Anh là ai? Mau thả tôi ra!
- Chúng ta lại gặp nhau rồi Bạch Ly bé bỏng.
Mùi hương nước hoa thoang thoảng lẻn vào trong cánh mũi. Nhịp tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực rộng lớn của người đàn ông nhất thời khiến cho Bạch Ly hốt hoảng.
- Uông Tử Thần? - Em đoán đúng rồi đấy bé cưng.
Bạch Ly bị dọa giật cả mình, cô ngước mắt nhìn lên thấy khuôn mặt hoàn hảo như tượng tạc của Uông Tử Thần đang nhìn cô đau đáu như muốn ăn tươi nuốt sống.
Lông mày rậm chau lại, tỏ rõ tâm trạng của anh đang rất không tốt, phải nói là cực kỳ không tốt. Cô dùng lực muốn rút tay ra nhưng đều vô ích. Bàn tay rắn chắc kìm kẹp lẫy thân thể cô, không cho phép cô rời khỏi hắn dù chỉ là nửa bước.
Bất ngờ người đàn ông vội vàng lật người cô lại ép ngược vào tường. Bạch Ly sợ hãi vô thức giật lùi về sau nhưng bị bàn tay rắn chắc của hắn kéo sát lại, siết chặt eo dính sát vào người mình. Cảm tưởng như có thể nghe rõ tiếng nhịp tim đang đập thật mạnh của nhau.
Bạch Ly không phải là quá nhỏ bé nhưng so với một người đàn ông cao đến một mét tám sáu giống như là Uông Tử Thần thì lại trông vô cùng nhỏ bé.
Tưởng chừng nếu như anh ta muốn cũng có thể dễ dàng bóp chết được cô.
- Em không có lời nào muốn giải thích với tôi à?
Bạch Ly bị Uông Tử Thần nhìn đến tê dại, muốn dùng lực đẩy anh ta ra khỏi người mình nhưng không thể. Cô bực bội quay mặt sang hướng khác, đáp lời.
- Chúng ta là gì của nhau mà phải giải thích? Tôi lấy ai thì đó là chuyện của tôi, không liên quan gì đến anh.
Thái độ thách thức này của cô càng khiến cho Uông Tử Thần nổi điên lên. Hắn hung hăng nắm lấy cằm Bạch Ly nâng lên, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình. Hơi thở tàn bạo rầm rì trong cuống họng
- Em vừa mới nói gì? Nói lại tôi nghe xem nào? Tôi là trò đùa của em đấy sao Bạch Ly?
Trong khi anh điên cuồng lật tung khắp thành phố lên để tìm kiếm cô đến mất anh mất ngủ thì cô gái nhỏ vô tâm này lại nói với hắn rằng, hai người bọn họ chẳng là gì của nhau cả?
Không là gì mà lại ngủ với nhau hai lần, không là gì mà thân thể cô có chỗ nào hắn chưa từng nếm thử qua?
Cô ngủ với hắn, khiến hắn mê mẩn rồi lại đá hắn đi giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Cô thà làm vợ lẻ của cha hắn chứ cũng nhất quyết không nhận lấy sự sủng ái của riêng hắn? Cô đúng là chọc hắn phát điên mà, cô muốn hắn phải làm sao mới vừa lòng đây?
- Buông tôi ra, đừng để tôi phải kêu lên. Tôi bây giờ là mẹ kế của anh.
Uông Tử Thần tức điên người, hắn nghiến răng một cái, tâm tình trở nên đầy phức tạp, cúi đầu lập tức tìm kiếm lấy đôi môi cô ngông cuồng chiếm đoạt.
Bạch Ly bị Uông Tử Thần ôm thật chặt, môi dưới liên tục bị hắn chà xát, Bạch Ly cố cắn chặt răng phản kháng không để hắn tiến vào. Hắn không chịu thua, bóp lấy cằm cô, ép cô mở miệng tiếp nhận sự công kích của hắn.
Chiếc lưỡi tham lam liên tục luồn vào bên trong, nhanh chóng bắt lấy chiếc lưỡi đang có ý định chạy trốn của cô. Bạch Ly bị hắn hôn đến tê dại đầu lưỡi.
Chiếc váy cưới cúp ngực bị ép lại phập phồng theo nhịp tim căng thẳng khiến rãnh ngực cô trực trào như muốn thoát khỏi lớp váy cưới. Bàn tay không yên phận mà mò lên cặp ngực nảy lửa của cô mà bắt đầu giở trò nắn bóp, vuốt ve nơi khuôn ngực mềm mại như bông.
Bạch Ly nhân lúc Uông Tử Thần say mê càn rỡ trên người cô liền vùng tay mạnh xô hắn ra khỏi lồng ngực.
Chát!
Năm bàn tay xinh đẹp của Bạch Ly tát thẳng vào khuôn mặt anh tuấn của Uông Tử Thần.
- Cái tên khốn này anh làm gì vậy hả?
- Em dám đánh tôi sao?
- Uông Tử Thần, tôi căm hận anh!
- Tôi làm gì mà em hận tôi?
Cô hận hắn vì kiếp trước hắn đã đối xử tàn bạo với cô, vũ nhục, chà đạp cô chỉ vì Phương Ly Nhi được. Mỗi lần đối diện với người đàn ông này là cô lại nhớ lại những ký ức khủng khiếp của kiếp trước. Từng lời từng chữ hắn nói với cô khiến cho cô không thể ngừng oán hận hắn được.
- Tôi hỏi sao em không nói hả?
Uông Tử Thần vốn chẳng sợ trời chẳng sợ đất, từ khi Đàm Hiên mất tích, một mình Uông Tử Thần nắm giữ quyền lực gấp đôi ở Nam Thành này. Đến ngay cả Thống Đốc, hắn còn dám đối chất trực tiếp nếu cảm thấy không hài lòng quyết định gì. Hắn chính là kẻ ngông cuồng tự tại nhất từ trước đến nay. Vậy mà Bạch Ly lại không biết sống chết, liên tục chọc giận hắn cho nổ đầu.
- Nói hoặc là chết.
Toàn thân Bạch Ly run rẩy, khí thế của người đàn ông này quá cường hãn, ánh mắt như muốn thiêu đốt người đối diện. Không phải cô sợ người đàn ông này, mà là sợ người làm nghe thấy động tĩnh trong căn phòng này sẽ bị phát hiện ra quan hệ giữa bọn họ.
Da thịt của hắn đỏ ngầu, những tia máu trong mắt hắn đỏ ngầu, những đường gân xanh nổi cả lên, chạy dọc khắp từ bàn tay cho đến bắp tay. Hơi thở của Bạch Ly trở nên gấp gáp, nhịp tim đột nhiên tăng lên nhanh chóng.
- Anh đã chạm qua Phương Ly Nhi rồi thì đừng nên chạm vào tôi. Tôi sợ bẩn.
Uông Tử Thần nhíu mày.
- Tôi chạm vào cô ta hồi nào?
- Trên người anh có mùi nước hoa của cô ta không phải sao? Cô ta cũng nói với nhau rằng hai người đã làm tình rồi. Anh đã có người phụ nữ của anh vậy thì đừng nên can dự vào chuyện của tôi mới phải.
Uông Tử Thần chợt hiểu ra là tại sao cô lại khó chịu với hắn, vội vàng ghé sát vào mặt cô, khẽ cong môi cười, hôn lên đôi môi đang kể tội hắn kia. Tâm tình dường như cũng trở nên tốt hơn rất nhiều. Hơi thở ấm nóng nhanh chóng bao quanh chóp mũi cô.
- Tôi không phải là loại người có thể tùy tiện lên giường với bất kỳ phụ nữ nào. Từ lúc gặp em tôi mới bắt đầu nảy sinh hứng thú với phụ nữ, bên dưới này cũng chỉ có ham muốn với mình em thôi. Từ lúc em bỏ đi đến nay tôi hoàn toàn không chạm vào phụ nữ, Uông Tử Thần tôi thề có trời đất chứng giám.
Sao mà có thể như vậy được?
