Cô ta đã chịu nhận tội chưa? - Thưa Tư Lệnh, phạm nhân Bạch Ly máy ngày nay không chịu ăn uống gì cả, hình như là định tuyệt thực đến chết.

Uông Tử Thần cười nhạt. Điếu xì gà trong tay hắn cháy quá phân nửa, hắn rít một hơi dài. Từng làn khói mờ ảo phả vào khoảng không vô hình.

Hắn trầm mặc.

Không ai biết hắn đang nghĩ gì, cũng không ai biết hắn rốt cuộc đang muốn làm cái gì?

Ánh mắt hắn nhìn xa xăm, không có điểm dừng. Dáng vẻ vẫn vô cùng cao ngạo như vậy.

Cô ta nghĩ cái chết dễ như thế sao?

- Tắm rửa cho cô ta sạch sẽ rồi đem cô ta đến phòng tôi. Tôi muốn đích thân dạy dỗ lại cô ta.



Um...

Trong cơn mê man, tiếng cánh cửa phòng bị ai đó đẩy ra, cảm giác thân thể mềm mại của cô đang bị một đôi mắt nhìn chằm chằm vào. Không dễ chịu một chịu nào.

Cô mơ màng tỉnh dậy, xung quanh chỉ là một màu đen kịt. Dưới ánh trăng bạc mờ ảo soi rọi từ chiếc cửa sổ, một người đàn ông đang ngồi vắt chéo chân, lưng dựa vào ghế, nhâm nhi ly rượu ngon trên tay.

Có lẽ những ngày hành hạ đã khiến cho cô nảy sinh ra ảo giác rồi chăng? Uông Tử Thần sao lại ở đây? Hắn đến để cười nhạo cô chăng hay là đến để trả thù cho người vợ đáng thương của hắn?

- Đã tỉnh rồi sao?

- Sao anh lại đưa tôi đến đây? Uông Tử Thần, anh muốn làm cái gì đây hả?

- Làm gì sao? Chẳng lẽ cô nghĩ tôi đích thân đưa cô đến

phòng ngủ chỉ để tâm sự với cô sao?

Ánh mắt hắn nhìn cô đầy cợt nhả. Hắn đứng cách đó không xa, ánh mắt sắc lạnh xen lẫn sự độc tài đang phóng thẳng qua cơ thể cô. Cô biết lời đồn về hắn chứ, một kẻ hào hoa và dục vọng mãnh liệt như hắn lại vừa mới chết vợ đấy.

Hắn còn có thể muốn gì từ một cô gái trẻ như cô chứ?

- Cởi đi! Hay là định để tôi đích thân tự tay cởi cho cô sao?

Tôi không làm! -

Gương mặt cô ửng đỏ, không biết từ khi nào, trên người chỉ mặc một chiếc váy ngủ hai dây mỏng manh, chất liệu tơ lụa mềm mại ôm sát lấy da thịt non mềm của cô.

Nhìn cô như vậy khiến cho một kẻ máu lạnh như hắn không thể không thèm khát mà nuốt xuống một ngụm dục vọng.

- Anh đừng qua đây, tuyệt đối không được qua đây. Nếu không...

Người đàn ông tuấn tú phía trước mặt lập tức nở một nụ cười bí hiểm, nhìn thấy dáng vẻ cô cuống cuồng như vậy càng khiến cho hắn ta cảm thấy hứng thú hơn mà thôi.

- Nếu không thì sao? Cô định làm gì tôi?

Anh không nói nhiều lời. Dưới ánh sáng đèn ngủ mờ ảo, bàn tay anh bắt đầu di chuyển, rất thành thục đã cởi xong áo khoác, ném xuống đất, sau đó rất bình thản cởi tiếp từng cúc áo sơ mi làm lộ ra vòm ngực rắn chắc, vạm võ.

Trên người anh lúc này chỉ còn lại chiếc quần màu be phẳng lì.

Hắn càng tiến lại gần, cô lại càng mất bình tĩnh mà ném chiếc gối loạn xạ tứ tung. Trong màn đêm thanh tĩnh, cô nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của hắn, cô không biết tại sao hắn lại có mặt ở đây.

Rõ ràng là hắn rất hận cô kia mà? Hay là hắn đang muốn sỉ nhục cô để trả thù cho người vợ mới chết của hån?

- Tôi sẽ la lên đó!

Nghe thấy những lời đe dọa này của Bạch Ly, hắn đột nhiên dừng lại mọi động tác, không nhịn được bật cười thành tiếng. Tiếng cười lạnh lẽo của hắn vang vọng khắp căn phòng nhỏ.

- La đi! Cô thử la lớn lên tôi xem nào. Để xem có ai dám bước chân vào căn phòng này cứu cô không? Còn nếu như cô muốn la, vậy thì cô la to lên, để người khác chạy tới xem một màn xấu hổ này của chúng ta.

Nhưng rất nhanh, chiếc gối trong tay cô đã bị hắn túm lấy, thậm chí là quẳng mạnh xuống sàn.

Cô còn chưa kịp phản ứng thì bóng dáng người đàn ông

kia liền lao đến đè mạnh cô dưới thân.

- Tôi thà chết chứ cũng không bao giờ khuất phục trước anh. Uông Tử Thần, anh là tên khốn kiếp!

- Câm miệng! Còn hét lên nữa tôi liền hôn nát môi cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện