- Xem ra vợ tôi thật sự rất dễ bị lừa.
Bạch Ly nghe những lời này của Uông Tử Thần mà hoang mang cực độ.
Hắn ta vừa gọi cô là gì cơ? Vợ sao? - Anh vừa gọi tôi là gì?
- Vợ của tôi không những bị đần mà còn bị điếc nữa, tôi gọi em đó, vợ à.
Trước ánh mắt ngạc nhiên của Bạch Ly, khóe môi của Uông Tử Thần khẽ cong lên thành một hình vòng cung hoàn mỹ. Hàng lông mày quét qua, trong tia sáng lờ mờ từ ánh trăng treo ngoài cửa sổ, từng đường nét góc cạnh tinh xảo trên khuôn mặt người đàn ông hiện ra rõ ràng trước mắt Bạch Ly.
Lúc nãy khi cô bước vào, Uông Tử Thần chỉ khoác nhẹ một chiếc áo choàng bên ngoài, cho nên khi anh ta vừa cởi dây buộc thắt lưng, toàn bộ nửa thân trên tráng kiện đều hiện rõ trước mắt Bạch Ly. Cô cứng đờ cả người, ngây ngốc nhìn chằm chằm về hướng người đàn ông tuấn mỹ đang nở nụ cười nham hiểm nhìn về phía mình.
- Từ hôm nay trở đi, em chính thức là vợ của Uông Tử Thần tôi, nghe rõ chưa?
- Không phải, người tôi lấy là… Uông lão gia, cha của anh. Không phải là anh.
Bạch Ly liên tục lắc đầu, không thể nào lại như vậy được. Mọi chuyện cô trù tính không phải là như thế này.
Nghe Bạch Ly nói, Uông Tử Thần không những không tức giận còn bật ra một nụ cười đê tiện. Bạch Ly cứ giống như một con sâu nhỏ bị Uông Tử Thần chơi đùa trong lòng bàn tay.
- Vậy cho nên tôi mới nói là em bị đần đó vợ à.
Hắn dám mắng cô đàn? Dựa vào cái gì mà mắng cô đầu? Cô mà bị đần thì đã gả cho hắn từ lâu rồi.
- Anh cười cái gì chứ? Có gì đáng cười ở đây?
- Bé ngốc, em nói xem, em với cha tôi đã lên lễ đường hay chưa? Có lẽ em không biết, trên giấy tờ tên cha tôi là Uông Tử Thâm, nếu như tôi gạch bỏ chữ “m”, đổi thành một chữ “Thần”. Vậy thì em nói xem, người chồng mà em kết hôn có phải đổi thành tôi rồi hay không?
- Uông Tử Thần, anh bị điên thật rồi.
- Vớ được kẻ điên như tôi là phúc phận trăm đời nhà em đáy.
Uông Tử Thần ghé sát vào vành tai cô phả ra từng hơi thở nóng bỏng, hé môi liễm láp phần cổ thon thả cùng xương quai xanh tinh xảo, hít hà mơn trớn cô giống như một chất gây nghiện khiến người ta không ngừng thèm khát.
- Uông Tử Thần, anh mau thả tôi ra. Bạch Ly tôi có chết cũng không bao giờ gả cho anh.
Bạch Ly hét vào mặt hắn, cánh tay mỏng manh liên tục đập lên cơ thịt săn chắc của Uông Tử Thần. Nhưng đối với hắn lại chẳng khác nào đang gãi ngứa.
Tại sao chứ? Cô đã chạy trốn hắn, đã muốn cắt đứt hoàn toàn với hắn. Vậy mà vì cớ gì hắn lại một lần nữa bắt cô lại, ép cô lần nữa quay trở về bên hắn?
Uông Tử Thần cười gằn, dùng tay siết chặt lấy cằm cô, trong đôi mắt màu bọ hung ánh lên từng tia máu đỏ ngầu. Khuôn mặt tuấn mỹ của hắn đã đanh lại, biểu thị sự tức giận cực độ.
Hắn thật muốn chửi thề.
Con mẹ nó! Chưa bao giờ hắn thấy bức bối đến mức muốn giết người như bây giờ. Xưa nay Uông Tử Thần muốn ai chết kẻ đó chắc chắn không sống được…
Loại chuyện này, cô chắc chắn là người đầu tiên dám dùng thái độ này đối với hắn như vậy.
Thật đúng là chê mình sống đủ lâu rồi mà!
Uông Tử Thần ép chặt cô lên trên giường, hắn dùng chân kẹp chặt thân thể cô bên dưới, khóa chặt tứ phía đường trốn của cô, hai mắt sắc lạnh đến tê buốt như sắp sửa nghiền nát cô ngay trong tích tắc. Bàn tay to lớn nổi đầy những đường gân xanh chạy dọc khắp cánh tay đột nhiên nắm lấy cánh tay đang làm loạn trên ngực mình, hung hăng khóa chặt trên đỉnh đầu Bạch Ly khiến từng đầu ngón tay cô đau đến tê dại.
- Em không muốn gả cho tôi thì gả cho ai? Cha tôi sao? Một lão già sắp chết thì làm sao mà thỏa mãn cho em? Hay là em nghĩ ông ta lấy nhiều vợ như vậy thì khả năng làm tình sẽ lâu và dài hơn của tôi sao?
- Không… không phải như vậy.
Cô chê hắn không đủ thỏa mãn cô? Chê hắn “chim bé” nên đến tìm cha hắn để thỏa mãn sao?
Đúng thật là ngây thơ!
- Được, vậy thì hôm nay tôi sẽ cho em biết ai mới là khiến cho em phải chết ở trên giường. Bạch Ly, hãy hứng chịu cơn thịnh nộ vì đã cả gan chọc tức tôi đi.
Mái tóc cô dâu được bởi gọn gàng xinh đẹp phút chốc chịu những vận động kịch liệt mà xõa tung rối bời trên giường. Trong sự giãy giụa kịch liệt của Bạch Ly, chiếc váy cưới đang ôm lấy thân thể mỏng manh của cô bị xé toạc ra làm hai rồi bị Uông Tử Thần thẳng tay vứt xuống sàn.
Bạch Ly sợ hãi hét ầm lên, giơ chân đạp thẳng vào hạ bộ của hắn nhưng Uông Tử Thần đã phản xạ nhanh hơn, lách người tránh né được cú đạp nguy hiểm vừa rồi của cô, không những vậy hắn còn tóm được chân cô, kéo mạnh lại, đẩy rộng sang hai bên, hôn miết từ cô chân đến phần đùi non.
- Em độc ác một vừa hai phải thôi chứ? Em có biết em làm như vậy có thể khiến cho nó bị chết yểu ngay tức khắc không, em định khiến nhà họ Uông đoạn tử tuyệt tôn à? Không có nó sau này tôi lấy gì mà thỏa mãn cho tiểu yêu tinh *** **** nhà em đây.
Đôi môi tàn ác kia đi đến đâu là mút mạnh đến đó khiến cho Bạch Ly rùng mình sợ hãi, trên đui toàn bộ là dấu hôn đỏ chói do Uông Tử Thần để lại. Cô cong người giãy giụa, khóe môi bất giác bật ra những tiếng rên rỉ mê hoặc khiến dục vọng trong người Uông Tử Thần khó lòng mà dập tắt.
Dường như càng khiến cho Bạch Ly hoảng loạn bao nhiêu, Uông Tử Thần lại càng cảm thấy thỏa mãn bẫy nhiêu.
Hắn nhìn thân thể cô với ánh mắt thèm khát dục vọng đen tối giống như một miếng mồi ngon bị hắn tóm được dưới thân. Miếng mồi vừa miệng như vậy, tóm được rồi đâu lí nào lại dễ dàng buông tha.
Đã mười ngày trôi qua, Uông Tử Thần phải nhẫn nhịn kìm nén đến khó chịu. Hắn chỉ muốn ngay lập tức bắt cô về đem cô lên giường ôm hôn cho thỏa mãn. Hắn nhớ mùi hương của cô, nhớ vị thơm ngon mùi da thịt mềm mại của cô. Hắn nhớ cái cảm giác được đâm vào bên trong cô từng hồi, khao khát muốn chiếm hữu cô cho riêng mình. Hắn cũng phải thừa nhận hắn chưa từng có dục vọng đen tối như vậy bao giờ nhưng lại bị cô thổi bùng lên không thể dập tắt.
Mặc dù hắn cho người tìm kiếm cô như điên, một mống tin tức về cô cũng không có. Hắn tự hứa với lòng, cô tốt nhất đừng để cho hắn bắt được, nếu không hắn nhất định sẽ bắt cô đem lên giường mà từ từ giày vò.
Cuối cùng hôm nay ông trời cũng đã chiều lòng hắn.