Chẳng phải kiếp trước hắn ta sủng Ly Nhi vô cùng sao? Chẳng lẽ giữa bọn họ lại không phát sinh chuyện gì sao? Hay là kiếp này thực sự có gì đó sai lệch cho nên thay vì Phương Ly Nhi, hắn ta lại theo đuổi cô?
- Tư Lệnh đại nhân à? Chẳng lẽ anh bị bất lực với phụ nữ sao? Chậc chậc, thật là đáng thương! Thế nhưng bây giờ tôi lại chẳng thể giúp được gì cho anh rồi. Tôi gả cho cha anh rồi, mong anh tôn trọng tôi một chút.
Bạch Ly thật không biết sống chết mà dám lên giọng chế giễu hắn.
- Bạch Ly, gan của em lớn rồi phải không? Đè tôi trên giường cướp mất trinh tiết của tôi còn dám mơ tưởng làm mẹ kế của tôi, em dám chạy thử xem hôm nay tôi có chặt chân của em hay không?
Um… um…
Đôi môi sưng đỏ của Bạch Ly sau trận vuông hôn mới nãy lại tiếp tục bị Uông Tử Thần chiếm đóng, ghì sát mà tiếp tục trêu đùa. Uông Tử Thần càng hôn càng sâu cúi người bế xốc Bạch Ly trên tay, miệng vẫn hôn cô ngấu nghiến, ép cho cơ thể cô không thể nhúc nhích.
Cả người Bạch Ly bị hắn ném mạnh xuống giường, cả người nằm ngã đè lên cô, đem cô bao trọn dưới thân. Hơi thở nam tính phả lên toàn bộ thân thể cô, yết hầu khô khốc, không ngừng chuyển động lên xuống áp chế dục vọng mãnh liệt trong thân thể đang không ngừng sôi trào.
Bên dưới đã hơn một tuần nay chưa được chạm vào bên trong cô. Khiến hắn chỉ muốn ngay lập tức nuốt sạch cô vào trong bụng.
- Anh mau thả tôi ra, nếu không… tôi sẽ la lên đó.
- Hoảng sợ như vậy sao, bà Uông?
- Nếu như anh đã biết tôi là ai rồi vậy thì nhanh chóng thả tôi ra. Đừng để tôi la lên, nếu như để cha anh bắt gặp được cảnh tượng này, ông ấy nhất định sẽ khiến anh chết không toàn thây.
Nghe thấy những lời đe dọa này của Bạch Ly, hắn đột nhiên dừng lại mọi động tác, không nhịn được bật cười thành tiếng. Tiếng cười tà mị của hắn vang vọng khắp căn phòng nhỏ.
- Tiếc thật, hôm nay cha tôi lên cơn đau tim, e là không thể thỏa mãn được người vợ mới cưới này rồi. Cho nên đêm nay, tôi thay mặt ông ấy đến để động phòng với em hy vọng khiến em thỏa mãn.
Giọng nói rầm rì trong cuống họng, anh ta cúi sát xuống ngắm nhìn khuôn mặt của cô.
Đôi tay nhanh chóng cởi phanh áo choàng tắm quăng xuống sàn, lồng ngực vững chãi phập phồng không che giấu được ham muốn mãnh liệt của người đàn ông này. Cơ thể nhỏ bé của cô đã bị nhanh chóng hắn khóa trụ, cô có muốn giãy giụa thế nào cũng không được, chỉ đành mặc sức để cho hắn làm càn.
- Anh đừng hòng! Anh nghĩ anh là ai mà dám làm vậy với tôi? Người tôi lấy là cha anh đó.
Lúc này, gã đàn ông kia liền cười nhạt, bàn tay liền siết chặt lấy eo cô, những ngón tay thon dài có chút thô ráp liền men theo đôi chân dài của cô lần mò vào trong chiếc váy cưới.
- Vậy sao?
Xem ra vợ tôi thật dễ bị lừa.
Bạch Ly nghe hắn nói mà hoang mang cực độ.
- Anh vừa gọi tôi là gì?
- Vợ của tôi không những bị đần mà còn bị điếc nữa, tôi gọi em đó, vợ à.
- Chúng ta lại gặp nhau rồi Bạch Ly bé bỏng.
Mùi hương nước hoa thoang thoảng lẻn vào trong cánh mũi. Nhịp tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực rộng lớn của người đàn ông nhất thời khiến cho Bạch Ly hốt hoảng.
- Uông Tử Thần? - Em đoán đúng rồi đấy bé cưng.
Bạch Ly bị dọa giật cả mình, cô ngước mắt nhìn lên thấy khuôn mặt hoàn hảo như tượng tạc của Uông Tử Thần đang nhìn cô đau đáu như muốn ăn tươi nuốt sống.
Lông mày rậm chau lại, tỏ rõ tâm trạng của anh đang rất không tốt, phải nói là cực kỳ không tốt. Cô dùng lực muốn rút tay ra nhưng đều vô ích. Bàn tay rắn chắc kìm kẹp lẫy thân thể cô, không cho phép cô rời khỏi hắn dù chỉ là nửa bước.
Bất ngờ người đàn ông vội vàng lật người cô lại ép ngược vào tường. Bạch Ly sợ hãi vô thức giật lùi về sau nhưng bị bàn tay rắn chắc của hắn kéo sát lại, siết chặt eo dính sát vào người mình. Cảm tưởng như có thể nghe rõ tiếng nhịp tim đang đập thật mạnh của nhau.
Bạch Ly không phải là quá nhỏ bé nhưng so với một người đàn ông cao đến một mét tám sáu giống như là Uông Tử Thần thì lại trông vô cùng nhỏ bé.
Tưởng chừng nếu như anh ta muốn cũng có thể dễ dàng bóp chết được cô.
- Em không có lời nào muốn giải thích với tôi à?
Bạch Ly bị Uông Tử Thần nhìn đến tê dại, muốn dùng lực đẩy anh ta ra khỏi người mình nhưng không thể. Cô bực bội quay mặt sang hướng khác, đáp lời.
- Chúng ta là gì của nhau mà phải giải thích? Tôi lấy ai thì đó là chuyện của tôi, không liên quan gì đến anh.
Thái độ thách thức này của cô càng khiến cho Uông Tử Thần nổi điên lên. Hắn hung hăng nắm lấy cằm Bạch Ly nâng lên, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình. Hơi thở tàn bạo rầm rì trong cuống họng
- Em vừa mới nói gì? Nói lại tôi nghe xem nào? Tôi là trò đùa của em đấy sao Bạch Ly?
Trong khi anh điên cuồng lật tung khắp thành phố lên để tìm kiếm cô đến mất anh mất ngủ thì cô gái nhỏ vô tâm này lại nói với hắn rằng, hai người bọn họ chẳng là gì của nhau cả?
Không là gì mà lại ngủ với nhau hai lần, không là gì mà thân thể cô có chỗ nào hắn chưa từng nếm thử qua?
Cô ngủ với hắn, khiến hắn mê mẩn rồi lại đá hắn đi giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Cô thà làm vợ lẻ của cha hắn chứ cũng nhất quyết không nhận lấy sự sủng ái của riêng hắn? Cô đúng là chọc hắn phát điên mà, cô muốn hắn phải làm sao mới vừa lòng đây?
- Buông tôi ra, đừng để tôi phải kêu lên. Tôi bây giờ là mẹ kế của anh.
Uông Tử Thần tức điên người, hắn nghiến răng một cái, tâm tình trở nên đầy phức tạp, cúi đầu lập tức tìm kiếm lấy đôi môi cô ngông cuồng chiếm đoạt.
Bạch Ly bị Uông Tử Thần ôm thật chặt, môi dưới liên tục bị hắn chà xát, Bạch Ly cố cắn chặt răng phản kháng không để hắn tiến vào. Hắn không chịu thua, bóp lấy cằm cô, ép cô mở miệng tiếp nhận sự công kích của hắn.
Chiếc lưỡi tham lam liên tục luồn vào bên trong, nhanh chóng bắt lấy chiếc lưỡi đang có ý định chạy trốn của cô. Bạch Ly bị hắn hôn đến tê dại đầu lưỡi.
