một chút!" Quân Vô Thanh lạnh lùng nói.
Giây tiếp theo, cằm Lâm Trạch bị bóp chặt, ép mở miệng, sau đó nhét vào một khối băng cực lạnh!
"A~ Đừng!" Lâm Trạch liền đau đớn lăn lộn trên mặt đất, bộ mặt vặn vẹo, nổi gân xanh, đôi mắt vì phẫn nộ cùng đau đớn mà mở ra thật to, tròng mắt nhìn như muốn rớt ra ngoài!
Ở Huyền Vũ tông xa vạn dặm, Hạ Vũ cũng đau đớn lăn lộn trên giường, tay ả đưa vào miệng, giống như trong đó có thứ gì cần phải lấy ra gấp, động tác vặn vẹo quỷ dị!
Nhưng bên trong miệng ả không có gì cả, sạch sẽ!
Hạ Vũ lại không cảm thấy như vậy, bắt đầu từ chiều hôm qua, trên người ả thỉnh thoảng lại cảm thấy đau đớn dữ dội, nhất là hai canh giờ trước, ả đau đến chết đi sống lại!
Nhưng bất kể ả dùng cách nào cũng không tìm ra nguyên nhân.
Kết quả như vậy làm cho Hạ Vũ cực kỳ sợ hãi!
Đau đớn dữ dội vừa biến mất chưa được bao lâu, Hạ Vũ tưởng đã hết rồi!
Nhưng làm sao biết được lại xuất hiện lần nữa!
Ả cảm thấy mình bị người ta nắm nát cằm, bị nhét vào một thứ lạnh băng, thấu tận xương tủy, sắp làm cái lưỡi lạnh ngắt của ả đứt lìa, rớt ra ngoài! -12.3.2020-
Danh sách chương