Hắn nở một nụ cười xấu xa, vươn tay chạm đến nơi thầm kín nhất của cô mà vuốt ve. Một ngón tay rồi hai ngón tay, nơi đó của cô đã chảy đầy dịch thủy ướt đẫm nuốt lấy ngón tay thô ráp của hắn.
- Chết tiệt! Bên dưới này chỉ này chỉ mới một tuần không chạm vào mà nó đã thít chặt lại như xử nữ. Xem ra tôi phải nới rộng một chút thì chúng ta mới có thể làm được.
Bạch Ly chỉ biết gào khóc trong sợ hãi.
- Không, Uông Tử Thần. Tôi xin anh, xin anh đừng khuấy động trong đó nữa.
- Lúc này em mới chịu cầu xin tôi không phải là đã muộn rồi sao?
Uông Tử Thần nhìn thấy cô chật vật như vậy, con ác thú trong con người hắn lại trỗi dậy. Bên dưới liên tục nhấn vào càng mạnh mẽ, mặc kệ cho Bạch Ly nức nở trong bất lực.
- Em xem đi, miệng trên thì từ chối tôi mà xem ra cái miệng bên dưới này vẫn thành thật hơn nhiều. Chỗ này của em lâu nay chắc không được thỏa mãn chắc đã khao khát tôi đến phát điên rồi nhỉ?
- Hức… Uông Tử Thần khốn kiếp! Buông ra, xung quanh anh đâu thiếu gì phụ nữ sao cứ nhất thiết phải bám lấy tôi như một hồn ma vậy chứ?
Bạch Ly nức nở chống cự nhưng đều vô vọng, Uông Tử Thần cảm thấy chiếc quần lót đã ướt đẫm kia quá vướng víu liền lập tức xé rách, vứt sang một góc như miếng vải vụn
- Uông Tử Thần, anh không được xé quần lót của tôi. Anh xé rồi tôi lấy gì mà mặc?
- Tôi cứ xé đó, em làm gì được tôi? Không có gì để mặc thì không cần mặc nữa.
- Cút đi!
Bạch Ly liền tục vùng tay, muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của Uông Tử Thần nhưng đều vô dụng. Cơ thể hắn ủng đỏ, nóng hổi, da thịt mềm mại cọ xát lên nhau, Bạch Ly có thể cảm nhận được vật bên dưới đã ***** ****, nóng hổi không ngừng cọ cọ vào bắp đùi cô.
Chết tiệt! Dục vọng của tên đàn ông này cũng cao quá rồi đấy!
- Mở rộng chân ra nào! Cổ họng tôi đang khô khốc vì em đây.
Đôi mắt này… là của một kẻ điên.
Bạch Ly ngây ngốc nhìn gương mặt của một kẻ điên đàn rực cháy lửa tình. Vậy mà nhân lúc cô ngây ngốc, Uông Tử Thần đã lần nữa nâng hông cô lên cao, tách rộng hai bắp đùi, gấp gáp cúi xuống vùi mặt vào giữa hai chân cô.
Phía dưới hung hăng bị hắn tiến vào. Đầu lưỡi hắn từ từ liếm láp đẩy lưỡi vào trong khiến nơi đó không ngừng chảy ra nhiều mật ngọt. Mỗi động tác của hắn đều khiến cô như không thể thở nổi, bầu ngực đung đưa thở dồn dập theo từng nhịp cao trào. Cô cong người, miệng nhỏ không ngừng van xin tên ác ma bên dưới.
- Hức… Áaa… Không, đừng luồn vào.
- Ưm… Đừng hôn lên chỗ đó… Tôi xin anh đừng hôn nữa.
Nhưng Uông Tử Thần thấy cô chật vật như vậy cũng không có ý định buông tha, lại càng thêm thích thú mà trêu chọc cô mãnh liệt hơn. Bạch Ly vặn người siết chặt lấy drap giường chịu đựng từng đợt giày vò của Uông Tử Thần.
Bạch Ly không biết bản thân mình đã bị hắn rút sạch bao lâu, đến khi Uông Tử Thần ngẩng đầu lưu luyến rời khỏi nơi đó, cô đã khóc đến khản cả cổ. Hắn liếm láp khóe môi tận hưởng dư vị ngọt ngào còn đọng lại.
- Bạch Ly, nơi này của em thật khiến tôi phát điên mà. Tại sao tôi lại có thể nghiện em đến điên dại như vậy chú?
- Uông Tử Thần, chuyện này thật sai trái.
- Nhìn cho kỹ đi Bạch Ly, xem ai là người đang làm tình với em?
Bạch Ly nghe những lời này của Uông Tử Thần mà hoang mang cực độ.
Hắn ta vừa gọi cô là gì cơ? Vợ sao? - Anh vừa gọi tôi là gì?
- Vợ của tôi không những bị đần mà còn bị điếc nữa, tôi gọi em đó, vợ à.
Trước ánh mắt ngạc nhiên của Bạch Ly, khóe môi của Uông Tử Thần khẽ cong lên thành một hình vòng cung hoàn mỹ. Hàng lông mày quét qua, trong tia sáng lờ mờ từ ánh trăng treo ngoài cửa sổ, từng đường nét góc cạnh tinh xảo trên khuôn mặt người đàn ông hiện ra rõ ràng trước mắt Bạch Ly.
Lúc nãy khi cô bước vào, Uông Tử Thần chỉ khoác nhẹ một chiếc áo choàng bên ngoài, cho nên khi anh ta vừa cởi dây buộc thắt lưng, toàn bộ nửa thân trên tráng kiện đều hiện rõ trước mắt Bạch Ly. Cô cứng đờ cả người, ngây ngốc nhìn chằm chằm về hướng người đàn ông tuấn mỹ đang nở nụ cười nham hiểm nhìn về phía mình.
- Từ hôm nay trở đi, em chính thức là vợ của Uông Tử Thần tôi, nghe rõ chưa?
- Không phải, người tôi lấy là… Uông lão gia, cha của anh. Không phải là anh.
Bạch Ly liên tục lắc đầu, không thể nào lại như vậy được. Mọi chuyện cô trù tính không phải là như thế này.
Nghe Bạch Ly nói, Uông Tử Thần không những không tức giận còn bật ra một nụ cười đê tiện. Bạch Ly cứ giống như một con sâu nhỏ bị Uông Tử Thần chơi đùa trong lòng bàn tay.
- Vậy cho nên tôi mới nói là em bị đần đó vợ à.
Hắn dám mắng cô đàn? Dựa vào cái gì mà mắng cô đầu? Cô mà bị đần thì đã gả cho hắn từ lâu rồi.
- Anh cười cái gì chứ? Có gì đáng cười ở đây?
- Bé ngốc, em nói xem, em với cha tôi đã lên lễ đường hay chưa? Có lẽ em không biết, trên giấy tờ tên cha tôi là Uông Tử Thâm, nếu như tôi gạch bỏ chữ “m”, đổi thành một chữ “Thần”. Vậy thì em nói xem, người chồng mà em kết hôn có phải đổi thành tôi rồi hay không?
- Uông Tử Thần, anh bị điên thật rồi.
- Vớ được kẻ điên như tôi là phúc phận trăm đời nhà em đáy.
Uông Tử Thần ghé sát vào vành tai cô phả ra từng hơi thở nóng bỏng, hé môi liễm láp phần cổ thon thả cùng xương quai xanh tinh xảo, hít hà mơn trớn cô giống như một chất gây nghiện khiến người ta không ngừng thèm khát.
- Uông Tử Thần, anh mau thả tôi ra. Bạch Ly tôi có chết cũng không bao giờ gả cho anh.
Bạch Ly hét vào mặt hắn, cánh tay mỏng manh liên tục đập lên cơ thịt săn chắc của Uông Tử Thần. Nhưng đối với hắn lại chẳng khác nào đang gãi ngứa.
Tại sao chứ? Cô đã chạy trốn hắn, đã muốn cắt đứt hoàn toàn với hắn. Vậy mà vì cớ gì hắn lại một lần nữa bắt cô lại, ép cô lần nữa quay trở về bên hắn?
Uông Tử Thần cười gằn, dùng tay siết chặt lấy cằm cô, trong đôi mắt màu bọ hung ánh lên từng tia máu đỏ ngầu. Khuôn mặt tuấn mỹ của hắn đã đanh lại, biểu thị sự tức giận cực độ.
Hắn thật muốn chửi thề.
Con mẹ nó! Chưa bao giờ hắn thấy bức bối đến mức muốn giết người như bây giờ. Xưa nay Uông Tử Thần muốn ai chết kẻ đó chắc chắn không sống được…
Loại chuyện này, cô chắc chắn là người đầu tiên dám dùng thái độ này đối với hắn như vậy.
Thật đúng là chê mình sống đủ lâu rồi mà!