Chiếc váy cưới cúp ngực bị ép lại phập phồng theo nhịp tim căng thẳng khiến rãnh ngực cô trực trào như muốn thoát khỏi lớp váy cưới. Bàn tay không yên phận mà mò lên cặp ngực nảy lửa của cô mà bắt đầu giở trò nắn bóp, vuốt ve nơi khuôn ngực mềm mại như bông.
Bạch Ly nhân lúc Uông Tử Thần say mê càn rỡ trên người cô liền vùng tay mạnh xô hắn ra khỏi lồng ngực.
Chát!
Năm bàn tay xinh đẹp của Bạch Ly tát thẳng vào khuôn mặt anh tuấn của Uông Tử Thần.
- Cái tên khốn này anh làm gì vậy hả?
- Em dám đánh tôi sao?
- Uông Tử Thần, tôi căm hận anh!
- Tôi làm gì mà em hận tôi?
Cô hận hắn vì kiếp trước hắn đã đối xử tàn bạo với cô, vũ nhục, chà đạp cô chỉ vì Phương Ly Nhi được. Mỗi lần đối diện với người đàn ông này là cô lại nhớ lại những ký ức khủng khiếp của kiếp trước. Từng lời từng chữ hắn nói với cô khiến cho cô không thể ngừng oán hận hắn được.
- Tôi hỏi sao em không nói hả?
Uông Tử Thần vốn chẳng sợ trời chẳng sợ đất, từ khi Đàm Hiên mất tích, một mình Uông Tử Thần nắm giữ quyền lực gấp đôi ở Nam Thành này. Đến ngay cả Thống Đốc, hắn còn dám đối chất trực tiếp nếu cảm thấy không hài lòng quyết định gì. Hắn chính là kẻ ngông cuồng tự tại nhất từ trước đến nay. Vậy mà Bạch Ly lại không biết sống chết, liên tục chọc giận hắn cho nổ đầu.
- Nói hoặc là chết.
Toàn thân Bạch Ly run rẩy, khí thế của người đàn ông này quá cường hãn, ánh mắt như muốn thiêu đốt người đối diện. Không phải cô sợ người đàn ông này, mà là sợ người làm nghe thấy động tĩnh trong căn phòng này sẽ bị phát hiện ra quan hệ giữa bọn họ.
Da thịt của hắn đỏ ngầu, những tia máu trong mắt hắn đỏ ngầu, những đường gân xanh nổi cả lên, chạy dọc khắp từ bàn tay cho đến bắp tay. Hơi thở của Bạch Ly trở nên gấp gáp, nhịp tim đột nhiên tăng lên nhanh chóng.
- Anh đã chạm qua Phương Ly Nhi rồi thì đừng nên chạm vào tôi. Tôi sợ bẩn.
Uông Tử Thần nhíu mày.
- Tôi chạm vào cô ta hồi nào?
- Trên người anh có mùi nước hoa của cô ta không phải sao? Cô ta cũng nói với nhau rằng hai người đã làm tình rồi. Anh đã có người phụ nữ của anh vậy thì đừng nên can dự vào chuyện của tôi mới phải.
Uông Tử Thần chợt hiểu ra là tại sao cô lại khó chịu với hắn, vội vàng ghé sát vào mặt cô, khẽ cong môi cười, hôn lên đôi môi đang kể tội hắn kia. Tâm tình dường như cũng trở nên tốt hơn rất nhiều. Hơi thở ấm nóng nhanh chóng bao quanh chóp mũi cô.
- Tôi không phải là loại người có thể tùy tiện lên giường với bất kỳ phụ nữ nào. Từ lúc gặp em tôi mới bắt đầu nảy sinh hứng thú với phụ nữ, bên dưới này cũng chỉ có ham muốn với mình em thôi. Từ lúc em bỏ đi đến nay tôi hoàn toàn không chạm vào phụ nữ, Uông Tử Thần tôi thề có trời đất chứng giám.
Sao mà có thể như vậy được?
Chẳng phải kiếp trước hắn ta sủng Ly Nhi vô cùng sao? Chẳng lẽ giữa bọn họ lại không phát sinh chuyện gì sao? Hay là kiếp này thực sự có gì đó sai lệch cho nên thay vì Phương Ly Nhi, hắn ta lại theo đuổi cô?
- Tư Lệnh đại nhân à? Chẳng lẽ anh bị bất lực với phụ nữ sao? Chậc chậc, thật là đáng thương! Thế nhưng bây giờ tôi lại chẳng thể giúp được gì cho anh rồi. Tôi gả cho cha anh rồi, mong anh tôn trọng tôi một chút.
Bạch Ly thật không biết sống chết mà dám lên giọng chế giễu hắn.
- Bạch Ly, gan của em lớn rồi phải không? Đè tôi trên giường cướp mất trinh tiết của tôi còn dám mơ tưởng làm mẹ kế của tôi, em dám chạy thử xem hôm nay tôi có chặt chân của em hay không?
Um… um…
Đôi môi sưng đỏ của Bạch Ly sau trận vuông hôn mới nãy lại tiếp tục bị Uông Tử Thần chiếm đóng, ghì sát mà tiếp tục trêu đùa. Uông Tử Thần càng hôn càng sâu cúi người bế xốc Bạch Ly trên tay, miệng vẫn hôn cô ngấu nghiến, ép cho cơ thể cô không thể nhúc nhích.
Cả người Bạch Ly bị hắn ném mạnh xuống giường, cả người nằm ngã đè lên cô, đem cô bao trọn dưới thân. Hơi thở nam tính phả lên toàn bộ thân thể cô, yết hầu khô khốc, không ngừng chuyển động lên xuống áp chế dục vọng mãnh liệt trong thân thể đang không ngừng sôi trào.
Bên dưới đã hơn một tuần nay chưa được chạm vào bên trong cô. Khiến hắn chỉ muốn ngay lập tức nuốt sạch cô vào trong bụng.
- Anh mau thả tôi ra, nếu không… tôi sẽ la lên đó.
- Hoảng sợ như vậy sao, bà Uông?
- Nếu như anh đã biết tôi là ai rồi vậy thì nhanh chóng thả tôi ra. Đừng để tôi la lên, nếu như để cha anh bắt gặp được cảnh tượng này, ông ấy nhất định sẽ khiến anh chết không toàn thây.
Nghe thấy những lời đe dọa này của Bạch Ly, hắn đột nhiên dừng lại mọi động tác, không nhịn được bật cười thành tiếng. Tiếng cười tà mị của hắn vang vọng khắp căn phòng nhỏ.
- Tiếc thật, hôm nay cha tôi lên cơn đau tim, e là không thể thỏa mãn được người vợ mới cưới này rồi. Cho nên đêm nay, tôi thay mặt ông ấy đến để động phòng với em hy vọng khiến em thỏa mãn.
Giọng nói rầm rì trong cuống họng, anh ta cúi sát xuống ngắm nhìn khuôn mặt của cô.
Đôi tay nhanh chóng cởi phanh áo choàng tắm quăng xuống sàn, lồng ngực vững chãi phập phồng không che giấu được ham muốn mãnh liệt của người đàn ông này. Cơ thể nhỏ bé của cô đã bị nhanh chóng hắn khóa trụ, cô có muốn giãy giụa thế nào cũng không được, chỉ đành mặc sức để cho hắn làm càn.
- Anh đừng hòng! Anh nghĩ anh là ai mà dám làm vậy với tôi? Người tôi lấy là cha anh đó.
Lúc này, gã đàn ông kia liền cười nhạt, bàn tay liền siết chặt lấy eo cô, những ngón tay thon dài có chút thô ráp liền men theo đôi chân dài của cô lần mò vào trong chiếc váy cưới.
- Vậy sao?
Xem ra vợ tôi thật dễ bị lừa.
Bạch Ly nghe hắn nói mà hoang mang cực độ.
- Anh vừa gọi tôi là gì?
- Vợ của tôi không những bị đần mà còn bị điếc nữa, tôi gọi em đó, vợ à.
Danh sách chương