Là cô ta sao? - Vâng, thưa Tư Lệnh, chính là cô ta.

- Vậy thì mau đi bắt cô ta về đây đi.

Lãnh Trác nói xong thì cúi người xuống, cầm chiếc quẹt lửa cung kính châm một điếu thuốc cho người đàn ông đang ngồi cao ngạo trong xe kia. Dưới ánh lửa lóe sáng, từng đường nét góc cạnh đẹp như tượng tạc của hắn dần hiện ra.

Lời anh vừa dứt, hai người đàn ông mặc đồ đen liền

nhảy xuống xe, dừng ngay chỗ cô đang đứng. Cô hoàn

toàn không biết bản thân đã bị một kẻ nguy hiểm ngắm

trúng. Còn chưa đợi cô kịp phản ứng thì đã bị chiếc khăn

tẩm thuốc mê kia bịt miệng. Cô nhanh chóng rơi vào

hôn mê.

Nóng, nóng quá!

Mái tóc mềm mại của Bạch Ly rủ xuống, che đi cả nửa khuôn mặt. Vừa nhìn thấy dáng vẻ này của Bạch Ly, càng khiến hắn không khống chế được, hung hăng xông đến, bóp mạnh vào cằm của cô, nghiến răng nghiến lợi như muốn ăn tươi nuốt sống Bạch Ly.



Những tia máu đỏ trong mắt nổi lên, hắn muốn bóp chết cô dễ như bóp chết một con chim trong lòng bàn tay nhưng hắn không muốn, hắn còn phải để cô ném trải cảm giác đau đớn sống không bằng chết nữa kìa.

- Đau không? Cảm giác đau đớn này vẫn chưa là gì so với sự độc ác của cô đâu, Bạch Ly.

Hắn buông tay ra khỏi chiếc cổ thanh mảnh, Bạch Ly khó khăn lắm mới thở lại được. Cô vội hớp lấy từng ngụm không khí quý giá một cách đầy đau đớn, cô vừa nhìn hắn vừa ho sặc sụa không ngừng.

Ánh mắt của người đàn ông trước mặt sắc bén như dao, xuyên qua cả màn đêm tăm tối, lại âm trầm như sói, không thứ gì thoát khỏi ánh mắt đầy ghê rợn đó.

Hắn lặng lẽ ngồi vắt chéo chân trên ghế, gương mặt anh tuấn, ngũ quan sắc nét đến mức kinh người. Trong con ngươi đen thẫm, hai đồng tử co lại, nó chất chứa đầy những nỗi oán hận rực cháy như lửa muốn thiêu đốt cô.

- Cầu xin... anh hãy... tha cho tôi đi... Làm ơn!

Hắn ta cười lớn, tiếng cười lạnh lẽo khiến người khác không khỏi rùng mình khiếp sợ.

- Yên tâm, tôi sẽ không cho cô chết một cách dễ dàng như vậy đâu. Bạch Ly, sự trả thù của tôi dành cho cô bây giờ mới chỉ bắt đầu thôi.

- Cho dù anh có giết chết tôi đi chăng nữa, Bạch Ly tôi cũng không bao giờ thừa nhận chuyện mình không làm. Tôi không hề giết vợ của anh, anh muốn tôi thừa nhận cái gì chứ?

Bạch Ly ngồi quỳ trên nền đất lạnh lẽo, đôi chân không còn chút cảm giác nào cả, cô cắn răng đáp trả lại hắn.

Mà người đàn ông tàn bạo kia càng nghe thấy những lời chối bay biện này thì lại càng tức giận. Anh ta bước tới trước mặt cô, dẫm lên những ngón tay xinh đẹp của cô, áp sát mặt nhìn thẳng vào gương mặt vốn dĩ xinh đẹp nhưng chịu cảnh tra tấn đến thân tàn ma dại.

Hắn rất đẹp!

Bạch Ly cũng phải thừa nhận cuộc đời cô chưa từng gặp qua người đàn ông nào đẹp yêu mị đến như vậy. Đường nét góc cạnh của hắn đẹp đến từng centimet. Nhưng cũng tỉ lệ thuận với độ độc ác của hắn, không phải tự dưng mà hắn được mệnh danh là "thần chết đoạt mạng" ở Nam Thành này đâu.

- Bằng chứng rành rành mà cô còn định chối tội sao? Ha, cũng đúng, có kẻ nào giết người lại thừa nhận là mình giết người đâu cơ chứ.

Cô nhìn thẳng vào bộ mặt giả tạo đó, nhổ vào mặt hắn một bãi nước bọt đáng khinh.

- Uông Tử Thần, anh đường đường là Tư lệnh cấp cao của quân đội, lại dám lạm dụng tư hình, ép buộc người vô tội, anh không sợ sau này mình gánh nghiệp chướng hay sao?

Người đàn ông trước mắt này, đường đường là Tư lệnh cấp cao của quân đội, là một người được vạn người kính nể, vậy mà anh ta lại ngang nhiên bắt cóc, tra tấn, ép cung một cô gái chân yếu tay mềm một cách trái pháp luật như thế này, anh ta không sợ mọi người biết được hành vi xấu xa của anh ta sao?

Nghe Bạch Ly cứng họng chất vấn, lông mày Uông Tử Thần nhíu lại, rồi hắn ngửa cổ lên trời mà cười lớn, khắp phòng giam vang vọng tiếng cười của hắn, lạnh lẽo đến thấu tâm can.

- Bạch Ly, cô nhìn xem, ở đây ngoài hai chúng ta ra thì có ai không? Đừng nói đến chuyện tôi lạm dụng tư hình với cô, cho dù tôi có giết cô đi chăng nữa cũng không có ai biết được. Cô sẽ chết một cách quỷ không hay thần không biết.