Uông Tử Thần ép chặt cô lên trên giường, hắn dùng chân kẹp chặt thân thể cô bên dưới, khóa chặt tứ phía đường trốn của cô, hai mắt sắc lạnh đến tê buốt như sắp sửa nghiền nát cô ngay trong tích tắc. Bàn tay to lớn nổi đầy những đường gân xanh chạy dọc khắp cánh tay đột nhiên nắm lấy cánh tay đang làm loạn trên ngực mình, hung hăng khóa chặt trên đỉnh đầu Bạch Ly khiến từng đầu ngón tay cô đau đến tê dại.
- Em không muốn gả cho tôi thì gả cho ai? Cha tôi sao? Một lão già sắp chết thì làm sao mà thỏa mãn cho em? Hay là em nghĩ ông ta lấy nhiều vợ như vậy thì khả năng làm tình sẽ lâu và dài hơn của tôi sao?
- Không… không phải như vậy.
Cô chê hắn không đủ thỏa mãn cô? Chê hắn “chim bé” nên đến tìm cha hắn để thỏa mãn sao?
Đúng thật là ngây thơ!
- Được, vậy thì hôm nay tôi sẽ cho em biết ai mới là khiến cho em phải chết ở trên giường. Bạch Ly, hãy hứng chịu cơn thịnh nộ vì đã cả gan chọc tức tôi đi.
Mái tóc cô dâu được bởi gọn gàng xinh đẹp phút chốc chịu những vận động kịch liệt mà xõa tung rối bời trên giường. Trong sự giãy giụa kịch liệt của Bạch Ly, chiếc váy cưới đang ôm lấy thân thể mỏng manh của cô bị xé toạc ra làm hai rồi bị Uông Tử Thần thẳng tay vứt xuống sàn.
Bạch Ly sợ hãi hét ầm lên, giơ chân đạp thẳng vào hạ bộ của hắn nhưng Uông Tử Thần đã phản xạ nhanh hơn, lách người tránh né được cú đạp nguy hiểm vừa rồi của cô, không những vậy hắn còn tóm được chân cô, kéo mạnh lại, đẩy rộng sang hai bên, hôn miết từ cô chân đến phần đùi non.
- Em độc ác một vừa hai phải thôi chứ? Em có biết em làm như vậy có thể khiến cho nó bị chết yểu ngay tức khắc không, em định khiến nhà họ Uông đoạn tử tuyệt tôn à? Không có nó sau này tôi lấy gì mà thỏa mãn cho tiểu yêu tinh *** **** nhà em đây.
Đôi môi tàn ác kia đi đến đâu là mút mạnh đến đó khiến cho Bạch Ly rùng mình sợ hãi, trên đui toàn bộ là dấu hôn đỏ chói do Uông Tử Thần để lại. Cô cong người giãy giụa, khóe môi bất giác bật ra những tiếng rên rỉ mê hoặc khiến dục vọng trong người Uông Tử Thần khó lòng mà dập tắt.
Dường như càng khiến cho Bạch Ly hoảng loạn bao nhiêu, Uông Tử Thần lại càng cảm thấy thỏa mãn bẫy nhiêu.
Hắn nhìn thân thể cô với ánh mắt thèm khát dục vọng đen tối giống như một miếng mồi ngon bị hắn tóm được dưới thân. Miếng mồi vừa miệng như vậy, tóm được rồi đâu lí nào lại dễ dàng buông tha.
Đã mười ngày trôi qua, Uông Tử Thần phải nhẫn nhịn kìm nén đến khó chịu. Hắn chỉ muốn ngay lập tức bắt cô về đem cô lên giường ôm hôn cho thỏa mãn. Hắn nhớ mùi hương của cô, nhớ vị thơm ngon mùi da thịt mềm mại của cô. Hắn nhớ cái cảm giác được đâm vào bên trong cô từng hồi, khao khát muốn chiếm hữu cô cho riêng mình. Hắn cũng phải thừa nhận hắn chưa từng có dục vọng đen tối như vậy bao giờ nhưng lại bị cô thổi bùng lên không thể dập tắt.
Mặc dù hắn cho người tìm kiếm cô như điên, một mống tin tức về cô cũng không có. Hắn tự hứa với lòng, cô tốt nhất đừng để cho hắn bắt được, nếu không hắn nhất định sẽ bắt cô đem lên giường mà từ từ giày vò.
Cuối cùng hôm nay ông trời cũng đã chiều lòng hắn.
Hắn nở một nụ cười xấu xa, vươn tay chạm đến nơi thầm kín nhất của cô mà vuốt ve. Một ngón tay rồi hai ngón tay, nơi đó của cô đã chảy đầy dịch thủy ướt đẫm nuốt lấy ngón tay thô ráp của hắn.
- Chết tiệt! Bên dưới này chỉ này chỉ mới một tuần không chạm vào mà nó đã thít chặt lại như xử nữ. Xem ra tôi phải nới rộng một chút thì chúng ta mới có thể làm được.
Bạch Ly chỉ biết gào khóc trong sợ hãi.
- Không, Uông Tử Thần. Tôi xin anh, xin anh đừng khuấy động trong đó nữa.
- Lúc này em mới chịu cầu xin tôi không phải là đã muộn rồi sao?
Uông Tử Thần nhìn thấy cô chật vật như vậy, con ác thú trong con người hắn lại trỗi dậy. Bên dưới liên tục nhấn vào càng mạnh mẽ, mặc kệ cho Bạch Ly nức nở trong bất lực.
- Em xem đi, miệng trên thì từ chối tôi mà xem ra cái miệng bên dưới này vẫn thành thật hơn nhiều. Chỗ này của em lâu nay chắc không được thỏa mãn chắc đã khao khát tôi đến phát điên rồi nhỉ?
- Hức… Uông Tử Thần khốn kiếp! Buông ra, xung quanh anh đâu thiếu gì phụ nữ sao cứ nhất thiết phải bám lấy tôi như một hồn ma vậy chứ?
Bạch Ly nức nở chống cự nhưng đều vô vọng, Uông Tử Thần cảm thấy chiếc quần lót đã ướt đẫm kia quá vướng víu liền lập tức xé rách, vứt sang một góc như miếng vải vụn
- Uông Tử Thần, anh không được xé quần lót của tôi. Anh xé rồi tôi lấy gì mà mặc?
- Tôi cứ xé đó, em làm gì được tôi? Không có gì để mặc thì không cần mặc nữa.
- Cút đi!
Bạch Ly liền tục vùng tay, muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của Uông Tử Thần nhưng đều vô dụng. Cơ thể hắn ủng đỏ, nóng hổi, da thịt mềm mại cọ xát lên nhau, Bạch Ly có thể cảm nhận được vật bên dưới đã ***** ****, nóng hổi không ngừng cọ cọ vào bắp đùi cô.
Chết tiệt! Dục vọng của tên đàn ông này cũng cao quá rồi đấy!
- Mở rộng chân ra nào! Cổ họng tôi đang khô khốc vì em đây.
Đôi mắt này… là của một kẻ điên.
Bạch Ly ngây ngốc nhìn gương mặt của một kẻ điên đàn rực cháy lửa tình. Vậy mà nhân lúc cô ngây ngốc, Uông Tử Thần đã lần nữa nâng hông cô lên cao, tách rộng hai bắp đùi, gấp gáp cúi xuống vùi mặt vào giữa hai chân cô.
Phía dưới hung hăng bị hắn tiến vào. Đầu lưỡi hắn từ từ liếm láp đẩy lưỡi vào trong khiến nơi đó không ngừng chảy ra nhiều mật ngọt. Mỗi động tác của hắn đều khiến cô như không thể thở nổi, bầu ngực đung đưa thở dồn dập theo từng nhịp cao trào. Cô cong người, miệng nhỏ không ngừng van xin tên ác ma bên dưới.
- Hức… Áaa… Không, đừng luồn vào.
- Ưm… Đừng hôn lên chỗ đó… Tôi xin anh đừng hôn nữa.
Nhưng Uông Tử Thần thấy cô chật vật như vậy cũng không có ý định buông tha, lại càng thêm thích thú mà trêu chọc cô mãnh liệt hơn. Bạch Ly vặn người siết chặt lấy drap giường chịu đựng từng đợt giày vò của Uông Tử Thần.
Bạch Ly không biết bản thân mình đã bị hắn rút sạch bao lâu, đến khi Uông Tử Thần ngẩng đầu lưu luyến rời khỏi nơi đó, cô đã khóc đến khản cả cổ. Hắn liếm láp khóe môi tận hưởng dư vị ngọt ngào còn đọng lại.
- Bạch Ly, nơi này của em thật khiến tôi phát điên mà. Tại sao tôi lại có thể nghiện em đến điên dại như vậy chú?
- Uông Tử Thần, chuyện này thật sai trái.
- Nhìn cho kỹ đi Bạch Ly, xem ai là người đang làm tình với em?
Danh sách chương