Bạch Ly nghe xong những lời này bức ép này từ chính miệng Uông Tử Thần thì bàng hoàng, sao cô không nhận ra chứ? Một kẻ thủ đoạn thâm sâu, tính toán cẩn thận như Uông Tử Thần đâu lí nào lại hành động khinh xuất không lường trước hậu quả được?

Cho nên từ đầu đến cuối, cô đã rơi vào cái bẫy do hắn

sắp đặt sẵn rồi, việc bắt cóc, tra tấn Bạch Ly sẽ chỉ có

những kẻ thân cận mới được phép biết chuyện còn phía

bên ngoài ánh sáng kia, trong mắt mọi người, Uông Tử

Thần vĩnh viễn luôn là kẻ quang minh chính đại, cao

cao tại thượng, ôn nhu hiền hòa, chiếm trọn sự kính

trọng của mọi người.

Còn trước mặt cô đây mới là bản chất thật sự của hắn, lạnh lùng và tàn độc.

Bạch Ly nằm gục trên nền đất lạnh lẽo như chính trái tim cô vậy, từ trong thâm tâm cô biết rõ thà là cô không nhận tội, vĩnh viễn hắn sẽ không nhận được kết quả như hắn mong muốn, cô vẫn có cơ hội được sống còn nếu cô nhận tội, cái chết đáng sợ hơn gấp trăm lần đang chờ đợi cô ở phía trước.

Khi Bạch Ly lần nữa tỉnh lại, dưới ánh đèn lờ mờ cô thấy mình đang ngồi trên ghế, hai tay bị còng ngược ra sau lưng. Viên cảnh sát thẩm tra trước mặt không ngừng gọi tên cô.

- Sở Bạch Ly, 20 tuổi, con gái của Sở Quân Tùng, một ông chủ nhỏ ở Nam Thành. Cô can tội tông chết tiểu thư Phương Ly Nhi, vợ sắp cưới của Tư Lệnh đế đô, cô có nhận tội hay không?

- Tôi không có giết người. Chồng tôi có thể làm chứng hôm đó tôi ở cùng với anh ấy mà.

- Bằng chứng? Chính chồng của cô đã cung cấp lời khai chiếc xe gây tai nạn là do chính tay cô lái, còn có mẹ của cô là người đã cung cấp đoạn camera ghi được ở hiện trường vụ án ngày hôm nay đó nữa. Cô còn gì để chối cãi?

Bạch Ly không tin nổi những gì mình vừa nghe thấy, chính người đàn ông cô yêu thương hết thảy, hi sinh hết thảy lại nhẫn tâm tố cáo cô, đổ lên đầu cô một tội danh mà cô không hề gây ra.

Tại sao? Tại sao các người lại đối xử với tôi như vậy chú?

Tâm trí Bạch Ly hoảng loạn, cơn đau đầu truyền đến như muốn nổ tung đầu óc cô làm hàng ngàn mảnh, cô lẩm bẩm.

- Tôi không có giết người... tôi không có giết người...

Ánh nhìn vô thần, cô lục tìm trong trí nhớ về ngày hôm đó, rốt cuộc ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì? Tại sao có cố nhớ laihan nhiều lần cô vẫn không cách nào nhớ ra được những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm đó.

Bạch Ly không nhớ, cô chỉ nhớ hôm đó cô đi làm về mệt mỏi thì uống một cốc nước cam mà mẹ cô đưa. Sau đó, cô thấy cơn buồn ngủ ập đến nên cô lên phòng để nằm, khi cô tỉnh lại đã thấy mình rơi vào tay Uông Tử Thần rði.

Cô không dám tin một người là mẹ cô, một người là chồng cô, bọn họ lại có thể nhẫn tâm bán đứng cô, đưa cô vào con đường chết như vậy. Bình thường họ thiên vị Ly Nhi sao cũng được nhưng còn đây là mạng người mà, sao bọn họ có thể tùy tiện phán xét cho cô tội danh mà cô không hề làm chứ

Ly Nhi của họ biết đau chẳng lẽ cô không biết đau sao?

Phải rồi, trong mắt tất cả mọi người cô là người chị kế độc ác, một đứa con nuôi lòng dạ độc ác như rắn rết chỉ biết ức hiếp người lương thiện, trong sáng như Phương Ly Nhi mà thôi.

Bạch Ly quỳ trên nền đất lạnh lẽo, vết thương rỉ máu đau buốt nơi da thịt cũng không sao so được với trái tim như bị hàng ngàn mũi dao đâm thẳng vào.

Bạch Ly cúi đầu, không thanh minh cũng không đồng thuận. Chỉ là cô mệt rồi, mọi bằng chứng đều đang chống lại cô. Cho dù Bạch Ly có không thừa nhận thì đã sao? Gia đình, người yêu tất cả thảy không một ai nguyện tin tưởng cô, cô sống hay chết, ở đâu cũng như vậy cả thôi.

Bạch Ly ngồi lặng lẽ bên hàng song sắt, dáng người bé nhỏ tựa đầu vào bức tường chung thân lạnh lẽo. Cô đã không thiết ăn uống hai ngày nay rồi, hàng mi rũ xuống cô nhìn xa xăm không có điểm dừng, không còn tia hy vọng nào nữa.

Cô bây giờ chẳng khác nào như cái xác không hồn, sẽ không một ai tin cô cả, sẽ không một ai thương xót cho cô cả. Trong phòng giam lạnh lẽo, cô tựa như chủ chim nhỏ hằng khao khát tự do bị số phận dẫm đạp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện